Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 474 - Chương 474: Đều Nhớ Cái Tốt

Chương 474: Đều nhớ cái tốt Chương 474: Đều nhớ cái tốt

Giang hồ thành Trường An có hai con quái vật lớn, một là Lưu Vân Hội mà ngay cả lão bách tính cũng có thể nói ra vài ba người, còn có một quái vật nữa thì là Hồng Tụ Chiêu ma ai ai cũng từng nghe qua nhưng lại không nói được bất kỳ điều gì.

Nhưng kể từ lần trước Lưu Vân Hội xảy ra chuyện, Hồng Tụ Chiêu tiêu diệt rất nhiều thế lực ám đạo ở thành Trường An trong vòng một đêm, người có thể tiếp xúc đến một ít bí mật giang hồ này đã không thể không bắt đầu phỏng đoán, đương gia của Hồng Tụ Chiêu và đương gia Lưu Vân Hội, rốt cuộc là một người hay là có quan hệ bất chính? Những người thô bỉ sẽ luôn nghĩ nhiều đến phương diện dơ bẩn.

Đương nhiên Diệp Lưu Vân sẽ không giải thích gì, về phần vị đông gia thần thần bí bí kia của Hồng Tụ Chiêu sẽ càng không giải thích gì cả.

Diệp Lưu Vân không giải thích, ngược lại còn cảm thấy có tin đồn như vậy là chuyện tốt.

Ông ta không gánh tiếng xấu, ai gánh?

Vị cô nương không thể chọc vào kia của Hồng Tụ Chiêu, chính là hồng nhan tri kỷ của bệ hạ.

Bởi vì quá ít người biết chuyện này, mà Lưu Vân Hội lại là màn chắn của bệ hạ, rất nhiều chuyện Diệp Lưu Vân đều biết rõ ràng hơn người khác, cho nên ông ta xác định bệ hạ và vị cô nương kia thật sự chỉ là tán thưởng lẫn nhau, bệ hạ mến tài tình của nàng ta, nhưng cho đến hôm nay, với những gì Diệp Lưu Vân biết, bệ hạ và vị cô nương kia từ đầu đến cuối đều không có tiếp xúc da thịt.

Nếu như quá nhiều người biết, vậy thì tuyệt đại bộ phận mọi người sẽ không tin tưởng, đường đường là hoàng đế Đại Ninh mà coi trọng một nữ tử thanh lâu, chẳng lẽ còn thực sự có câu chuyện chỉ yêu tài không yêu người?

Thật sự có.

Nếu bệ hạ thật sự là một hôn quân trầm mê tửu sắc, thì sẽ không có chuyện một năm chỉ đến một lần.

Ngày này tháng chạp hàng năm, bệ hạ đều sẽ đến Hồng Tụ Chiêu, đây là lúc trước đã hứa với nàng ta, khi đó nàng ta hỏi bệ hạ, bao lâu ta có thể gặp bệ hạ một lần? Bệ hạ nói không biết, nàng ta nói vậy thì một năm gặp một lần.

Nếu nàng ta nói một tháng gặp một lần, có lẽ bệ hạ cũng sẽ đồng ý, nhưng nàng ta biết cái gì là đúng mực.

Nàng ta không muốn làm cho bệ hạ ghét nàng ta, cũng không muốn làm cho bệ hạ cảm thấy một tháng gặp nàng ta một lần là nhiệm vụ, là hứa hẹn, một năm một lần, rất tốt.

Trước khi Diệp Lưu Vân rời thành Trường An đã đi gặp nàng ta, ngay tại Hồng Tụ Chiêu.

Nàng ta cũng không được tính là thiếu nữ nữa, tuy rằng từng giờ từng phút đều hết sức cẩn thận trông chừng tuổi tác của mình, nhưng cũng đã qua ba mươi tuổi rồi, ngày đó tháng chạp nếu như đến, nàng ta đã ba mươi mốt, ngày đó là sinh nhật của nàng ta.

Năm đó khi bệ hạ tình cờ quen biết nàng ta là cùng Diệp Lưu Vân cải trang vi hành, đi thăm thú ở trong thành Trường An một chút, đâu nghĩ đến sẽ gặp nàng ta, một tiểu cô nương ôm tỳ bà, ở trong phòng bao nghe bệ hạ và Diệp Lưu Vân bàn đến quân quốc đại sự, vậy mà lại không nhịn được cũng nói hai câu, vì thế bệ hạ liền cảm thấy tò mò, lập tức hỏi chuyện quốc sự, cô nương đối đáp trôi chảy, tư duy rõ ràng, hơn nữa cũng vô cùng có kiến giải.

