Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 478 - Chương 478: Gặp Lại

Chương 478: Gặp lại Chương 478: Gặp lại

Lúc đi đường Thẩm tiên sinh càng lúc càng không bình thường, lúc thì nói có phải y phục của mình hơi bẩn quá không, lúc thì nói nên tìm một chỗ tắm rửa cạo râu trước, lúc lại nói mình đói rồi, muốn tìm một tửu lâu ăn cơm.

Căng thẳng, giống như học sinh đến cổng trường thi rồi đột nhiên lại không dám vào, không ngừng tìm cớ muốn trốn học.

"Ta có một đệ đệ." Thẩm tiên sinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan: "Nếu như... nếu như đệ ấy cơ chỗ nào thất lễ, các ngươi đừng trách."

Trà gia tò mò: "Sư thúc rất khó tiếp xúc sao?"

Dường như xưng hô sư thúc không đúng lắm, nhưng mà lại không tìm được từ nào khác thích hợp, ngẫm nghĩ xem gọi nhị thúc cũng được.

"Đệ ấy." Thẩm tiên sinh gật gật đầu: "Đúng vậy, rất khó tiếp xúc, cho nên các ngươi đừng tiếp xúc với đệ ấy, lúc ta và đệ ấy gặp nhau các ngươi cứ tránh đi là được, tất cả mọi chuyện để ta giải quyết."

Thẩm Lãnh hơi nheo mắt: "Có vấn đề."

Trà gia cười: "Tuyệt đối có vấn đề."

Nàng nhìn vào mắt Thẩm tiên sinh: "Ông đang nói dối."

Thẩm tiên sinh lập tức lắp bắp: "Sao ta lại nói dối hai người các ngươi chứ, ta là vì tốt cho các ngươi, ta tiếp xúc với người không dễ tiếp xúc, các ngươi tránh ở một bên, đừng đến gần, đệ ấy... rất dữ, ừm, rất dữ."

"Ồ." Trà gia gật đầu: "Ông là tiên sinh, ông cái gì thì là cái đó."

Hai kẻ liếc mắt nhìn nhau, tâm lĩnh thần hội.

"Ta có một sư phụ trên danh nghĩa."

Thẩm tiên sinh dường như càng lắp bắp hơn: "Đương nhiên cũng chưa từng dạy ta cái gì, bản lĩnh cũng chỉ thường thường, cũng là một người cực kỳ khó tiếp xúc, cho nên các ngươi dứt khoát đừng xuống xe, lỡ như bọn họ chửi các ngươi, dù sao cũng là trưởng bối của các ngươi, ta cũng không tiện xen vào. Đúng rồi, đừng xuống xe."

Thẩm Lãnh: "Được thôi, chúng ta không xuống xe."

Thẩm tiên sinh thở ra một hơi thật dài, cúi đầu nhìn mình: "Bộ y phục này của ta thật sự không có vấn đề?"

Trà gia: "Tiên sinh, suốt quãng đường này ông đã thay y phục ba lần rồi."

Thẩm tiên sinh: "Có sao?"

Nhớ lại một chút, hình như là vậy.

Đội ngũ không gặp nguy hiểm gì trên đường đến trấn Phù Vân, thậm chí ngay cả một chút quấy nhiễu cũng không có. Trong tháng chạp các bách tính sẽ luôn mặc áo mới đi thăm họ hàng bằng hữu, tâm trạng của Thẩm Lãnh và Trà gia đều trở nên tốt hơn, ngược lại là Thẩm tiên sinh càng giống như kiến bò trên chảo nóng hơn, giống như không chỗ dung thân cũng không biết nên làm gì mới tốt.

Đội ngũ dừng lại ở ngoài trấn Phù Vân, Thẩm tiên sinh gần như đã nói khản cả cổ, rõ ràng trên đường đi căng thẳng đã uống không ít nước nhưng vẫn khản cổ. Ông bảo tất cả mọi người ở lại nguyên chỗ cũ không được động, một mình ông vào trong trấn Phù Vân, Thẩm Lãnh bọn họ đồng ý. Hai người bọn họ mới là trẻ con, nhưng lại dỗ Thẩm tiên sinh bước đi giống như dỗ trẻ con vào nhà trẻ vậy.

"Tiên sinh, ông là giỏi nhất!"

