Nhị Bản đạo nhân liều mình đến tìm Thẩm Lãnh, vừa mới nhìn thấy đã muốn quỳ xuống rồi.
"Sư đệ... Thẩm tướng quân." Nhị Bản đạo nhân vẻ mặt bi thiết: "Năm ngàn lượng bạc đó không dễ kiếm được đâu, đó chính là sư gia gia, sư phụ, sư thúc cùng với ta bất chấp thể diện mới lừa được từ trong tay người nhà sư bá, ngươi xem ngươi đây, một lúc lừa đi hết cả..."
Thẩm Lãnh: "Thật ra ta cũng không thiếu tiền, ta cũng không mong thứ khác, chỉ là sau này trong sư môn cần có một quy định."
Nhị Bản đạo nhân vội hỏi: "Quy định gì ngươi cứ việc nói."
"Lúc trước sư phụ ta làm đại sư huynh như thế nào?" Thẩm Lãnh hỏi.
Khóe miệng Nhị Bản đạo nhân run run: "Chẳng lẽ còn phải đánh nhau một trận?"
"Chuyện tổn thương hòa khí như đánh nhau rất không tốt, đơn giản một chút, ta trả lại bạc cho ngươi, sau này ngươi gọi ta là sư huynh."
Nhị Bản đạo nhân cảm giác ngực mình sắp nổ tung: "Tốn hết tâm tư, chỉ là muốn để ta gọi ngươi là sư huynh?"
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Không muốn?"
"Ngươi trả lại cho ta bạc của sư gia gia, sư phụ, sư thúc cùng với của ta, sau này ta thấy ngươi liền gọi sư huynh."
"Ừm, gọi một tiếng trước đã."
"Sư... Sư huynh."
"Sư đệ ngoan." Thẩm Lãnh lấy ra một số hóa đơn: "Ta đều đã gửi bạc của các ngươi vào tiền trang rồi, một số bạc lớn như vậy, số lãi lĩnh mỗi tháng cũng đủ cho đạo quán chi trả ăn mặc, tiêu xài một chút cũng đủ."
"Ặc..." Nhị Bản đạo nhân nghĩ, gửi thì gửi vậy, cũng tốt hơn là mất hết.
Gã nhận lấy hóa đơn đếm: "Không đúng, chỗ này mới là một nửa."
"Một nửa khác dựa vào bản thân ngươi rồi." Thẩm Lãnh dùng sức vỗ vỗ vai gã: "Một nửa kia đã bị sư phụ ta lừa đi, có thể đòi về bao nhiêu, phải xem số phận của ngươi, ngoài ra ngươi đừng nghĩ đưa hóa đơn cho ngươi rồi thì sau này thấy ta sẽ không cần gọi sư huynh nữa, ta đã nói chuyện với tiền trang, ta không ký tên, các ngươi không lĩnh được số bạc lớn."
Nhị Bản đạo nhân: "Sư huynh, ha ha..."
Cáo biệt Thẩm Lãnh, Nhị Bản đạo nhân lại chạy về Hạ Thiền Đình Viên tìm Thẩm tiên sinh, vừa thấy mặt đã quỳ xuống bụp một tiếng: "Sư bá người phải làm chủ con, sư phụ vô lương kia của con đánh con một trận, nếu sư bá người còn không ra mặt vì ta, ta sợ không ăn tết được."
"Là vì chuyện bạc chứ gì." Thẩm tiên sinh vẻ mặt từ bi: "Ngươi nhìn xem làm đứa trẻ này cũng khó khăn thành dạng gì rồi, nếu không phải là ta thiện tâm nhất quyết đòi về một nửa số bạc từ tay sư đệ ngươi, ngày tháng khổ sở của ngươi cũng thật là không dễ sống."
Nhị Bản đạo nhân rất nghiêm túc nói: "Sư bá người đừng nói lung tung, đó là sư huynh của con."
Thẩm tiên sinh phụt cười một tiếng: "Bạc thì sao, ta thay các ngươi đòi về một nửa, nhưng mà ta đều gửi vào tiền trang cho các ngươi rồi. Ta có bổng lộc của triều đình, cũng không cần dùng đến bạc của đạo quán, các ngươi mỗi tháng đến tiền trang nhận tiền lãi cũng đủ tiêu, nhưng ta đã thu hồi lại cho các ngươi một số bạc lớn như vậy, ta cảm thấy nếu các ngươi không biểu thị tâm ý của các ngươi một chút thì cũng không hay, như vậy đi, tiền lãi mỗi tháng lấy ra một nửa mua trà cho ta, đương nhiên không phải ta cưỡng cầu ngươi, đâu có cưỡng cầu."
