Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 475 - Chương 475: Diệt Môn

Chương 475: Diệt môn Chương 475: Diệt môn

Hàn Hoán Chi vẫn luôn nói xe ngựa của ông ta là chiếc xe ngựa thoải mái thứ hai đương thời, Thẩm Lãnh cảm thấy Hàn Hoán Chi nói rất đúng.

Mặc kệ người trong trấn Phù Vân quận Tương Ninh lo lắng cỡ nào, mặc kệ người của Bạch gia trịnh trọng cỡ nào, mặc kệ Dương Tâm Niệm tự tin cỡ nào, cũng mặc kệ âm mưu của những người trong thành Trường An tính toán độc ác cỡ nào, Thẩm Lãnh cũng không cảm thấy lần này rời khỏi thành Trường An đi giải quyết chuyện liên quan đến tiên sinh là nguy hiểm cỡ nào, khó làm cỡ nào.

Là vì bệ hạ, bệ hạ vĩnh viễn đều nhìn xa hơn người khác một chút.

Bệ hạ nói, lần này đi Tương Ninh, giải quyết người nên giải quyết, đón người nên đón trở về, đừng để muộn thời gian về Trường An ăn tết, chỉ nhẹ nhàng bình thản như vậy.

"Đây là lần cuối cùng đại học sĩ làm chút gì đó rồi."

Hàn Hoán Chi nhấp một ngụm trà, cảm thấy hương vị trà không đúng, khẽ nhíu mày: "Có phải hôm qua ngươi đã lấy những gì đó ở trong xe ta không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không phải."

"Hửm?"

"Không ngừng à..." Thẩm Lãnh giả vờ ngượng ngùng cười cười: "Ở trong xe tiên sinh phía sau không mang nhiều trà."

Hàn Hoán Chi: "Cho nên ngươi đã dùng số trà mang theo không nhiều của Thẩm tiên sinh đổi lấy trà ngon của ta?"

Thẩm Lãnh: "Khụ khụ..."

Hàn Hoán Chi thở dài: "Tốt xấu gì cũng là đổi."

Nhịn.

"Bệ hạ sẽ xử trí đại học sĩ như thế nào?"

"Không biết."

Hàn Hoán Chi suy tư một lát sau đó cho ra đáp án vẫn là không biết, bởi vì ông ta biết tính cách của bệ hạ là gì, cũng biết bệ hạ không muốn làm cho đại học sĩ thân bại danh liệt ở thời khắc cuối cùng, thể diện của triều đình Đại Ninh không tốt, thể diện của bệ hạ cũng không tốt.

"Ta biết có một chuyện ta không nên hỏi."

Thẩm Lãnh vừa muốn nói tiếp, Hàn Hoán Chi đã nói một câu: "Vậy thì đừng hỏi."

Thẩm Lãnh: "Ồ... vị cô nương trong Hồng Tụ Chiêu kia và bệ hạ?"

"Ngươi vẫn hỏi?"

"Tò mò."

"Khoảng thời gian gần đây không lãnh binh nên ngươi cũng hơi rảnh rỗi quá rồi, chuyện của bệ hạ mà ngươi cũng tuỳ tiện hỏi thăm."

Thẩm Lãnh trầm mặc một lát: "Chỉ là lo lắng."

Đương nhiên hắn không phải loại tâm tư nhiều chuyện. Hàn Hoán Chi từng nói, lần này rời Trường An là bệ hạ cho đại học sĩ một cơ hội cuối cùng, bệ hạ bố trí dựa theo chuyện đại học sĩ hy vọng xảy ra, cuối cùng chuyện này có kết quả gì là ở trong Hồng Tụ Chiêu vài ngày sau. Nếu ngày đó đại học sĩ thật sự không kiềm nén được, thái độ của bệ hạ nghĩ chắc sẽ rõ ràng hơn, nhưng Thẩm Lãnh vẫn lo lắng, thế sự luôn không có tuyệt đối.

"Ngươi nên tin tưởng sức mạnh." Hàn Hoán Chi cảm thấy vị trà này thật sự không ngon lắm: "Bình thường ngươi chỉ mua trà như vậy để hiếu kính Thẩm tiên sinh?"

Thẩm Lãnh: "Sao có thể chứ, là hôm qua lúc xuống xe tuỳ tiện mua."

Hàn Hoán Chi: "Cho nên căn bản không phải lấy trà của Thẩm tiên sinh tráo đổi..."

