Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 481 - Chương 481: Bởi Vì Ngươi Quan Tâm Không Đủ

Chương 481: Bởi vì ngươi quan tâm không đủ Chương 481: Bởi vì ngươi quan tâm không đủ

Lầu của Hồng Tụ Chiêu đều là màu đỏ, so với trong cung treo đèn lồng đỏ còn đẹp hơn, đây vốn đã không phải là nơi hàn khí bức người gì, nhà lầu khắp hai bờ sông Tiểu Hoài gần như đều trang trí rất đẹp, vùng này có phong cảnh khác với trong thành Trường An, thành Trường An vuông vức chỉnh tề, tường thành cao lớn chính là tượng trưng của sự uy nghiêm, mà nơi này thì lại là ôn nhu hương trong hàn khí bức người.

Hoàng đế ngồi ở thủ vị phòng khách, Vân Hồng Tụ đứng ở bên cạnh ông ta.

Phác Thành Vạn có mấy vết thương trên người bị áp giải vào, trong ánh mắt đã không còn vẻ dũng nghị, trong lòng nghĩ điều duy nhất còn đáng để mừng là nơi này cách Bột Hải quốc thật sự quá xa một chút, hoàng đế của Đại Ninh cường đại đến mấy cũng không đến mức có thể làm gì người nhà hắn ta ở Bột Hải quốc.

Một khắc khi hắn ta nhìn thấy hoàng đế, đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ, người như vậy mới là hoàng đế Đại Ninh, tuy là lần đầu tiên gặp, tuy rằng cũng không xác định hoàng đế nên là dáng vẻ gì, nhưng hoàng đế ngồi ở đó làm cho hắn ta cảm thấy nếu nhìn hoàng đế không như vậy thì không đúng.

"Trẫm vốn tưởng rằng, thủ đoạn cuối cùng nên điên cuồng một chút mới đúng, hóa ra cũng thảm hại như thế."

Hoàng đế khẽ lắc đầu, chẳng qua là mấy nữ tử trong Hồng Tụ Chiêu ra tay, Vệ Lam cũng chưa động, thị vệ đại nội mai phục ở bốn phía không nhúc nhích, hơn ngàn cấm quân tinh nhuệ Hạ Hầu Chi mang theo ở trong vài hộ dân trạch phụ cận cũng không nhúc nhích, những thích khách này đã lọt lướt, cho nên hoàng đế cảm thấy có chút không đúng.

"Không phải người Ninh."

Hoàng đế nhìn nhìn những tên thích khách kia, câu này làm cho Phác Thành Vạn chấn động trong lòng một chút.

Phác Thành Vạn hít sâu một hơi, sau đó đáp lại: "Tại sao bệ hạ lại nói như vậy?"

Hoàng đế không trả lời, chỉ là đánh giá mấy người bọn họ từ trên xuống dưới, hỏi lại một câu: "Từ Bột Hải quốc đến?"

Trong nháy mắt Phác Thành Vạn chỉ nghĩ là mình đã bị bán đứng, nếu không thì làm sao hoàng đế Đại Ninh lại biết rõ ràng như thế.

"Thì ra là thế."

Hoàng đế nói bốn chữ như vậy, làm cho Phác Thành Vạn lại càng thêm nghi hoặc.

Hoàng đế tựa như mất đi hứng thú đối với hắn ta, nhìn về phía Vân Hồng Tụ: "Hôm nay có thể trẫm sẽ không ở cùng ngươi quá lâu, trẫm bỗng nhiên hiểu ra một chuyện."

Vân Hồng Tụ gật đầu: "Bệ hạ nên đi gặp ông ta một chút."

Hoàng đế không nói là ai, Vân Hồng Tụ cũng không nói, nhưng đây chính là ăn ý, đây cũng là trí tuệ người khác không bì kịp của Vân Hồng Tụ.

"Lễ vật ở trong hộp, sau khi trẫm đi rồi ngươi hãy mở ra." Hoàng đế đứng dậy, vừa đi vừa căn dặn Vệ Lam: "Đưa người đến phủ Đình Úy, chắc Hàn Hoán Chi cũng sắp trở lại rồi."

