Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 485 - Chương 485: Người Nhận Trả Tiền

Chương 485: Người nhận trả tiền Chương 485: Người nhận trả tiền

Tin tức Mạnh Trường An đoạt quan nhất định là không thể đến thành Trường An trước tết, nhưng chậm nhất là trước mười lăm tháng giêng nhất định sẽ đến, không cần nghĩ cũng biết, chỉ vừa mới qua tết, bệ hạ nhận được tin tức này sẽ vui vẻ cỡ nào.

Mà sau khi đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn biết được chuyện này, chỉ thì thào nói hai chữ... Thôi vậy.

Nguyên thủ tướng Bạch Sơn Quan Diêm Khai Tùng biết được tin tức trầm mặc thật lâu, sau đó thở ra một hơi thật dài, nhưng chẳng nói câu nào.

Bạch Sơn Quan.

Mạnh Trường An một thân một mình ngồi khoanh chân trên lỗ châu mai tường thành, thiết giáp trên người như mực, áo choàng đỏ thẫm trên vai.

Tính thời gian, trong thành Trường An hẳn là đã là treo lụa đỏ tiếng pháo không ngừng rồi.

Hồi nhỏ ăn tết, Lãnh Tử ngốc luôn một mình cuộn tròn trong phòng nhỏ rất lạnh rất lạnh bên cạnh chuồng ngựa kia, trong nhà chính ở phía bắc lò lửa cháy rất vượng, đèn nến không tắt suốt tối ba mươi, mà trong căn phòng dột nát của Lãnh Tử đâu có hơi nóng nào, ngay cả ánh sáng cũng không có.

Khi đó trong nhà gã cơm canh thịnh soạn, gã luôn cắn một miếng lên cái đùi gà này, chê mùi vị không ngon, cũng gặm một miếng lên cái chân giò kia, cũng nói mùi vị nhạt nhẽo khó ăn muốn chết, sau đó ném chân gà chân giò mà mình đã cắn và chê bai cho Thẩm Lãnh, còn phải cay nghiệt nói vài lời mau ăn mau ăn, nếm thử mùi vị nước miếng của ta. Cha gã ở một bên cười ha hả, mà gã cũng phải biểu hiện ra một chút đắc ý mới được, nếu không như thế, Lãnh Tử ăn tết ngay cả một miếng thịt cũng không được ăn.

Nhưng mỗi khi nhớ đến, trong lòng gã vẫn rất đau.

Khi đó việc gã có thể làm được, cũng chỉ có như thế.

Lúc phụ thân đánh Lãnh Tử gã giành đánh, là vì gã biết mình lực khí nhỏ, đánh đến mấy cũng không đánh hỏng người. Lúc phụ thân mắng Thẩm Lãnh gã sẽ đẩy phụ thân ra, nói mình ghét lời mắng chửi người khác.

Cũng may, hiện tại Lãnh Tử sống rất tốt, tốt hơn gã.

Tốt hơn gã mới tốt, Mạnh Trường An cảm thấy là mình đang chuộc tội.

Tướng quân trẻ tuổi trên lỗ châu mai, nhấc bầu rượu lên uống một ngụm, gió tuyết nơi biên thuỳ đông bắc không nhỏ hơn bắc cương bao nhiêu, một mình gã ngồi ở đây đã rất lâu, cho dù là lúc cùng uống với đồng bào trong quân, gã cũng cảm thấy cô độc.

Tựa như chỉ có khi nghĩ đến Lãnh Tử ngốc kia, gã mới cảm thấy mình không phải sống một mình trên đời này.

Sở dĩ Bạch Sơn Quan gọi là Bạch Sơn Quan là vì núi này tên là Bạch Sơn, mà sở dĩ Bạch Sơn tên là Bạch Sơn là vì đỉnh núi quanh năm bị tuyết trắng bao phủ, Mạnh Trường An đã quen gió, quen tuyết, quen một vùng trắng xóa, cũng đã quen lạnh.

"Tướng quân." Dương Thất Bảo từ dưới thành chạy nhanh đến, chỉ chỉ thành quan: "Từ thành Trường An có người đến, đưa tay nải đến, là tướng quân nhà ta phái người đưa đến."

Gã vẫn quen gọi Thẩm Lãnh là tướng quân nhà ta. Đối với Mạnh Trường An, Dương Thất Bảo vô cùng khâm phục, tín phục, thậm chí là kính sợ, đến mức độ ngưỡng vọng, theo gã thấy Mạnh Trường An chính là tướng quân trời sinh, còn đối với Thẩm Lãnh, Dương Thất Bảo cảm thấy đó là người nhà của mình, là huynh đệ.

"Hử?"

