Hắc kỵ đạp tan sự yên tĩnh trong thành Tương Ninh, quan viên địa phương vốn đã hoảng hốt vì Bạch gia bốc cháy còn chưa kịp chuẩn bị đường lui cho mình thì hắc kỵ đã đến, sớm không đến muộn không đến, lúc Bạch gia không cháy không đến, lửa vừa mới tắt thì đến, tính toán thời gian đến cũng khiến người ta không nói được lời nào.
Cả nha môn phủ Tương Ninh trên cơ bản xem như đã trống rỗng, tất cả những người có thể lên tiếng đều bị hắc kỵ phủ Đình Úy dẫn đi, trong lúc nhất thời, lòng người bàng hoàng.
Thế này vẫn chưa xong, buổi sáng ngày hôm sau, từng đội từng đội chiến binh của Ất Tử doanh Giang Nam đạo từ ngoài thành vào, không phải đến từ một nơi, nhưng thời gian thì giống như đã tính toán sẵn rồi, gần như đồng thời đến Tương Ninh.
Tất cả quan viên địa phương của bảy huyện dưới quận Tương Ninh cũng đều bị bắt đến đây.
Thẩm Lãnh đã hiểu câu nói trên đường đi của Hàn Hoán Chi... Ngươi nên tin tưởng sức mạnh.
Hàn Hoán Chi có việc phải làm, Thẩm Lãnh và Thẩm tiên sinh và cả Trà gia ngồi xe ngựa ra khỏi thành đi về phía trấn Phù Vân, còn cách vài trăm dặm, còn phải đi ba ngày đường. Cổ Lạc mang theo tám mươi hắc kỵ, Hắc Nhãn mang theo mười mấy huynh đệ Lưu Vân Hội đồng hành. Có tin tức truyền về nói là người đều ở trấn Phù Vân bình yên vô sự, nhưng mà ai biết mấy trăm dặm này có thể xảy ra sai lầm hay không, mục tiêu của những người đó chưa chắc đã không phải là Thẩm tiên sinh.
Sau khi ra khỏi thành đi nửa ngày thì đi ngang qua một trấn, lúc giữa trưa đến chợ vẫn chưa tan. Chợ trong tháng chạp sẽ luôn duy trì thời gian lâu hơn trước đây, ngày bình thường, chợ họp nửa ngày là tan, mà trong tháng chạp thường thường đến lúc trời sắp tối mới không có người, nhà nhà hộ hộ đều phải mua đồ dùng để ăn tết, phú hộ trong trấn cũng sẽ mời gánh hát đến hát tuồng hàng xóm láng giềng vài ngày, rất náo nhiệt.
Rất xa đã nghe thấy làn điệu của địa phương, uyển chuyển du dương, Trà gia nghiêng tai nghe, cảm thấy lời kịch đó có chút kỳ lạ.
"Hát cái gì vậy?"
Nàng sợ mình nghe lầm, hỏi Thẩm Lãnh một câu.
Thẩm Lãnh không chú ý, trong lòng đang nghĩ chuyện khác, đại khái cũng nghe ra hai câu như vậy: "Rời nhà viên để cứu Lý Lang... Phía sau không nghe rõ."
Trà gia: "Ngủ với phương trượng trúng trạng nguyên?"
Thẩm Lãnh: "Có trình tự như vậy sao?"
Trà gia: "Không biết là chuyện của triều đại nào, tại sao trúng trạng nguyên phải ngủ với phương trượng."
Thẩm Lãnh: "Dù sao cũng không phải Đại Ninh chúng ta, Đại Ninh ngay cả cái chùa cũng không thấy nhiều, đâu có nhiều phương trượng như vậy chứ."
Thẩm tiên sinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh thấy buồn cười...
"Nếu như cười viết lời kịch này nghe thấy hai ngươi nói gì, sẽ bị các ngươi làm tức chết mất, đó là ai liệu hoàng bảng trúng trạng nguyên."
Trà gia: "Ồ."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia: "Nghĩ cái gì vậy!"
Trà gia đỏ mặt, nghiêng đầu mở cửa xe nhìn ra bên ngoài, trên chợ người đến người đi, xe ngựa đi rất chậm, có thể nhìn thấy bên phía kịch đài càng nhiều người hơn, người đông nghìn nghịt , thi thoảng còn có tiếng khen hay, người trên kịch đài dáng người nổi bật muôn màu muôn vẻ, ở cách xa cũng thấy phấn khích.