"Tiên sinh, nếu sợ thì ông cứ hét lên."

Thẩm tiên sinh hừ một tiếng: "Ta sợ?"

Ông quay đầu lại giơ ngón giữa với Thẩm Lãnh. Đối với người cảm thấy mình nên trang trọng làm một trưởng bối như ông mà nói, động tác này đã bạo lộ nội tâm của ông, muốn thấp thỏm bao nhiêu cũng có.

"Ta là Thẩm Tiểu Tùng, ta là Thanh Tùng đạo nhân, ta sợ cái gì? Ta là giỏi nhất."

Thẩm tiên sinh lẩm bẩm mấy câu, hít thật sâu, sau đó sải bước đi vào trấn Phù Vân.

Khách điếm ở ngay phía ngoài cùng trấn Phù Vân, thật ra lúc đội ngũ dừng lại ở ngoài trấn là người ở trong khách điếm đều đã biết rồi, dù sao bên ngoài trấn cũng có người do thương hành Thẩm gia bố trí, khi nhìn thấy hắc kỵ và phủ Đình Úy Đại Ninh, tất cả những người này đều chạy về, không phải sợ, mà là hưng phấn.

"Đông gia." Đám giúp việc chạy vào khách điếm: "Đến rồi đến rồi, người đến rồi!"

"Đến rồi... Ta biết đến rồi."

Thẩm Thắng Tam đi lòng vòng trong phòng, giống như con kiến thứ hai bò trên chảo nóng.

Ông ta cúi đầu nhìn nhìn mình: "Y phục của ta không có vấn đề chứ?"

"Không có vấn đề gì, đông gia hôm nay ông đã thay ba bọ đồ rồi, từ hôm qua người của phủ Đình Úy đã đến thông báo trước hôm nay đại tiê sinh sẽ đến nơi, ông đã không bình thường rồi..."

"Nói bừa!" Thẩm Thắng Tam ho khan mấy tiếng.

"Ta sợ gì chứ?" Ông ta sải bước ra khỏi khách điếm: "Ở trong phòng hết, không ai được ra ngoài."

Trên con đường đó của trấn Phù Vân, Thẩm tiên sinh từ trái đi sang phải, Thẩm Thắng Tam từ phải đi sang trái, bước chân của hai người đều rất nhỏ rất nhỏ, nhưng lại nóng lòng, bước chân nhỏ mà tốc độ bước vẫn nhanh, điều này khiến hai người bọn họ giống như người gỗ vậy.

"Khụ khụ."

Bước chân nhỏ thế nào đi nữa thì vẫn đi đến chỗ mặt đối mặt.

Thẩm tiên sinh ho khan mấy tiếng, sau đó đứng thẳng người muốn lấy ra uy nghiêm của người làm đại ca, mới ho mấy tiếng còn chưa nói gì đã nhìn thấy Thẩm Thắng Tam đang trừng mắt nhìn ông, sau đó ông lập tức cúi đầu xuống.

"Đại ca." Thẩm Thắng Tam gọi một tiếng.

"Haiz." Thẩm tiên sinh cúi đầu đáp một tiếng, nhìn mũi chân của mình.

"Ngẩng đầu lên!"

Thẩm Thắng Tam đột nhiên quát một tiếng, Thẩm tiên sinh lập tức ngẩng đầu lên: "Được được được, ngẩng đầu thì ngẩng đầu, đệ đừng lớn tiếng như vậy... Đừng vội, đừng giận, tuổi tác cũng không nhỏ nữa, đừng kích động như vậy."

"Phụ thân bảo đệ thay ông ấy hỏi huynh mấy câu." Thẩm Thắng Tam nghiêm mặt: "Quỳ xuống!"

Thẩm tiên sinh: "Hả?"

Thẩm Thắng Tam: "Phụ thân nói."

"Ồ..." Thẩm tiên sinh quỳ xuống, cúi đầu.

"Phụ thân bảo đệ hỏi huynh, huynh... tại sao thích uống rượu cao lương?"

"Hả?" Thẩm tiên sinh ngẩn người.

"Phụ thân nói, thật khó uống." Thẩm Thắng Tam giơ tay ra đỡ Thẩm tiên sinh dậy: "Nhưng phụ thân đã uống mấy chục năm rồi."