Nhị Bản đạo nhân lập tức đứng lên vỗ vỗ ngực vẻ mặt chân thành nói: "Là con cam tâm tình nguyện hiếu kính sư bá."
Thẩm tiên sinh: "Thiện."
Sau đó đưa hóa đơn cho Nhị Bản đạo nhân.
Trở lại phòng, Nhị Bản đạo nhân đưa một xấp hóa đơn cho Thu Thực lão đạo nhân bọn họ nhìn: "Đều đòi về hết rồi, nhưng đều biến thành hóa đơn gửi tiền, nhưng mà cũng tốt, một số bạc lớn như vậy, tiền lãi mỗi tháng cũng không phải con số nhỏ đâu."
Thanh Quả đạo nhân lau mồ hôi trên mũi: "Đòi được bao nhiêu thì đòi, có thể đòi về là được, có thể lấy về là được."
Ông ta lấy hóa đơn đến nhìn nhìn: "Ý, sao hai người lại gửi ở một tiền trang? Chẳng lẽ là đã thương lượng trước rồi?"
Mấy người bọn họ thương nghị một chút, dựa theo địa chỉ trên hóa đơn mà tìm đến tiền trang kia. Tiền trang mới khai trương, cách thư viện Nhạn Tháp không bao xa, ngay trên đường Học Phủ, ở giữa thư viện Nhạn Tháp và Nghênh Tân Lâu, cửa tiệm rất lớn, điều chính yếu nhất là chưởng quầy là một tiểu nha đầu xinh đẹp đáng yêu, để đôi bím tóc đuôi ngựa, cười lên liền để lộ ra chiếc răng khểnh xinh đẹp, nhìn rất vui vẻ.
Tên của tiền trang hơi kỳ lạ, là Thiên Cơ.
"Mấy vị đạo trưởng, vừa thấy các người chính là khách hàng lớn vừa mới gửi tiền vào tiền trang Thiên Cơ chúng ta."
Cao Tiểu Dạng nhiệt tình tiếp đãi mấy người bọn họ, rót trà, sau đó còn tặng mỗi người một hồng bao lớn trả lãi số bạc gửi trước tết, nhìn khá là dày, căng phồng lên, cho dù là một tờ ngân phiếu năm lượng bạc, độ dày này, ít nhất cũng có hai trăm lượng chứ.
"Hồng bao đợi về nhà hãy mở ra, dù sao cũng đều là khách, bị khách hàng khác nhìn thấy sẽ không tốt."
Cao Tiểu Dạng thần thần bí bí căn dặn một câu, mấy người vừa thấy thái độ của tiền trang tốt như vậy, cách Hạ Thiền Đình Viên cũng không xa, hơn nữa nghe nói sang năm phân hiệu của tiền trang sẽ mở ở phía tây thành, cách Vân Tiêu đạo quán mới cũng không xa, dường như tất cả đều rất tốt đẹp.
Rời khỏi tiền trang Thiên Cơ, mấy đạo nhân cao hứng phấn chấn trở về Hạ Thiền Đình Viên.
Năm đạo nhân vào phòng liền đóng cửa lại, nóng lòng muốn mở đại hồng bao dày cộp kia ra xem thử rốt cuộc tiền trang trả lãi nhiều đến cỡ nào.
"Tại sao của bốn người dày như vậy?" Nhị Bản đạo nhân vẻ mặt không vui: "Rõ ràng dày hơn cái của con không ít, chẳng lẽ là vì con trẻ tuổi?"
Thu Thực lão đạo nhân cười ha hả: "Đây là mỹ đức truyền thống của Đại Ninh, kính già tất nhiên là xếp trước yêu trẻ, ngươi xem hồng bao này của sư gia gia ta, cầm mềm mà lại không mất tính đàn hồi, có giống như là mấy trăm lượng bạc... Câu đối?"
Lão lấy ra nhìn nhìn: "Còn là một vế trên?"
Thanh Quả đạo nhân vội vàng mở cái của ông ta ra: "Sư phụ, con đây là vế dưới."
