Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 473 - Chương 473: Kế

Chương 473: Kế Chương 473: Kế

Nhị Bản đạo nhân liếc nhìn sư phụ Thanh Quả đạo nhân, hạ giọng nói: "Sư phụ, sư phụ, người nói nếu lỡ như sư bá thật sự đến, chuyện đầu tiên nghe nói chính là chúng ta đã lừa hơn ngàn lượng bạc của đệ đệ ông ấy, liệu có trách chúng ta không?"

Thanh Quả đạo nhân rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía Nhị Bản đạo nhân trịnh trọng nói: "Con cũng đã nhắc nhở ta, để cho sư huynh biết quả thật không tốt lắm, cho nên con phải giấu kỹ ngân phiếu, nếu không huynh ấy sẽ nói gặp một lần chia một nửa."

Nhị Bản đạo nhân gật đầu: "Con chính là nghĩ như vậy."

Gã nhìn về phía lão đạo nhân: "Sư gia gia, nếu như gặp sư bá, người muốn nói gì với ông ấy?"

"Nói gì?" Lão đạo nhân miệng đã hơi lõm vào trong vì đã rụng gần hết răng cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không biết, với tên khốn kiếp kia, không có gì để nói."

Đúng lúc này bên ngoài có người hô hoán, Thanh Vân đạo nhân một ngày mười hai canh giờ thì có mười canh giờ là say rượu lại là người đầu tiên xông ra ngoài, cửa sổ rung lên một cái, người đã ở bên ngoài lầu.

Thẩm Thắng Tam đang ở trong viện phân công nhân thủ, sắc mặt có vẻ ngưng trọng.

"Là mã tặc chuyên cướp bóc thương đội." Thẩm Thắng Tam liếc mắt nhìn Thanh Vân một cái: "Người của ta ở bên ngoài trấn đã phát hiện không ít, số lượng ít nhất có hơn hai trăm người, bốn phía trấn Phù Vân cách trăm dặm đều không có chỗ nào có thể cho mã tặc ẩn thân, cho nên..."

"Cho nên mã tặc không phải là mã tặc ở nơi này, mà là được người khác mời đến đối phó với chúng ta."

"Đối phương sẽ không trực tiếp lộ diện ngay từ đầu, tìm đến một số mã tặc thăm dò cũng là bình thường. Cách đây hơn ba trăm dặm có một ngọn núi Hầu Thánh, đường dưới chân núi là nơi hành thương phải qua, mã tặc cướp bóc thương đội qua lại, gào thét mà đến gào thét mà đi, địa phương đã tiêu diệt vài lần, nhưng quan quân đến mã tặc liền trốn vào núi, xem ra người mời bọn chúng đến đã trả giá cao."

"Chưa chắc là mã tặc thật sự, Tương Ninh Bạch gia nhất gia độc đại, quan địa phương của bảy huyện Tương Ninh quận, đa số cũng đã bị Bạch gia mua chuộc hoặc là khống chế, không biết chừng mã tặc chính là Bạch gia nuôi, cướp bóc, kiếm tiền quá nhanh."

"Bạch gia?" Thẩm Thắng Tam nhíu mày: "Không nói thì cũng đã quên rồi, Tương Ninh có một Bạch gia."

"Mã tặc đến rồi!"

Bên ngoài trấn có người chạy nhanh vào, chân lướt đi như gió.

"Lên phòng đi."

Võ sư của thương hành Thẩm gia hành động nhanh chóng, rất nhanh đã lên chỗ cao. Khách điếm này ở bên ngoài rìa trấn, nếu như nói trấn Phù Vân bây giờ là một hòn đảo đơn độc, khách điếm này chính là đảo đơn độc trong đảo đơn độc.

Bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, bụi đất cũng cuộn lên.

Một đội mã tặc phóng ngựa đến, bọn chúng chạy đến bên ngoài khách điếm dừng lại, tên mã tặc cầm đầu dùng roi ngựa trong tay chỉ chỉ vào khách điếm: "Ta nghe nói hôm nay khách điếm này có một đàn heo mập vào ở? Thức thời, giao hết bạc và hàng hóa ra đây thì ta tha các ngươi không chết, nếu không giao ra đây, ta sẽ thiêu chết tất cả các ngươi ở đây, cho các ngươi thành heo nướng."

