Trên đường trở về thành Trường An, Thẩm Lãnh xác định một chuyện... Gã Nhị Bản đạo nhân này còn gây cười hơn cả Trần Nhiễm, tập hợp Thu Thực đạo nhân cùng với ba vị đạo nhân Thu Thực môn hạ đệ tử Thanh Vân, Thanh Lâm Thanh Quả thành nhóm hài gây cười, còn học được chút mặt dày của Thẩm tiên sinh nữa.
Các loại đạo pháp tự nhiên thì không biết, dù sao ở phương diện da mặt này tuyệt đối đã vượt qua sư phụ Thanh Quả của gã, cũng đã vượt qua sư gia gia Thu Thực, đương nhiên, nhất mạch đạo quán này người mặt dày nhất chính là Thẩm tiên sinh, mà Thẩm Lãnh là đệ tử thân truyền của Thẩm tiên sinh.
Cho nên tính ra, Nhị Bản đạo nhân vẫn là sư huynh của Thẩm Lãnh, dù sao gã cũng nhập môn sớm hơn Thẩm Lãnh.
Đường xá xa xôi, bầu không khí trong đội ngũ đông đảo di chuyển không tốt, dù sao cũng không phải tù nhân ai oán đáng thương thì là binh giáp vẻ mặt trang nghiêm, vẫn là những người trong mấy chiếc xe ngựa ở phía sau nhìn có vẻ tự tại khoái hoạt.
"Tiểu sư đệ à."
Nhị Bản đạo nhân sau khi tính toán rõ ràng vai vế của Thẩm Lãnh đã bắt đầu thân thiết, dù sao Thẩm Lãnh cũng không phải một người có quan uy nhiều, rất dễ làm cho gã quên Thẩm Lãnh là quan to tòng tam phẩm của triều đình, đề đốc thủy sư độc lĩnh một quân, cho dù là người làm quan, vậy không phải cũng phải là đồng môn trước sao.
Trên đường đi lúc nghỉ ngơi xuống xe hoạt động, Nhị Bản đạo nhân sáp lại bên cạnh Thẩm Lãnh: "Đệ xem đạo quán chúng ta cũng đã hoang phế, sau này việc khiến đạo quán phát dương quang đại lần nữa thành hay bại là ở trên người hai sư huynh đệ chúng ta, giờ là lúc chúng ta cố gắng để chuẩn bị xây dựng đạo quán mới."
Lúc Nhị Bản đạo nhân nói những lời này giống như một thần côn: "Làm sư huynh, trọng trách trên vai ta nặng hơn đệ, nhưng ngươi cũng phải tự gánh vác phần của mình, là sư huynh ta chia sẻ một ít."
Gã đếm đầu ngón tay tính toán: "Ta đã tính rồi, chuẩn bĩ xây đạo quán mới cần một số bạc lớn, nhất là ở nơi tấc đất tấc vàng như thành Trường An, mấy năm nay ta tuy vất vả, việc khổ cực gì cũng đã làm, ngoại trừ bán nhan sắc thì đều làm, đương nhiên chủ yếu là không dễ bán... Nhưng cứ nghĩ đến trọng trách trên vai là ta lại sục sôi ý chí chiến đấu, cũng tích góp một chút bạc, ta phần lớn là đủ rồi, nếu trong tay đệ có dư dả, bỏ ra phần nhỏ thì thế nào?"
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Sư huynh nói có lý, quả thật nên chuẩn bị xây dựng một đạo quán mới rồi, còn thiếu bao nhiêu?"
Nhị Bản đạo nhân mặt mày hớn hở: "Thì chỉ thiếu khoảng mấy ngàn lượng mà thôi."
"Vậy cũng không nhiều." Thẩm Lãnh lấy ra một ít ngân phiếu: "Đây là ngân phiếu ba ngàn lượng bạc, giao cho sư huynh bảo quản, sau này nếu không đủ thì ta nghĩ cách tiếp."
Nhị Bản đạo nhân nhận lấy ngân phiếu, vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Sư đệ, đệ đúng là một người tốt."
