Khi Thẩm Lãnh bọn họ rời khỏi trấn Phù Vân đến thành Tương Ninh thì nhận được một tin tức, Hàn Hoán Chi đại nhân không chờ bọn họ, mà là sáng sớm hôm nay đã xuất thành về Trường An, để lại đại đội nhân mã cho Thẩm Lãnh, tự đánh xe, trên xe có một cô nương xinh đẹp thắt bím tóc đầy đầu, đi thẳng hướng bắc.
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ, chỉ có đại ai cân đẹp như tiên nữ trong truyền thuyết ở thảo nguyên kia mới có thể khiến Hàn Hoán Chi như vậy, vì thế mặt lộ ra nụ cười giống như cha già.
Cổ Lạc và Cảnh San dẫn đội, áp tải rất nhiều phạm nhân, cùng sự phối hợp của chiến binh Ất Tử doanh trở về thành Trường An, Thẩm Lãnh bọn họ thuê vài chiếc xe ngựa, theo đội về kinh.
Cổng thành Tương Ninh có một tiệm cháo bột, ở ngay ven đường, người vào thành ra thành nếu khát thì uống một bát lớn như vậy, rất mát mẻ, thoải mái nói không nên lời.
Bạch Tiểu Lạc và Dương Dao Dã ngồi ở trong tiệm cháo bột, ngẩn người nhìn bát cháo trước mặt.
"Thế mà lại chậm hơn hoàng hậu, cũng chậm hơn hoàng đế." Bạch Tiểu Lạc cúi đầu: "Ta đoán được hoàng hậu sẽ xuống tay với Bạch gia từ hành động của bà ta, cho nên mới chạy đến Tương Ninh muốn nhắc nhở Bạch Quy Sinh một chút, thuận tiện lôi kéo hết những người có thể dùng ở Bạch gia đến bên cạnh ta, cũng coi như là ta đã cứu cả nhà ông ta, cũng có thể đổi lấy một ít trợ giúp, chỉ là không ngờ động tác của hoàng hậu lại nhanh như vậy, càng không ngờ động tác của hoàng đế còn nhanh hơn hoàng hậu, Bạch gia không còn nữa, trong lúc nhất thời..."
Y nhìn bát cháo cười khổ: "Trong lúc nhất thời, dường như cũng không nghĩ ra còn có thể làm những gì nữa, nếu muốn liên lạc với những gia tộc bị hoàng đế chèn ép, khách giang hồ bị phủ Đình Úy chèn ép mấy năm gần đây, không phải là việc dễ dàng."
Tay Dương Dao Dã nắm chặt tay Bạch Tiểu Lạc: "Nếu không thì, nhân khoảng thời gian này bản thân người thả lỏng một chút? Không phải người nói muốn đi Tây Thục đạo sao? Tính thời tiết, lúc này khí hậu bên đó vừa đẹp, dọc đường vừa đi vừa ngắm cảnh, coi như giải sầu?"
Bạch Tiểu Lạc vẫn không trả lời, một người trẻ tuổi thoạt nhìn rất bình thường ngồi xuống đối diện với y, đặt tay nải lên bàn sau đó nhấc ấm trà lên rót cho mình một bát lớn, ngửa cổ tu ừng ực ừng ực.
"Các ngươi đến muộn rồi." Tô Lãnh liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Lạc một cái: "Đi sau người khác, cho nên ngay cả cơm thừa rượu cặn cũng không có để ăn."
"Ta bỏ tiền thuê ngươi, là thuê ngươi chế nhạo ta?" Bạch Tiểu Lạc nhìn vào mắt Tô Lãnh: "Ngươi cũng nên biết, không có nhiều người chủ như ta."
Tô Lãnh nhún vai: "Rảnh rỗi không có việc, hay là các ngươi đi theo ta, đúng dịp ăn tết ta cũng không muốn nhận đơn hàng, trở về ở cùng lão đầu kia, cho lão bạc thì lão cũng không vui vẻ, chỉ nói là muốn bảo ta trở về ăn tết."
Bạch Tiểu Lạc hơi ngẩn người: "Trở về ăn tết với ngươi? Vậy tính là gì?"