Thẩm sinh cay cay sống mũi, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Thẩm Thắng Tam: "Là ta có lỗi với phụ thân, có lỗi với mẫu thân, cũng có lỗi với các đệ, có lỗi với trên dưới Thẩm gia..."

Thẩm Thắng Tam: "Ngẩng đầu lên nói chuyện."

"Được được được." Thẩm tiên sinh ngẩng đầu lên: "Đừng như thế này, hồi nhỏ đệ đã giống cha ta hơn cả cha, có thể giữ chút thể diện cho ta không?"

Thẩm Thắng Tam: "Huynh không giữ thể diện cho nhà mình, trước khi đệ ra ngoài phụ thân đã dặn, cũng không thể khách khí với huynh, ông ấy còn nói ban cho đệ một cái gậy bảo đệ thay ông ấy đánh gãy một chân huynh!"

Thẩm tiên sợ lùi lại một bước: "Đánh thật?"

Thẩm Thắng Tam: "Đánh thật, huynh chịu đòn thật?"

"Nếu không thì sao." Thẩm tiên sinh thở dài một hơi: "Đó là cha chúng ta, đánh thật, chịu đòn thật."

Thẩm Thắng Tam trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên đi lên đánh một quyền lên ngực Thẩm tiên sinh. Quyền đó lúc đánh ra mang theo tiếng gió vù vù, nhưng khi đến ngực Thẩm tiên sinh thì đã thu chín phần chín lực, nắm đấm đó đánh lên người, Thẩm tiên sinh cũng không lay động.

"Đánh rồi... Hôm qua đệ nghe người của phủ Đình Úy đến báo tin nói, mấy năm nay huynh đã bị thương tận mấy lần, sau này đã không thể động võ nữa?"

Mắt Thẩm Thắng Tam hơi đỏ: "Thật sao?"

"Thật." Thẩm tiên sinh gật đầu.

"Rất tốt, rất tốt..." Thẩm Thắng Tam cũng cúi đầu: "Về nhà dưỡng thương chứ?"

"Phụ thân nói không cho ta vào nhà."

"Huynh tin thật?" Thẩm Thắng Tam thở dài: "Từ sau khi huynh đi, tính khí của phụ thân càng ngày càng cổ quái, nhất là hai năm nay, luôn đến nhà kho bày đồ chơi gỗ mà ông ấy tự tay làm khi hai chúng ta còn nhỏ, đao đao kiếm kiếm, còn có con ngựa gỗ mà chúng ta luôn giành nhau. Mẫu thân nói tại sao không làm hai con, lúc đó phụ thân nói, nam hài tử không đánh không cãi thì gọi gì là nam hài tử."

"Lần này trước khi đệ ra ngoài cũng là đến nhà kho tìm phụ thân, ông ấy gầy yếu, cũng không biết gọi hạ nhân trong nhà, tự xách một thùng nước vào muốn rửa sạch toàn bộ những thứ đó, nhưng chân không linh hoạt, bị ngã ở đó, nước bắn khắp người, khi đệ vào ông ấy nằm sấp trong vũng nước tay cầm thanh kiếm gỗ trước đây đẽo cho huynh lau lên người mình, còn nói không ngâm nước không thể ngâm nước, ngâm nước thì không chừng sẽ bị mốc bị biến dạng, lỡ như Tùng Nhi về nhìn thấy sẽ trách ta."

Thẩm tiên sinh ngẩng phắt đầu lên, trong nháy mắt, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

"Phụ thân thế nào?"

"Không sao, đã xem qua rồi, ngã không phải quá mạnh, chỉ là bắt đầu từ hai năm trước chân ông ấy đã không linh hoạt, đi lại cần phải chống gậy, cũng không biết thùng nước nặng như vậy làm sao ông ấy xách vào được."

Môi Thẩm tiên sinh cũng đang run lên: "Không sao... không sao là tốt, không sao là tốt."

Nghiêng đầu, nước mắt văng ra ngoài.

"Về nhà đi, cho dù là sau này không ở nhà luôn, về thăm lão gia tử một chút cũng tốt, tám mươi tuổi rồi, còn được mấy năm nữa."

"Ừ, về, về."

Thẩm tiên sinh nhấc cánh tay lên dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt: "Về cùng đệ."

