Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 486 - Chương 486: Hơi Giống Nhà

Chương 486: Hơi giống nhà Chương 486: Hơi giống nhà

Điều kiện ở Bạch Sơn Quan quả thật hơi quá cực khổ, trong thành quan không có bách tính, cũng không có cửa tiệm, tất cả vật tư cần thiết đều là triều đình phân phát, mấy thứ thịt cá rau củ này mỗi ngày đều sẽ có xe đưa vào, thành cách Bạch Sơn Quan gần nhất gọi Lầu Thành, cũng cách hơn một trăm dặm, huống hồ Lầu Thành cũng không phải đại thành gì, chỉ là bởi vì kho lương của biên trại đông bắc ở đây cho nên có vẻ quan trọng một chút.

Thị nữ Tịnh Hồ giặt một lúc hết đống y phục đã thay trên đường đi, dọc đường đi phong trần mệt mỏi, hộ vệ đều là nam nhân, tuy là thủ hạ đắc lực được tướng quân Thẩm Lãnh ủy thác Lâm Lạc Vũ chọn ra, nhưng dù sao cũng có nhiều điều không tiện, phương bắc này thời tiết rét lạnh, y phục giặt rồi đừng nói một ngày có thể khô, treo lên cũng đông cứng thành áo băng, may mà y phục mang theo cũng khá nhiều, tiết kiệm một chút, trên đường đi cũng đủ để thay.

Trong tiểu viện đơn độc treo đầy y phục, Tịnh Hồ ngồi trên ghế xoa xoa bàn tay nhỏ đỏ bừng vì lạnh cóng của mình, cảm thấy có chút ủy khuất.

Từ khi nàng ta vào cung đã đi theo bên cạnh công chúa điện hạ, lúc ở Thổ Phiên quốc chưa từng chịu khổ? Sau khi đến Đại Ninh, tất cả khổ cực vốn không nên trải qua đều trải qua một lần, cũng may... Nơi này tuy lạnh giá, nhưng tim công chúa lại ấm.

Buổi sáng phó tướng Bạch Sơn Quan Dương Thất Bảo đã dẫn thân binh đến, chung quanh tiểu viện này đều đã sắp xếp hộ vệ, dù sao đây cũng là biên thuỳ, có trời biết sẽ phát sinh bất ngờ gì.

Ngoại trừ bố trí trạm gác ra, còn đẩy đến một xe gạo mì mắm muối, rau chỉ có cải thảo và cải củ, ngược lại là thịt thì rất nhiều, Đại Ninh chưa từng các tướng sĩ biên trại thiệt thòi khoản ăn mặc, cho nên thịt cá cung ứng rất đầy đủ, thịt heo thịt dê đều có, dù là thịt bò mà bách tính trong trung nguyên cũng không dễ được ăn, mỗi tháng biên trại cũng sẽ đưa lên một hai lần.

"Tịnh Hồ, đến thay y phục."

Công chúa ở trong phòng gọi một tiếng, Tịnh Hồ vội vàng đứng dậy trở về phòng, thầm nghĩ ngoại trừ bộ y phục trên người này ra thì đều giặt hết rồi, đâu còn có y phục để thay.

Vào phòng nhìn thấy công chúa điện hạ như vậy, Tịnh Hồ phụt cười một tiếng.

Nguyệt Châu Minh Đài mặc một chiếc áo bông tròn vo trang phục mùa đông của biên quân, rất dày, chỉ là áo này quả thực hơi quá rộng so với người nàng, cho nên người lại có vẻ càng nhỏ xinh, nhìn cực kỳ thú vị.

"Mặc ấm lắm." Nguyệt Châu Minh Đài vừa lau giường đất vừa nói: "Mau thay đi, thay rồi ngươi sẽ biết tốt cỡ nào."

Tịnh Hồ quay người lại đóng kín cửa phòng, sau đó giống như kẻ trộm mau chóng cởi áo ra thay, nàng ta đã là thiếu nữ sắp trưởng thành, dáng người thon gọn, ngực cũng đã rất có quy mô, ngượng ngùng thay trang phục mùa đông của biên quân, áo bông này không phải y phục tác chiến, cho nên cực kỳ dày dặn, y phục tác chiến cũng sẽ không phình to như thế, nếu không thì làm sao vung đao chém giết.

