Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 488 - Chương 488: Con Trai

Chương 488: Con trai Chương 488: Con trai

Mạnh Trường An bị thương trở lại Bạch Sơn Quan, trước tiên đến chỗ y quan muốn xem thử các huynh đệ bị thương đã đều được chữa trị hay chưa, vẫn còn xa cách đã nhìn thấy hai tiểu cô nương kia bận trước bận sau, trên người hai người đều là vết máu, rõ ràng là người sợ máu nhất, nhưng lại tựa như đã quên đi nỗi sợ.

Mạnh Trường An liền đứng ở đó nhìn như vậy, cũng không biết mình đã suy nghĩ những gì, cũng có lẽ là chẳng nghĩ gì cả, chỉ là muốn đứng ở đây nhìn.

Có thể là bởi vì nguyên nhân từ bản thân, trước giờ gã luôn cảm thấy cô độc, mà khi gã đi tây cương nghênh thân trở về, lúc nhìn thấy Nguyệt Châu Minh Đài một lần nữa ở trong thành Trường An, gã đã nhìn thấy sự cô độc giống y hệt trong mắt nàng.

"Bị thương rồi?"

Cuối cùng cũng nhìn thấy Mạnh Trường An, Nguyệt Châu Minh Đài chạy vội đến, bằng tốc độ nhanh nhất của nàng.

"Cởi giáp trụ ra."

Nàng dùng khẩu ngữ mệnh lệnh, cực kỳ chân thật.

"Vẫn chưa được." Mạnh Trường An khẽ lắc đầu: "Chỉ là trở lại xem thử một chút, chiến sự chưa xong, binh giáp không tháo."

"Nhưng vết thương của huynh vẫn đang chảy máu."

Mạnh Trường An nhìn nhìn trong tay Nguyệt Châu Minh Đài đang cầm một miếng băng vải, thò tay ra lấy, tuỳ tiện rắc chút thuốc trị thương lên, nhét vào vết thương bên dưới giáp trụ, có vẻ nhẹ nhàng bình thản nhưng làm sao có thể không đau được.

"Mệt rồi thì nghỉ ngơi một chút."

Mạnh Trường An cười cười, xoay người đi trở lại.

"Mệt rồi thì nghỉ ngơi một chút."

Nguyệt Châu Minh Đài lặp lại lời gã nói một lần, nhìn bóng lưng gã, muốn gọi gã lại nhưng nàng biết là không thể.

"Ta biết rồi."

Mạnh Trường An thoáng ngừng bước chân, sau đó bước nhanh rời đi.

Thành quan, trở lại trên tường thành, Mạnh Trường An nhìn xuống dưới thành, một bức tường lửa tạm thời ngăn chặn thế công của người Bột Hải. Sau trận giết chóc vừa rồi, mấy ngàn binh lính Bột Hải bị tàn sát, tạm thời có chút thời gian nghỉ ngơi, gã dựa vào tường thành ngồi xuống, liếc nhìn trên cánh tay còn có một vết thương bị đao cắt qua, xé rách một chút ống tay áo, vết thương đó không quá sâu, nhưng máu thịt tách ra, nhìn cũng thấy sợ.

Gã vươn tay ra lấy một bầu rượu từ chỗ thân binh, mở nút ra rót vào miệng một ngụm, sau đó đổ nửa bầu rượu còn lại lên vết thương, xé một mảnh áo xuống quấn lại, sau đó liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong đêm qua chém giết một đêm, hôm nay lại là một ngày, nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ rồi.

Dương Thất Bảo dẫn người đi tuần tra qua, sau khi nhìn thấy liền cởi áo khoác trên vai mình xuống đắp lên cho Mạnh Trường An, cũng không biết tại sao, gã lại muốn hành một quân lễ với Mạnh Trường An... Khi làm thủ hạ của Thẩm Lãnh, gã đã từng nghe Thẩm Lãnh nói rất nhiều chuyện về Mạnh Trường An, theo gã thấy, Mạnh Trường An chính là kiểu nam nhân chân chính, đàn ông.

Chuyện gã từng gặp phải, Mạnh Trường An cũng từng gặp phải. Ở trong thủy sư, quân công của gã bị Mộc Tiêu Phong chiếm đoạt, nhưng bản thân gã lại không có dũng khí đi đối mặt với Mộc Tiêu Phong, mà Mạnh Trường An thì khác, ở bắc cương gã cũng suýt bị Bùi Khiếu nuốt mất quân công, nhưng lựa chọn của Mạnh Trường An là không khuất phục.