Ra khỏi Hồng Tụ Chiêu hoàng đế lên xe, Vệ Lam dẫn thị vệ đi theo, sau xe ngựa chuyển động, binh lính cấm quân trong dân trạch phụ cận cũng rút ra ngoài, đội ngũ chỉnh tề di động ở sau xe, tiếng áo giáp lạch cạch, phá vỡ sự yên bình đẹp đẽ hai bờ sông Tiểu Hoài.

Phủ đại học sĩ.

Hoàng đế từ trên xe ngựa xuống, Vệ Lam bước nhanh đi cửa gõ, lão quản gia mở cửa ra, nhìn thấy nhiều cấm quân như vậy, nhiều binh khí sáng loáng như vậy hơi ngây người, dù gì cũng là gặp qua trường hợp lớn, cho nên ưỡn ngực lên: "Các ngươi cũng biết đây là chỗ nào?"

Vệ Lam ra hiệu cho ông ta lui sang một bên: "Bệ hạ đến."

Lão quản gia sợ tới mức run lên, quỳ xuống bụp một tiếng.

Đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng đang đứng ngẩn người ở trong sân, trong viện đã đắp một người tuyết, trong tay lão ta cầm một nửa củ cà rốt, dường như cảm thấy mình gọt cái mũi người tuyết này không đủ đẹp, sau khi cắm lên liền có vẻ giống một kẻ xấu xí, cho nên hơi cau mày.

Phu nhân đứng ở bên cạnh lão ta, trong mắt có chút đờ đẫn.

Lúc hoàng đế đi đến nhìn thấy cảnh này trong lòng bỗng hơi nhói đau, cũng đều là phụ thân, người khác nhau nhưng có tình cảm giống nhau, một khắc này hoàng đế cảm nhận được sự bi thương trong lòng Mộc Chiêu Đồng, chính như suốt nhiều năm như vậy hễ ông ta nghĩ tới đứa trẻ bị người khác đánh cắp không rõ tung tích cũng sẽ có nỗi bi thương giống như vậy.

"Bệ hạ."

Đại học sĩ giật mình khi nhìn thấy hoàng đế, nhưng không quỳ xuống, cũng không hành lễ.

"Dường như các lão không ngờ trẫm sẽ đến?"

"Bệ hạ không nên đến."

Đại học sĩ trầm mặc một lát, cắm cà rốt lên mặt người tuyết, tuy không hài lòng lắm nhưng dù gì vẫn là đã hoàn thành, dáng vẻ người tuyết không đẹp, cũng không phải bởi vì lão ta quá lớn tuổi không đủ thể lực để làm ra người tuyết đẹp đẽ, mà là bởi vì bộ dạng người tuyết trước mặt hiện tại, là lão ta hết sức cố gắng nhớ lại trước đây lần đầu tiên cùng con mình đắp người tuyết để làm được.

Cố hết sức làm cho giống người tuyết ngày hôm đó.

"Trẫm không nên đến, là binh giáp nên đến, là đình úy, hay là khâm sai tuyên chỉ?"

Hoàng đế trực tiếp vào thư phòng của Mộc Chiêu Đồng, ngồi xuống ghế sau đó chờ, đại học sĩ run rẩy đi vào theo, mà đại học sĩ phu nhân thì quỳ gối ngoài cửa, tuyết nhanh chóng sẽ phủ một lớp lên người bà ta.

"Các lão muốn ép trẫm giết khanh?" Hoàng đế hỏi.

Đại học sĩ ngẩng đầu nhìn sắc mặt bệ hạ: "Bệ hạ đã nhìn thấu rồi, thần cũng không dám phủ nhận, cho nên thần mới nói bệ hạ không nên đến, thần già rồi, già rồi sẽ sợ cái chết, còn tham luyến quyền thế, liền không dám chết, không dám chết sẽ làm ra càng nhiều chuyện không nên làm."

Hoàng đế nói: "Tìm mấy người có bản lĩnh mèo ba chân như vậy đến, đây hiển nhiên không phải thủ đoạn của Mộc Chiêu Đồng khanh, cũng không phải thủ đoạn lão phu nhân nên có, một người Tang như lão phu nhân, nhưng ở Đại Ninh đã bố trí nhiều như vậy, làm nhiều như vậy, còn có thể thò tay vào Bột Hải quốc, làm sao có thể làm ra sát cục vụng về như hôm nay? Các lão và phu nhân muốn chết, phần lớn là ngốc rồi?"