Thẩm Lãnh: "Dù sao trực tiếp xin thì ngại quá."

"Ngươi lấy trộm thì không ngại?"

"Hay là nói chuyện bệ hạ đi." Thẩm Lãnh hỏi: "Thật sự vạn vô nhất thất?"

"Ngươi nên tin tưởng sức mạnh."

Đây là lần thứ hai Hàn Hoán Chi nhắc tới câu này.

Thật ra Thẩm Lãnh rất rõ bệ hạ sẽ không xảy ra chuyện, đó là Trường An, Trường An của bệ hạ.

Hàn Hoán Chi chuyển đề tài: "Thẩm tiên sinh thật sự ngủ được?"

"Không ngủ được." Thẩm Lãnh cúi đầu: "Chỉ là ông ấy không hy vọng bị người khác quấy rầy, bởi vì ông ấy không biết nên đi gặp những lão bằng hữu kia như thế nào. Ta đã cẩn thận suy nghĩ, nếu ta là tiên sinh, lúc nhìn thấy những lão bằng hữu đó, ta cũng không biết nên nói gì, hoặc là làm những gì, có lẽ ngay cả nhìn vào mắt bọn họ cũng không dám."

Tiên sinh đã hai mươi năm chưa gặp những lão bằng hữu đó rồi, mà hai mươi năm này, tiên sinh là sống vì người khác.

Hắn nhìn về phía Hàn Hoán Chi: " Người trong trấn Phù Vân thì sao? Cũng thật sự sẽ không xảy ra chuyện?"

Hàn Hoán Chi mở hộp gỗ ở bên cạnh ra, lấy từ bên trong ra lá trà mới: "Ngươi nên tin tưởng sức mạnh."

Lần thứ ba.

Thành Tương Ninh.

Dương Tâm Niệm ngồi trên bậc thềm nhìn cái xích đu cách đó không xa ở trong hậu viện Bạch gia này, nghĩ chắc hẳn mình chưa từng chơi thứ ấu trĩ cấp thấp này, lại nghĩ đến những thứ đồ chơi ấu trĩ cấp thấp này là người nhàm chán cỡ nào phát minh ra, đời người đâu có nhiều thời gian có thể lãng phí như vậy.

"Tiểu gia." Sư gia bước nhanh đến bên cạnh ả, hạ giọng nói: "Lực khống chế của Bạch gia coi như không tệ, người của bảy huyện Tương Ninh đều sẽ không đến trấn Phù Vân, bây giờ đó chính là một hòn đảo đơn độc, chỉ là Bạch Quy Sinh dường như vẫn đang do dự bất định, quả nhiên là hắn đã đi tìm mã tặc của núi Hầu Thánh để xò xét người trong trấn Phù Vân."

"Thật tốt." Khóe miệng Dương Tâm Niệm hơi nhếch lên, có chút âm hàn: "Ta chỉ hy vọng hắn mang theo tất cả người có thể đánh nhau của Bạch gia rời đi, về phần hắn đi tìm ai, vận dụng quan hệ gì, cuối cùng đối với chúng ta mà nói cũng không có giá trị quá lớn, cho dù là những người trong trấn Phù Vân kia cũng không có giá trị quá lớn đối với chúng ta, lần này chúng ta chỉ là đang giúp đại học sĩ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, tâm nguyện hai mươi năm trước lão ta muốn làm nhưng không dám hoàn thành."

Sư gia hỏi: "Còn Bạch gia thì sao?"

"Bạch gia không có giá trị, ta không muốn lặp lại lời đã nói, chút phân lượng đó của Bạch gia hiện tại, còn không bằng mã tặc trong núi Hầu Thánh, hoàng hậu nương nương không hy vọng chuyện của Dương gia chúng ta và Bạch gia cuối cùng bị phơi bày, sau này thái tử ca ca lên ngôi, sẽ ảnh hưởng không tốt đối với huynh ấy, cho nên..." Ả liếc mắt nhìn sư gia một cái: "Vụ án lớn nhất từ khi Đại Ninh lập quốc đến nay sắp xảy ra."

Sư gia cúi đầu: "Ta sẽ đi làm ngay."

"Ngươi cũng biết, lưu lại bất cứ một chút xíu tai họa gì cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến đại cục tương lai, nương nương phải thay đổi thái độ, trước kia là muốn động thủ, hiện tại không muốn động thủ, xóa sạch tất cả dấu vết trước kia, Bạch gia là một sự bắt đầu."