Người Bột Hải dường như cũng không nghĩ được cách công thành trong thời gian ngắn, một đêm này ngược lại cũng an tĩnh hơn. Mạnh Trường An ngủ gần nửa canh giờ thì dậy, lấy tuyết đọng trên tường thành xoa lên mặt, sau đó thì bố trí phòng ngự, đích thân dẫn đội tuần tra qua lại trên tường thành.

Đến sau nửa đêm Dương Thất Bảo đến thay ca cho gã, gã mới trở lại dưới thành tìm một nơi hơi yên tĩnh một chút, tựa vào đống cỏ ngủ.

Lúc trời sắp sáng bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi, âm u giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ từ giữa không trung ập xuống, bầu trời xám xịt bao phủ thành, trên thành áo giáp đen dày đặc như rừng, giống như một bức tranh thuỷ mặc.

Mạnh Trường An tỉnh dậy, nhìn thấy cách đó không xa có binh lính đang nướng bánh màn thầu ăn, đi qua cũng dùng que gỗ xiên một cái bánh bao nướng lên, nướng gần chín rồi liền cầm que gỗ vừa gặm bánh màn thầu vừa đi lên tường thành. Người Bột Hải phía đối diện đã đang tập kết trong tuyết, bọn họ đã chặt cây đại thụ làm công thành chùy đơn giản, dường như cảm thấy dựa vào thang dây giết lên tường thành thì hơi quá khó khăn, muốn để thuẫn trận đến gần, sau đó phá mở cổng thành.

"Còn có bao nhiêu dầu hỏa?"

"Nếu dùng như hôm qua, nhiều nhất còn có thể thêm một lần nữa." Dương Thất Bảo nói: "Buổi sáng ta quan sát được, bọn chúng đã chặt không ít cây, bổ ra làm không ít tấm chắn dày cộp, gỗ ẩm tuy nặng nhưng phòng mũi tên lông vũ hữu hiệu hơn, với độ dày ván gỗ đó của bọn chúng, trọng nỗ cũng có thể cản được."

Mạnh Trường An trầm mặc một lúc, nhìn nhìn bầu trời: "Hắt nước lên tường thành, chuyển nước lên, hắt cả xuống dưới thành nữa."

"Hửm?" Dương Thất Bảo ngây người ra, sau đó hiểu được: "Vâng, thuộc hạ sẽ phái người đi ngay."

"Ngươi đã chú ý đến chưa?" Mạnh Trường An chỉ chỉ sang bên người Bột Hải: "Dường như bọn chúng đã học được cách hỏa công của chúng ta hôm qua."

Dương Thất Bảo giơ thiên lý nhãn lên nhìn phía xa xa, phát hiện người Bột Hải đang buộc cái gì đó lên mũi tên lông vũ.

"Chặn kín cổng thành đi."

"Lúc này mới phái người đi vận chuyển đá, trong thời gian ngắn sợ là không kịp rồi."

"Dùng cỏ khô nhét đầy vào động cổng thành, chất một lớp hắt nước một lớp."

"Vâng."

Dương Thất Bảo vội vàng xuống thành đi sắp xếp người, trong lòng nghĩ đây chắc là khoảng cách giữa mình và Mạnh tướng quân. Mạnh tướng quân có thể đưa ra đối sách trong nháy mắt, vừa rồi mình đứng ở trên tường thành lại không nghĩ được gì cả.

Trời đông giá rét này hắt nước thành băng, rơm rạ tuy nhìn có vẻ lỏng lẻo, nhưng hắt nước lên bị đông cứng lại sẽ có thể so sáng với đá.

Mạnh Trường An lại giơ thiên lý nhãn lên nhìn về bên phía người Bột Hải, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.

Đã phái người đi cầu viện ra ngoài rồi, chỉ là khó có thể xác định, nếu đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn không hạ lệnh, mấy vệ chiến binh đông cương này có đến hay không, có dám đến hay không? Hướng ra chỗ xa xa có thể nhìn thấy đội ngũ của người Bột Hải vẫn đang không ngừng hội tụ, hôm qua đã có mấy vạn nhân mã, hôm nay nhìn lại, chỉ sợ binh lực đã không dưới bảy tám vạn, suy đoán từ quy mô của quân doanh, có lẽ đoán bảy tám vạn vẫn là ít.

Trên tường thành, một lão binh nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi đang băng bó vết thương cho một binh lính trẻ.