Mộc Chiêu Đồng chậm rãi quỳ xuống: "Tất cả đều là thần gây nên, không quan hệ tới nội nhân."

"Ha." Hoàng đế: "Nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của hai người, có phải trẫm nên sinh ra chút lòng từ bi mới đúng không? Bộ dạng này của các khanh, dường như nếu trẫm không từ bi, ngược lại còn có vẻ như trẫm đã làm sai gì đó."

Mộc Chiêu Đồng không nói.

"Bắt đầu từ ngày trẫm nói với khanh, muốn mang khanh và lão phu nhân đi đông cương, khanh nên hiểu trẫm muốn cho khanh chút thể diện."

"Con trai độc nhất của thần, chết không thể diện."

"Ồ." Hoàng đế cười lạnh: "Tính từ khi trẫm lên ngôi hoàng đế Đại Ninh, Thiên Thành nguyên niên, tử tù hai trăm sáu mươi mốt người, năm Thiên Thành thứ hai, tử tù một trăm chín mươi sáu người, năm Thiên Thành thứ ba, tử tù ba trăm người... Đến ngày nay, suốt hai mươi năm, cũng có mấy ngàn người đáng chết bị Hình bộ xử tử, người nào thể diện? Nếu trẫm cho người đáng chết thể diện, vậy thì quốc pháp sẽ không thể diện."

Mộc Chiêu Đồng ngẩng phắt đầu lên, mấp máy môi, lại nuốt lời trở lại.

"Con trai khanh chết không oan uổng, trẫm cũng không có tâm trạng an ủi khanh, xét đến cùng là vì bản thân khanh không dạy dỗ ra một đứa con trai tốt."

Đại học sĩ phu nhân quỳ gối ở đó bỗng nhiên mở miệng nói: "Rất nhiều chuyện, thật ra là một tay thần gây nên, lão gia mới là người không biết chuyện."

"Biết chuyện hay không biết chuyện quan trọng sao?" Hoàng đế trầm mặc một lát rồi nói: "Các khanh muốn chết, hẳn là không phải xuất phát từ bản tâm, trẫm đều nhìn ra vẻ sợ chết trong ánh mắt của các khanh, sợ là có người nói với các khanh rằng nếu các khanh không chết, không gánh chịu tội nên gánh, có thể các khanh sẽ mất đi càng nhiều hơn? Chỉ là trẫm không hiểu, các khanh còn đang sợ mất đi cái gì, các khanh còn có thể sợ mất đi cái gì... Nhưng trẫm lại không giết các khanh, trong ngõ Bát Bộ còn mấy phòng trống, đi chép sách đi, chép đến khi trẫm điều tra ra các khanh sợ cái gì thì thôi."

Hoàng đế đứng dậy: "Hiện tại trẫm phát hiện, các khanh chết rồi, bất kể chết thế nào, bản thân các khanh đều cảm thấy có thể diện, thể diện mà trẫm cho các khanh thì các khanh không lấy, tự muốn thể diện?"

Mộc Chiêu Đồng giống như quả bóng cao su xì hết hơi, giống như nháy mắt đã mất đi sinh cơ.

Hoàng đế ra khỏi phủ đại học sĩ, quay lại liếc nhìn viện tử kia, nhìn nhìn người tuyết trong viện kia.

"Hồi cung, trẫm cũng muốn đi đắp người tuyết."

Gió tuyết không vội, xe ngựa không vội, đêm gió tuyết ở thành Trường An cũng không làm cho người ta cảm thấy khó chịu chút nào, khó chịu chính là tâm.

Mộc Chiêu Đồng quay đầu lại liếc mắt nhìn phu nhân một cái, cười khổ: "Nhiều năm trước, ta đã nghĩ đến mình sẽ có một kết cục gì, có lúc bản thân ta cũng không hiểu mình là một người như thế nào, rõ ràng ngay từ đầu đã mâu thuẫn với hắn, rõ ràng đến ngày nay cũng không cảm thấy hắn danh chính ngôn thuận, nhưng lại cẩn trọng làm cu li cho hắn hai mươi năm, buồn cười không?"

Phu nhân trả lời: "Lão gia, trời sinh là người như vậy."

Hồng Tụ Chiêu.