Mạnh Trường An mặt mày vui vẻ.

Hiếm có hiếm có.

Đánh chiếm thành quan của Bột Hải quốc, cũng không thấy gã vui vẻ.

Gã từ trên tường thành bước nhanh xuống, Dương Thất Bảo cũng cảm thấy lúc này Mạnh tướng quân đúng là có chút gấp gáp không đợi được.

Một chiếc xe ngựa từ ngoài cổng thành vào, có mười mấy võ giả đi theo, những võ giả này dường như cũng không phải khách giang hồ bình thường, thấy nhiều binh giáp như vậy, cảm nhận được biên quan này hàn khí bức người, thế mà không có e sợ là mấy.

Một hán tử từ trên lưng ngựa nhảy xuống, chắp tay cúi đầu: "Bái kiến Mạnh tướng quân, phụng tướng quân Thẩm Lãnh giao phó từ thành Trường An đến, trên đường đi không dám chậm trễ, sợ qua tết mới đưa đồ đến."

Hắn ta xoay người chuyển hai cái hòm từ trên xe ngựa xuống, một cái hòm là cho Mạnh Trường An, một cái còn lại là cho Dương Thất Bảo.

Dương Thất Bảo vội vã mở cái hòm của mình ra, bên trong là vài bộ y phục mới tinh. Thẩm Lãnh ghi lại chiều cao thể trọng của gã, mời nhà may tốt nhất thành Trường An may, y phục không thể nào không vừa người.

Ngoại trừ y phục ra, còn có một hộp kẹo, đang là mùa đông, đi đường đến cũng không sợ hỏng, đều là dùng giấy đỏ để gói, nhìn cực kỳ hỷ khánh.

Dương Thất Bảo thích ăn kẹo.

Y phục, kẹo, còn có một cái hộp không lớn gỗ, Dương Thất Bảo mở ra, bên trong là một xấp thư giấy, cầm lên nhìn nhìn, một lát sau tay lại bắt đầu run, muốn khống chế cũng không khống chế nổi.

"Thất Bảo ca của ta, biên quan đông bắc có lạnh không? Lúc đi tiểu chớ để đông lạnh mất con gà nhép của huynh, huynh nhìn đỉnh núi Bạch Sơn đó, có giống chỗ năm ngoái ta và huynh cùng đi tè không?"

Đây là Trần Nhiễm viết.

"Dương đại ca, ăn tết vui vẻ, huynh lại già thêm một tuổi rồi, nhưng ta vẫn trẻ trung cường tráng như vậy, xem bói bổn mệnh sang năm cho huynh một chút, ta mua cho huynh một xấp quần lót đỏ, chỉ chớp mắt huynh đã hơn ba mươi rồi, ta mới mười bảy."

Đây là Vương Khoát Hải viết.

"Lão Dương, nghe nói gái bên Bột Hải quốc tuy nghèo nhưng xinh đẹp, với tướng mạo này của ngươi muốn tìm một cô nương đứng đắn cũng khó, hay là bắt một nữ nhân Bột Hải quốc mà ghép đôi đi, chinh phục nữ nhân Bột Hải cũng là làm vẻ vang cho Đại Ninh."

Đây là Đỗ Uy Danh viết.

"Dương đại ca, đông bắc gió tuyết mạnh, mua cho huynh chút thuốc thương hàn và thuốc kim sang (1), cửa hiệu lâu đời ở thành Trường An, mặc dù biết ngày tết tặng thuốc không cát lợi cho lắm, coi như là trừ bệnh trừ tà, ăn tết vui vẻ."

Đây là Cổ Lạc viết.

Còn có rất nhiều rất nhiều lời, là của những lão huynh đệ dưới trướng Thẩm Lãnh viết, mỗi một cái tên đó làm cho tay Dương Thất Bảo càng ngày càng run rẩy dữ dội.

Có huynh đệ không biết chữ, cho nên không viết ra được mấy câu ấm lòng gì, gã lật đến tờ giấy tiếp theo, trên giấy vẽ một tên béo đang vỗ bụng của mình, cái bụng nhô cao, bên cạnh vẽ một tiểu nhân kéo xe, trên xe là một ngọn núi, Dương Thất Bảo ngẫm nghĩ hồi lâu mới hiểu ra, ý nghĩa trong bức tranh chỉ có hai chữ.

No, nặng.

Bảo trọng. (2)

Không còn nhịn được nữa, Dương Thất Bảo òa một tiếng bật khóc, hướng về thành Trường An phía đông nam, chắp tay, môi cũng đang run rẩy.