Tô Lãnh đứng dậy: "Vậy thì hai người các ngươi tìm đại một chỗ ăn tết cũng tốt, trước tết, muốn giết ai cũng phải đợi một chút, lúc ăn tết ta không muốn động đao, chỉ muốn bắn pháo hoa đốt pháo, lúc này tay dùng để cầm đao không thích hợp, làm sủi cảo thích hợp hơn."
Dương Dao Dã nhìn về phía Bạch Tiểu Lạc, chờ câu trả lời của y.
"Cũng được." Bạch Tiểu Lạc đứng dậy: "Đi theo ngươi, nơi thâm sơn cùng cốc, có lẽ thanh tịnh."
"Câu này của ngươi thật khiến người không thích." Tô Lãnh nói: "Thâm sơn cùng cốc? Mùi tết với tình người mạnh hơn trong đại viện đám người giàu có các ngươi nhiều."
Hắn ta hỏi: "Viết chữ có đẹp không?"
Bạch Tiểu Lạc kiêu ngạo: "Cái đó là tất nhiên."
"Vậy thì tốt, về giúp nhà ta viết thêm mấy câu đối xuân."
Ba người đứng dậy, đi về hướng nam.
Trong đội xe đi hướng bắc, Nhị Bản đạo nhân vẻ mặt đau khổ nhìn về phía sư phụ Thanh Quả đạo nhân: "Sư phụ, sư phụ thân yêu, người giúp con đi xin sư bá kia chút thuốc về được không? Cứ tiếp tục tiêu chảy như vậy, đồ nhi người có thể sẽ chết trẻ mất thôi, người cũng không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh đúng không, để người khác biết đồ nhi của người bị tiêu chảy mà chết, đạo quán chúng ta cũng rất mất mặt."
Thanh Quả đạo nhân thở dài: "Dù sao con vẫn còn nhỏ tuổi, hai mươi năm con đã quên con sư bá là ai..."
Hãy nhìn bộ dạng bơ phờ của đồ nhi, Thanh Quả đạo nhân cũng chỉ đành phải đi tìm Thẩm tiên sinh. Thẩm tiên sinh đang ở trong một chiếc xe ngựa khác trò chuyện với Thẩm Thắng Tam cùng Thu Thực lão đạo nhân nhìn thấy Thanh Quả đạo nhân lên xe đã biết ngay vì chuyện gì, lấy từ trong ngực ra một gói thuốc đưa cho ông ta: "Nhét vào là được."
"Nhét vào?" Thanh Quả đạo nhân cũng không nghĩ quá nhiều, cầm thuốc trở về đưa cho Nhị Bản đạo nhân: "Sư bá con nói nhét vào là được rồi."
"Lại nhét?"
Nghĩ đến lần bị sốt hồi nhỏ, nhét thuốc làm gã thật sự đau không muốn sống, nhưng khi đó dù sao cũng nhỏ tuổi, cũng cảm thấy ít xấu hổ hơn, hiện tại đã 27 - 28 tuổi rồi, còn nhét vào nữa? Thật mất mặt, nghĩ thôi đã cảm thấy xấu hổ không chấp nhận nổi
"Nhất định phải nhét vào?"
"Sư bá con nói như vậy." Thanh Quả đạo nhân xuống xe: "Con tự nghĩ biện pháp."
"Tự con nhét thế nào!"
"Chẳng lẽ con còn muốn bảo ta nhét cho con? Cái rắm ấy, ta còn thể diện không?" Thanh Quả đạo nhân hừ một tiếng: "Tự mình tạo nghiệt, tự mình chấp nhận."
Buổi trưa đội xe dừng lại, Nhị Bản đạo nhân vịn xe ngựa xuống, lúc bước đi giống như có kẹp một cái gối, cong cong vẹo vẹo.
Đúng lúc Thẩm Lãnh đi lấy nước trở lại, nhìn thấy Nhị Bản đạo nhân như vậy cũng không đành lòng: "Vẫn chưa uống thuốc?"
"Uống?"
Nhị Bản đạo nhân ngây ra, đột nhiên tỉnh ngộ hình như mình đã hiểu sai cái gì đó.
"Thẩm tướng quân, có chuyện ta hơi có khó hiểu, ta muốn hỏi ngươi... Thông thường mà nói, ngươi hiểu nhét thuốc như thế nào?" Gã hỏi Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Cái này cần hiểu rất phức tạp sao? Không phải nhét vào miệng nuốt xuống là được?"
