Hai tiểu cô nương mặc áo bông quần bông màu sắc rực rỡ, trở thành một cảnh đặc biệt trong yếu trại Bạch Sơn Quan, tuy rằng hai người họ cũng không thường xuyên ra ngoài, nhiều nhất cũng chính là đến phủ tướng quân Bạch Sơn Quan, khi Mạnh Trường An không ở thành quan thì ngay cả cửa bọn họ cũng sẽ không bước ra, nhưng không thể nghi ngờ, sự tồn tại của hai người họ, cũng làm cho các tướng sĩ biên quan cảm nhận được một tia không khí nhân gian.
Giết chóc là chuyện nhân gian, nhưng giết chóc không khí nhân gian.
Trước khi hai người bọn họ đến, Bạch Sơn Quan này là màu xám.
Các binh sĩ nghe nói đó là gia quyến của Mạnh tướng quân, cho nên cực kỳ kính trọng đối với hai người bọn họ, điều này làm cho Tịnh Hồ cảm nhận được cảm giác ở nhà mà công chúa điện hạ nói.
Tịnh Hồ nói chuyện với thân binh canh giữ ở bên ngoài tiểu viện, nghe nói hôm qua tướng quân đã trở về phủ nên vui vẻ chạy về nói cho Nguyệt Châu Minh Đài biết tin tức này. Nguyệt Châu Minh Đài nghĩ cũng nên đi lấy y phục ở chỗ Mạnh tướng quân một chút, tuy rằng ngày khác thường gã có thân binh hỗ trợ giặt đồ, nhưng thân binh tay chân vụng về đâu giặt sạch được.
Hai người đến bên ngoài cửa phủ tướng quân, binh sĩ canh cửa ngây người: "Điện hạ đến hơi muộn rồi, tướng quân vừa mới ra ngoài."
"Chuyện gì?"
Trong nháy mắt lòng Nguyệt Châu Minh Đài liền căng thẳng, không ở Bạch Sơn Quan còn đỡ, chẳng qua là bận lòng mà thôi, đến Bạch Sơn Quan, mỗi một lần Mạnh Trường An lãnh binh ra khỏi thành là tim nàng đều treo lên, trải qua cuộc sống khổ sở quá lâu quá nhiều, hiện giờ nàng cảm thấy khổ tận cam lai, cho nên càng lo lắng hơn, sợ hãi hơn.
"Cái này... Tướng quân đã căn dặn, không thể nói với điện hạ."
"Ngươi nói." Nguyệt Châu Minh Đài hít sâu một hơi: "Nếu ngươi không nói, ta sẽ càng nghĩ ngợi lung tung."
"Trước đó vài ngày tướng quân dẫn chúng ta đi tập kích thành quan của người Bột Hải ở đối diện, đêm hôm qua tướng quân vừa trở về liền nhìn thấy ngọn lửa cảnh báo ở thành quan đối diện cháy lên, lập tức lại về đó, chém giết một đêm, chặn thế công của người Bột Hải, sáng sớm tướng quân trở lại thay bộ y phục, cũng không màng ăn uống gì đã lại quay về đó."
Nguyệt Châu Minh Đài xoay người, bước nhanh đi lên tường thành, thủ quân trên tường thành cũng đều đang nhìn về hướng thành quan đối diện, bên kia khói lửa bốc lên, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng chém giết. Tịnh Hồ thở hổn hển chạy theo, nhìn thấy bên kia khói lửa cuồn cuộn sắc mặt liền trắng bệch: "Công chúa, hay là chúng ta đến bên kia xem thử, ở đây không nhìn thấy gì cả, càng lo lắng hơn."
