Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 479 - Chương 479: Tiểu Viên Mãn

Chương 479: Tiểu viên mãn Chương 479: Tiểu viên mãn

Mùa đông ở trấn Phù Vân tuy không lạnh, nhưng có lạnh hay không từ trước đến nay đều và không có liên quan gì đến lẩu cả, nơi nóng như Tây Thục đạo, còn không phải ngày ngày ăn lẩu cũng không chán sao.

Lẩu của khách điếm Hoan Bằng nóng hổi, Thẩm Lãnh và Trà gia cùng với đám người Hắc Nhãn hỗ trợ, chuẩn bị chừng gần nửa ngày mới chuẩn bị đủ nguyên liệu đồ ăn cho nhiều người như vậy ăn, bàn trong khách điếm đều được ghép lại, ngồi chật kín trong đại sảnh.

Dựa theo quan viên phẩm cấp địa vị cao thấp, ở đây tất nhiên Thẩm Lãnh là nhất, quan to tòng tam phẩm cũng không phải là tùy tiện có thể gặp được, nhưng mà Thẩm Lãnh khiêm tốn kính lão như vậy, tất nhiên sẽ không ngồi ở chủ vị, huống hồ này cũng không phải cuộc tụ hội mang tính chất quan phương gì, cũng sẽ không có nhiều quy củ như vậy.

Thu Thực đạo nhân ngồi ở chủ vị, bên trái là Thẩm tiên sinh, bên phải là Thẩm Lãnh.

Nhị Bản đạo nhân ngồi cạnh Thẩm tiên sinh, mông lệch sang một bên, từ lúc nãy gã móc roi từ trong cổ tay áo ra là gã biết mình nhất định không có kết cục tốt gì, đến bây giờ gã cũng không quên được trước đây thủ đoạn của sư bá đáng sợ cỡ nào, trời biết vừa rồi gã đã hồ đồ gì mà lại tìm đường chết như vậy.

"Lớn như vậy rồi." Thẩm tiên sinh nhìn Nhị Bản đạo nhân cười cười: "Đi theo sư phụ ngươi bọn họ nhiều năm như vậy, nhìn ngươi có vẻ bình thường thật không dễ dàng."

Thanh Quả đạo nhân không phục: "Sư huynh thật sự nghĩ chúng đệ không biết nuôi trẻ con?"

Nhị Bản đạo nhân thở dài: "Nếu không thì sao?"

Gã nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Mấy đại nhân này, cũng không dễ quản."

Thẩm tiên sinh gật đầu: "Nể tình ngươi chăm sóc mấy người bọn họ không dễ dàng, chuyện cái roi lúc nãy ta sẽ không so đo với ngươi... Đi rót đầy rượu cho sư gia gia, bảo sư gia gia ngươi giảng vài câu cho chúng ta."

"Được luôn."

Nhị Bản đạo nhân cười ha hả đi qua muốn rót một chén rượu cho Thu Thực lão đạo nhân, lão đạo nhân nheo mắt cười: "Bớt giở trò này với ta, tưởng là ta mắt mờ rồi hả? Trong bình rượu ngươi rót cho ta nếu như là rượu thật, sau này ngươi là sư gia gia ta."

Nhị Bản đạo nhân xấu hổ: "Làm sao có thể chứ, ngày vui vẻ như hôm nay, nhất định là phải uống rượu thật."

Lão đạo nhân hừ một tiếng: "Người trẻ tuổi, ngươi còn non lắm, lấy bình rượu trước mặt sư bá ngươi cho ta."

Thẩm tiên sinh dịch bình rượu về phía sau: "Lớn tuổi rồi thì chịu già đi, uống rượu thật gì chứ, có chút mùi rượu là được rồi."

Lão đạo nhân phì một tiếng: "Có cho không? Không cho có tin ta giở trò chơi xấu trước mặt tiểu bối không? Dù sao người mất mặt cũng không phải một mình ta."

"Được rồi được rồi, hôm nay cho ông ấy uống một chút." Thanh Quả đạo nhân nói: "Hiếm khi vui như vậy, uống một ít là được."

Lão đạo nhân tự thò tay ra lấy bình rượu trước mặt Thẩm tiên sinh, rót một chén ngửi ngửi, vui sướng: "Ta nói mà, trong bình này mới là rượu, cái bình ngươi cho ta nhiều nhất cũng chỉ tính là nước tráng bình rượu."

