Lúc Bạch Quy Sinh ngã xuống đất lại không có cảm giác đau đớn cũng không có sợ hãi, trước khi chết chỉ nghĩ đến một câu, vừa rồi lúc suy tính sắp xếp hậu sự vốn định nói cho đám hậu sinh gia tộc nghe, lúc này đã không kịp nữa rồi.
Phàm muốn chuyện thành công, thà cầu trời xanh, chớ có cầu người.
Đặc biệt là, đừng có cầu ở người như hoàng hậu.
Dương Tâm Niệm nói rất đúng, một gia tộc lớn như Bạch gia bị diệt môn, tất nhiên được tính là vụ án lớn nhất từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, mà Dương Tâm Niệm đến, vốn là đến để diệt môn, về phần trấn Phù Vân cùng với người trong trấn Phù Vân gì đó đều không quan tâm. Trong trấn Phù Vân nổi lên một luồng tà phong, nhưng chỗ nổi sóng lại ở thành Trường An, sóng lớn có lẽ có thể vỗ nát Hồng Tụ Lâu kia, vỗ nát phong hoa tuyết nguyệt trong lầu, cũng có thể có thể sóng lớn hơn nữa, vỗ chết một đại học sĩ cầm quyền tổng cộng bốn mươi năm.
Bạch gia diệt, đại học sĩ chết, xem như đã bại.
Nhưng đối với hoàng hậu mà nói, Bạch gia diệt hay đại học sĩ chết đều là chuyện tốt, chuyện đặc biệt tốt, đặc biệt tốt.
Dương Tâm Niệm nói với sư gia, thái độ của nương nương đã thay đổi, không phải hoàng hậu đã hết hận, mà là hoàng hậu biết dựa vào quân bài trong tay bà ta đã không đánh ra được cảm giác mới mẻ gì, cũng không đánh ra được một ván bài lớn định thắng bại. Bà ta thay đổi sách lược, thậm chí nghĩ kể từ hôm nay có thái độ đối với hoàng đế tốt hơn một chút, sau này cũng hay đến Đông Noãn Các, trời lạnh, đưa qua một chiếc áo khoác mình tự làm, hoàng đế cũng không đến mức không lấy, cũng không đến mức đuổi bà ta đi.
Tất cả sự chuyển biến thái độ này, khởi nguồn từ ngày hôm đó bà ta nói cho thái tử nghe chi tiết chuyện trong đêm phủ Lưu Vương.
Thái tử nghe xong trầm mặc thật lâu, sau đó chỉ nói mấy câu.
Người khác nói ngàn câu vạn câu cũng không tác dụng, cũng không khuyên được hoàng hậu, thái tử mấy nói, làm cho trong lòng hoàng hậu vững vàng hơn.
"Mẫu hậu trù tính nhiều như vậy khiến cho phụ hoàng chán ghét, sao không chờ con? Người có vất vả không?"
Hoàng hậu cảm thấy vất vả.
Thái tử nói: "Mẫu hậu đã đánh giá thấp phụ hoàng rồi, nếu Thẩm Lãnh không phải đứa bé đó, không cần mẫu hậu giết hắn."
Thái tử còn nói: "Ngay cả phụ hoàng không giết hắn, chẳng lẽ sẽ để cho một người không trong sạch ngồi lên ngôi vị hoàng đế?"
Thái tử còn nói: "Phụ hoàng sắp bắc chinh rồi."
Hoàng hậu bình tĩnh lại, cẩn thận nghĩ lại một chút về sách lược thái độ của mình suốt nhiều năm qua, phát hiện quả thật là không tốt, không lý trí, không ổn thỏa. Lấy sức của hậu tộc chống đối quyền của hoàng đế, hậu tộc lớn đến mức nào, trứng lớn đến mức nào thì cũng là trứng, cũng là lấy trứng chọi đá. Đến bây giờ hoàng đế vẫn không động đến bà ta, còn không phải là nghĩ đến tâm tư thái tử, nếu thái tử không có mẫu hậu, chắc sẽ trách phụ thân là ông ta.
Dương Tâm Niệm rời khỏi thành Tương Ninh, mặc kệ trận đại hỏa này có thể thiêu hủy bao nhiêu chân tướng, sạch sẽ hay là không sạch sẽ, ít nhất cũng có thể thiêu hủy một đoạn quá khứ.
