Nơi đông cương này, bất kể là trong đông cương hay là ngoài đông cương, Đao Binh đều vô địch.
Nơi lưỡi đao chém đến, ngoại trừ phục chính là chết.
Bùi Đình Sơn dù không được người khác yêu mến thế nào đi chăng nữa, lão ta cũng là đông cương đại tướng quân, người ngang ngược nhất, bá đạo nhất trong tứ cương đại tướng quân, đối với người của mình cũng không nói đạo lý, cũng bá đạo, huống chi là đối với người ngoài.
Cho nên lão ta nói ép về, đó chính là ép về.
Đây là một hiện tượng khó có thể giải thích, cũng là một kiểu tự tin khó có thể giải thích, càng là một kiểu khí thế khó có thể giải thích, lão ta nói ép về, Đao Binh gào thét xông ra, sau đó người Bột Hải đã leo lên con dốc với quy mô lớn liền bị chèn ép trở về, không hề có chút bất ngờ nào, cũng không thể có bất ngờ.
Mỗi một tướng sĩ Đao Binh tựa như đều có một sự kiêu ngạo và tự tin mà không một ai hiểu được, khi bọn họ bất động là một ngọn núi, khi động thì chính là lôi đình vạn quân, muốn chặn? Muốn cứng đối cứng? Muốn một chọi một?
Đao Binh từ trên chèn ép xuống dưới giống như canh sôi hắt tuyết, sĩ khí vừa mới tăng lên của người Bột Hải bị một đòn đánh tụt trở lại, một con hổ xuống núi có thể vồ đàn sói, một đàn hổ xuống núi thì sao?
Cho dù người Bột Hải hung hãn không sợ chết thì cũng có thể như thế nào?
Không sợ chết đến mức nào đi chăng nữa, cũng chỉ là không sợ chết.
Huống hồ đâu có nhiều người thật sự không sợ chết như vậy.
Thi thể ở trên con dốc lăn xuống đụng ngã người Bột Hải ở phía sau đi lên, chưa kịp đứng lên thì trường đao của Đao Binh liền lướt qua cổ bọn họ, đó là một cảnh tượng như thế nào chứ, đao pháp cắt đầu người của bọn họ giống như hoàn hảo không tì vết, thậm chí có một kiểu mỹ cảm tàn nhẫn đến cực hạn.
Một đao chặt xuống, túm tóc cài lên đai lưng, lại tiếp tục giết người.
Đao Binh đeo đầu người căn bản là không giống một đám binh lính nhân gian nên có, mà là kẻ đến từ địa ngục.
Nguyên Tại Thạch nhìn thấy đại kỳ Đao Binh dựng thẳng trên thành quan đã biết là xong rồi, Bùi Đình Sơn đến rồi... Hắn ta không sợ Mạnh Trường An, tuy nghe nói Mạnh Trường An là một viên dũng tướng, lúc ở bắc cương Đại Ninh ngay cả người Hắc Vũ cũng không phải đối thủ của gã, nhưng dù sao cũng mới đến đây và vẫn còn trẻ, binh mã trong tay lại có hạn.
Người hắn ta sợ là Bùi Đình Sơn, sợ từ trong xương tủy, đừng nói nhìn thấy đại kỳ của Bùi Đình Sơn hay nhìn thấy Bùi Đình Sơn người này, nghe đến tên của Bùi Đình Sơn là hắn ta liền sợ hãi trong lòng, tay cầm đao cũng đang run rẩy, dường như đao trong tay hắn ta không phải là đao, chỉ có đao trong tay Đao Binh mới là đao.
Đao là một loại hung khí, từ đầu đến cuối đều là vậy, bất kể ngươi đeo nó trên người làm vật trang sức, hay là treo trong nhà để trấn nhà, nó đều là một món hung khí.
Mà Đao Binh, đã phát huy mức độ hung tàn đến cực hạn.
Không có khí chất nào khác, chỉ là hung.
Không đến một nén nhang, người Bột Hải tràn lên thành quan đã bị Đao Binh chèn ép đi xuống, trên con dốc đã không nhìn thấy một quân lính Bột Hải còn sống, thi thể bị Đao Binh đạp dưới chân, lúc còn sống bị đánh ngục, lúc chết rồi bị giẫm đạp, Đao Binh chính là muốn nói cho ngươi khác biết thế nào gọi là hung tàn đến mức không lưu đường sống.