Thanh Vân đạo nhân cả người sực mùi rượu sờ sờ hông, không mang kiếm.

Ông ta lảo đảo đi về phía những tên mã tặc kia, Thẩm Thắng Tam gọi ông ta một tiếng, nhưng ông ta lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, một thân đạo bào dơ dáy cộng thêm bộ dạng say khướt, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy buồn cười.

"Dã đạo nhân ở đâu đến?" Tiểu đầu mục mã tặc dùng roi ngựa chỉ chỉ Thanh Vân đạo nhân: "Nghèo kiết xác thành như vậy, là đến đây dập đầu cầu xin ta tha?"

Thanh Vân đạo nhân lắc đầu: "Ta muốn cho ngươi xem thử kiếm của ta."

Tiểu đầu mục mã tặc cười ha ha, liếc mắt đánh giá Thanh Vân đạo nhân từ trên xuống dưới: "Kiếm của ngươi đâu?"

Thanh Vân đạo nhân quay lại liếc nhìn gian phòng bên kia: "Quên mang theo."

Ha ha ha ha...

Một đám mã tặc cười ngặt nghẽo, có người cười gần như nghẹt thở.

"Ma men, ngươi cút ngay đi."

Tiểu đầu mục mã tặc quất một roi xuống, đánh thẳng lên vai Thanh Vân đạo nhân, roi này lực độ rất mạnh, đánh đến mức da tróc thịt bong, y phục trên vai bị roi quất ra một lỗ hổng, máu thịt tách ra hai bên. Thanh Vân đạo nhân đau đến mức chau mày nhưng lại bật cười, trong nụ cười kia có một chút tà khí.

"Nhị Bản." Ông ta gọi một tiếng.

Cửa sổ mở ra két một tiếng, Nhị Bản đạo nhân xuất hiện ở cửa sổ: "Sư thúc, có."

"Kiếm!"

Thanh Vân đạo nhân vẫy tay một cái, Nhị Bản đạo nhân lập tức tháo thanh kiếm treo ở cửa sổ xuống, một bàn tay cầm vỏ kiếm, tay còn lại thì kẹp hai ngón tay khép trên chuôi kiếm kéo ra ngoài, kiếm ra như lưu tinh, lao vút đến.

Nhìn thì cũng tiêu sái nhưng kiếm bay ra ngoài cao quá, cao quá đầu người.

Nhị Bản che mặt.

Thanh Vân đạo nhân nhún chân bay vọt lên, nắm bắt thời gian vừa đúng lúc, trường kiếm bay tới, lòng bàn chân ông ta giẫm lên trường kiếm một cái, kiếm lập tức hạ thấp xuống, giống như chở Thanh Vân đạo nhân bay về phía trước vậy.

Phập một tiếng, trường kiếm đâm xuyên qua ngực tên tiểu đầu mục mã tặc, mà Thanh Vân đạo nhân ở giữa không trung đã lộn người đến phía sau tiểu đầu mục mã tặc, sau khi đáp xuống ông ta giơ tay lên chộp một cái, kiếm đâm thủng tim mã tặc bay tới, vừa khéo được ông ta đón được.

Đây giống một con ma men đứng không vững?

"Sư phụ." Thanh Vân đạo nhân quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ: "Là bọn chúng động thủ trước."

Cho nên ông ta mới chịu một roi trước, roi kia đánh rất nặng, nhưng ông ta vui.

Lão đạo nhân râu bạc ừ một tiếng: "Vậy thì làm việc quy định của đạo quán chúng ta, đừng làm tổn thương đến người vô tội."

Thanh Vân đạo nhân gật đầu: "Tuân sư mệnh."

Thiết kiếm cuốn vân khởi, trường phong giương hạo khí.

Thanh Vân đạo nhân một người một kiếm, như trích tiên xuống phàm, tuy rằng y phục hơi cũ nát, hơi bẩn, mùi rượu trên người cũng hơi nặng, nhưng khi trong tay ông ta có kiếm, ông ta chính là Tửu Kiếm Tiên.

Mã tặc đến thị uy tổng cộng có hai mươi mấy người, kiếm kia từ đầu này bay đến đầu kia, Thanh Vân đạo nhân tựa như múa một điệu nhân gian túc túy, tỉnh lại, trên mặt đất đã toàn là thi thể, mã tặc cưỡi ngựa, một tên cũng không thể chạy thoát được, người như bóng ma kiếm như rồng, đừng nói là kỵ mã, cưỡi hạc cũng không thoát được.