"Không thể đi được." Nguyệt Châu Minh Đài hít sâu một hơi: "Ngươi nhìn các tướng sĩ xem, chẳng lẽ không lo lắng cho Mạnh tướng quân hơn ta và ngươi? Không có quân lệnh, bọn họ cũng không thể rời khỏi thành quan qua bên kia, chúng ta đi thì có thể làm gì? Chẳng qua là thêm phiền loạn cho huynh ấy khiến huynh ấy phân tâm. Tịnh Hồ, ngươi đi xem thử bên chỗ y quan có gì cần hỗ trợ rồi đến nói cho ta biết, lát nữa sẽ có tướng sĩ bị thương trở về, chúng ta cùng đi."
Tịnh Hồ mấp máy môi nhưng lại không biết còn có thể nói gì nữa, lại xoay người chạy xuống thành quan.
Thành quan phía đối diện.
Nơi này vốn tên là Chấn Ninh Quan, người Bột Hải trước nay tự đại, cảm thấy cái tên này khí phách, dường như có thể hù dọa người Ninh.
Sau khi Mạnh Trường An đánh chiếm Chấn Ninh Quan, tạm thời đổi tên là Trấn Đông Quan.
Binh lính người Bột Hải đông nghìn nghịt giống như đàn kiến chuyển nhà tràn về phía thành quan này, không khí bình tĩnh mấy ngày nay cũng không phải người Bột Hải bị thiệt đã nhịn, mà là bọn họ đang triệu tập quân đội. Người Bột Hải nổi tiếng không sợ chết, cho dù là Bột Hải vương bảo bọn họ nhảy xuống biển, bọn họ cũng sẽ xếp hàng mà nhảy xuống.
Lúc này người chỉ huy quân đội là tướng quân Bột Hải quốc Nguyên Tại Thạch, người này là biểu đệ của Bột Hải vương, tính cách hung hãn thô bạo, người không phân rõ phải trái nhất trong quân Bột Hải. Bột Hải quốc đẳng cấp nghiêm ngặt, sự khống chế đối với bách tính và binh lính đã đến mức độ không thể tưởng tượng, đối với mệnh lệnh của tướng quân đừng nói là nghi ngờ, cho dù là chấp hành hơi chậm một chút cũng sẽ bị nghiêm trị.
"Đi lên, đi lên cho ta."
Nguyên Tại Thạch vẻ mặt tức giận gào thét, đêm qua cường công cả một đêm, thành quan ở trong tay người ta ngược lại dường như càng kiên cố hơn một chút, người Ninh tập kích một đêm chiếm quan thành, mà bọn họ thì ngay cả tường thành cũng chưa thể lên được.
Buổi sáng đội ngũ chỉnh đốn nghỉ ngơi nửa ngày, sau buổi trưa, người Bột Hải lại phát động tấn công mạnh.
Bột Hải vương nghiêm lệnh, nếu không đoạt lại quan thành, hắn ta cũng đừng mong còn sống trở về.
Triều thần được Bột Hải vương bổ nhiệm phần lớn là thân thích trong trong ngoài ngoài của y, nói dùng người không khách quan chính là như thế, nhưng y lại không có chút thân tình nào đáng nói, nếu người nào ngỗ nghịch y, hay là chọc giận y, bất kể là thân thích gì, bị giết là không thể tránh được.
Nếu nói là Nguyên Tại Thạch tính tình thô bạo, so với Bột Hải vương căn bản không tính là gì. Sở thích lớn nhất của Bột Hải vương là xem các kiểu tướng chết của những người bị xử tử bằng đủ các loại phương thức, y sẽ còn cải tiến thêm nữa. Nghe nói Bột Hải quốc đã có mấy chục cách xử tử, ngũ xa phanh thây cũng chưa tính là tàn nhẫn, thê đệ của y lúc trước bởi vì một câu nói làm cho y không vui, đã bị y hạ lệnh phanh hình.