"Có tiền có thể góp vui cho hàng xóm láng giềng, rất tốt, đâu giống như Hàn Hoán Chi, có tiền chỉ biết chơi xe..."
Thẩm Lãnh cảm khái một câu.
Trà gia cười nói: "Giàu chơi xe, đừng nói, chiếc xe ngựa đó của Hàn đại nhân thật sự thoải mái, thoải mái hơn chiếc xe này của chúng ta hôm nay."
Đúng lúc này Trà gia phát hiện ven đường có một người bán hàng rong bán đồ rất hiếm thấy, chỉ chỉ sang bên kia hỏi: "Đó là cái gì?"
Thẩm Lãnh từng đi tây cương, nhìn thoáng qua liền kéo tay Trà gia về: "Đừng chỉ bừa, đó là bánh gạo, chỉ hỏng của người ta phải làm sao."
Thẩm tiên sinh ngồi thẳng người nhìn nhìn ra bên ngoài, gật gật đầu: "Nghèo mới chơi xe, giàu chơi bánh gạo."
Bởi vì thứ đó quả thực bán rất đắt rất đắt, là vì nguyên liệu tốt, hơn nữa cách làm cũng khó. Trà gia cho xe dừng lại mua một miếng, mọi người chia ra nếm, hương vị cũng không thể nói là quá ngon, đương nhiên cũng không thể nói là không ngon.
Khó khăn lắm mới ra khỏi chợ, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, Thẩm tiên sinh lại càng trầm mặc ít lời hơn, Thẩm Lãnh và Trà gia đều biết đó là bởi vì sắp đến trấn Phù Vân, không phải Thẩm tiên sinh không vui, mà là căng thẳng.
Người như ông ấy mà cũng có thể căng thẳng thành như vậy.
Trà gia thay cho trà Thẩm tiên sinh, nhìn sắc trời đã sắp tối rồi: "Chắc nên tìm chỗ cắm trại rồi."
"Không dừng." Thẩm tiên sinh bỗng nhiên mở miệng: "Tiếp tục đi, ngày mai hãy ngủ."
Cứ như vậy lại đi một đêm nửa ngày, thật sự là người kiệt sức ngựa hết hơi, tính toán ngày hôm sau là có thể đến nơi đội ngũ cắm trại trong một cái thôn đi ngang qua, lương khô mang theo đầy đủ, cũng không cần phải đi quấy rầy thôn dân.
Ánh hoàng hôn làm cho người ta cảm thấy càng buồn ngủ hơn, Trà gia nằm gối đầu trên đùi Thẩm Lãnh ngủ, Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn hàng lông mi dài của nàng, nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của nàng, vừa nhìn vừa ngây ngô cười, nghĩ nhất định là kiếp trước mình đã cứu cả thế giới, kiếp này mới có phúc cưới Trà gia làm vợ, người của kiếp trước thật đáng thương, ngươi nói đây là gây họa lớn cỡ nào chứ.
Một tiểu nam hài và một tiểu nữ hài nắm tay rụt rè đi đến, trong bàn tay nhỏ của hai đứa trẻ đều cầm chặt một quả trứng gà. Đi đến trước mặt Thẩm Lãnh, hai tiểu hài tử đứng lại, nam hài nói muội nói đi, nữ hài nói huynh nói đi, vì thế nam hài tử lấy dũng khí, đưa trứng gà trong tay cho Thẩm Lãnh: "Cho huynh ăn."
Ngửa cổ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đáng yêu đến mức làm cho người ta không nhịn được muốn nhéo một cái.
"Tại sao lại cho ta ăn?" Thẩm Lãnh cười hỏi.
Tiểu nam hài quay lại liếc nhìn về nhà, cha mẹ của đứa trẻ đứng ở cửa cười ha ha, phụ thân ở rất xa giơ ngón tay cái lên cổ vũ đứa trẻ, tiểu nam hài nhìn về phía phụ thân gật gật đầu, sau đó xoay đầu lại rất nghiêm túc nói với Thẩm Lãnh: "Cha ta bảo ta nói với ngài, ngài vất vả rồi."