Bùi Đình Sơn dường như cũng không quá hài lòng.
"Chậm rồi." Lão bước xuống con dốc: "Tiếp tục ép lên."
Binh sĩ của đông cương Đao Binh từng người từng người một vượt qua lão, dòng nước lũ màu đen đổ ập về phía người Bột Hải quân phục màu vàng đất, từ con dốc giết đến bãi đất trống, từ bãi đất trống giết đến đại doanh quân Bột Hải, khi mấy vạn Đao Binh hoàn toàn thi triển ra, ngay cả đại quân mười vạn chắp vá của người Bột Hải thì thế nào?
Máy ném đá bị đập vỡ, người bị chém chết, đại doanh chỉ vừa mới dựng lên đã bị đốt cháy.
Trong biển lửa cháy hừng hực, Đao Binh xách đao đi khắp nơi tìm người giết sao có thể không khiến người khác sợ hãi? Không người nào dám có ý muốn xem thử khuôn mặt bên dưới từng cái mặt nạ sắt kia của Đao Binh có phải mặt người thật hay không, bọn họ sợ tháo mặt nạ sắt kia ra sẽ nhìn thấy ác ma mặt xanh dữ tợn.
Một mạch giết xuyên đại doanh của người Bột Hải, Đao Binh ra, không thắng không về.
Trấn Đông Quan.
Sau một ngày chém giết, Đao Binh đuổi giết quân Bột Hải khoảng ba mươi dặm, đó là giết vào ba mươi dặm quốc nội Bột Hải, tuy rằng ba mươi dặm này đều là đồng hoang ngay cả một cái thôn trang cũng hiếm thấy, nhưng ngoại trừ đại doanh người Bột Hải ra còn có một tòa yếu trại, cũng bị Đao Binh trực tiếp phá hủy.
Không diệt Bột Hải, chỉ là bởi vì chỗ đó quá lạnh lẽo, một năm ba trăm sáu mươi ngày thì gần như có ba trăm ngày là lạnh, có ít nhất một trăm năm mươi ngày ngay cả đất cũng không thể đông cứng, nơi như thế thì đánh chiếm về làm cái gì?
Nghèo đến mức không trồng được lương thực, chiếm Bột Hải, tương đương với chiếm một cái hố to, còn phải không ngừng bổ sung vào bên trong.
Cho nên cũng không phải là Đại Ninh không thể diệt Bột Hải, chỉ là không muốn, mất nhiều hơn được.
Nhưng chuyện giết vào Bột Hải này, đối với đông cương Đao Binh mà nói thật sự không khó khăn bao nhiêu.
Bùi Đình Sơn đi đến chỗ chủ vị ngồi xuống, nhìn lướt qua Mạnh Trường An đang đứng ở trước mặt: "Thiếu niên có dũng cảm của thiếu niên, mà thiếu niên dũng thì có tiền đồ, ngươi đánh chiếm được thành quan này không tính là gì, nhưng mà dám đánh, khiến ta coi như cũng nhìn nhận ngươi. Diêm Khai Tùng là người của ta, đứng đầu bát đao tướng dưới trướng ta, cũng là nghĩa tử ta coi trọng nhất, cho dù ta không thích ngươi, thậm chí hiện tại cũng muốn hạ lệnh chém đầu ngươi, nhưng ta vẫn phải nói một tiếng, hắn không bằng ngươi."
Mạnh Trường An không lên tiếng.
"Tại sao ngươi muốn đánh thành quan này?" Bùi Đình Sơn hỏi: "Ngươi mới đến đã đánh chiếm được, mà thủ hạ ta Diêm Khai Tùng nhiều năm không đánh, là vì hắn không đánh được?"
Mạnh Trường An ngẩng đầu nhìn vào mắt Bùi Đình Sơn: "Không tại sao cả, chỉ là ta muốn đánh."
"Hửm?" Bùi Đình Sơn giương mí mắt lên.
"Điểm khác nhau của ngươi và Diêm Khai Tùng ở chỗ, hắn là tướng thủ thành, hắn ở Bạch Sơn Quan, luyện binh điều hành, thành phòng kiến thiết, những phương diện này đều làm tốt hơn ngươi, ngươi là tướng khai cương, cho nên hắn ở Bạch Sơn Quan nhiều năm như vậy cũng chưa từng muốn đánh ra ngoài, mà ngươi thì muốn." Bùi Đình Sơn hừ một tiếng: "Nhưng ngươi thật sự cho rằng đánh chiếm được một tòa thành quan của người Bột Hải đã là thành tựu lớn?"