Cái gọi là phanh hình, là sai người đúc một khối thiết bản lớn mài bóng loáng, người bị xử phanh hình bị đánh gãy tứ chi ném lên thiết bản, sau đó dùng lửa lớn để nướng, người đã gãy tứ chi không thể di động, sau khi thiết bản bị đốt nóng đỏ thì người sẽ đau đớn lăn lộn lung tung, càng lăn lộn kịch liệt thì Bột Hải vương lại càng vui vẻ. Nướng chết vẫn chưa phải là xong, nướng chín rồi mới được tính, sau đó y còn muốn tự tay rắc lên chút dầu muối, rồi bón cho hổ báo sài lang mà y nuôi ăn.
Nguyên Tại Thạch vừa nghĩ tới thảm cảnh đó là không kiềm chế được rùng mình một cái, nếu không thể đoạt lại thành quan, kết cục của mình đã có thể đoán trước được rồi.
Nguyên tướng quân Chấn Ninh Quan Nguyên Huyền An vốn là tộc đệ của hắn ta, giống với hắn ta đều là tộc nhân của thái hậu, chính bởi vì để mất Bạch Sơn Quan chạy trốn về, vốn tưởng rằng có thái hậu nói đỡ cho thì ít nhất có thể có một cơ hội nữa, nếu suất quân đoạt lại Chấn Ninh Quan, Bột Hải vương vui vẻ không chừng sẽ không xử tử gã ta nữa. Khổ nỗi lời nói của thái hậu một chút phân lượng cũng không có, cho dù là cũng giống như sinh mẫu của Bột Hải vương, cuối cùng tộc đệ của hắn ta vẫn bị Bột Hải vương hạ lệnh lăng trì xử tử.
Bột Hải vương ngay cả hứng thú nghĩ một cách xử tử mới mẻ cũng không có, có thể thấy được y giận dữ cỡ nào.
Lăng trì, theo Bột Hải vương thấy đó là một cách xử tử rất cũ.
Trên tường thành.
Mạnh Trường An một mũi tên bắn chết tên lính liên lạc đang khua cờ lệnh, nghiêng đầu nhìn nhìn, đám thủ hạ đã mệt mỏi, đã chém giết hơn một canh giờ không hề dừng lại rồi, cho nên căn dặn một tiếng: "Truyền lệnh, người của đội dự bị lên thành."
Phía dưới thành quan, người của đội dự bị bắt đầu theo trình tự từng đội từng đội đi lên tường thành, bước lên thay thế thủ quân trên tường thành, binh sĩ bị thương cũng nhân cơ hội được khiêng xuống dưới.
"Người Bột Hải không lấy được thành quan thì sẽ không thu tay đâu." Dương Thất Bảo lau mồ hôi trên trán: "Tướng quân không thể từng giờ từng phút đều nhìn chằm chằm, như vậy ta ở đây là được, tướng quân đi xuống nghỉ ngơi một lúc đi."
"Không cần."
Mạnh Trường An kéo cung, lại một mũi tên bắn chết một tên lính liên lạc ở hậu đội người Bột Hải cưỡi ngựa đến gần, tên lính liên lạc kia còn chưa nói cho tướng lĩnh ở phía trước biết lời muốn nói, mũi tên đã đưa gã ta vào địa ngục.
Cổng thành của thành quan không quá rộng lớn, không giống đại thành trung nguyên, bên trong động cổng thành dùng mấy cọc gỗ lớn để chèn, công thành chùy lại không vào được khe hẹp này, cho nên người Bột Hải muốn đoạt lại thành quan chỉ có một con đường cường công là khả thi. Chém giết suốt một đêm nửa ngày, bên dưới thành quan thi thể đã chồng chất cao hơn một mét, không thể nghi ngờ, cho dù là dựa vào thi thể nhất quyết chồng chất ra một con dốc có thể trực tiếp lên thành, người Bột Hải cũng không tiếc bất cứ giá nào.
"Thứ Đại Ninh đã lấy được, còn muốn lấy lại?"
Mạnh Trường An lại kéo cung, một mũi tên bắn thủng cổ một tên người Bột Hải mặc thiết giáp.