Thẩm Lãnh nói: "Mấy năm nay trước giờ đệ đều chưa từng làm gì cho sư môn, nói ra cũng hổ thẹn, chỗ bạc này cũng không thể biểu đạt lòng áy náy của đệ... Ồ đúng rồi sư huynh, huynh đã nghĩ xong định xây đạo quán mới ở chỗ nào thành Trường An chưa?"
"Ặc..." Nhị Bản đạo nhân ngây ra: "Ta còn chưa từng đến Trường An, sau khi đến mới thăm dò thực địa, ừ, thăm dò thực địa."
Thẩm Lãnh: "Đệ thì biết chỗ nào có một mảnh lớn còn để trống, hơn nữa đệ cùng với người của nha môn phủ Thuận Thiên cũng coi như thân quen, nếu lấy đất thì giá cả hẳn là sẽ rẻ không ít, hơn nữa..."
Thẩm Lãnh để sát vào bên tai Nhị Bản đạo nhân hạ giọng nói: "Huynh cũng biết đấy, nếu là mua bán lượng lớn tiền tài, đều cũng có tiền hoa hồng, đệ đi lại đi lại tạo quan hệ, đi mua lại đất, cho dù là không xây đạo quán mới, bán lại đất cho người khác... Ít nhất cũng kiếm được mấy ngàn lượng bạc."
Nhị Bản đạo nhân sáng mắt lên: "Dễ kiếm tiền như vậy?"
"Cái đó là tất nhiên, giá đất thành Trường An thế nào chứ?" Thẩm Lãnh nói: "Đệ cùng với Lưu Vân Hội trên ám đạo thành Trường An quan hệ cũng không tệ, đến lúc đó đem đất ra bán đấu giá, để cho người của Lưu Vân Hội ở giữa nâng giá, hơi đẩy lên một chút thì chính là giá trên trời, huynh nghĩ xem sẽ kiếm được bao nhiêu bạc."
Sau khi nói xong hắn thở dài, nhìn có vẻ như rất tiếc nuối: "Đáng tiếc."
"Sao vậy?" Nhị Bản đạo nhân vội vàng hỏi một câu: "Có chỗ khó xử sao?"
"Mảnh đất đó, giá niêm yết của phủ Thuận Thiên là một vạn lượng bạc, cho dù đệ thân quen với trên trên dưới dưới phủ Thuận Thiên, giảm đi một chút, ít nhất cũng phải sáu ngàn lượng, bạc của đệ cũng không đủ, chỉ có ba ngàn lượng này, nếu có ba ngàn lượng như vậy nữa, hì hì... Đệ nói sư huynh nghe, hoàn toàn có thể bán được một vạn hai ngàn lượng, kiếm gấp đôi!"
"Đệ không còn tiền à." Nhị Bản đạo nhân suy nghĩ một chút: "Ta có đây."
Gã lấy hết số ngân phiếu lừa được của Thẩm Thắng Tam ra: "Chỗ này cộng lại khoảng tám ngàn lượng, đương nhiên phải tính cả của đệ nữa."
Thẩm Lãnh tính toán: "Huynh ra năm ngàn, đệ ra ba ngàn, nếu như kiếm thêm năm ngàn lượng, huynh lấy ba ngàn năm trăm lượng, đệ lấy một ngàn rưỡi là được, chúng ta đây cũng không phải là lấy tiền chuẩn bị xây đạo quán để buôn bán, chúng ta là để xây đạo quán tốt hơn, lớn hơn nữa."
"Đệ nói rất đúng!" Nhị Bản đạo nhân đặt tay lên vai Thẩm Lãnh, vẻ mặt chính nghĩa: "Tất cả đều là vì sư môn, cũng là vì trách nhiệm của chúng ta."
"Đúng vậy!" Tay của Thẩm Lãnh và tay của Nhị Bản đạo nhân nắm lấy nhau: "Thiên hạ này, thật sự không nhiều người nhiệt huyết giống như sư huynh."
"Sư đệ, đệ cũng không cần khiêm tốn quá mức, chúng ta đều là người tốt."
Thẩm Lãnh nói: "Vậy thì chuyện này giao cho đệ đi làm?"
Nhị Bản đạo nhân: "Giao cho đệ, đệ làm việc ta yên tâm."