Hai người giống như gái quê, dọn dẹp trong phòng sạch sẽ.

"Cứng quá đi." Tịnh Hồ sờ sờ cái giường đất kia.

"Không hiểu phải không, đây là giường lò."

Nguyệt Châu Minh Đài đi ra ngoài ôm một chút củi vào, lóng nóng bổ củi, sau đó bắt đầu nhóm lửa, chỉ một lúc sau cái mũi nhỏ với khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã bị hun đen sì, bàn tay nhỏ còn bị bỏng một chút, nhưng mà lại không có chút oán khí nào, dường như sau khi đến nơi này bất kể làm gì cũng đều vui vậy. Tịnh Hồ vừa giúp đỡ vừa nghĩ, hiện giờ tâm cảnh công chúa điện hạ tốt như vậy là vì cái gì?

Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có hai chữ có thể giải thích.

Hy vọng.

Công chúa điện hạ vén cổ tay áo lên cuối cùng cũng làm nóng được giường lò, độ ấm trong phòng lập tức tăng lên, hai người lại còn toát mồ hôi đầy người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cười ngặt nghẽo, hai khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã đen sì rồi.

"Công chúa, bây giờ chúng ta làm gì?"

"Nhào bột."

Công chúa nghĩ nghĩ, ở trong thành Trường An mình đã cố gắng học kỹ năng sinh hoạt của người Ninh, sau đó phát hiện ở nơi này dường như cũng không áp dụng được, người Ninh trong thành Trường An sống tinh tế, cũng sống hào phóng, rất tiêu sái, mà nơi biên trại tất nhiên không thể so sánh với đô thành.

"Người Ninh thích ăn sủi cảo nhất."

Nguyệt Châu Minh Đài khua nắm tay nhỏ một cái: "Chúng ta tự gói sủi cảo ăn."

"Hả?" Tịnh Hồ: "Công chúa người biết sao?"

"Đã xem qua, chắc là không khó."

Nguyệt Châu Minh Đài cọ một cái chậu, sau đó bỏ vào một gáo bột mì, lại đổ vào một bát nước, thò bàn tay đã rửa sạch sẽ vào bắt đầu xoa bóp, nhào nặn...

"Tại sao, dính hết lên tay rồi?"

"Chắc là nhiều nước à?"

"Vậy thì cho thêm chút bột mì."

"Vẫn phải thêm chút nước."

"Lại thêm chút bột mì đi."

"Lại khô rồi."

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tịnh Hồ luống cuống tay chân đi mở cửa, Mạnh Trường An một thân đầy gió tuyết vác một cái bao đi vào, hơi ngẩn người khi nhìn thấy công chúa điện hạ vùi hai cánh tay trong một chậu bột mì lớn, sau đó thật sự không nhịn được phì cười một tiếng.

"Nếu ta đến chậm thêm chút nữa, liệu ngươi có vùi luôn cả mặt mình vào đó không?" Gã để bao xuống: "Để ta làm."

Nguyệt Châu Minh Đài đang chiến đấu kịch liệt với ác ma bột mì liền đỏ mặt nhìn về phía Mạnh Trường An, cả một chậu bột lớn, tay còn đang xoắn xuýt bên trong.

Nàng đã tự tay tạo ra một cái đầm lầy, nếu cứ tiếp tục như vậy mãi, đầm lầy sẽ tiến hóa thành đại ác ma, nuốt chửng cả Bạch Sơn Quan...

"Hấp màn thầu?" Mạnh Trường An vừa rửa tay vừa hỏi.

"Muốn gói sủi cảo, đưa qua cho huynh một ít."

Nguyệt Châu Minh Đài cúi đầu nói, mặt đỏ giống như quả táo chín mọng, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"Ta đã hỏi Dương tướng quân, hắn nói Mạnh tướng quân ăn cơm rất tùy tiện, cho dù là lúc ở biên quan không ra khỏi thành phần nhiều cũng chỉ là ăn mấy miếng lương khô uống một chút nước, lương khô nguội lạnh, sao có thể làm cơm ăn thường ngày."