Bốn đạo nhân lần lượt là hai vế trên hai vế dưới, Nhị Bản đạo nhân che mặt: "Con biết tại sao cái của con mỏng rồi... của con là hoành phi."
Đường Học Phủ, tiền trang Thiên Cơ.
Lâm Lạc Vũ chờ sau khi các đạo nhân rời khỏi mới từ lầu hai xuống dưới, nhìn nhìn bộ dạng vui thích của Cao Tiểu Dạng liền không nhịn được cũng cười cười: "Chẳng qua là mấy ngàn lượng bạc mà thôi, có thể khiến ngươi vui đến như vậy?"
Cao Tiểu Dạng cười nói: "Tiểu thư, không phải ta vui vì mấy ngàn lượng bạc kia, ta cười là đông chủ chúng ta, ngài ấy còn tưởng rằng tiền trang này là tiểu thư người mở, lao lực chạy đến gửi mấy ngàn lượng bạc vì tiền trang, đâu biết tiền trang này là của bản thân ngài ấy, bởi vậy có thể thấy được đông chủ đối với tiểu thư thật sự tốt, một đề đốc thủy sư lớn như vậy, lại bỏ sĩ diện đi lừa đạo nhân."
Lâm Lạc Vũ liếc nàng ta một cái: "Chỉ có ngươi nói nhiều."
Đúng lúc này Thẩm Lãnh dẫn theo Trần Nhiễm vào tiền trang, Trần Nhiễm còn đeo một cái tay nải nhỏ.
"Đây là quản gia Trần Nhiễm của ta, giang hồ biệt hiệu là không nắp." Thẩm Lãnh cười cười: "Đến đây, lấy của cải của chúng ta ra."
Trần Nhiễm vẻ mặt không vui: "Thật sự có thể trả lãi cao như vậy?"
Thẩm Lãnh: "Tiền trang của người nhà mở, yên tâm, chia một nửa kinh phí hoạt động của thủy sư chúng ta gửi vào tiền trang trước, dù sao trong lúc nhất thời cũng không dùng đến nhiều tiền như vậy, sau này nếu như có huynh đệ xảy ra chuyện, số bạc này cũng đủ cho bọn họ dùng để an cư."
Trần Nhiễm vừa nghe là nguyên nhân này liền đưa tay nải cho Lâm Lạc Vũ: "Hơn phân nửa tiểu kim khố của Tuần Hải Thủy Sư đều giao cho cô nương đấy."
Lâm Lạc Vũ nhận lấy: "Yên tâm là được."
Thẩm Lãnh ti tiện hỏi: "Chúng ta thân quen như vậy, có phải lãi cao một chút không."
Lâm Lạc Vũ nghiêm mặt: "Ừm, thân quen như vậy, ngươi nói lãi bao nhiêu là lãi bấy nhiêu, nếu có việc thì có thể đi làm trước, sau khi viết xong hóa đơn gửi bạc ta cho ngươi đưa đến nhà."
Thẩm Lãnh: "Hì hì, tỷ cứ quyết đi, cứ quyết đi."
Sau khi nói xong liền kéo Trần Nhiễm bỏ chạy, hiển nhiên hơi ngượng ngùng.
Chờ sau khi Thẩm Lãnh đi rồi Cao Tiểu Dạng cười gần như nghẹt thở: "Ha ha ha ha ha... trả lãi nhiều một chút, trả lãi nhiều một chút... Ha ha ha ha, tỷ quyết định đi, tỷ quyết định đi... Ha ha ha ha."
Lâm Lạc Vũ vẫn nghiêm mặt: "Cười cái gì mà cười... Ha ha ha ha."
Nhan Tiếu Tiếu nãy giờ vẫn đứng ở trong quầy mím môi, thật sự không tiện cười quá sỗ sàng, dù sao ở trước mặt Thẩm Lãnh nàng ta vẫn nên nghiêm túc một chút thì hơn, nhưng càng nghĩ đến bộ dạng ti tiện vừa rồi của Thẩm Lãnh càng cảm thấy có chút đáng yêu, sau đó độ cong của khóe miệng liền không nhịn được càng kéo lên cao hơn.
Cung Vị Ương.
Hoàng đế liếc nhìn Hàn Hoán Chi: "Có chút không đúng."