Ở một bên khác, Mạnh Trường An sợ mình cũng sẽ không khống chế nổi tâm tình của mình như Dương Thất Bảo, cho nên ôm cái hòm của mình trở về phòng của gã, bước chân rất gấp, vào cửa liền đóng cửa lại, nghĩ nghĩ thấy không ổn, lại cài then cửa lại.

Mở hòm ra, thứ nhìn thấy trước tiên nhất là một chồng lót giày dày cộp, trên lót giày đều thêu hình giống như con mèo, giống con mèo ngồi đại tiện trên một đống đất, chỉ là thêu hơi cong vẹo, miễn cưỡng cũng có thể phân biệt ra được.

Bên cạnh lót giày cũng có một cái hộp gỗ nhỏ hơn, mở ra xem, bên trong là một xấp ngân phiếu, còn có mấy viên đông châu.

Bên dưới nữa là hai bộ y phục mới.

Điều chủ yếu là, cũng có một phong thư, tuy rằng không phải nhiều như trong hòm của Dương Thất Bảo, chỉ có một phong nhưng đối với Mạnh Trường An mà nói phân lượng của phong thư này cũng nặng bằng phân lượng của những phong thư của Dương Thất Bảo cộng lại.

"Thư không là ta viết, bảo đệ muội ngươi viết thay, không phải ta không muốn viết cho ngươi đâu, là chữ của ta quá soái, sợ ngươi vừa mở phong thư ra liền chịu không được soái khí trên chữ viết của ta, sau đó ngươi liền cúi đầu lạy."

"Miếng lót giày là đệ muội ngươi... Phì, sao mà vẫn quen cảm thấy ngươi lớn hơn ta vậy chứ? Thôi vậy thôi vậy, gần đến tết rồi, không tranh giành lớn nhỏ nhất thời với ngươi, cũng không phải chuyện tranh giành ưu khuyết điểm, ta cũng không quan tâm."

"Miếng lót giày là đệ muội ngươi thêu, Trà gia ta tài nghệ thêu thiên hạ vô song, lót giày vô giá... Nàng nói ngươi là Đại Ninh đệ nhất hổ tướng, cho nên trên lót giày thêu hình mãnh hổ xuống núi, có phải rất khí phách không?"

Mạnh Trường An cầm lót giày lên nhìn kỹ một chút, trong đầu xuất hiện bộ dạng Thẩm Trà Nhan thêu lót giày từng đường kim mũi chỉ, lại nhìn nhìn kết cấu này, kỹ thuật thêu này, xác định chắc chắn là Thẩm Trà Nhan tự tay thêu.

Nhưng con mèo ngồi đại tiện này, sao là mãnh hổ xuống núi?

"Ngươi ở biên quan xa xôi tuyết rơi ngập trời, ta biết rất khổ, nhưng ngươi cũng không cần ngưỡng mộ ta, ngươi cho rằng ta ở thành Trường An cả ngày đều là ăn chơi nhảy múa? Cả ngày đều là chơi bời lêu lổng? Cả ngày đều là mỹ nhân bầu bạn? Cả ngày đều là tiêu sái khoái hoạt? Đúng vậy... hiện giờ ta chính là như vậy."

Mạnh Trường An nghiêng đầu phì một tiếng: "Mặt dày."

Tiếp tục nhìn xuống.

"Nếu ta đoán không sai, nửa năm rồi, các binh sĩ trong Bạch Sơn Quan đều đã xem ngươi thành thần tiên rồi nhỉ? Nếu ta lại đoán không sai, có phải ngươi để ý thành quan của Bột Hải quốc ở đối diện Bạch Sơn Quan không? Đã chiếm được chưa?"

Mạnh Trường An lẩm bẩm: "Chiếm được rồi."

Lại nhìn xuống dưới.

"Nơi nhỏ bé Bạch Sơn Quan đó, không phải trời đất của ngươi, bệ hạ để ngươi ở đó nhất định có thâm ý khác, ta ngu dốt, không đoán được bao nhiêu, đại khái chỉ có thể nghĩ đến bệ hạ là vì ba chuyện, thứ nhất là vì Võ Tân Vũ, thứ hai là vì Bùi Đình Sơn, thứ ba... có thể là vì đông cương, nếu tương lai ngươi làm đông cương đại tướng quân, chúng ta còn là huynh đệ tốt không?"

Mạnh Trường An: "Phì..."

"Trận chiến bắc cương nhanh nhất ba năm, chậm nhất năm năm, đến lúc đó tất nhiên bệ hạ sẽ triệu ngươi về, Bùi Đình Sơn đã già, ngươi ở bắc cương nếu chiến công lớn lao, bệ hạ để ngươi làm đông cương đại tướng quân cũng là nước chảy thành sông, tuy rằng ngươi không đẹp trai bằng ta, không cao bằng ta, không mạnh bằng ta, nhưng đông cương đại tướng quân miễn cưỡng xứng với ngươi."