Gió tắt, kiếm ngừng.

Thanh Vân đạo nhân tháo hồ lô rượu bên hông xuống ngửa cổ nốc một ngụm, cầm trường kiếm dính máu xiêu vẹo trở lại.

Sư phụ ông ta nói đừng làm tổn thương đến người vô tội, nhưng ông ta lại giết sạch cả đám người.

Nào có vô tội gì?

Thẩm Thắng Tam nhìn dáng say của đạo nhân kia, nghĩ quả nhiên đây mới là phong phạm của bằng hữu của đại ca, không tự chủ được lại suy nghĩ, năm đó đại ca và đám người giống như thần tiên này sống chung hẳn là sẽ rất vui vẻ. Bọn họ nhìn có vẻ rất tục khí nhưng đều là thực tiên dạo chơi nhân gian, không dính một thân khói lửa, tính gì là xuống phàm gian?

Thanh Vân đạo nhân ném bầu rượu đã uống hết đi, ném trường kiếm đi, kiếm ở giữa không trung xỏ qua dây thừng của hồ lô rượu ghim lên cửa sổ, bịch một tiếng, kiếm đâm sâu vào tường gỗ, rung lên ong ong ong.

Thanh Vân đạo nhân thì nhảy lên bờ tường nằm xuống: "Rót đầy."

Nhị Bản đạo nhân thò tay ra cửa sổ tháo hồ lô rượu xuống, hấp tấp chạy ra rót rượu cho sư thúc.

Thẩm Thắng Tam đi đến phía dưới bờ tường, lấy ra một lọ thuốc trị thương ném lên: "Thuốc trị thương của Thẩm gia ta, từ xưa đã có kì hiệu."

Thanh Vân giơ tay đón lấy, rút nút lọ ra rắc lên vết thương, một cơn đau nhói, thuốc bột kia rắc lên vết thương đau giống như lửa đốt, nhưng cơn đau tuy kịch liệt mà ngắn ngủi, sau mấy giây, không những cảm giác đau đớn biến mất không thấy gì, ngay cả vết thương cũng không đau nữa.

Thanh Vân đạo nhân nhìn lọ thuốc trong tay ánh mắt hơi đờ đẫn, nghĩ đến trước đây ở trong đạo quán, ông ta lên vách núi hái một cây chu kỳ thảo kết quả là vô ý ngã xuống gãy chân và cũng gãy một cánh tay, lúc nằm ở đó nghĩ sợ là sẽ đau như vậy đến chết. Sư huynh tìm được ông ta, cõng ông ta về, vừa đi vừa nói yên tâm, yên tâm, có thuốc trị thương của Thẩm gia ta, ngươi muốn chết cũng không chết được, Thanh Vân đạo nhân ngã đến hộc máu liền nhếch môi cười ngây ngô, nhưng đã vững dạ hơn. Sư huynh cõng ông ta nói ông ta không chết được, ông ta liền tin chắc mình sẽ không sao.

Lại nhớ đến khi đó Nhị Bản sư điệt còn rất nhỏ, bị bệnh sốt cao, mấy người nóng lòng muốn chết, cõng Nhị Bản đạo nhân muốn đi tìm lang trung, sư huynh vừa mới từ phủ Lưu Vương trở về nhìn thấy, xứng hai phần thuốc, nói một phần sắc lên uống, một phần nhét vào... Mấy người đều sửng sốt, nhét vào là cái quỷ gì?

Nghĩ đến đây ông ta không nhịn được liền phụt cười một tiếng, uống thuốc thì không nói, chỗ thuốc nhét vào, là rót thuốc vào từ một cửa nào đó của tiểu Nhị Bản đạo nhân, nhưng làm cho tiểu sư điệt dục tiên dục tử một hồi.

"Sư huynh à."

Thanh Vân đạo nhân nhìn lên bầu trời thì thào một câu.

"Khi nào huynh đến?"

Cùng lúc đó, thành Trường An.

Thời gian trước một nhóm hành thương vào ở trong khách điếm Thụy Lai, lúc đến phong trần mệt mỏi, nhìn giống như là đã đi quãng đường rất xa mới đến Trường An, sau khi vào ở liền chia nhóm ra ngoài mang theo hàng hóa của bọn họ đi bán, hẳn là ngân khí, da, còn có các loại ngọc thạch đổi được từ thảo nguyên, cũng không nhìn ra có điều gì kỳ lạ.

