Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 491 - Chương 491: Đổi

Chương 491: Đổi Chương 491: Đổi

Mạnh Trường An trở lại Bạch Sơn Quan, trận chiến này bắt đầu bởi gã, nhưng dường như hiện giờ không có bao nhiêu quan hệ với gã, Đao Binh tiếp nhận, giết vào Bột Hải, không tàn sát ba mươi vạn không trở về, Bùi Đình Sơn ở lại Trấn Đông Quan, Mạnh Trường An trở về Bạch Sơn Quan nghỉ ngơi, quả thật cũng nên nghỉ ngơi.

Tướng quân người cáu bẩn nhưng không phải thất hồn lạc phách, cũng không phải tâm sự quá nặng, không biết tại sao lại đi đến cửa tiểu viện của Nguyệt Châu Minh Đài. Nhìn thấy thân binh đứng ngoài cửa viện Mạnh Trường An mới giật mình, cúi đầu nhìn khôi giáp đầy vết máu của mình, cũng có thể tưởng tượng ra giờ này khắc này mặt mình bẩn đến mức nào.

Làm tướng quân cũng vậy, làm binh lính cũng vậy, chỉ có lúc đắc thắng trở về được các bách tính nhìn thấy thì mới gọn gàng uy vũ như vậy, trên chiến trường, cho dù là phe chiến thắng, dừng lại nhìn kỹ nhìn bản thân mình, khó tránh khỏi cũng có chút nhếch nhác.

Gã xoay người rời đi, mới bước đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng của Nguyệt Châu Minh Đài ở phía sau.

"Tại sao đã đến lại đi?"

Mạnh Trường An dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Nguyệt Châu Minh Đài, cũng không biết mình bị làm sao mà không tự chủ được liền nhếch môi cười cười, sau đó nghĩ đến, bộ dạng mặt mũi bẩn thỉu còn cả người đầy máu của mình lúc này, sợ là cười lên cũng xấu đến cực hạn ấy chứ.

Nhưng ở trong mắt Nguyệt Châu Minh Đài, khi tướng quân ấy cười, rất sạch sẽ.

Một thân nhung giáp kia, cũng sạch sẽ như vậy.

Nữ nhân chính là sinh vật kỳ quái như thế, nếu nàng ta để ý đến ngươi, thích ngươi, thậm chí là yêu ngươi, mặc kệ ngươi bẩn cỡ nào, mệt cỡ nào, mùi trên người hôi đến cỡ nào, nàng ta cũng cảm thấy mọi thứ trên người ngươi đều tốt đẹp, cái gì cũng có thể tiếp nhận. Nếu nàng ta không quan tâm đến ngươi, không thích ngươi, thậm chí là chán ghét ngươi, vậy thì cho dù ngươi tắm rửa sạch sẽ, xịt nước hoa sực nức, theo nàng ta thấy cũng là ghê tởm.

Người không thích, ngươi không cẩn thận chạm vào tay nàng ta, nàng ta cũng sẽ cảm thấy tay ngươi bẩn muốn chết.

Người thích, giống như Mạnh Trường An vậy, nhưng lúc này Nguyệt Châu Minh Đài vẫn phải cố ép cơn kích động muốn chạy đến ôm gã.

"Ta biết làm sủi cảo rồi." Nàng cười tươi, lúc cười mắt cong như trăng lưỡi liềm: "Ăn xong rồi hãy về."

Mạnh Trường An trầm mặc một lát, gật đầu: "Cũng được."

Mỏi mệt, từ trên chiến trường trở về cho dù là thiết hán giống như Mạnh Trường An cũng sẽ mệt mỏi. Vào tiểu viện, Nguyệt Châu Minh Đài bảo gã hắn vào trong phòng của mình nghỉ một lát sau đó đi vào phòng bếp, Mạnh Trường An nghĩ căn phòng sạch sẽ, thậm chí còn thơm phức như vậy, mình đi vào đó chính là khinh nhờn.

Cho nên dựa vào cửa phòng ngồi xuống ngay trong viện, một khắc ngồi xuống, không nhịn được mà rên một tiếng.

Bạch Sơn Quan rất lạnh, nhưng may mà lúc này người phơi nắng dưới mặt trời buổi trưa cũng rất thoải mái.

Gã tựa vào cửa bất tri bất giác ngủ thiếp đi, một người luôn duy trì cảnh giác mọi thời khắc giống như dã thú như gã, vậy mà dựa vào cửa lại ngủ rất yên giấc, nhưng gã cũng không thể ngủ bao lâu, bởi vì Nguyệt Châu Minh Đài tất nhiên không để cho gã ngủ ở cửa được.

"Lúc nãy không nỡ gọi huynh." Nguyệt Châu Minh Đài kéo cánh tay Mạnh Trường An đỡ gã lên: "Là vì không biết huynh sẽ đến, trước đó không có chuẩn bị nhiều nước ấm."