"Quen rồi."

Mạnh Trường An lau khô tay đi qua nhào bột, gã biết hấp màn thầu.

Ừm, chỉ biết hấp màn thầu.

Cho nên cũng có chút hoảng hốt, nghĩ nếu giờ này khắc này Thẩm Lãnh nhập nhân thì tốt quá, tên tiểu tử thối kia có thiên phú nấu ăn còn cao hơn cả võ nghệ. Nói trình tự gói sủi cảo thì đương nhiên gã biết, nhưng thời niên thiếu xa nhà, sống ở thư viện tất nhiên là ăn ở thực đường thư viện, ra khỏi thư viện thì trực tiếp tòng quân, tất nhiên là ăn cơm tập thể quân đội, sở dĩ biết hấp màn thầu là vì lúc ở bắc cương ra ngoài sẽ mang theo, tự hấp một nồi phơi nắng một chút, gói lại mang theo, lúc đói bụng thì đốt một đống lửa nướng lên là có thể ăn.

Nhưng thứ phức tạp như sủi cảo, làm như thế nào?

Nhưng mà ở trước mặt hai tiểu cô nương, Mạnh đại tướng quân tất nhiên không thể lộ cái dốt được.

Cẩn thận suy nghĩ trình tự bước đi một chút, nghĩ chắc hẳn là băm nhân bánh.

Ra ngoài lột một cây cải thảo băm nhỏ, sau đó lại bắt đầu băm thịt, bỏ chút dầu muối vào, cũng không biết mặn nhạt thế nào, dù sao nhìn có vẻ cũng tạm ổn, sau đó chính là bước kế tiếp... cán vỏ bánh.

Mạnh Trường An vén tay áo lên: "Hai người các ngươi ngồi đó là được, ta có thể làm một mình."

Nói có vẻ như rất lợi hại, thoạt nhìn càng giống như đang cổ vũ cho bản thân gã hơn.

Tuy rằng động tác của gã cũng có chút vụng về lạ lẫm, nhưng mà trong mắt Nguyệt Châu Minh Đài thì gã rất lợi hại, nghĩ thiết hán như Mạnh tướng quân gói sủi cảo cho mình và Tịnh Hồ ăn, đây chắc chính là thiết hán nhu tình rồi. Nàng ngồi ở đó nhìn Mạnh Trường An suy nghĩ miên man, đều có thể nghĩ đến mức tự mình đỏ mặt.

Tiếp tục nghĩ nữa, có thể sẽ đến bước đặt tên con là gì luôn rồi.

"Cán vỏ bánh... cán vỏ bánh."

May mà đồ làm bếp đưa đến đầy đủ, Mạnh Trường An vừa lẩm bẩm vừa tìm gậy cán bột, dùng dao cắt bột đã nhào xong, gã cầm đao quanh năm nên cũng không đến mức cắt bột lớn nhỏ không đều, chỉ là bước cán bột này thì làm khó gã rồi.

Dính lên, bóc xuống, lại dính lên...

Tịnh Hồ bỗng trợn to hai mắt tò mò hỏi: "Tướng quân muốn làm cho cái gậy này to hơn sao?"

Mạnh Trường An nghiêng đầu, không dám để cho các nàng nhìn thấy mình đỏ mặt, nghĩ cũng may đây là tiểu cô nương đơn thuần, nếu tiểu tử thối Thẩm Lãnh kia ở đây, nhìn thấy mình cán vỏ bánh dính hết lên gậy, nhất định sẽ nói... Ô, ngươi đây là bọc hồ cho gậy cán bột sao?

Tuy khó khăn chút, vỏ bánh cán ra cũng thật sự là xấu sánh ngang với chữ của Thẩm Lãnh.

Dù sao cũng tạm được, gói thôi.

Bộ dạng sủi cảo gói ra, còn xấu hơn cả chữ của Thẩm Lãnh.

Bắc nồi, luộc.

Mạnh Trường An cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng đến bước luộc rồi.

Sau một nén nhang, ba người ngồi quanh trước bàn, rầu rĩ nhìn ba bát... canh mì nóng hổi kia.