Mạnh Trường An: "Phì phì phì..."

"Lần này sai người mang đến cho ngươi lót giày, y phục mới, lá trà, còn có một chút bạc để thưởng cho thủ hạ, xem như ngươi nợ ta đi, sau này làm đông cương đại tướng quân, ngươi rảnh rỗi thì xuống Đông Hải vớt sò, tích lũy đủ một sọt hạt châu trả cho ta là được."

Mạnh Trường An: "Đi vớt sò cái đầu ngươi."

Tiếp tục đọc thư.

"Đúng rồi, ngươi trả tiền xe ngựa cho người ta một chút, ta đã nói với bọn họ, người nhận trả tiền."

Mạnh Trường An: "..."

"Còn có một chuyện cuối cùng, sau khi đọc xong ngươi đừng mắng ta, ta cũng chỉ là được người khác nhờ vả... Trong xe ngựa còn có thứ khác, sau khi ngươi đọc thư xong rồi hãy quyết định, nếu ngươi không giữ, vậy thì cũng không cần xuống xe, trực tiếp quay về Trường An là được, trong xe là Nguyệt Châu Minh Đài."

Tay Mạnh Trường An run bắn lên.

"Thế tử Lý Tiêu Thiện sai người từ bắc cương gửi đến thành Trường An một phong hưu thư, còn có một bản tấu chương cho bệ hạ, bệ hạ đã phê chuẩn rồi, Nguyệt Châu Minh Đài không còn là thế tử phu nhân nữa, nàng ta là người tự do. Nàng ta đã tìm ta mấy lần liên tiếp, nói với ta là muốn đến thăm ngươi, nhưng lại không biết đi như thế nào. Ta biết làm như vậy có thể ngươi sẽ tức giận, nhưng ta cũng không có cách nào, ta không có cách nào từ chối nàng ta."

"Vẫn là câu viết lúc nãy, nếu ngươi nghĩ nàng ta không nên đến, càng không nên giữ lại, nàng ta ở trong xe ngựa chờ ngươi một canh giờ, ngươi không đi tìm nàng ta, nàng ta sẽ hiểu ý của ngươi, sẽ tự trở về."

Mạnh Trường An thở ra một hơi thật dài, đi đến cửa sổ nhìn nhìn chiếc xe ngựa kia.

Gió tuyết lạnh, trong xe chắc hẳn cũng rất lạnh chứ.

Câu cuối cùng trong thư.

Ăn tết vui vẻ.

Mạnh Trường An nghĩ vui cái đại gia ngươi, ngươi vứt một nan đề lớn như vậy cho ta, là thật sự chúc ta ăn tết vui vẻ?

Gã ngồi xuống ghế, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong xe ngựa, Nguyệt Châu Minh Đài cúi đầu, sắc mặt càng lúc càng trắng.

Trong xe ngựa có một cái đồng hồ cát, nàng đã tính toán, cát chảy hết, vừa đúng một canh giờ.

Thị nữ Tịnh Hồ vẫn luôn hết sức cẩn thận nhìn sắc mặt công chúa điện hạ, càng nhìn càng lo lắng, nàng ta biết, việc này đối với công chúa điện hạ mà nói là giày vò cỡ nào.

Thật lạnh.

Thật dài đằng đẵng.

Tịnh Hồ cầm bàn tay lạnh như băng của Nguyệt Châu Minh Đài: "Điện hạ?"

Nguyệt Châu Minh Đài nhìn trong đồng hồ cát chỉ còn lại một chút cát cuối cùng, cười khổ: "Đi thôi."

Xe ngựa chuyển động, hộ vệ lên ngựa, chuẩn bị ra khỏi thành.

"Phòng đã dọn dẹp rồi, quá bẩn quá loạn nên tốn chút thời gian, cũng đã đốt lò lửa rồi."

Ngoài xe là tiếng của Mạnh Trường An, dường như đã mệt rồi, giọng nói cũng hơi run.

"Thật sự ngại trực tiếp mời ngươi xuống xe, phòng trống trong biên quan đều là dùng để chất đồ, đừng nói là ngồi, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, thu dọn rất lâu, chỉ là đồ dùng cần thiết không thể thu thập đầy đủ trong thời gian ngắn, ủy khuất ngươi rồi."

Nguyệt Châu Minh Đài nhìn người không nhìn thấy cách bức rèm ngoài cửa sổ.

Cười.

(1) kim sang: vết thương do đao kiếm gây nên (theo cách gọi của Đông Y)

(2) từ bảo đồng âm với no, trọng nghĩa là nặng.

Bình Luận (0)
Comment