Bột Hải quá nghèo, chỉ có tướng quân mới có thiết giáp đơn giản, từ tứ phẩm trở lên mới có giáp trụ toàn thân, mà trên người đại bộ phận binh lính đều là bố y, ngay cả bì giáp cũng rất hiếm hoi, có người còn buộc ván gỗ trên người, còn có người dùng thứ bện từ cây dây leo mặc lên người, bọn họ ngay cả quân phục cũng không thể hoàn toàn thống nhất, nghe nói chỉ có một đội gọi là Ngự Lâm Quân của Bột Hải vương nhìn mới đẹp đẽ một chút.
"Người quá nhiều." Dương Thất Bảo thở dài: "Mấy tên kia dường như hoàn toàn không coi mạng của mình là gì."
"Trên người bọn chúng cũng không nhiều y phục mùa đông." Mạnh Trường An giơ thiên lý nhãn lên nhìn kỹ một chút: "Bọn chúng chỉ dựa vào dũng khí tác chiến mà thôi, đánh hết dũng khí của bọn chúng rồi, đội ngũ thoạt nhìn có vẻ hung này sẽ bại càng nhanh hơn."
Gã quay người căn dặn một tiếng: "Chỉnh khoảng cách bắn của máy ném đá trên thành đến gần nhất, cho người đến Bạch Sơn Quan chuyển dầu hỏa đến đây."
Dương Thất Bảo vội vàng căn dặn người đi truyền lệnh, nghĩ chẳng lẽ Mạnh tướng quân muốn dùng lửa bức lui người Bột Hải?
Sau một canh giờ chém giết, đội dự bị thứ hai lại bắt đầu lục tục đi lên thay thế binh sĩ trên thành, mà từ bên Bạch Sơn Quan chuyển đến từng cái từng cái thùng gỗ, những thùng gỗ này bịt kín khá là nghiêm mật, trong đó đều là dầu hỏa dùng để thủ thành. Đại Ninh quá lớn, sản vật phong phú, sau khi dầu hỏa này được phát hiện vẫn luôn dùng trong chiến tranh, bên phía người Bột Hải thì không có.
"Bắn ra!" Mạnh Trường An ra lệnh một tiếng.
Từng cái từng cái thùng gỗ nặng trăm cân bị máy ném đá ném ra ngoài, khoảng cách bắn của máy ném đá được điều chỉnh đến mức gần nhất, nhưng ở chỗ tường thành cao như vậy ném xuống, gần đến mấy thì cũng cách khoảng 400 – 500 mét.
"Tiếp tục ném, ném hết mới thôi."
Không để ý tới từng trận cười nhạo của người Bột Hải ở dưới thành, Mạnh Trường An hạ lệnh tiếp tục ném bắn, những thùng dầu này trên cơ bản đều ném đến phía sau đội ngũ của người Bột Hải, không có người bị thương.
Mạnh Trường An ném hắc tuyến đao của mình cho Dương Thất Bảo, bước nhanh đến trước một cỗ máy bắn nỏ trên thành quan, cầm một cái trọng nỗ to bằng cẳng chân nhét vào, hai tay nắm nỗ xa ngắm bắn, sau một tiếng ông vang lên, trọng nỗ to lớn đã được đốt lửa bay ra ngoài, đâm xuống mặt đất phập một tiếng.
"Tất cả nỗ xa, đốt trọng nỗ, cứ bắn sang bên kia!"
Mạnh Trường An quát lớn một tiếng, tất cả máy bắn nỏ trên tường thành đều điều chỉnh khoảng cách, liên tục bắn trọng nỗ đã được đốt lửa vào phía sau đội ngũ công thành của người Bột Hải, không bao lâu lửa liền bùng cháy lên.
Bên này là thành quan, phía ngoài mấy trăm mét là tường lửa.
"Đánh cho bọn chúng khóc đi." Mạnh Trường An cầm hắc tuyến đao lên: "Theo ta giết ra ngoài."
Giết ra ngoài!