Sau đó ngân phiếu tám ngàn lượng bạc đã đến tay Thẩm Lãnh.
Nhị Bản đạo nhân vui sướng, nghĩ thoáng chốc đã có thể kiếm ba ngàn năm trăm lượng, Đại Ninh thịnh thế, sức mua của bạc là một đường thẳng, ba ngàn năm trăm lượng bạc đủ để gã làm phú ông, bỏ bạc vào tiền trang, sau này thu lãi cũng đủ chi phí chi tiêu, sao có thể không vui sướng được.
Lúc ăn cơm trưa Thanh Quả đạo nhân nhìn Nhị Bản đạo nhân không bình thường, vừa ăn cơm vừa cười toe toét, với sự hiểu biết của ông ta đối với đồ nhi của mình, cảm thấy có thể mình có thời cơ lợi dụng.
"Đồ nhi."
"Sư phụ."
"Sao con vui như vậy?"
"Không có gì, không có gì, chỉ là nghĩ đến sắp đi thành Trường An nên không nhịn được."
"Con thật sự tưởng vi sư không hiểu con? Lúc nhà ngươi cười ti tiện, hơn phân nửa đều là liên quan đến kiếm bạc, kiếm được một lượng bạc là con nheo mắt, kiếm được mười lượng bạc là con hơi nhếch khóe miệng, kiếm được trăm lượng bạc là con cười toe tóe, nhìn bộ dạng chảy nước miếng này của con, không có kiếm được ngàn tám trăm lượng bạc thì sẽ không cười thành đức hạnh này."
Nhị Bản đạo nhân nhìn nhìn sang bốn phía: "Sư phụ con nói với người rồi, người đừng nói ra ngoài đấy."
Gã nói chuyện giao bạc cho Thẩm Lãnh đi mua đất cho Thanh Quả nghe, Thanh Quả đạo nhân vừa nghe còn có chuyện tốt như vậy, lục tìm tất cả tiền trên người mình ra, góp lại trăm tám mươi lượng chạy tới giao cho Thẩm Lãnh, còn làm ra vẻ trịnh trọng, nói với Thẩm Lãnh rằng mình cũng không phải là vì kiếm tiền, cũng là nguyện góp một viên gạch để xây đạo quán mới.
Thẩm Lãnh cũng cảm thấy ngại.
Buổi chiều Thanh Lâm đạo nhân cũng im hơi lặng tiếng đến tìm Thẩm Lãnh, đưa cho Thẩm Lãnh 70 – 80 lượng bạc, nói là cũng muốn dốc sức vì đạo quán.
Buổi tối Thanh Vân đạo nhân say khướt đi đến, cầm một túi bạc, nói là ông ta và lão đạo nhân Thu Thực đạo nhân hợp sức bỏ vốn một trăm tám mươi lượng bạc, không thể để cho tiểu bối cực khổ như vậy, tiền bối bọn họ càng nên phấn đấu hết quãng đời còn lại để đạo quán phát dương quang đại lần nữa.
Thẩm Lãnh trịnh trọng nói, ta đã phái người trở về trước giải quyết sổ đất, chờ chúng ta đến thành Trường An, có thể đều đã bán đi rồi.
Trên đường đi à, mấy đạo nhân lớn lớn nhỏ nhỏ này đều vui sướng.
Còn tưởng rằng người khác đều không biết.
Lúc đến thành Trường An mới sắp xếp xong, Thẩm Lãnh đã dẫn các đạo nhân lớn lớn nhỏ nhỏ đến chỗ mảnh đất mà bọn họ mua, chỗ đó ở phía tây thành, thoạt nhìn ít nhất có thể đến một trăm tám mươi mẫu, một mảnh đất lớn như vậy, nói thật mua cũng đáng giá.
Thẩm Lãnh có chút tiếc nuối nói: "Đất là thật không sai. Chỉ là lúc nãy ta đã hỏi thăm quy tắc giao dịch của thành Trường An chúng ta, dựa theo luật pháp của Hộ bộ Đại Ninh quy định, đất mua vào không thể lập tức bán đi, phải đủ năm năm mới được, tiền nhanh của chúng ta biến thành tiền chậm rồi, nhưng đất là của chúng ta, ta xem hay là như thế này."
Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Trước tiên chúng ta xây dựng đạo quán, bạc cũng đủ, ta lấy số bạc còn lại đi mua cho mỗi vị một tòa dân trạch ở thành Trường An, coi như là hậu lộ, đến lúc tăng giá rồi, các người hoặc là bán đi hoặc là tự giữ, ít nhất cũng không lỗ."
Mọi người vừa nghe là chuyện pháp lệnh triều đình thì cũng không biện pháp gì, đạo quán mới lớn như vậy, còn có thể mỗi người đều được một tòa dân trạch, nghĩ thử xem cũng là chuyện tương đối tốt. Hơn nữa Thẩm Lãnh còn nói gửi tiền vào tiền trang dựa theo phân ngạch mỗi người 200 – 300 lượng, một năm cũng có thể được mười lượng tám lượng một người, ít nhất thì tiền tiêu vặt cũng không có vấn đề.
Thật là vui sướng.
Nhị Bản đạo nhân nhìn thấy nhiều thợ như vậy bất chấp giá lạnh đang khuân vác các loại vật tư tài liệu vào sân bãi, không nhịn được lại khát khao về cuộc sống mới đầy tốt đẹp.
"Sau này đạo quán chúng ta sẽ cắm rễ ở thành Trường An." Thu Thực đạo nhân cũng cảm khái rất nhiều: "Nếu không phải nhờ Thẩm tướng quân, ai có thể nghĩ được chúng ta có thể mua được một mảnh đất lớn như vậy ở Trường An?"
"Đúng vậy, thực sự phải cảm ơn người ta đàng hoàng."
"Thẩm tướng quân thật là một người tốt, còn giữ lại cho mỗi người chúng ta năm mươi lượng bạc làm tiền tiêu vặt."
Thanh Lâm đạo nhân chặn một người thợ đi qua lại: "Vị sư phụ này, xin hỏi đạo quán chúng ta khi nào có thể làm xong?"
"Chậm nhất một năm." Người thợ trả lời: "Đây là ý chỉ của bệ hạ, bệ hạ cắt ra một mảnh đất lớn như vậy, mấy vị đạo trưởng thật có phúc... Tuy rằng phía tây thành này giá đất không có cao bằng phía đông thành, hơn nữa này còn là đất xỉ than, nhưng cũng không dễ dàng, dù sao đây cũng là thành Trường An."
"Đất xỉ than là có ý gì?"
"Mấy năm gần đây, vào mùa đông xỉ than đã đốt trong nhà cư dân thành Trường An, các nha môn triều đình, trong cung Vị Ương, đều chuyển đến bên này, đầm lại cho chắc, đất cũng không có vấn đề."
"Sư phụ, lúc nãy ngươi nói đất này là bệ hạ ban cho?"
"Đúng vậy, các người vẫn không biết?"
Mấy đạo nhân nhìn nhau, đều nắm chặt nắm đấm.
Hạ Thiền Đình Viên.
Thẩm Lãnh ngồi ở trước mặt Thẩm tiên sinh: "Ta nghĩ sau này ta vẫn nên ít đến đây."
Thẩm tiên sinh: "Không sao, ăn tết xong là ngươi chạy rồi."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Bây giờ ta đã muốn chạy."
Thẩm tiên sinh: "Ngươi xuống tay quả thật cũng hơi quá nặng, hơn nữa dù sao đó cũng là sư môn ta, cũng coi như là sư môn ngươi, ngược lại là ngươi đi rồi, sau này ta đối mặt với sư phụ, sư huynh đệ ta như thế nào? Nghĩ đến đứa trẻ đáng thương như Nhị Bản đạo nhân, sau này không chừng sẽ làm phiền ta như thế nào, cuộc sống này của ta phải làm sao."
Thẩm Lãnh: "Chia cho ông một nửa, không thể nhiều hơn nữa."
Thẩm tiên sinh: "Haiz... Ta cũng là vì tốt cho ngươi, chia sẻ ưu sầu với ngươi."
Thẩm Lãnh: "Làm khó ông rồi."
Thẩm tiên sinh: "Cũng làm khó ngươi rồi."