Bạch gia là vết nhơ của Dương gia, đại học sĩ cũng thế.
Ở trong xe ngựa Dương Tâm Niệm không nghĩ nhiều đến chuyện của Bạch gia, người của Bạch gia nữa, chỉ nghĩ qua một thời gian nữa lúc vào cung chúc tết hoàng hậu nương nương thì mình nên mặc bộ y phục nào? Nghĩ tới nghĩ lui, y phục của mình dường như cũng hơi cũ, cũng nên đi mua thêm vài bộ đồ mới rồi. Lần trước khi gặp thái tử ca ca đã hỏi huynh ấy thích màu gì, thái tử ca ca nói là hồng nhạt, vậy thì tìm người may vài bộ, thời gian cũng còn kịp.
Mấy năm nay hoàng hậu nương nương sống rất ngột ngạt, không giống một hoàng hậu chút nào cả, đều này đã cho Dương Tâm Niệm ám ảnh tâm lý rất lớn.
Thái tử ca ca hẳn không phải là người như hoàng đế chứ.
Trấn Phù Vân.
Nhị Bản đạo nhân ngồi trên nóc nhà bụi đất ở phía xa tán đi, đội ngũ mã tặc từ đầu đến cuối không đến, nghĩ thì ra cũng thật là một hồi phù vân, đến rồi đi, tụ rồi tan, còn không bằng ấn tượng sâu sắc của một quả rắm để lại cho người ta.
Cho đến rạng sáng ngày hôm sau, thần kinh căng như dây đàn của mọi người cuối cùng cũng thả lỏng một chút, cũng không biết bao nhiêu người ngồi bệt ở trong mộc lâu, ai nấy đều cảm thấy giống như vừa mới chạy xong mấy chục dặm đường, hụt hơi muốn chết, nhưng rõ ràng không có cái gì phát sinh cả.
Thẩm Thắng Tam ngồi ở đó trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng hiểu thấu một chuyện.
Sinh tử của ông ta, sinh tử của những đạo nhân kia, thật ra không quan trọng, những người đó chỉ là hy vọng lừa được đại ca và cả một số người khác đến, có lẽ mục tiêu của bọn chúng là giữa đường chặn giết đại ca, nhưng đại ca ở đâu?
Trấn Phù Vân, không phải chiến trường.
Thanh Quả đạo nhân véo tai Nhị Bản đạo nhân đá mấy cú lên mông gã cũng không hết giận, nỗi nhục nhã do bị cái ná kia dọa chắc nửa đời sau cũng không thể quên được, tên đồ đệ thối này, đá gần chết cũng không quá.
"Sư gia gia, chúng ta vẫn đợi sao?"
"Đợi."
Lão đạo nhân nhìn đậu hũ non trong bát, đã trầm mặc trất lâu rất lâu.
"Cũng không đến mức, ngay cả tin báo tử cũng không chờ được."
"Vậy thì chuẩn bị ăn tết ở khách điếm này đi."
Nhị Bản đạo nhân quay lại liếc nhìn bên ngoài khách điếm: "Cũng nên đặt mua hàng tết rồi, hay là con đi mua con heo lớn?"
Tiểu hài nhi tiểu hài nhi em đừng buồn, qua ngày mồng tám tháng chạp chính là tết, tiểu hài nhi tiểu hài nhi em đừng khóc, ăn tết mổ heo mập.
Núi Hầu Thánh cách thành Tương Ninh mấy trăm dặm, cách trấn Phù Vân cũng đến ba trăm dặm, đội ngũ mã tặc giết người rời khỏi khe đất kia, ngay cả vùi lấp cũng không muốn vùi lấp, thi thể cứ ném ở đó, cũng không sợ gì cả, ngược lại còn hy vọng để cho người ta biết đây là mã tặc làm, đầu mục mã tặc nhìn tàn thi khắp nơi nói một câu: "Mã tặc núi Hầu Thánh, sắp nổi danh rồi."
Nhưng bọn chúng không phải mã tặc, tụ lại thì phải, tán đi thì không phải.
"Về núi Hầu Thánh chia đồ ra, mọi người đều tự giải tán, sau tết về Trường An, ta chọn một tửu lâu mời mọi người uống rượu ăn thịt."