"Tiểu tử ngốc, tại sao còn không đi xuống?"

"Ta không xuống, tướng quân còn không xuống thành bị thương vẫn tác chiến, ta không muốn xuống."

"Ngươi là con trai độc nhất trong nhà đấy."

"Con trai độc nhất thì không phải là người Ninh à?" Người trẻ tuổi không phục: "Triều đình có quy định, quân hộ độc tử có thể không tòng quân nhập ngũ, nếu ta đã đến đây thì chưa từng sợ, nếu mẹ ta đã để cho ta đến đây, cũng chưa từng sợ."

"Ngươi sai rồi con à." Lão binh vỗ vỗ vai người trẻ tuổi: "Cha mẹ ngươi chắc chắn là sợ."

Người trẻ tuổi ngây người ra, lắc đầu: "Ta đứng ở đây, không chỉ là thủ giữ cho những bách tính Đại Ninh mà ta không quen biết, cũng là thủ giữ cho cha mẹ ta."

Lão binh tháo xuống ấm nước của mình xuống đưa cho người trẻ tuổi, không nói gì nữa.

"Đoàn suất."

Người trẻ tuổi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Dựa theo quân luật của Đại Ninh chúng ta, tuổi của ông chắc là đã có thể sớm về nhà nghỉ ngơi rồi."

"Phải." Lão binh đứng lên, sửa sang lại trang bị trên người một chút: "Năm nay ta bốn mươi sáu rồi, sáu năm trước ta cũng đã trở về quê nhà. Chúng ta là quân hộ, ta trở về, con trai ta đã đến biên quan, mấy năm trước bắc cương và Hắc Vũ chiến đấu kịch liệt, người Bột Hải cường công Bạch Sơn Quan phối hợp tác chiến với người Hắc Vũ, con trai ta chết trận ở Bạch Sơn Quan, cho nên ta đã trở lại."

Ông ta hít sâu một hơi, nhìn thấy đội ngũ người Bột Hải phía xa xa lại tập kết lần nữa di động về phía bên này, ông ta đặt ống tên bên chân mình, dùng đao xé băng vải ra, sau đó quấn vài vòng lên ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải, hôm qua đã kéo cung quá nhiều lần, ngón trỏ và ngón giữa đã bị dây cung siết nát ngón tay, sau khi quấn xong lại rút ra một mũi tên lông vũ lắp lên dây cung, chờ tiếng quân lệnh.

"Giết mấy tên thì mấy tên." Người trẻ tuổi đứng lên, học bộ dạng của lão binh cũng quấn ngón tay lại: "Ta giúp ông giết thêm mấy tên."

Gã bỗng nhiên cười, cũng không phải nụ cười vui vẻ. Thật ra nụ cười của con người là một kiểu biểu hiện tình cảm rất phức tạp, có người cười, thoạt nhìn lại làm người khác đau lòng.

Giống như lúc nãy lão binh vỗ vỗ vai gã, người trẻ tuổi vỗ vỗ vai lão binh: "Vừa rồi ta không nói, là vì ta cảm thấy cũng không cần thiết phải nói, đối với quân hộ Đại Ninh mà nói, chết trận chẳng qua là chuyện bình thường... mấy năm trước khi ta tòng quân, cha ta đã về."

Gã khua tay một cái: "Một cái hộp lớn như vậy."

"Nhưng không phải ở đông cương chúng ta, là ở bắc cương."

Người trẻ tuổi nghe thấy tiếng tù và, giơ cung cứng lên: "Ta hy vọng một ngày nào đó ta có thể đi bắc cương. Bắt đầu từ lúc hạ táng cho ta cha, ta đã mong lớn lên, mong đi đánh một trận với người Hắc Vũ."

Gã nghiêng đầu nhìn nhìn lão binh: "Cha, mọi người đều gọi ông như vậy."

"Ta coi các ngươi là con trai ta."

Lão binh nghe thấy tiếng trống trận, mũi tên lông vũ thứ nhất bắn ra ngoài, một tên người Bột Hải ở chỗ xa xa lập tức ngã xuống đất.

Thành Trường An.

Hoàng đế liếc nhìn sắc trời đã tối đen, đứng dậy hoạt động một chút sau đó cất bước ra khỏi Đông Noãn Các. Dãy phòng của Nội các cách điện Bảo Cực rất gần, đi mấy chục bước đã đến nơi, đẩy cửa đi vào, chư thần Nội các nhìn thấy là bệ hạ đến, vội vàng đứng dậy thi lễ.