Nàng nhìn về phía thân binh đang gác ngoài cửa: "Làm phiền ngươi, có thể đến phủ Mạnh tướng quân một chuyến, lấy cho huynh ấy một bộ y phục sạch sẽ đến đây không?"

Thân binh kia mím môi cười: "Được."

Hấp tấp chạy đi.

"Tắm rửa đi."

"Hả?" Mạnh Trường An ngẩn người đứng đó: "Ta... Hay là ta về tắm, sau khi tắm xong rồi ta lại đến ăn sủi cảo."

"Nước đã đun xong rồi." Nguyệt Châu Minh Đài nhìn vào mắt Mạnh Trường An: "Huynh không sợ binh giáp, không sợ xung sát trong vạn quân, chẳng lẽ lại sợ ta?"

Mạnh Trường An vội vàng lắc đầu: "Không sợ."

"Vậy thì tắm ở đây."

Nàng không nói thêm nữa, kéo tay Mạnh Trường An vào trong phòng, trong phòng đặt một cái thùng gỗ lớn, rất lớn rất lớn, lớn đến mức có thể chứa được hai người, đương nhiên cũng chỉ là có thể, nhưng chắc chắn sẽ không có hai người vào.

Nước ấm trong thùng gỗ lớn độ ấm vừa đủ, nàng đã thử mấy lần, sợ nóng mà cũng sợ nguội.

Mạnh Trường An: "Cái đó... Ta tự làm là được, ngươi đi làm sủi cảo đi, nếu không một mình Tịnh Hồ đâu thể gói được đủ số lượng cho ba người chúng ta ăn."

"Đứng yên!"

Nguyệt Châu Minh Đài trừng mắt với gã một cái, Mạnh Trường An lập tức đứng thẳng người.

"Giơ tay lên."

"Ồ."

Mạnh Trường An giơ hai cánh tay lên duỗi thẳng ra, Nguyệt Châu Minh Đài cởi bỏ dải lụa đỏ quấn giáp của gã, đai lưng đầu hổ rộng bằng bàn tay, sau đó tháo thiết giáp xuống. Lần đầu tiên Mạnh Trường An lên chiến trường cũng không có căng thẳng như vậy, cảm giác giờ này khắc này tim như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng, môi đang run run, răng cũng đang run, bàn tay cầm đao bất động như bàn thạch cũng đang run.

Lấy xuống giáp trụ, bàn tay trắng nõn đẹp đẽ kia của Nguyệt Châu Minh Đài bắt đầu cởi đai áo của gã, Mạnh Trường An theo bản năng rụt tay lại cầm lấy tay nàng: "Đừng, để ta tự làm."

Nguyệt Châu Minh Đài đỏ mặt lên, nhưng lại bướng bỉnh: "Nhấc, tay, lên!"

Mạnh Trường An: "Ta..."

Sợ quá đi mất.

Nguyệt Châu Minh Đài nhìn thẳng vào mắt Mạnh Trường An, Mạnh Trường An chỉ đối mắt với nàng vài ba giây mà thôi đã liền bại lui, đâu giống một tướng quân vạn nhân địch, trên chiến trường không sợ đao kiếm, không sợ thương cung, thế mà lại e sợ bàn tay đẹp đến mức nói không nên lời kia, ngón tay thon dài, cũng như bạch ngọc, ngoài cửa sổ có ánh mặt trời xuyên qua khe hở chiếu lên tay nàng, lại có chút cảm giác trong suốt.

Dứt khoát, nhắm mắt lại đi.

Mạnh Trường An cắn răng một cái nhắm mắt lại, nhưng hơi thở lại càng lúc càng dồn dập.

"Xong rồi, vào đi."

Giọng nói của Nguyệt Châu Minh Đài vang lên bên cạnh gã, Mạnh Trường An ồ một tiếng chạy nhanh đi, giơ tay vén rèm cửa lên vừa muốn đi ra, đúng lúc bị Tịnh Hồ ở bên ngoài ôm một cây cải thảo đi qua nhìn thấy thân hình cường tráng trần trụi kia, tiểu cô nương kêu lên a một tiếng, lấy cải thảo che trước mắt mình.

Mạnh Trường An giật thót mình rụt cổ quay trở lại, nghĩ tại sao mình lại đi ra ngoài?

Rõ ràng nàng nói vào đi, vào đâu?

Ồ...

Mạnh Trường An cúi đầu hai bàn tay che chắn nơi nào đó, sau đó chui vào trong thùng gỗ. Trong khoảnh khắc nước ấm bao trùm toàn thân, một cảm giác không thể miêu tả được làm cho gã gần như xụi lơ xuống, không có bất kỳ một thứ gì có thể giảm bớt mỏi mệt giống như nước ấm, Mạnh Trường An ngồi ở trong thùng gỗ lớn không tự chủ được thoải mái rên một tiếng.

Thoải mái, cũng đau.

Dù sao trên người cũng có vết thương.

Cũng may vết thương nặng nhất ở trên bả vai, không có dính nước.