Dương Tâm Niệm đứng dậy, trực tiếp rời khỏi hậu viện lên xe ngựa, ả đã không nghĩ muốn tiếp tục ở lại Tương Ninh, chạy về Trường An ăn tết vẫn là tốt, ăn tết ở thành Trường An mới đủ mùi vị, tiếng pháo nổ vang lên không dứt, điều chính yếu nhất là lúc ăn tết hậu tộc sẽ vào cung chúc tết hoàng hậu nương nương, vậy thì có thể gặp thái tử ca ca rồi. Sư gia chưa đi, đại bộ phận những người mang đến cũng chưa đi.

Nửa canh giờ sau, Bạch gia bùng lên lửa lớn, cũng không biết tại sao thế lửa thoáng chốc đã lớn như vậy, muốn cứu cũng không có cách nào cứu được.

Trấn Phù Vân.

Nhị Bản đạo nhân có chút nhàm chán nhìn mấy con chim sẻ đuổi bắt đùa giỡn giữa bầu trời, đã đợi rất lâu, hai mươi mấy tên mã tặc đồng lõa đã chết nhưng không đến báo thù, võ sư của Thẩm gia lại không dám lơi lỏng, nhưng mà con người cứ luôn căng thẳng như vậy sẽ càng dễ mệt mỏi hơn.

Gã lấy một con dao nhỏ ra ngậm trong miệng, cởi giày, chân trần nhanh chóng leo lên trên cây liễu lớn trong viện khách điếm. Khí hậu bên quận Tương Ninh này ấm áp hơn thành Trường An, lá cây cũng không rụng nhiều, vẫn còn xanh biếc. Gã leo lên trên cây, chọn một chạc cây thích hợp chặt xuống, cứ ngồi trên cây gọt một cái ná, nhìn nhìn chung quanh thấy không có ai chú ý, gã tháo dây gân bò trên quần lót xuống buộc lên ná, lại cắt một miếng da bò trên giày.

Sau khi làm xong gã nhảy xuống cây, đi vài bước lại phải thò tay ra vào trong quần xách cái quần lót bị lỏng lên, rất không được tự nhiên.

Gã cũng không biết mình làm những việc này là có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy nếu còn không tìm chút việc gì đó làm, có thể sẽ điên mất.

Nhặt một ít đá nhỏ bỏ vào trong túi, leo lên nóc nhà, nằm sấp ở đó chờ xem có mèo hoang chó hoang đi ngang qua hay không. Đợi một hồi lâu cũng không thấy gì, sau đó nhìn thấy Thanh Quả sư phụ ôm bụng chạy vào nhà xí, gã lập tức nhón một hòn đá, sau đó giương ná bắn về phía nhà xí, hòn đá bay qua đập lên cửa gỗ, dọa Thanh Quả đạo nhân vừa mới cởi quần ngồi xuống sợ tới mức gần như chui ra ngoài.

Nhưng mà, thứ nên thả ra đã thả ra rồi.

Thanh Quả đạo nhân sợ hãi xoay người, nhìn thấy thứ mà mình vừa phóng ra, nôn, lại quay lại, vẫn còn, lại nôn.

Nhị Bản đạo nhân vội vàng rụt lại phía sau nóc nhà, đâu biết trong nhà xí náo nhiệt như vậy. Đúng lúc này nghe thấy từng tiếng rầm rầm như sấm từ bên ngoài trấn truyền đến, Nhị Bản đạo nhân giật mình, ở trên nóc nhà thét lên, liền nhìn thấy phía xa xa bụi đất cuộn lên, hẳn là đại đội nhân mã của mã tặc đã đến, nhưng mà đợi một lúc, bụi đất tiêu tán, đoàn ngựa lại không xông vào.

Đại Ninh là thanh bình thịnh thế, nhưng trong thịnh thế cũng có sâu mọt, Nhị Bản nghĩ những tên mã tặc kia chính là sâu mọt của Đại Ninh, gã tiện tay ném cái ná xuống, rút trường kiếm sau lưng ra. Ná kia rơi xuống, vừa khéo đập trúng gáy Thanh Quả đạo nhân mới ở trong nhà xí ra, bịch một tiếng, Thanh Quả đạo nhân sợ tới mức suýt nữa ngã ngửa trở lại.