Cho đến sau này, diệt Lâm Việt mà tạm thời không lập đạo phủ, là nàng ta đề nghị.

Nhất định phải mau chóng trù hoạch xây dựng thủy sư, là nàng ta đề nghị.

Tuy rằng bệ hạ cũng nghĩ như vậy nhưng đó chính là không mưu mà hợp, cho nên cũng có thể gọi là ăn ý.

Mỗi năm bệ hạ đến một lần, chỉ là trò chuyện cùng nàng ta, chuyện nói đến cũng không phải gió trăng, không phải hồng trần, mà là quốc sự. Đương nhiên trong lòng bệ hạ để ý Trân phi, nhưng Trân phi và bệ hạ nói chuyện không phải những thứ này, cũng không có cách nào cho bệ hạ thoải mái nhiều hơn. Bệ hạ cũng không hiểu, bắt đầu từ khi vào thành Trường An, Lưu Vương trắc phi thành Trân quý phi, nhưng bà lại ngày ngày buồn bã.

Ngày ấy ở Hồng Tụ Chiêu, Diệp Lưu Vân liếc nhìn cô nương: "Lại sắp đến ngày bệ hạ đến rồi."

"Phải." Cô nương gật đầu: "Lại sắp rồi, ngóng trông, cũng không ngóng trông, dù sao cũng là lại già thêm một tuổi."

Nàng ta nhìn sang Diệp Lưu Vân: "Thật ra bệ hạ đến, lần này cũng không có nhiều chuyện để nói, một năm nay những gì ta nghĩ đều đã viết ra, ngươi cũng đã giao cho bệ hạ, ta đã nhận được hồi âm của bệ hạ cho ta, cho nên nếu bệ hạ không đến, ta cũng không sao, chuyện muốn nói, chuyện nên nói, đều đã nói rồi."

"Vậy sao?" Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Chuyện muốn nói, chuyện nên nói, trước giờ ngươi đều chưa từng nói với bệ hạ, chuyện ngươi nói, đều là chuyện bệ hạ thích."

Diệp Lưu Vân trầm mặc một lúc: "Lần này có thể ta không thể đến cùng bệ hạ, ta phải rời Trường An đi làm việc, ngươi phải suy nghĩ chu đáo cho sự an toàn của bệ hạ, ta sẽ điều người của Lưu Vân Hội sang bên này, năm nay và năm ngoái quá khác nhau."

"Ừm." Cô nương gật gật đầu: "Có một vị đại học sĩ phải lui xuống, nhưng lại không muốn lui, năm ngoái lão không phục thế nào đi chăng nữa, chung quy cũng là thủ phụ, cho nên lão có thể nhịn, năm nay sợ là sẽ không nhịn quá lâu."

Nàng ta thông minh như vậy, làm sao có thể không nghĩ đến.

"Ta đi đây."

Diệp Lưu Vân cất bước ra ngoài.

Cô nương tên là Hồng Tụ không tiễn ông ta, bọn họ cũng là tri kỷ, không cần khách sáo.

Nàng ta tên là Vân Hồng Tụ.

Cung Vị Ương.

Quả thật độ ấm trong Đông Noãn Các dường như hơi cao, hoàng đế chỉ mặc một chiếc áo đơn vẫn cảm thấy sau lưng hơi ẩm ướt, muốn mở cửa sổ, nhưng liếc mắt nhìn thấy ánh mắt thất kinh của Đại Phóng Chu, ông ta cười khẽ lắc đầu, lại thu tay trở lại.

"Ngươi đến chỗ Trân phi nói một tiếng, nói tối nay trẫm và tiên sinh cùng đến chỗ nàng ăn cơm tối."

"Vâng, nô tì đi ngay."

Đại Phóng Chu chạy chậm ra ngoài, dáng chạy giống như một con vịt vụng về.

Lão viện trưởng từ đầu đến cuối vẫn cuộn tròn trong ghế, dường như đó chính là thứ đặc biệt chuẩn bị cho lão vậy. Lúc bệ hạ phê duyệt tấu chương, lão viện trưởng chỉ im lặng cuộn người trên ghế ngủ gật như vậy, người già luôn ham ngủ một chút, nheo mắt biếng nhác giống như một con mèo già sau buổi trưa.

Bệ hạ kéo giãn hai cánh tay một chút, hôm nay tấu chương cần xử lý nhiều hơn hôm trước một chút, đã chiều tối mà chỉ vừa mới phê duyệt xong.

"Lát nữa tiên sinh cùng trẫm đến chỗ Trân phi ăn cơm."

"Tuân chỉ."