Thông thường mà nói, trong nhà người bình thường nếu như không làm được, sủi cảo luộc lên bị hỏng, cũng chỉ là vỏ bánh và nhân bánh tách rời, gọi là một bát mì lát cũng được, thứ bọn họ luộc ra đây chắc là món cháo.

"Khụ khụ..." Mạnh Trường An nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nếu không thì, ăn tạm một chút đi."

Nguyệt Châu Minh Đài mím môi cười, gật đầu, như một trẻ con cầm đũa: "Vậy thì ta đây phải ăn thôi."

Tịnh Hồ đứng dậy: "Ta đi lấy ba cái thìa."

Mạnh Trường An nghiêng đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Mùi vị cũng không tệ."

Nguyệt Châu Minh Đài ăn một miếng, cảm thấy tuy rằng hình dáng là lạ nhưng nếu thật sự coi nó là món cháo để ăn thì cũng không phải là khó chấp nhận đến như vậy, mùi vị còn được, đặc biệt thích hợp cho lão nhân trên sáu mươi tuổi ăn.

Mạnh Trường An húp một miếng, trầm mặc rất lâu.

"Sau này ta sẽ luyện nhiều thêm, cũng không thể để các ngươi ở đây còn chịu khổ."

Sau khi nói xong câu đó húp sạch cháo trong bát, đứng dậy rời đi.

Tịnh Hồ thật cẩn thận hỏi Nguyệt Châu Minh Đài: "Có phải Mạnh tướng quân giận rồi không? Có phải lúc nãy ta đã nói sai gì không? Phải làm sao bây giờ điện hạ, mới đến đã làm Mạnh tướng quân giận rồi."

"Chắc hẳn không phải là huynh ấy tức giận."

Vừa rồi trong một khắc khi Mạnh Trường An đứng dậy, Nguyệt Châu Minh Đài đã thấy được vẻ áy náy trong mắt gã, mà bởi vì này áy náy, trong lòng nàng vô cùng ấm áp, đây là lần đầu tiên từ đến Đại Ninh nàng nhìn thấy được sự áy náy trong ánh mắt của một nam nhân, đó là để ý, nếu không để ý, tại sao lại áy náy?

Cho nên nàng rất vui, mũi cay cay, vành mắt đo đỏ, chỉ cảm thấy món cháo trong bát này là đệ nhất mỹ vị đương thời, nhấm nháp từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ giống như món ngon hiếm có xa xỉ, sợ ăn quá nhanh ăn hết rồi sẽ cảm thấy mất đi cái gì đó.

Sau khi ăn xong thu dọn bát đũa, Tịnh Hồ khó nhọc ôm cái bao mà Mạnh Trường An mang đến lên giường đất, cũng không biết là những thứ gì mà nặng như vậy.

Mở ra xem thử, sau đó hai người liền cười không ngừng lại được.

"Đây là riềm giấy phải không, ở thành Trường An ta đã nhìn thấy trên cửa sổ của người Ninh."

"Đây là câu đối xuân."

"Đây là chữ phúc."

"Oa, cái này mở ra hóa ra là cái đèn lồng."

"Đây là..." Nguyệt Châu Minh Đài nhìn thấy thứ ở phía dưới liền ngây người: "Y phục mới?"

"Nhưng Bạch Sơn Quan này đâu có bán y phục nữ nhân?"

"Sợ là Mạnh tướng quân đã chạy đến Lầu Thành, đi về gần ba trăm dặm, chẳng trách nói hôm qua ngài ấy không ở đây."

Nguyệt Châu Minh Đài nhìn y phục kia, lòng ấm áp giống như sắp tan chảy.

Hóa ra, đây mới là hạnh phúc nên có.

Mặc dù kiểu dáng y phục có thể mua được ở nơi như Lầu Thành này quả thật rất đơn điệu, áo bông vải đỏ hoa xanh, còn có áo bông vải xanh hoa đỏ.

Màu sắc rực rỡ, nhìn rất đẹp.

"Công chúa, sao người lại khóc rồi?"

"Bởi vì vui." Nguyệt Châu Minh Đài xoa xoa cái đầu nhỏ của Tịnh Hồ: "Tịnh Hồ, nơi này hơi giống nhà."

Bình Luận (0)
Comment