Ở chỗ cách trấn Phù Vân hơn mười dặm, trong một khe đất, tất cả người của Bạch gia đều đang ở đó chờ tin tức, Bạch Quy Sinh đã ra lệnh cho những tên mã tặc kia, xông vào trong trấn, giết sạch người trong khách điếm.

Đội ngũ mã tặc gào thét xông ra, Bạch Quy Sinh ngồi xuống, cũng không để ý trên bộ cẩm y đắt tiền kia có dính bụi đất hay không.

"Sau chuyện lần này, ta nghĩ phải cần phải cắt đứt liên hệ với Dương gia." Bạch Quy Sinh ngồi ở đó vừa suy nghĩ vừa nói: "Nhân lúc còn thời gian, sau khi trở về dần đưa già trẻ trong nhà đi, xuất quan, đi về hướng tây, những năm gần đây chúng ta kinh doanh cũng có kinh doanh ở Tây Vực, sang bên đó ít nhất cũng không cần lo lắng chi phí ăn mặc."

Vừa mới nói xong, bất chợt thấy trước mắt có thứ gì đó lóe lên.

Bạch Quy Sinh giật mình, khi nhìn lại, một người trẻ tuổi ở cách đó không xa đã bị mũi tên lông vũ đâm thủng cổ, mũi tên kia đâm xuyên thấu, người trẻ tuổi lấy tay ôm cổ, máu từ kẽ ngón tay tuôn ra ngoài từng dòng từng dòng.

Mã tặc vừa mới xông ra chưa được bao xa đột nhiên quay đầu trở lại, đội ngũ mấy trăm người lao xuống khe đất, một trận mũi tên lông vũ che trời phủ đất bay đến, người của Bạch gia không hề phòng bị trực tiếp bị một lượt mũi tên lông vũ này bắn ngã mười mấy người, gắng gượng đứng dậy, đâu còn có thể nghênh chiến nữa. Những tên mã tặc kia bắn đợt tên thứ hai đã lao đến gần, mã đao chém xuống từng đao từng đao, người trẻ tuổi của Bạch gia bị chém chết hết người này đến người khác, thứ Bạch Quy Sinh nhìn thấy trong mắt là máu bắn ra ngoài.

Tặc nhân trên lưng ngựa hung hãn, quay lại xung kích, người của Bạch gia ở trong khe đất chạy trốn hy vọng có thể tránh thoát một kiếp nạn, nhưng mà đao lại không cho bọn họ cơ hội. Tại sao đám mã tặc mà thật ra Bạch Quy Sinh hoàn toàn khinh thường này lại thiện chiến như thế, hung hãn như thế?

Nghĩ đến nhiều năm trước, Dương gia phái người đến nói có thể làm ăn ở núi Hầu Thánh, nuôi một đám mã tặc cướp bóc thương hộ qua lại sẽ có món thu nhập lớn, ông ta vốn còn đang do dự, nhưng người của Dương gia đã liên lạc xong với nhóm mã tặc kia rồi, nói là Bạch gia bảo hộ cho bọn chúng, tài vật bọn chúng cướp được chia sáu phần cho Bạch gia, lợi ích tự dưng đến này, đương nhiên Bạch Quy Sinh sẽ không từ chối.

Lúc đó, ông ta quá tự tin, chỉ cảm thấy trong quận Tương Ninh, ai có thể làm gì được Bạch gia?

Đó là khi Dương gia và Bạch gia hợp tác thân mật nhất, tiền tài của Dương gia đưa đến liên tục không ngừng, ông ta cũng tuyệt đối không hai lòng với Dương gia, hiện tại ngẫm lại, đám mã tặc kia đâu phải là mã tặc thật sự gì, căn bản chính là một nước cờ của Dương gia giữ lại ở quận Tương Ninh.

"Ta giết các ngươi!"

Bạch Quy Sinh gào thét một tiếng, tròng mắt đỏ ngầu, xách đao lao ra.

Khổ nỗi, ông ta không phải Bạch Thượng Niên, có thể lĩnh một vệ chiến binh, có võ nghệ địch ngàn người.

Một thanh mã đao chém đứt Bạch Quy Sinh, đầu lĩnh mã tặc trên lưng ngựa kéo khăn che mặt xuống, có chút thương hại liếc mắt nhìn Bạch Quy Sinh một cái: "Nương nương bảo ta chuyển lời cho ngươi, nói cảm ơn ngươi."

Đao rút ra khỏi cổ Bạch Quy Sinh, máu tuôn như suối.

Bình Luận (0)
Comment