Nhị Bản đạo nhân: "Lỡ như, không phải nhét vào miệng thì sao? Liệu có tác dụng phụ gì không?"
Thẩm Lãnh ngẩn người rất lâu rất lâu, sau đó thở dài một tiếng: "Người trong đạo quán đi ra, đều phức tạp như vậy sao?"
Thành Trường An.
Lão viện trưởng nhìn nội thị cung nữ cung Vị Ương đang bận rộn quét dọn, lại treo từng cái từng cái đèn lồng đỏ đẹp đẽ lên, cung Vị Ương vốn hàn khí bức người có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều, cũng đẹp hơn rất nhiều nhờ những cái đèn lồng đỏ này.
Tường cung treo đèn đỏ, dường như lúc này mới có vài phần không khí nhân gian.
Hoàng đế xoa xoa huyệt Thái Dương, đã nhiều ngày lo lắng chuyện bên thành Tương Ninh mà ngủ không ngon lắm, vốn dĩ ông ta ngủ cũng đã ít rồi, may mà sáng sớm hôm nay đã có tin tức truyền về, nói là chuyện nên làm bên thành Tương Ninh đều đã xong xuôi, người nên bắt đã bị bắt, người nên chết đã chết, lúc này hoàng đế mới an lòng một chút. Cũng không phải ông ta lo lắng Hàn Hoán Chi không làm xong chuyện, là lo lắng cho sự an toàn của mấy người Thẩm Lãnh bọn họ.
"Hôm nay bệ hạ phải xuất cung rồi." Lão viện trưởng nhìn nhìn sắc mặt hoàng đế: "Hay là mang thêm vài người thì tốt hơn."
"Không cần."
Hoàng đế gọi Đại Phóng Chu mang thường phục đến, ông ta rửa mặt, trong đầu bớt mê man vài phần.
"Có phải trẫm nên đón nàng ta vào cung không?" Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu.
Lão viện trưởng giật mình: "Dường như có chút không ổn."
"Trẫm vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, trước giờ trẫm đều không có gì với Hồng Tụ, cho nên trẫm sợ cái gì chứ? Khi đó ở thành Vân Tiêu có một lần trẫm và Thẩm Tiểu Tùng nói chuyện, trẫm nói cả đời cho đến nay niềm kiêu ngạo duy nhất là chưa từng phụ ai, khi đó khả năng hữu hạn, nhưng lại có thể không phụ người khác, sau này đến thành Trường An, ngược lại trẫm đã phụ một vài người, cũng bao gồm cả Hồng Tụ."
Lão viện trưởng trầm mặc một hồi lâu: "Chưa chắc nàng ta bằng lòng vào cung."
"Nhưng trẫm chưa từng hỏi." Hoàng đế thay quần áo xong: "Trẫm chưa từng hỏi, chính là chỗ sai của trẫm."
Ông ta ra khỏi Đông Noãn Các, thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam đã dẫn theo mấy thị vệ đứng chờ ở bên ngoài, đều đã thay thường phục, giấu binh khí đi. Hoàng đế quay đầu lại liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Cứ ở trong Đông Noãn Các ngủ đi, trẫm sẽ không trở lại quá muộn, còn có chút chuyện muốn thương lượng với tiên sinh, nếu khanh đi về sẽ gọi khanh đến, lỡ như giữa đường xảy ra chuyện gì khanh lại lừa trẫm."
Lão viện trưởng cười: "Vậy thần sẽ lên ghế ngủ."
Hoàng đế rời khỏi cung Vị Ương từ cửa sau, lên xe ngựa, sau khi vòng qua cung Vị Ương xe ngựa lại đi xuyên qua phố qua ngõ, cuối cùng dừng lại ở cửa Hồng Tụ Chiêu. Ngày này hàng năm, Hồng Tụ Chiêu đều sẽ ngừng buôn bán, Hồng Tụ Chiêu là thanh lâu lớn nhất, cũng là thanh lâu đặc thù nhất thành Trường An, trong lầu này không có một nữ tử nào bán mình, người đến đây đều cảm thấy mình cao nhã, uống trà thượng đẳng, thưởng rượu thượng đẳng, nghe hát xem múa, hoặc là đánh cờ với cô nương của Hồng Tụ Chiêu, hoặc là gảy đàn, hoặc là chấp bút vẽ tranh, tính ra còn tiêu tốn bạc hơn trong các thanh lâu khác rất nhiều.