Những người này sống rất tiết kiệm, ăn cơm gọi món đều là vừa đủ, một bữa cơm ăn xong là bát đĩa sạch sẽ, tuyệt sẽ không chừa lại một hột cơm một miếng bánh màn thầu. Lúc bọn họ ăn cơm rất yên lặng, chỉ có hai người cầm đầu là thi thoảng nói nhỏ vài câu, tựa như là việc hàng bán cũng không tốt, cho nên những người này đều mặt cau mày có.

Ăn cơm xong trở về trong phòng của mình, lúc không đi bán hàng thì tuyệt đối sẽ không rời khỏi phòng, người của khách điếm mặc dù tò mò nhưng thương nhân dạng này cũng không hiếm thấy, cho nên không để ý nhiều.

Buổi chiều có một tiểu nha hoàn trông xinh xắn dẫn theo hai tên tùy tùng đến, trong tay đang cầm một miếng da, mày cũng nhíu chặt, dường như là mua hàng cảm thấy bị lừa, lại tìm đến khách điếm, hỏi thăm nhóm hành thương kia ở phòng nào liền trực tiếp đi lên lầu.

Tiểu nhị khách điếm cũng mướt mồ hôi thay cho những kẻ buôn bán kia, vừa nhìn tiểu nha hoàn kia đã biết lai lịch không nhỏ.

May thay, không có tiếng cãi vã.

Trong phòng, tiểu nha hoàn để da xuống, miếng da mở ra, bên trong là binh khí, có đao có kiếm.

Tiểu nha hoàn là người từ phủ đại học sĩ đi ra, chỉ là vẫn luôn đi theo bên cạnh lão phu nhân cực ít khi ra ngoài đi lại, cho nên không có mấy người biết ả ta.

"Những người đáng phải chú ý như Hàn Hoán Chi, Thẩm Lãnh, bao gồm Diệp Lưu Vân và Hắc Nhãn của Lưu Vân Hội đều đã xuất kinh rồi." Tiểu nha hoàn giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Kế hoạch rất thuận lợi, tiếp theo chính là lúc dùng đến các ngươi, chủ nhân nhà ta vẫn luôn giúp đỡ các ngươi nhiều năm như vậy, giờ là lúc các ngươi báo ân."

Tên thương nhân cầm đầu thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, để râu quai nón, nhìn cũng không có gì khác với người Ninh, nói chuyện cũng không lộ rõ khẩu âm, cho nên tất nhiên không dễ phân biệt, nhưng bọn họ đều là đến từ Bột Hải quốc, lén lút vượt biển vào, đường xa bụi bặm phong trần đến Trường An.

"Khi nào động thủ?"

"Ngày kia." Tiểu nha hoàn hạ giọng xuống rất thấp: "Đến lúc đó chúng ta sẽ chế tạo chút hỗn loạn dụ một số thị vệ bên cạnh hoàng đế đi, người đáng phải chú ý chỉ là một mình Vệ Lam. Ngày kia hoàng đế tất sẽ đến Hồng Tụ Chiêu, lần nào ông ta đi, cũng không mang theo nhiều người bên cạnh, dù sao cũng không phải là chuyện thể diện gì, vào thời điểm này mỗi năm ông ta đều sẽ lén lút đi gặp nữ nhân đó, đó chính là cơ hội."

"Được." Hán tử trung niên liếc nhìn số đao kiếm kia: "Còn tiền nữa."

Bột Hải quốc quá nghèo, nghèo đến phát sợ rồi.

"Đây là một vạn lượng." Tiểu nha hoàn để ngân phiếu xuống: "Sau khi chuyện thành công sẽ đưa thêm cho các ngươi một nửa còn lại, chủ nhân sẽ an bài cho các ngươi rút khỏi Trường An, làm xong việc này, sau này chủ nhân cũng sẽ không tìm các ngươi nữa."

"Vậy là tốt nhất." Nam nhân trung niên thở ra một hơi thật dài, ánh mắt hơi đờ đẫn: "Một vạn lượng, đủ cho mọi người trong trại được sống tốt."

Bình Luận (0)
Comment