Đầu mục tên là Cố Hành, năm đó phụng mệnh lệnh của Dương gia đến núi Hầu Thánh làm mã tặc đã vài năm, ngẫm lại cũng coi như là hư độ quang âm, nhưng cũng không có hối hận bao nhiêu, ít nhất những năm gần đây sống cũng tiêu dao khoái hoạt.
Nam nhân mà, ai mà không muốn lui tới như gió.
Đội ngũ không dám đi đường lớn, cũng không thể quá rêu rao được, đi một mạch xuyên qua đồng, xuyên qua rừng cây, buổi tối tìm một chỗ cắm trại nghỉ ngơi, rạng sáng ngày hôm sau đã gọi mọi người dậy tiếp tục xuất phát, không có gì bất ngờ xảy ra thì tối ngày mai là có thể trở lại núi Hầu Thánh. Nơi đó có lượng lớn vàng bạc tích góp trong mấy năm nay, mọi người chia ra, trở về ăn tết, cũng không đến mức không có tiền tiêu.
Đội ngũ ra khỏi rừng cây thì bị ánh nắng làm hơi chói mắt, tại sao mặt trời lại sáng như vậy?
Bởi vì thứ phát sáng không chỉ là mặt trời, mặt trời vừa mới phóng ra tia sáng vẫn chưa đến mức làm chói mắt bọn chúng, nhưng có thể khiến cho vũ khí sáng chói, làm cho ánh đao phát lạnh. Ngoài bìa rừng, chiến binh Đại Ninh xếp hàng ngũ nghiêm chỉnh, cung tiễn thủ đã giương cung cài tên, ánh sáng trên mũi tên có thể còn chói mắt hơn ánh nắng mặt trời nhiều.
"Đi mau!"
Cố Hành hô một tiếng, thúc ngựa bỏ chạy.
Chạy?
Tướng quân chiến binh Ất Tử doanh Giang Nam đạo Hoàng Nhiên ngồi trên lưng ngựa liếc nhìn, giơ tay lên chỉ vào những tên mã tặc kia: "Diệt."
Mũi tên lông vũ che khuất bầu trời bay đến, mấy trăm mã tặc vừa mới ra khỏi rừng cây đã bị mũi tên lông vũ nuốt chửng, dưới tiễn trận, nào có ai có thể dựa vào vận khí tốt để tránh né tất cả lời mời của tử thần. Trong tiếng gió vù vù, từ ngoài rìa rừng cây kéo dài ra bên ngoài mấy chục mét, một lớp lông vũ trắng rậm rạp trên mặt đất, chỗ cao thấp bất bình, là thi thể, nhìn còn đẹp hơn, còn đồ sộ hơn cả bãi cỏ lau nở hoa.
Có mã tặc lao trở lại trong rừng, kết quả là tên nỏ trong rừng còn dày đặc hơn, kẻ quay người trở lại bị bắn còn thảm hơn so với kẻ ở bên ngoài.
Chiến mã hí lên, kỵ binh gào thét xông ra, từng đao từng đao chém chết những tên mã tặc vẫn chưa chết hẳn, cuối cùng chỉ là mấy người võ nghệ không tầm thường tạm thời sống sót, bị kỵ binh dồn lại một chỗ đứng tựa lưng vào nhau. Cố Hành trúng ba mũi tên trên người, may mắn là đều không ở chỗ yếu hại, nhưng y biết nếu không cứu trị kịp thời thì cũng sẽ chết, chỉ là chuyện sớm và muộn thôi.
Hoàng Nhiên giục ngựa đến gần, một chân vắt trên lưng ngựa, nhìn có vẻ hơi lười nhác.
"Xuất thân quân nhân phải không." Hoàng Nhiên nhìn tư thế cầm đao của Cố Hành bọn chúng, không nhịn được khẽ lắc đầu thở dài: "Để đao xuống đi, tạm thời không định giết mấy người các ngươi."
"Vậy ta còn không bằng chết đi."
Cố Hành thình lình giơ đao lên cắt vào cổ họng mình, cánh tay mới nâng lên, một mũi tên nỏ bắn thủng cánh tay phải của y, hoành đao rơi xuống đất.
Hoàng Nhiên lắc đầu: "Đã nói không được chết, bệ hạ còn dùng đến các ngươi."