Lão viện trưởng đang mơ màng nhưng trả lời cũng không chậm, lão nhân chỉ là ham ngủ, nhưng phần lớn thời gian đâu có dễ ngủ như vậy.

"Hôm nay tiên sinh nói, Đậu Hoài Nam tài học vô cùng có tư thái của lương thần, trẫm đã suy nghĩ một chút, vẫn không thể đề bạt lên quá nhanh, làm ở Nội các ba năm rồi hãy nói. Trẫm đã xem qua, tấu chương hôm nay xử lý tinh tế hơn cũng có trật tự hơn trước đây, nếu không phải xử lý tốt, hôm nay nhiều tấu chương như vậy đến bây giờ trẫm cũng không xem xong. Trẫm đã phái người đến hỏi thử, họ nói là Đậu Hoài Nam làm."

Lão viện trưởng cười nói: "Là tiến cử của Thẩm Lãnh."

"Trẫm nhớ mà." Hoàng đế đứng dậy vừa hoạt động vừa nói: "Tiểu tử ngốc theo Hàn Hoán Chi chạy ra ngoài Trường An, trẫm biết ngay, chuyện dính dáng đến Thẩm Tiểu Tùng là nó sẽ thiếu kiên nhẫn, nhưng chuyện này cũng lạ, cục diện rõ ràng như vậy hiển nhiên không phải nhằm vào Thẩm Tiểu Tùng, mà là muốn lừa một số người bên cạnh trẫm đi ra ngoài."

Lão viện trưởng gật gật đầu: "Sắp đến ngày đó rồi."

Hoàng đế ngẩn ra, trầm mặc một lát: "Đúng vậy, sắp đến ngày đó rồi."

"Nhất định phải đi?"

"Thất tín với người khác, sao có thể khiến thiên hạ tin?" Hoàng đế đi đến ngồi xuống đối diện với lão viện trưởng: "Đi thì vẫn phải đi, trẫm từng nói, nếu đại học sĩ làm chuyện không quá phận, từ đầu đến cuối trẫm đều muốn cho ông ta một cái chết già, cho nên đi vừa hay có thể xem thử, nếu bình an vô sự, trẫm đã nghĩ kỹ rồi, cho người đưa đại học sĩ đến Bồng Lai. Vốn là lão tướng quân Tô Mậu Công trông coi hành cung, trẫm nhất quyết đưa người về, đại học sĩ cũng là tam triều lão thần, đối với phụ hoàng trẫm cũng sẽ có tình cảm, qua bên đó dưỡng lão cũng tốt."

Lão viện trưởng mở trừng mắt: "Sợ là, khó."

Hoàng đế nói: "Trẫm cũng sẽ nhớ những chỗ tốt mà ông ta xử lý Nội các trong hai mươi năm nay, không có ông ta, chuyện của Nội các sẽ rối tung rối mù lên, ông ta không muốn, nhưng ông ta có thể khắc chế, cẩn trọng giúp trẫm hai mươi năm."

Lão viện trưởng nói: "Đại học sĩ có lẽ còn muốn làm thêm hai mươi năm."

Hoàng đế cười cười: "Trẫm còn không nhìn đến hai mươi năm sau, mười năm sau cũng không nhìn đến, trẫm có thể với tay đến là năm năm, một lần năm năm là một bước chân, trẫm đã bước bốn bước. Bước đầu tiên, trẫm dùng năm năm để tọa ổn Trường An thay đổi tứ cương đại tướng quân, bước thứ hai, năm năm để thay đổi tướng quân chiến binh các vệ tứ cương, bước thứ ba, trẫm làm cho quốc khố Đại Ninh phình lên gấp đôi so với lúc trẫm tiếp nhận, bước thứ tư, trẫm bình nam cương, đặt nền móng cho trận chiến bắc cương... Năm năm tiếp theo, chỉ có Hắc Vũ."

Lão viện trưởng nói: "Lời thần không nên nói, thần không thể nói, nhưng bệ hạ còn tiếp tục nhân từ như vậy, ngay cả không có chuyện gì, nhưng vẫn là ghê tởm."

Lão không nói rõ là người, chuyện gì, nhưng lão biết bệ hạ hiểu.