Thẩm Lãnh ngẩn ra, thật sự không ngờ sẽ là câu này.
Tiểu nữ hài đỏ mặt ngay cả giọng nói cũng nhỏ như tiếng ruồi muỗi bay qua: "Mẹ ta kể, các người cực khổ nhất, nguy hiểm nhất, có các người ở đây, quốc thái dân an."
Độ tuổi này của cô bé, đâu biết cái gì là quốc thái dân an.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm của cô bé nâng trứng gà: "Ăn ngon lắm, là trứng Đại Hoa ta nuôi đẻ đó."
Tiểu nam hài không phục: "Đó là Tiểu Hoa ta nuôi đẻ đó chứ."
Thẩm Lãnh thò tay ra lấy cả hai quả trứng gà luộc trong tay hai đứa trẻ: "Cảm ơn, bất kể là của Đại Hoa hay là Tiểu Hoa đẻ, nhất định đều rất ngon."
Hai tiểu hài tử cười, tay nắm đi về.
"Đợi đã." Thẩm Lãnh thò tay vào cái túi nhỏ của Trà gia đeo bên hông, vốc một nắm kẹo chia cho hai đứa trẻ: "Về giúp ta với cha mẹ các ngươi chúc năm mới vui vẻ."
Bộp một tiếng, tay của Trà gia đánh lên mu bàn tay Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh kêu đau một tiếng.
"Tại sao?"
"Trộm kẹo của ta?"
Trà gia ngồi xuống, đổ hết kẹo trong túi nhỏ ra, bảo tiểu nam hài và tiểu nữ hài túm áo lại, chia cho mỗi đứa một nắm to, hai đứa trẻ vui vẻ chạy đi.
Trà gia nhìn cái túi nhỏ trống rỗng: "Hết rồi."
Thẩm Lãnh: "Lát nữa đi đường có chỗ bán, ta lại mua cho nàng."
Trà gia nhìn thấy mặt trời đang đỏ, áng mây đang đỏ, trong lúc nhất thời có chút ngẩn người: "Đẹp quá, có giống như viên kẹo có thể đựng đầy hai cái túi nhỏ như vậy không?"
Nghĩ đến lúc nhỏ hai người bọn họ luyện công cả ngày đều mệt đứt hơi, nhưng buổi chiều tối mỗi ngày đều sẽ ngồi ở chỗ cao nhìn mặt trời ngả về tây, khi đó mây ở chân trời rất đẹp. Trà gia luôn nói, đó là mây bảy màu, người hạnh phúc nhất mới có thể nhìn thấy, mà khi đó Lãnh Tử ngốc đâu đoán được Trà gia đang nghĩ gì, rồi đâu hiểu hạnh phúc mà Trà gia nói là cái gì.
Đúng lúc này tiểu nam hài lại chạy đến, đứng ở trước mặt Thẩm Lãnh do dự một hồi lâu, rốt cục vẫn không nhịn được giơ tay lên chỉ vào ngực Thẩm Lãnh: "Ta có thể sờ chút không?"
Thẩm Lãnh giật mình: "May mà người ngươi là ta, nếu không sẽ đánh ngươi."
Trà gia gõ Thẩm Lãnh một cái, ấn cổ Thẩm Lãnh xuống: "Nào, sờ đi."
Trên ngực Thẩm Lãnh, chỗ ngực áo, đó là giáo huy của chiến binh Đại Ninh.
Ngón tay của tiểu nam hài vuốt trên giáo huy chiến binh một lúc, cảm thấy thỏa mãn, sau đó lưu luyến thu tay nhỏ lại, lại nhìn về phía Trà gia: "Tỷ tỷ thật lợi hại, bá bá là chiến binh, tỷ cũng đánh được bá bá."
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Tỷ tỷ, bá bá...Tiểu bằng hữu, ngươi đã nghe câu chuyện ma biến thành người mặc y phục chiến binh lừa trẻ con ăn thịt chưa?"
Hắn ngẩng đầu lên, cười cười u ám: "Để ta nếm thử thịt của ngươi có ngon không."
Tiểu nam hài mới 5 – 6 tuổi, sợ tới mức òa khóc.