Cố Hành ngẩn ra: "Chúng ta diệt Bạch gia, ngươi vẫn biết hết, cố tình chờ chúng ta giết sạch người của Bạch gia, sau đó rút về hơn một trăm dặm rồi ngươi mới động thủ, là bệ hạ cũng không muốn để cho người của Bạch gia tiếp tục sống chứ gì."
"Liên quan gì đến bệ hạ chứ?" Hoàng Nhiên nói: "Bạch gia từ trên xuống dưới đã đắc tội với mã tặc, dường như còn là bởi vì chia chác với mã tặc không thống nhất. Sau khi Ất Tử doanh ta nghe nói liền đuổi giết hơn một trăm dặm, tiêu diệt mã tặc, không lâu sau đó người trong toàn thiên hạ đều biết Tương Ninh Bạch gia thế mà lại nuôi một đám mã tặc ở núi Hầu Thánh cướp bóc ở quê hương và cả thương hộ qua lại, tội lỗi chồng chất, cuối cùng cũng bởi vì chuyện chia chác mà bị mã tặc do mình nuôi diệt môn, khiến người ta phải ngao ngán."
Cố Hành hỏi: "Vậy thì giữ chúng ta để làm gì?"
"Ta biết, nhưng ta giả ngu." Hoàng Nhiên liếc mắt nhìn Cố Hành một cái: "Ngươi biết, xem bệ hạ có cần ngươi giả ngu hay không."
Thân binh đi lên, trói chặt cứng những người còn lại ném lên lưng ngựa, những kẻ khác thì binh lính đã đang cắt đầu tính công.
Cố Hành nằm sấp trên lưng ngựa, bỗng nhiên cất tiếng cười to: "Người ta thường nói bệ hạ tâm quá thiện, không đủ tàn nhẫn, hóa ra là sai... Ha ha ha ha, hóa ra là sai."
Hoàng Nhiên trợn mắt lườm y, thản nhiên căn dặn một tiếng: "Bịt miệng lại."
Thành Tương Ninh.
Lúc Tô Lãnh vào thành thì có mùi tro bụi chui vào mũi, có lẽ là bởi vì mũi gã ta hơi quá thính một chút, cũng có lẽ là nhạy cảm với mùi đó. Lúc đi đến nơi, nhìn thấy một bãi phế tích đen sì sì lớn như vậy, một tòa đại trạch Bạch gia đang yên đang lành, nói đốt hết là đốt hết.
Đại trạch của Bạch gia gọi là Thu Viên, người bình thường tất nhiên không thể tùy tiện vào, nơi ở còn nằm trong Thu Viên, từ ven đường nhìn sang, vẫn có khói nhè nhẹ bốc lên, mùi của nước trộn lẫn với tro tàn thật sự không được chẳng ra sao.
"Đốt cũng thật kỳ lạ."
"Đúng vậy, gần như cũng không lan đến lâm viên một chút nào, tất cả phòng ở đều đốt sạch."
"Bạch gia thế lực lớn như vậy, sao nói mất là mất được?
Tô Lãnh nghe những lời này thầm cười lạnh, Bạch gia thế lực lớn như vậy? Có lớn bằng Tô gia của gã ta ban đầu không? Còn không phải nói mất là mất rồi.
Đúng lúc này, một đội hắc kỵ hộ tống mấy chiếc xe ngựa đi đến đây, mấy trăm hắc kỵ mang đến cho người khác áp lực quá lớn, các bách tính vây xem đều lui về sau, một bàn tay vươn ra từ trong chiếc xe ngựa màu đen lớn nhất, tay rất sạch sẽ nhìn cũng rất đẹp, trong tay cầm một miếng lệnh bài màu đen.
"Bắt người."
Chỉ hai chữ.
Hắc kỵ gào thét xông lên.
Tô Lãnh đứng ở đó nhìn, không đến nửa canh giờ, mấy chục quan viên lớn lớn nhỏ nhỏ trong trong quận phủ Tương Ninh bị bắt về, phố lớn ngõ nhỏ, hắc kỵ đi qua, chỉ nửa ngày là đã phong mấy chục tòa nhà, cửa dán giấy niêm phong, người ở trong nhà không một ai được tuỳ tiện ra ngoài.
Thành Tương Ninh à, nơi thanh tịnh rất nhiều rất nhiều năm này, đã bị vó ngựa của hắc kỵ đạp nát rồi.