"Nhãn giới hơi quá thấp, nếu đã đánh, vậy thì tiếp tục đánh." Bùi Đình Sơn thản nhiên nói: "Ngày tết cũng không thể gửi tin chiến thắng lên cho bệ hạ, chỉ viết một tòa biên quan rách nát của người Bột Hải."
Lão ta đi đến chỗ sa bàn cúi đầu nhìn nhìn, lại liếc nhìn Diêm Khai Tùng đang hơi đỏ mặt: "Vừa rồi ta nói ngươi không bằng hắn, có phải là trong lòng không chịu phục không? Vậy thì đánh ra ngoài, để cho hắn nhìn xem không phải là ngươi không bằng hắn... Cái này đi."
Tay của Bùi Đình Sơn chỉ chỉ lên sa bàn, đó là một tòa đại thành trong quốc nội Bột Hải, khoảng chừng ba trăm dặm. Việc thăm dò đối với Bột Hải quốc thật ra cũng không tính là quá chi tiết, cho nên sa bàn làm cũng hơi đơn giản một chút, nhưng những thành trấn tương đối quan trọng và vị trí tất yếu thì đều chính xác, dù sao ở phương diện điệp báo Đại Ninh cũng làm tốt hơn Hắc Vũ.
"Bản Thành." Bùi Đình Sơn nói với Diêm Khai Tùng: "Giết đến đây, lớn lớn nhỏ nhỏ tổng cộng có bốn năm tòa yếu trại quân sự của người Bột Hải, một đường nghiền nát chướng ngại vật mà đi qua, giết không đủ ba mươi vạn người thì đừng quay về, ta chờ ngươi ở Bạch Sơn Quan này... Cái chỗ rách nát Bột Hải kia dù chiếm được cũng chẳng có chút ý nghĩa nào, nhưng giết người có ý nghĩa, Đại Ninh đã đánh một tòa biên quan của ngươi mà ngươi lại còn dám đánh lại, có xấu hổ không?"
Có xấu hổ không?
Diêm Khai Tùng cúi đầu: "Thuộc hạ tuân mệnh."
"Ba trăm dặm, bốn năm tòa yếu trại, cho ngươi mười ngày, tin chiến thắng trước tết thì phải là trước tết, giết chừng ba mươi vạn người trở về, ta không tính là binh lính hay là bách tính Bột Hải quốc, quân lệnh ta đưa cho ngươi sẽ không có nhiều cố kỵ như vậy, giết quân đội ba mươi vạn của bọn chúng cũng không có khả năng, bọn chúng góp nhặt lại cũng chưa chắc có thể góp ra đội ngũ chính quy ba mươi vạn binh sĩ. Qua một thôn tàn sát một thôn, qua một trấn tàn sát một trấn, qua một thành tàn sát một thành, đây là quân lệnh ta đưa cho ngươi, có thể làm được không?"
"Thuộc hạ làm được."
"Đi đi, khiến người Bột Hải sợ hãi." Bùi Đình Sơn nói: "Ta cho ngươi một nửa Đao Binh, cho ngươi một nửa bát đao tướng, ngươi chỉ cần ghi nhớ một câu, Đao Binh không dễ ra ngoài, ra ngoài thì không dễ quay về."
"Hiểu!"
Diêm Khai Tùng nhận quân lệnh, xoay người bước ra ngoài đại đường.
Bùi Đình Sơn liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Ở đây đã không có chuyện của ngươi rồi, trước khi ta rời khỏi Bạch Sơn Quan, tất cả mọi chuyện ở đây để ta làm chủ."
Mạnh Trường An không lên tiếng, cũng không thể nói ra điều gì, đông cương đại tướng quân tiết chế việc quân vụ của cả đông cương, Bùi Đình Sơn nói vậy cũng không quá phận, tại nơi đông cương này, nơi lão ta đã đến, đương nhiên là lão ta định đoạt.