Vân Hồng Tụ mở cái hộp bệ hạ tặng cho nàng ta, bên trong có một bộ y phục, y phục mà quý nhân trong cung mới có thể mặc. Vân Hồng Tụ nhìn bộ y phục đó bỗng nhiên cười, cười mãi cười mãi rồi rơi lệ đầy mặt, nàng ta lấy y phục ra áp lên mặt mình vuốt ve, rất lâu rất lâu cũng không nỡ buông tay, nhưng cuối cùng vẫn để y phục trở về, nhìn cái hộp kia thì thào: "Ta đã hiểu tâm ý của bệ hạ, cũng đã biết đủ."

Nàng ta hết sức cẩn thận bưng hộp lên, nàng ta sẽ trân quý bộ y phục này cả đời, nhưng nàng ta sẽ không vào cung.

Đúng lúc này một nữ tử từ ngoài cửa Hồng Tụ Chiêu bước vào, một nữ võ giả Hồng Tụ Chiêu trước đó đã động thủ bắt đám người Phác Thành Vạn ra tay ngăn cản, tay mới vươn ra, ngón tay của người bước vào đã điểm lên cổ nàng ta một cái, chỉ một cái, người võ nghệ không tầm thường như nàng ta đã giống như bị cái gì đó chui vào trong cơ thể, cơ bắp và kinh mạch toàn thân trong nháy mắt giống như bị đứt đoạn, có mấy giây như vậy đã hoàn toàn mất khả năng hoạt động.

Trân quý phi đeo Bạch Lân kiếm đi vào cẩn thận nhìn Vân Hồng Tụ, sau đó gật đầu: "Quả nhiên xinh đẹp."

Vân Hồng Tụ thông minh cỡ nào chứ, nàng ta cúi người khẽ lạy: "Nương nương."

"Quả nhiên cũng thông minh." Trân quý phi nhìn nhìn cái hộp trong lòng nàng ta: "Đã nghĩ kỹ chưa?"

"Nghĩ kỹ rồi." Vân Hồng Tụ hít sâu một hơi: "Ta không làm được như nương nương người."

Trân quý phi giật mình, hỏi: "Ngươi biết chuyện của ta?"

"Ta và bệ hạ, đến tận bây giờ cũng không có tiếp xúc da thịt, ta và bệ hạ, đến tận bây giờ, phần lớn là đàm luận quốc sự, mười mấy năm qua, ngoài quốc sự ra thì nữ nhân mà bệ hạ nhắc đến với ta cũng không phải là ta, chỉ có một mình nương nương người."

Trân quý phi hơi cay sống mũi.

"Nương nương về đi, ta sẽ không vào cung, chỉ là có câu muốn khuyên nhủ nương nương, chuyện năm đó nếu thật có chỗ nào không đúng, sao nương nương không trực tiếp nói với bệ hạ? Với sự quan tâm của bệ hạ đối với nương nương, và hai mươi năm nay từ đầu đến cuối bệ hạ đều không có ép hỏi gì, chẳng lẽ nương nương vẫn không hiểu, bệ hạ sẽ không trách người?"

"Ngươi không hiểu." Trân quý phi xoay người: "Nếu ngươi vào cung, có lẽ sẽ hiểu, nhưng may là ngươi lựa chọn không vào, cũng vui vẻ thay ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không cần hiểu nữ nhân trong cung nên có tâm tư như thế nào."

"Nương nương vốn không phải tục nhân như vậy, hà tất chứ?"

"Tại sao ngươi không vào cung?" Trân quý phi dừng bước chân lại, quay đầu lại liếc nhìn Vân Hồng Tụ một cái: "Nói ra thì, quy về bản tâm, ngươi quan tâm đến bản thân, nhiều hơn quan tâm đến bệ hạ."

Vân Hồng Tụ biến sắc, sau đó tỉnh ngộ, nếu thật sự nhiều đến mức như mình dự đoán thì sao lại lựa chọn không vào cung.

"Biết tại sao ta nói như vậy không?" Trân quý phi cất bước ra ngoài: "Bởi vì ngươi vẫn chưa trở nên ngốc."

Trong gió tuyết, Trân quý phi hồi cung.

Nữ nhân quan tâm đến nam nhân nhiều hơn bản thân, đều ngốc.

Nam nhân quan tâm đến nữ nhân nhiều hơn bản thân, cũng ngốc.

Mà chỉ có hai người đều trở nên ngốc ở bên nhau, niềm vui mới đơn giản.

Bình Luận (0)
Comment