Trà gia vò đầu Thẩm Lãnh một trận, vò tóc Thẩm Lãnh rối như tổ chim.
Thẩm Lãnh cười ôm lấy tiểu nam hài: "Sợ rồi à? Nam tử hán không thể tùy tiện bị hù dọa được, ngươi thích giáo huy này phải không?"
Hắn từ trong túi da hươu ra một cái giáo huy sắt đeo áo tiểu nam hài: "Tặng cho ngươi."
Tiểu nam hài lập tức hoan hô: "Ta cũng là chiến binh rồi! Muội muội, ta cũng là chiến binh rồi."
Đứa trẻ cười trở về, muốn đi cho cha mẹ xem, muốn đi cho muội muội xem, nhưng Trà gia lại gọi nó quay lại, đeo cái túi nhỏ đựng kẹo lúc nãy lên cổ nó: "Ngươi đã có giáo huy chiến binh, nhưng muội muội vẫn chưa có lễ vật, cái này cho muội muội, mỗi người một thứ, không được giành."
"Ừm!"
Tiểu nam hài gật đầu thật mạnh, cười chạy về.
Thẩm Lãnh: "Sau này chúng ta cũng phải sinh một nam hài một nữ hài."
"Chàng nghĩ sinh là sinh?"
"Nàng sinh nàng sinh, ta phối hợp."
"Mặt dày."
Thẩm Lãnh cười hì hì, mặt trời đã lặng lẽ lặn xuống, màn đêm buông xuống.
Cách đó không xa, Hắc Nhãn và Cổ Lạc tựa vào xe ngựa trò chuyện. Hắc Nhãn nhét một miếng lương khô vào miệng sau đó dùng nước nuốt xuống: "Lúc trở về đi đường thủy vẫn nhanh hơn một chút, Giang Nam đạo đường thuỷ ngang dọc."
Cổ Lạc: "Đi đường bộ vẫn nhanh, ta đều đã đi rồi."
Hắc Nhãn: "Nói bừa, cố nhân có viết thơ... Thiên lí trường an nhất nhật hoàn, khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn." (1)
Cổ Lạc: "Nhất nhật hoàn? Đó là khoác lác đấy, ta tương đối dài, một ngày cũng chỉ nửa canh giờ, làm sao có thể ngàn dặm đã đến rồi."
Hắc Nhãn: "Mời ngươi đi."
Cổ Lạc: "Ngươi một ngày bao lâu?"
Hắc Nhãn: "Cút..."
Chỗ này cách trấn Phù Vân không đến trăm dặm, ngày mai có thể đến nơi trước khi trời tối, cho nên người cũng đều thoải mái hơn.
Trấn Phù Vân, Nhị Bản đạo nhân nhìn con heo mập mà mình mua về, thế nào cũng không nhẫn tâm xuống tay, Thanh Quả sư phụ nhìn gã cười nói: "Mới sáng sớm con mua heo về, nhìn cả một ngày, con định để nó đói gầy rồi mới ăn?"
Nhị Bản đạo nhân: "Sư phụ, người xem nó đáng yêu cỡ nào."
Thanh Quả đạo nhân cố sức nhìn nhìn: "Heo mập hơn trăm cân, con nói với ta là đáng yêu?"
Nhị Bản đạo nhân: "Sư phụ chẳng lẽ người không cảm thấy, nhìn thấy nó, giống như nhìn thấy người lúc hơn trăm cân?"
Thanh Quả đá vào mông Nhị Bản đạo nhân một cước: "Cút... hiện tại ta cũng hơn trăm cân."
Nhị Bản đạo nhân: "Vậy ăn nó rồi, người sẽ hơn một trăm năm mươi cân."
Thanh Quả: "Ngươi biết đạo quán chúng ta có một chiêu thanh lý môn hộ chưởng không?"
Nhị Bản đạo nhân rụt lại phía sau: "Người có bản lĩnh thì đi đánh sư bá ấy."
Thanh Quả ngẩn ra.
Bất giác nhìn về phía sư phụ ngồi ngẩn người ở cửa, lão đạo nhân râu bạc, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa thôn.
(1) cải biên từ hai câu thơ "Thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn/ Khinh chu dĩ quá vạn trùng san" trong bài Hạ Giang Lăng của Lý Bạch.