Bùi Đình Sơn trở lại ngồi xuống ghế: "Ta nghe nói chủ bộ kho lương nhỏ của Bạch Sơn Quan Lưu Hùng thủ hộ bất lợi, cho nên kho lương bị sập, tổn thất lượng lớn vật tư, thậm chí suýt nữa chặt đứt tiếp tế cho tướng sĩ tiền tuyến?"
Thiên bạn phủ Đình Úy Phương Bạch Kính đứng ở một bên gật đầu: "Vâng."
"Người đâu?"
"Bắt rồi, nhốt ở trong Bạch Sơn Quan."
"Dẫn qua đây đi."
Bùi Đình Sơn dựa vào lưng ghế, dường như dẫn binh chạy suốt ngày đêm đến đây quả thật hơi vất vả, đối với độ tuổi của lão ta mà nói, một trận ác chiến dường như ảnh hưởng không lớn, nhưng lặn lội đường xa ngày đêm không ngủ không nghỉ thì có chút khó cầm cự được.
Tựa vào ghế chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi, lúc này bọn họ ở Trấn Đông Quan, Lưu Hùng bị nhốt ở Bạch Sơn Quan, mang đến đây cũng cần một khoảng thời gian, tất cả mọi người đứng ở đó chờ, cũng không thể đi, cũng không thể ngồi, đại tướng quân đang ngủ, bọn họ cũng không thể nói chuyện với nhau.
Lúc Lưu Hùng bị dẫn đến thoạt nhìn trên mặt đã không có chút huyết sắc nào, thật ra kho lương bị sập, việc này không phải là không thể tránh được, nếu ông ta chịu khó thường xuyên kiểm tra một chút, tất nhiên sẽ không thể nào không phát hiện được vấn đề, mà sau khi kho lương sập nếu ông ta lập tức phái người báo lên trên, và còn liên lạc với kho lương lớn Lầu Thành tiếp tục đưa lương thực đến đây, Mạnh Trường An cũng không đến mức có chút lo lắng trong lòng.
"Nhận tội không?" Bùi Đình Sơn mở mắt liếc nhìn Lưu Hùng một cái.
Lưu Hùng quỳ xuống: "Ti chức, nhận tội."
"Ừm, nhận tội là tốt, không liên lụy đến người nhà ngươi, cũng không liên lụy đến thủ hạ của ngươi, ở kho lương nhỏ thì ngươi là lớn nhất, xảy ra chuyện thì tất nhiên ngươi chịu trách nhiệm, giống như ở đông cương này ta lớn nhất, xảy ra chuyện thì tất nhiên là ta chịu trách nhiệm."
Trong lời lão ta nói, dường như có chút ý tứ khác.
Mạnh Trường An đứng ở đó, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì.
Ở trong Bạch Sơn Quan gã là lớn nhất, xảy ra chuyện gì, tất nhiên là gã chịu trách nhiệm, đây là lời Bùi Đình Sơn muốn nói với gã, dù cho không rõ nói ra nhưng ít nhất gã phải hiểu.
"Chém đi." Bùi Đình Sơn khoát tay: "Đao nhanh một chút, ta nhớ... Năm đó ngươi đã từng đã từng làm lính dưới trướng ta."
Lưu Hùng cúi đầu: "Vâng."
"Ừm." Bùi Đình Sơn nói: "Cho nên ngươi đã quên ta từng nói những gì... Làm sai phải nhận, nhận rồi thì đừng sợ, binh của Bùi Đình Sơn ta hung danh đệ nhất thiên hạ, nhưng hung không có nghĩa là không quy củ, luật pháp triều đình không chấp nhận cho ngươi sống."
"Ti chức không oán thán."
"Vậy thì tốt." Bùi Đình Sơn nhắm mắt lại: "Ta nhớ ngươi có một con trai? Tính ra cũng có sắp hai mươi rồi phải không, đưa đến đông phủ võ khố, nói với người của võ khố là ta nói."
Lưu Hùng ngẩng phắt đầu lên, sau đó dập đầu ba cái cộp cộp cộp, đứng lên bước ra ngoài.
"Ra ngoài thì thẳng đi, đừng quay đầu lại, nhân gian cũng như vậy, ngươi tên là Lưu Hùng, nhân gian không là hùng, sau khi chết hãy là quỷ hùng."
Bùi Đình Sơn nhắm mắt lại thở dài, tựa như là thật sự mệt mỏi.