Nhị Bản đạo nhân thở dài, cầm bình rượu kia trở lại vị trí của mình ngồi xuống, sau đó lén gật đầu cười cười với Thẩm tiên sinh, thật ra bình rượu trong tay gã mới là rượu thật, mà trong cái bình bị lão đạo nhân lấy đi ngay cả một phần năm rượu thật cũng không có, chính như lời Nhị Bản đạo nhân nói, mấy đại nhân này không dễ quản, còn phải đấu trí đấu dũng.

Nhưng mà, lão đạo nhân đã nhiều năm không uống rượu thật sự, lần nào thèm rượu, bọn họ lại rót một tí xíu rượu vào một bát nước lớn cho lão đỡ thèm, đối với lão đạo nhân mà nói, suốt bao nhiêu năm thì hàm lượng rượu hôm nay đã được tính là cao, cho nên lão uống một ngụm rồi chép miệng, vẻ mặt thỏa mãn: "Uống rượu vẫn là ngon."

"Đúng vậy đúng vậy."

"Sư gia gia người uống ít một chút."

Mọi người vẫn phải cùng diễn trò.

Nhị Bản đạo nhân cười: "Sư gia gia, nói chút gì đi."

Lão đạo nhân tựa như ngấm men rượu, cho dù là rượu pha phần lớn nước thì với lão mà nói hiện tại tính kích thích cũng không thấp, dù sao cũng lớn tuổi rồi, hơn nữa đã rất lâu rất lâu không thật sự uống rượu, lão nhân mặt đỏ phừng phừng, đứng lên, một bàn tay chống bàn một bàn tay bưng chén rượu: "Hôm nay lão đạo ta quả thật rất vui, sinh thời, những người quan tâm còn có thể tụ họp đầy đủ như vậy thật không dễ dàng, đừng tưởng ta thật sự già nên hồ đồ rồi, thứ rượu pha nước ta uống này quả thật nhiều hơn ngày trước một chút, rất tốt, thỏa mãn, cho nên ta chỉ muốn nói một câu với đám tiểu bối các ngươi, biết đủ là được, đều nên thỏa mãn với tất cả những gì nhận được sau sự nỗ lực thật sự, đừng đụng vào những thứ oai môn tà đạo, đừng có tâm tư oai môn tà đạo."

Nói xong câu đó lão đạo nhân ngửa cổ uống sạch rượu nước trong chén rượu, cười ha ha: "Ăn cơm ăn cơm, lão đạo ta không nói ra được lời đường hoàng hoa mỹ gì, trong bụng không có nhiều văn chương hay ho như vậy, mỗi người đều tốt, đều tốt."

Cười cười, sau đó vành mắt hơi đỏ lên.

"Chúc thọ đạo trưởng!"

Mọi người đều nâng chén.

Lão đạo nhân lại rót một chén rượu: "Đừng chúc thọ hay không chúc thọ cho ta, độ tuổi này của ta có thể có cuộc sống hiện tại, còn không phải là vì đang ở Đại Ninh, vì Đại Ninh!"

"Vì Đại Ninh!"

Trà gia nâng chén uống hết, một chén rượu đi xuống, sắc mặt liền hơi đỏ lên, nàng hạ giọng hỏi nhỏ bên tai Thẩm Lãnh: "Vừa rồi ta thấy tiên sinh thả thứ gì đó trong bát của Nhị Bản đạo nhân?"

Trước đó Thẩm Lãnh bận làm việc cũng không chú ý đến, theo bản năng nhìn về phía Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh thân thiết gắp một miếng thịt đã nhúng chín vào trong bát cho Nhị Bản đạo nhân, vẻ mặt trưởng giả từ thiện nói: "Đang là lúc lớn, ăn nhiều một chút."

"Cảm ơn sư bá."

Nhị Bản đạo nhân vui vẻ nuốt vào.

Thẩm tiên sinh mỉm cười.

Nghĩ ngươi đi gặp Tào Tháo đi nha, không gặp được thì coi như thuốc của Thẩm gia ta không tốt, dám đưa roi cho sư gia gia ngươi?

Cùng lúc đó, thành Tương Ninh.

Một đám người đông đúc quỳ đầy trong đại đường nha môn quận thú, đáng tiếc là ở đây không có lẩu. Hàn Hoán Chi nhón một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, sau khi đến thành Tương Ninh còn chưa từng ăn một bữa cơm tử tế, nếu bệ hạ muốn động đến Bạch gia, cả quận Tương Ninh từ trên xuống dưới một kẻ cũng sẽ không buông tha, nhưng mà động đến Bạch gia dù sao cũng phải có một cái cớ, cho nên việc này vốn không dễ làm như vậy.