Hàn Hoán Chi vội vàng cúi đầu: "Vụ án quận Tương Ninh cơ bản không tính là phức tạp, Bạch gia thò tay hơi quá dài, lần này thần đã áp giải tất cả phạm quan quận Tương Ninh về kinh, hồ sơ chỉnh lý rõ ràng, bệ hạ nói chỗ nào không đúng?"
"Nói khanh không đúng." Ánh mắt của hoàng đế vẫn chăm chú nhìn tấu chương, giơ tay lên chỉ vào ngực Hàn Hoán Chi: "Y phục không tồi."
Hàn Hoán Chi cúi đầu nhìn nhìn, sau đó mặt lại hơi đỏ lên.
Vào cung quá gấp gáp nên không kịp về thay quan phục đô đình úy phủ Đình Úy, bộ y phục mới trên người này là vị đại ai cân trên thảo nguyên kia chọn cho ông ta, về phần đóa hoa xinh đẹp kia là nàng tự tay thêu lên, đó là hoa cách tang trên thảo nguyên, vốn cũng không hiếm lạ lắm, nhưng mà mặc ở trên người một người nghiêm khắc, thậm chí nói là hơi cứng nhắc như Hàn Hoán Chi lại có vẻ không bình thường.
Trong lúc nhất thời, Hàn Hoán Chi không biết nói gì.
"Vụ án quận Tương Ninh thì bên Hình bộ tất nhiên sẽ có một định luận, trẫm không lo lắng." Hoàng đế chỉ vào cái ghế đối diện: "Ngồi xuống nói chuyện, lúc ngồi xuống cẩn thận một chút."
Hàn Hoán Chi quay lại liếc nhìn cái ghế đó, không có gì lạ cả, ông ta cũng coi như rất quen thuộc ghế trong Đông Noãn Các rồi.
"Không phải trẫm sợ khanh ngồi hỏng ghế, là trẫm sợ lúc khanh ngồi xuống làm nhăn bông hoa nhỏ của khanh."
Mặt Hàn Hoán Chi càng đỏ hơn.
"Trước tết trẫm đã chọn ngày, đã liệt ra mấy ngày, khanh cũng chọn kỹ lại xem." Hoàng đế ném một quyển sổ cho Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi giơ tay ra đón lấy xem kỹ một chút: "Bệ hạ đây là ý gì?"
"Nên cho người ta danh phận thì cho người ta danh phận, cho dù nàng ta là đại ai cân trên thảo nguyên, cũng là trọng thần triều đình, nhưng dù sao cũng là một nữ tử, danh phận thứ này nói ra thì hơi tục khí một chút, nhưng khanh còn có thể cho được thứ gì? Định ngày xong, trẫm làm chủ hôn cho các khanh... Nhưng trẫm sẽ không thả cho khanh đi thảo nguyên đâu, khanh vẫn phải gánh vác phủ Đình Úy cho trẫm, cùng lắm thì, sau này hàng năm trẫm cho khanh nghỉ phép để khanh đi đoàn tụ một chuyến, hoặc là lúc ăn tết nàng ta cũng có thể đến."
Hoàng đế ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Lúc trước trẫm lại trừ bổng lộc vài năm của Thẩm Lãnh, dùng khoản bạc này mua cho khanh một trạch viện lớn một chút ở thành Trường An, bên Nghênh Tân Lâu đang chuẩn bị hôn sự của Diệp Vân Tán, cũng chuẩn bị luôn cả hôn sự của khanh rồi."
Hàn Hoán Chi lại có chút ngượng nghịu: "Nàng ấy... hay là thần trở về thương lượng cùng nàng ấy một chút."
"Ừm, cũng được." Hoàng đế gật gật đầu: "Về đi, trẫm xử lý xong tấu chương cũng phải ra ngoài đến Hạ Thiền Đình Viên, mấy người thú vị trong đạo quán ngoài thành Vân Tiêu năm đó đều đến rồi, tính ra thì đã hai mươi năm không gặp, trẫm đi thăm một chút... Nếu hai người các khanh rảnh rỗi, cũng có thể đi cùng."
"Thần tuân chỉ." Hàn Hoán Chi đứng dậy đi ra ngoài, đi vài bước quay đầu lại hỏi: "Thẩm Lãnh biết đó là trạch viện mua từ bổng lộc bị trừ của hắn không?"
Hoàng đế cười cười: "Nó nói đó là lễ mừng nó tặng cho khanh."
Khóe miệng Hàn Hoán Chi giương lên, khom người cúi đầu.