Nhưng mà, khách vẫn cứ đến nườm nượp.
Ngày này hàng năm cửa viện đóng chặt, cũng sẽ có người hiếu kì.
Vân Hồng Tụ mặc một bộ áo đỏ đứng chờ ở đại sảnh, nét mặt tươi cười, mỗi năm chỉ gặp một lần, đối với nàng ta mà nói ngày này cực kỳ trân quý.
Nàng ta không cảm thấy khổ, ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc, đương kim thiên tử mỗi năm đều sẽ đích thân đến mừng sinh nhật nàng ta, nghĩ thôi dường như cũng là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo, cho nên nàng ta vẫn luôn thỏa mãn.
Đối diện Hồng Tụ Chiêu là một trà lâu, việc buôn bán của trà lâu cũng không tệ, những người đến từ Bột Hải quốc kia ở trên lầu hai của trà lâu này, hán tử trung niên tên là Phác Thành Vạn vịn tay lên cửa sổ nhìn chiếc xe ngựa dừng lại trên đường cái bên ngoài kia, tay nắm chặt, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Hắn ta quay đầu lại liếc nhìn cái tay nải trên bàn kia, bên trong là một cái mộc cung chế tác tinh xảo, có thể lắp ghép lại. Tầm mắt hắn ta mới lướt qua, thủ hạ đã tay chân lanh lẹ cầm lấy mộc cung, căng dây cung lên, cũng lấy cả mũi tên giấu trong ống giày ra, mũi tên cũng chế tác rất tinh xảo, ba cái ghép lại thành một thiết vũ tiễn hoàn chỉnh.
Với tài bắn cung của hắn ta, với khoảng cách này, chỉ cần hoàng đế xuống xe, một mũi tên nhất định có thể bắn chết.
Đúng lúc này cửa phòng bao bị người khác ở bên ngoài gõ vang, Phác Thành Vạn biến sắc, khoát tay, thủ hạ lập tức đi đến chỗ cửa hỏi: "Ai?"
Có một luồng bạch quang lóe lên, giống như thứ gì đó từ bên ngoài chui vào khe cửa, khe cửa nhỏ hẹp như vậy, thứ chui vào có thể là cái gì?
Chỉ là một chớp nhoáng mà thôi, cũng không có thứ gì chui vào.
Lưỡi dao mỏng cắt đứt then cửa, cửa bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, mấy nữ tử trẻ tuổi trên mặt che khăn lụa từ bên ngoài vào, không ai lên tiếng, nhưng giống như trời đông giá rét thoáng chốc luồn vào trong gian phòng ấm áp.
Phủ đại học sĩ.
Mộc Chiêu Đồng dường như đã già nua đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này, cho nên lão ta mới không cam lòng.
Ra khỏi thư phòng, vịn khung cửa đứng ở đó, ngẩng đầu, phát hiện lại có bắt đầu lác đác rơi tuyết, năm nay mùa đông ở thành Trường An dường như nhiều tuyết hơn một chút, tuyết lớn hơn một chút, luôn có thể phủ kín thứ gì đó.
Nhìn cửa viện tử, ánh mắt hơi đờ đẫn, dường như nhìn thấy mình của hơn hai mươi năm trước, đang cùng Mộc Tiêu Phong còn nhỏ đắp người tuyết.
Đứa trẻ chạy ra ngoài trượt chân ngã xuống đất, Mộc Chiêu Đồng sắc mặt đại biến, run rẩy tiến lên muốn đỡ đứa trẻ dậy, Mộc Tiêu Phong dáng vẻ còn nhỏ tự mình đứng lên quay đầu lại nhìn về phía phụ thân, cười nói: "Phụ thân, sao người vẫn chưa đến tìm con, con chờ người lâu lắm rồi."
Mộc Chiêu Đồng ngây người, dường như có một bông tuyết bay vào mắt, dụi dụi mắt, trong viện trống không, ngoài lão ta ra thì đâu còn có người nào khác.
Phụ thân.
Sao người vẫn chưa đến tìm con vậy.
Thế nhưng âm thanh này đang vang vọng trong đầu lão ta, không gạt đi được.