Dính dáng đến trên dưới toàn tộc Bạch gia, tội danh thích hợp chính là mưu nghịch, nhưng tội mưu nghịch này định như thế nào? Liệu có dính dáng đến hoàng hậu hay không? Hàn Hoán Chi biết rõ là bệ hạ không muốn động đến hoàng hậu, nếu không thì cũng sẽ không trì hoãn nhiều năm như vậy, cho nên chỉ dính dáng đến Bạch gia mà không dính dáng đến hoàng hậu, thậm chí ngay cả đại học sĩ cũng đừng dính dáng đến mới được.

Lại trị của quận Tương Ninh, từ trên xuống dưới đều phải đổi, điều này tất nhiên sẽ kinh động đến cả Đại Ninh.

Điểm tâm tuy mùi vị không tệ nhưng điểm tâm quá ngọt, không thể ăn thay cơm.

Hàn Hoán Chi uống ngụm trà nuốt điểm tâm trong miệng xuống, liếc nhìn những người đang quỳ bên dưới kia: "Vụ án Bạch gia diệt môn gần như đã thăm dò rõ ràng, hôm nay ta đóng cửa trò chuyện vài câu với các ngươi, ta hy vọng các ngươi nghiêm túc nghe."

Ông ta dừng một chút, sắp xếp từ ngữ.

"Bạch gia không phải cấu kết với mã tặc, mà là nuôi mã tặc. Tin tức ta nhận được từ chỗ tướng quân chiến binh Ất Tử doanh Hoàng Nhiên là, đại bộ phận binh khí trong tay đám mã tặc này là binh khí chế thức của quân đội Đại Ninh, bao gồm hoành đao, thậm chí còn có liên nỏ, những thứ này từ chỗ nào đến? Ta không cần các ngươi trả lời, chỉ cần các ngươi nghiêm túc nghe... Cấu kết mã tặc và nuôi tư binh tội danh khác nhau, các ngươi đều hiểu, tội trước nhiều nhất là chém mấy cái đầu người, nên chém ai thì chém người đó, tất nhiên không liên lụy đến quá nhiều người, nhưng mà nếu là tội sau, Bạch gia có nghi ngờ mưu nghịch, tất cả đám người các ngươi ở đây đều là tòng phạm."

Mọi người đồng thời ngẩng đầu lên, cũng đồng thời sợ tới mức mặt không có chút máu vì câu nói này.

Tội mưu nghịch mà định, cho dù bọn họ được định là tòng phạm, cũng phải liên luỵ đến toàn tộc.

"Nhưng ta biết các ngươi đều oan uổng một chút." Hàn Hoán Chi ngữ khí hòa hoãn lại "Chưa chắc ngươi biết Bạch gia đã làm những gì, chỉ là ở quận Tương Ninh, người của Bạch gia nói với các ngươi một tiếng, các ngươi cũng liền mắt nhắm mắt mở, đương nhiên là có tội, nhưng nếu thật sự liên lụy cửu tộc, ta cũng cảm thấy ủy khuất thay các ngươi, cho nên lời ta muốn nói không phải lời của người đứng ở vị trí đô đình úy phủ Đình Úy nên nói, mà là làm đồng liêu khuyên các ngươi vài câu, tội không làm tròn trách nhiệm này, nên nhận thì nhận, cùng lắm thì bãi quan, nhiều nhất cũng là sung quân, đã hiểu chưa?"

Tất cả những người quỳ ở bên dưới đều sợ vỡ mật, sau khi trầm mặc một lúc có người cúi đầu: "Hạ quan nhận tội, không làm tròn trách nhiệm, biết rất rõ ràng chuyện mã tặc nhưng không truy tra, có phụ hoàng ân, hạ quan bằng lòng đền tội."

Người đầu tiên mở miệng, tất cả mọi người đều nhận tội theo.

"Như vậy là tốt nhất, một mình các ngươi phạm lỗi thì một mình các ngươi gánh vác, sẽ không liên lụy quá nhiều đến người nhà của các ngươi." Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Mọi người nói Hàn Hoán Chi ta là lòng dạ sắt đá, đúng vậy, các ngươi nên hiểu đây là sự nhân từ của bệ hạ."