Duy chỉ có lão viện trưởng vẫn đang dựa người ở đó ngủ.

Hoàng đế lắc lắc đầu ra hiệu đừng đánh thức lão, lấy áo khoác của mình đắp thêm cho lão viện trưởng, lão viện trưởng mở mắt nhìn nhìn, vội vàng đứng dậy khom người: "Thần bái kiến bệ hạ."

"Hôm nay đều về sớm đi." Hoàng đế cười cười: "Triều sự không làm xong được, nhưng người trong nhà cũng không thể không để ý. Tháng chạp rồi, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cứ đến canh giờ này là các khanh đều về nhà, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên ở cạnh người nhà thì ở cạnh người nhà, trẫm cũng bớt một ít bạc thưởng cho các khanh, thật tốt."

Triều thần đều cười.

Hoàng đế cười nói với lão viện trưởng: "Nếu đã tỉnh rồi, cùng trẫm đi dạo chứ?"

"Thần tuân chỉ."

Lão viện trưởng đứng lên, chờ sau khi tất cả các triều thần đều cáo lui đi rồi, nhìn về phía hoàng đế: "Bệ hạ? Sao không đi?"

"Không phải thật sự muốn đi lại, tiên sinh mới tỉnh ngủ, bên ngoài gió lạnh, đừng để nhiễm lạnh." Hoàng đế ngồi xuống ghế, xoa xoa thắt lưng: "Chỉ là trẫm muốn tìm tiên sinh nói chuyện."

Lão viện trưởng hỏi: "Bệ hạ làm sao vậy?"

"Không sao cả."

Hoàng đế trầm mặc một lúc, ông ta nhìn bên ngoài, triều thần đều đã đi xa, ông ta khoát tay bảo Đại Phóng Chu đóng cửa, Đại Phóng Chu lập tức hiểu được, rời khỏi phòng đóng cửa lại, sau đó căn dặn mọi người cách gian phòng này hơi xa một chút.

"Buổi trưa trẫm đã đi bế nhị hoàng tử một chút." Hoàng đế cúi đầu: "Bất tri bất giác, thế mà cũng đã nặng như vậy rồi."

"Nhị hoàng tử trí tuệ, tương lai bất khả hạn lượng."

"Đừng nói những lời khách sáo này." Hoàng đế liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Tính toán thời gian, ăn tết xong Thẩm Lãnh sẽ lại phải rời kinh, hai mươi mốt năm qua, đây là lần đầu tiên trẫm có thể thấy nó ăn tết."

"Bệ hạ... Nếu thật sự không nỡ, sao không hạ chỉ giữ lại Trường An làm việc?"

"Trẫm mười sáu tuổi rời khỏi Trường An đi bắc cương tác chiến." Hoàng đế nhìn hai tay của mình: "Giờ này khắc này, con trai của bao nhiêu phụ mẫu đang thủ biên vì Đại Ninh, chinh chiến chém giết vì Đại Ninh, nam cương mười vạn binh sĩ đang chinh phạt Cầu Lập, bắc cương băng thiên tuyết địa trước giờ chưa từng ngưng chém giết... Con trai của trẫm là con trai, con trai của bọn họ thì không phải là con trai? Không nỡ, cũng phải để nó đi, dù sao cũng phải có người đi."

Lão viện trưởng cúi đầu không nói.

Ba mươi năm trước, con trai của lão chết trận ở tây cương.

Bạch Sơn Quan.

Mạnh Trường An đẩy binh lính trẻ tuổi ra, nhưng trên cánh tay mình lại bị mũi tên lông vũ bắn xuyên qua. Gã một đao chém đứt mũi tên lông vũ rút , nửa mũi tên lông vũ ra ném sang một bên, liếc mắt nhìn gã binh lính trẻ tuổi một cái: "Cẩn thận một chút."

Gã lính trẻ sắc mặt trắng bệch: "Tướng quân, ngài..."

Mạnh Trường An đã nhìn ra phía ngoài thành: "Tập trung vào, nhìn cho chuẩn, nếu ngươi lại chết nữa, nhà ngươi sẽ đứt."

Gã binh lính trẻ dụi dụi mắt: "Vâng!"

Lão binh nhìn Mạnh Trường An, trong lòng không khỏi nhói đau.

Tướng quân cũng là con trai độc nhất đó.

Bình Luận (0)
Comment