Lửa kia quả thật là dùng để ngăn cản người Bột Hải, chẳng qua không phải dùng để ngăn cản người Bột Hải tiến công, mà là ngăn cản bọn họ chạy trốn.
Binh sĩ trong thành quan chuyển cọc gỗ chèn cổng thành đi, Mạnh Trường An mang theo sáu thương tướng ngay cả một chút do dự cũng không có, trực tiếp giết ra ngoài.
Đâu từng thấy ai đánh trận như vậy?
Nguyên Tại Thạch đứng ở chỗ cao nhìn người Ninh thế mà lại giết ra ngoài, còn chưa kịp vui vẻ đã nhìn thấy một dòng nước lũ màu đen từ trong cổng thành tràn ra ngoài, giống như một thanh mạch đao nặng nề, một đao bổ ra vết rách máu thịt nhầy nhụa trên đội quân tấn công thành quan dưới trướng hắn ta.
Cùng lúc đó, thủ quân Bạch Sơn Quan trước đó đã nhìn thấy tín hiệu ở bên này, phân ra ba ngàn người cấp tốc sang chi viện, bọn họ không trèo lên thành quan, mà là theo Mạnh Trường An cùng giết ra ngoài, một con trường long ra khỏi thành quan, cuộc giết chóc liền bắt đầu.
Hơn vạn người Bột Hải chen chúc dưới thành ngay cả trốn cũng không có chỗ trốn, phía sau chính là biển lửa.
Trước đó người Bột Hải còn đang cười nhạo máy ném đá của người Ninh ném không chuẩn, hiện giờ thật sự là ngay cả khóc cũng không có thời gian để khóc.
Người Ninh kết giao bằng hữu, xưa nay đều sẽ không nhìn ngươi là người của đại quốc hay là tiểu quốc gì, dù sao cũng đều không lớn bằng Ninh quốc.
Quân Ninh giao chiến, xưa nay không quản ngươi mạnh cỡ nào, ngươi mạnh thì kệ ngươi mạnh, dù sao ngươi cũng không mạnh bằng ta. Xưa nay không quản ngươi hung ác cỡ nào, ngươi hung ác thì kệ ngươi hung ác, dù sao ngươi cũng không hung ác bằng ta.
Phương thức chiến đấu của quân Ninh đi trước Bột Hải quốc ít nhất mấy chục năm, thậm chí là trăm năm. Mới đầu gian nan nhất chính là lúc Mạnh Trường An mang theo sáu thương tướng giết ra ngoài, khi đó nhân số ra khỏi thành dù sao cũng không nhiều lắm, mà ngoài thành có ít nhất 7000 – 8000 người Bột Hải, nhưng Mạnh Trường An quá tàn bạo, quá hung hãn, hắc tuyến đao bắn ra không chỉ là đao quang, còn có khí thế.
Nhiều người Bột Hải như vậy muốn chen chúc vào trong cổng thành, lúc cổng thành mở quả thật bọn họ đã chui vào một ít, nhưng mà, quân Ninh có thể cứng rắn chen bọn họ ra ngoài, sau đó mở rộng địa bàn khống chế từng chút một, tường lửa ngăn cản viện binh người Bột Hải ở phía sau, không có đại quân mấy là không thể xông qua, 7000 – 8000 người Bột Hải bị tường lửa và tường thành bao vây này liền trở thành vật hi sinh.
Khi số lượng quân Ninh xông ra ngoài vượt qua hai ngàn người, người Bột Hải đã không nhìn thấy một chút hy vọng nào nữa.
Khi số lượng quân Ninh vượt qua ba ngàn người... Người Bột Hải đã sắp bị chém hết rồi.
Mạnh Trường An giơ tay rút mũi tên lông vũ cắm trên vai mình ra ném xuống đất, hắc tuyến đao chỉ lên trời, gào thét một tiếng.
Các binh sĩ lập tức đồng thời giơ binh khí lên: "Giết!"
"Giết!"
"Giết!"