"Tiên sinh cũng không biết." Hoàng đế ngẩn người một chút: "Trẫm cũng luôn nhớ cái tốt của nàng ta. Khi nàng gả vào cửa, là lúc trẫm không đắc ý nhất, phụ hoàng bảo trẫm đi thành Vân Tiêu, bao nhiêu người nói là trẫm đã bị phụ hoàng phế, hàng năm trẫm lại muốn chăm sóc nhiều người cần chăm sóc như vậy, về tài lực vẫn luôn là nhà nàng ta ủng hộ. Khi đó phụ hoàng chọn vương phi cho trẫm, đã chọn cô nương của mấy nhà, hoặc là nói không thích hợp, hoặc là nói bị bệnh vân vân, người giả điên cũng có, còn không phải vì cảm thấy trẫm thất thế? Người phụ hoàng chọn đều là xuất thân danh môn vọng tộc, chỉ có nàng ta sau khi nghe nói, mặc kệ trong nhà phản đối, cố chấp muốn đến, khi đó trong tâm nàng ta không có suy nghĩ khác, chỉ là cảm thấy trẫm nhân phẩm tốt."

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Vậy tính là hoạn nạn phu thê không?"

Lão viện trưởng nhất thời không nói gì.

Nghĩ đây đúng là nhất mạch tương thừa, không phải tên tiểu tử ngốc Thẩm Lãnh cũng vậy sao? Chỉ là nhớ cái tốt của người khác, nhớ rồi là một mực đi báo đáp, điểm này thật sự là cực kỳ giống bệ hạ, lại nghĩ tới tác phong lãnh binh tác chiến ở trong quân, nói hắn không phải con trai của hoàng đế thì ngay cả lão viện trưởng hiện tại cũng không tin.

"Để xem thêm đã, từ đầu đến cuối trẫm không muốn động đến nàng ta, chơi cùng nàng ta... Bởi vì nàng ta đã cùng trẫm vượt qua mấy năm đó, trẫm chỉ có nàng ta." Hoàng đế đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta đến chỗ Trân phi."

Lão viện trưởng nhất thời không nhịn được: "Chẳng lẽ bệ hạ chưa từng hỏi kỹ quý phi nương nương?"

Ánh mắt hoàng đế hơi run lên: "Tiên sinh, khanh không nên hỏi."

Lão viện trưởng giật mình, vội vàng đứng lên: "Thần biết lỗi."

"Hỏi thì hỏi rồi." Hoàng đế nói: "Lời nàng nói, giống những gì trẫm biết, cho nên..."

Lão viện trưởng thầm thở dài một tiếng, bệ hạ không tin lời hoàng hậu nương nương nói, thật ra cũng chưa chắc đã hoàn toàn tin lời Trân phi nói, nhưng có chuyện không thể làm giả, con của Trân phi lúc trước là bị hoàng hậu đánh cắp, chuyện ngu xuẩn như vậy, lúc ấy hoàng hậu làm sao nghĩ ra?

Từ sau khi đến Trường An, trên cơ bản Trân phi đã cắt đứt qua lại với nhà mẹ đẻ, vị tiểu đương gia mã bang hô mưa gọi gió trước đây càng thêm thu tâm liễm tính, nhưng thời gian trước bệ hạ bỗng nhiên nhắc đến, nói bà như vậy là không đúng, dù thế nào cũng không thể đã quên ân dưỡng dục của cha mẹ, cho nên bảo bà phái người gửi về nhà mẹ đẻ ít đồ, sau đó thì tốt rồi, cha mẹ bà quả thực vui như nở hoa, vội vàng phái người đến hỏi thử có thể vào cung gặp bà một lần hay không.

Hiện giờ Trân phi chủ quản hậu cung, chuyện này vốn không cần cố ý đi trưng cầu bệ hạ đồng ý nữa, nhưng bà vẫn không dám tự mình làm chủ, đơn giản là bà xuất thân giang hồ, đơn giản là phụ thân bà là bang chủ của mã bang, không thể ngồi mâm trên.

"Muốn đến thì đến." Bệ hạ và lão viện trưởng đến trong cung Trân phi, sau khi nghe Trân phi nói xong bệ hạ dường như rất vui vẻ: "Trẫm cũng đã mấy năm chưa gặp nhị lão rồi. Trẫm bảo Hàn Hoán Chi rời Trường An đi Tương Ninh làm việc, cách Hồng Thành nhà nàng không đến bảy trăm dặm, ngày mai trẫm sắp xếp người đuổi theo Hàn Hoán Chi, sau khi làm xong chuyện của hắn thì đón nhị lão đến."

"Tạ bệ hạ."

Trân phi cúi đầu, mắt hơi ướt, qua nhiều năm như vậy, bệ hạ đối với bà vẫn như lúc ban đầu.

Lúc ăn cơm, bà bỗng nhớ đến qua mấy ngày nữa chính là ngày đó, bệ hạ sẽ luôn xuất cung, theo bản năng quay lại liếc nhìn phòng ngủ của mình, bên giường trong phòng ngủ có một cái hộp, một năm mới mở ra một lần, trong hộp kia là Bạch Lân kiếm của bà.

Bình Luận (0)
Comment