"Cũng không cần vậy."

Thẩm Lãnh và Trà gia từ phía sau đi đến, hai người đồng thời cúi người thi lễ với Thẩm Thắng Tam, đại lễ.

Thẩm Thắng Tam ngạc nhiên: "Đây là?"

Thẩm Lãnh: "Ta là đệ tử của tiên sinh, cũng là con trai ông ấy."

Trà gia: "Ta là khuê nữ của tiên sinh, cũng là con dâu ông ấy."

Thẩm Thắng Tam có chút đờ đẫn: "Các ngươi đợi ta chút."

Thẩm Lãnh cười nói: "Lúc ra khỏi Trường An bệ hạ đã sắp xếp người đến nhà tiên sinh, còn có ngự y của viện Thái Y đi theo, dùng xe ngựa của bệ hạ, đón lão nhân gia đến thành Trường An ăn tết, lúc này chắc hẳn đã đến nửa đường rồi. Bệ hạ nói trước hết không nói cho tiên sinh biết, bệ hạ nghĩ lão nhân gia chưa từng thấy Trường An, cũng chưa từng thấy cung Vị Ương, lần này ăn tết, tiên sinh có thể dẫn lão nhân gia vào cung Vị Ương nhiều một chút."

Thẩm tiên sinh nhìn về phương hướng thành Trường An, tay càng run rẩy nhiều hơn.

Trà gia nói: "Hàn đại nhân nói sau khi đến trấn Phù Vân hãy nói với ông, bệ hạ còn sai người đón cả người nhà sư thúc cùng đi. Trước khi chúng ta xuất phát, bệ hạ đã để Diệp tiên sinh bọn họ dọn dẹp Hạ Thiền Đình Viên, cách hoàng cung gần, cách thư viện cũng gần, phòng ở mở cửa ra là có thể nhìn thấy Nhạn Tháp của thư viện.

Thẩm tiên sinh kích động đến mức không thể khống chế bản thân: "Bệ hạ còn nói gì nữa?"

Thẩm Lãnh: "Khụ khụ... bệ hạ còn nói phí dụng tương ứng, trừ từ bổng lộc của ta."

Thẩm tiên sinh không nhịn nổi, phụt cười một tiếng: "Đó là sư gia gia ngươi, ngươi nên hầu hạ."

Thẩm Lãnh cũng cười: "Lúc nãy hình như tiên sinh rất sợ nhỉ."

Thẩm tiên sinh: "Ta có sao?"

Thẩm Lãnh: "Còn quỳ xuống nữa."

Thẩm tiên sinh: "Thiên địa quân thân sư, quỳ là nên quỳ."

Đúng lúc này Nhị Bản đạo nhân dìu Thu Thực đạo nhân râu tóc đều bạc trắng từ trong khách điếm ra ngoài. Lão đạo nhân bước đi quá vội, gậy cũng ném bay đi, nếu không phải Nhị Bản đạo nhân dìu lão nhân gia thì có thể sẽ ngã sấp mặt rồi.

Thẩm tiên sinh bước nhanh qua, lại quỳ xuống bụp một tiếng.

Đó không phải là sư phụ chính kinh thụ nghiệp gì, lúc ông đến đạo quán sư phụ cũng liếc không thuận mắt, bản thân Thu Thực đạo nhân cũng thường xuyên nói, trong bụng lão không có thứ gì có thể dạy cả.

"Sư phụ."

Sư phụ chính là sư phụ, chính thức hay không chính thức cũng là sư phụ.

Thu Thực đạo nhân nhấc tay lên dường như muốn sờ đầu Thẩm tiên sinh, tay giơ đến giữa không trung lại dừng lại, run rẩy kịch liệt, xoay một vòng: "Gậy của ta đâu?"

Nhị Bản đạo nhân: "Sư gia gia, đừng lấy gậy đánh sư bá, nhiều năm không gặp như vậy, con thấy sư bá tóc cũng đã bạc rồi, người còn lấy gậy đánh ông ấy rất không thích hợp."

Thu Thực đạo nhân trừng mắt nhìn Nhị Bản đạo nhân.

Nhị Bản đạo nhân rút một cái roi từ trong túi áo ra: "Dùng cái này đi."

Bình Luận (0)
Comment