Sau khi nói xong câu đó ông ta căn dặn thủ hạ: "Lát nữa cho bọn họ ký tên điểm chỉ, áp giải phạm nhân về Trường An, gia quyến phạm quan đều giam lỏng trong nhà của mình, phái người lục soát trong nhà bọn họ một lượt, không có chuyện lớn gì, để bọn họ ăn tết xong rồi nói."

Ông ta ra khỏi nha môn quận thú, nhìn nhìn bầu trời bên ngoài, trong xanh có chút thư thái.

Lúc rời Trường An, bệ hạ đã âm thầm đã căn dặn mấy vị đại học sĩ Nội các mau chóng chọn một nhóm người bổ sung, chuyện bên quận Tương Ninh này Hàn Hoán Chi đến để chấm dứt, không bao lâu nữa, rất nhiều quan viên do Lại bộ chọn phái đi sẽ tiến vào.

Bệ hạ không muốn động đến quá nhiều người, đã là sự nhân từ lớn nhất rồi.

Bách tính trong thành Tương Ninh tuy đều ngửi được mùi vị không tầm thường, nhưng việc này cũng sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ, người sợ hãi cũng không phải bọn họ, không khí ăn tết ở trong thành vẫn mỗi ngày một rõ rệt hơn, tiếng pháo đủ để xua tan tất cả những chuyện không tốt.

Hàn Hoán Chi lững thững đi trên đường cái. Trong một tháng trước tết này việc buôn bán trong cửa tiệm cũng không tệ, ông ta nhìn thấy một cặp tình lữ trẻ từ trong cửa tiệm ven đường đi ra, trên mặt nữ hài tử có vẻ hạnh phúc không giấu được, cây trâm ngọc mới tinh trên đầu đẹp đến mức làm cho người ta cảm thấy tâm trạng cũng càng lúc càng tốt hơn.

Hàn Hoán Chi cũng không biết tại sao liền cất bước vào cửa tiệm trang sức kia, đi một vòng trong phòng, bỗng nhiên nhìn thấy trong quầy có một chiếc vòng tay nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, với nhãn lực của ông ta tất nhiên nhìn ra đươc tỉ lệ phỉ thúy quả thật rất tốt, bởi vì quý giá cho nên bày riêng lẻ ở đó.

Ông ta đi qua hỏi giá, cũng coi như là hợp lý.

Trầm mặc một lát, lấy ngân phiếu mua chiếc vòng tay phỉ thúy này, cất trong người.

Trên thảo nguyên không ăn tết.

Lại xa như vậy.

Tay ông ta vỗ vỗ lên ngực, nghĩ sau khi trở về thành Trường An sẽ cất thứ này đi, lần sau khi gặp nàng sẽ đeo lên cổ tay cho nàng.

Đúng lúc này nhìn thấy một nữ tử người mặc váy dài kiểu người Ninh đứng bên đường đối diện, nhưng kiểu tóc lại không đúng, bím tóc kia nhìn có vẻ quen mắt đến như vậy. Hàn Hoán Chi thầm nghĩ có lẽ là mình bận đến hoa mắt rồi, nhấc bước muốn đi, đột nhiên lại dừng lại, bởi vì ông ta đã thấy rõ khuôn mặt của nữ tử.

Nàng cười, chỉ cười.

Hàn Hoán Chi đi qua, cũng cười.

"Hơi bất ngờ sao?" Nàng hỏi.

"Đâu chỉ là hơi." Ông ta hỏi: "Sao nàng lại ở đây?"

"Lần trước khi rời khỏi Trường An chàng nói, ngày lễ người Ninh coi trọng nhất chính là tết, tết phải đoàn viên, đoàn viên thì biểu thị ngày tháng viên mãn trong tương lai, đời người không có nhiều đại viên mãn như vậy, nhưng tiểu viên mãn, một năm một lần, không tính là xa xỉ." Nàng nhìn vào mắt Hàn Hoán Chi: "Đi rất lâu mới đến Trường An, đến Trường An rồi chàng lại không ở đó."

"Muốn đi mua lễ vật cho cô nương nhà ai sao?"

"Ừm, cho người trong lòng."

"Ồ." Nàng hỏi: "Người trong lòng ở đâu?"

"Ở trước mắt." Hàn Hoán Chi lấy vòng tay ra: "Trên đời không có nhiều thứ xứng với nàng, chỉ có một thứ nhất định là xứng."

Nàng cười hỏi: "Cái gì?"

"Ánh mắt của ta."

Bình Luận (0)
Comment