Mạnh Trường An vừa mới thả lỏng bỗng nhiên cảm thấy sau lưng hơi ngứa, đây không phải là ngứa bình thường, ngứa bình thường gãi gãi là xong, gãi sẽ thoải mái, nhưng loại ngứa này lại càng nhột hơn.

Ngón tay của Nguyệt Châu Minh Đài dịu dàng lướt qua lưng gã, cầm khăn mặt kì lưng cho gã, Mạnh Trường An thì một chút lại giật mình, một chút lại giật mình.

Chỗ không có vết thương lau rất nghiêm túc, chỗ có vết thương hết sức cẩn thận tránh né, mặc dù sau mấy ngày chém giết liên tục ngâm nước nóng một hồi quả thật cực kỳ thoải mái, nhưng đối với Mạnh Trường An mà nói hiện tại thật sự có chút khổ sở.

Cuối cùng cũng tắm xong, gã vội vã muốn mặc y phục vào, khổ nỗi là không có y phục.

Y phục bị thay ra, vừa rồi Tịnh Hồ vào đã ôm ra ngoài ngâm rồi.

"Lau sạch người, quấn chăn trước."

Nguyệt Châu Minh Đài đặt trên thùng gỗ một cái khăn mặt mới tinh, sau đó xoay lưng lại. Nói Mạnh Trường An khó chịu chẳng lẽ nàng lại không giống? Lần đầu tiên nhìn thấy, làm sao có thể mặt dày hơn Mạnh Trường An được.

Mạnh Trường An nhanh nhẹn lau sạch nước trên người, sau đó cởi chuồng chui vào trong chăn, chăn cực kỳ thơm tho.

Cũng may thân binh đi lấy y phục trở lại cũng không chậm, gã nằm trong chăn để lộ vai ra ngoài, Nguyệt Châu Minh Đài vừa mới khâu vết thương, bôi thuốc cho gã thì y phục đã được mang đến, Nguyệt Châu Minh Đài dùng băng vải băng bó vết thương, vì y phục cọ vào vết thương sẽ đau, còn gấp một cái khăn tay sạch sẽ mềm mại lót ở vị trí vết thương.

Mạnh Trường An thay y phục xong, thật tiêu sái, cũng thật chật vật.

"Ta... Ta đi giúp Tịnh Hồ, huynh nghỉ ngơi một lúc."

Nguyệt Châu Minh Đài cúi đầu chạy ra ngoài, ra khỏi phòng, phồng má lên thật đáng yêu, thở ra một hơi thật dài.

"Như thế nào, như thế nào?" Mới vào phòng bếp, Tịnh Hồ liền vẻ mặt hưng phấn sáp đến gần: "Tướng quân như thế nào?"

"Cái gì như thế nào..."

Khuôn mặt vừa mới nguội đi lại lập tức nóng bừng lên, Nguyệt Châu Minh Đài hung hăng trừng mắt nhìn Tịnh Hồ một cái.

Tịnh Hồ: "Đương nhiên là vết thương không sao chứ, công chúa người nghĩ gì vậy?"

"Ta không nghĩ."

"Vậy người đã nhìn thấy cái gì?"

"Ta không nhìn!"

"Ồ..." Tịnh Hồ cười hì hì: "Không nhìn thì không nhìn, công chúa người che mắt làm gì?"

"A!" Nguyệt Châu Minh Đài giậm chân: "Còn nói hưu nói vượn thì ta sẽ..."

Trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được từ gì gọi là hung hãn để uy hiếp, cho nên tức giận lại giậm chân một cái.

Mạnh Trường An ngồi ở trong phòng cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, nhìn kỹ lại mình xem có phải y phục chưa mặc chỉnh tề hay không, tại sao toàn thân lại không thoải mái vậy chứ... Trong phòng có một tấm gương đồng rất lớn, là gã mua về, đi qua nhìn mình trong gương, Mạnh Trường An bỗng nhiên giơ tay lên nhéo mặt, đau thật.

Phù...

Gã cũng thở dài một hơi, nghĩ để nữ nhân giúp mình tắm rửa thay y phục quả nhiên là chuyện khó chịu nhất, cũng không biết những tên công tử thế gia đại hộ kia làm sao chịu được, gã tựa vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nói gì cũng sẽ không chui vào cái chăn ấm áp thơm tho kia nữa, giống như trong chăn kia có một vạn cây kim đâm làm gã khó chịu vậy.

Vốn định ngủ một lúc, tựa vào ghế nhắm mắt lại, cũng không biết tại sao liền cảm thấy sau lưng ngứa ngứa, sau đó liền nhớ lại cảm giác lúc nãy bàn tay kia lướt qua lưng mình.

Mạnh Trường An rùng mình một cái.

Cảm giác mình nhất định là bị bệnh rồi.

Thành Trường An.

Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết lại đang rơi, cũng không biết sao mùa đông năm nay nhiều tuyết đến như vậy, nhưng tuyết nhiều một chút dường như cũng là chuyện tốt, người của viện Thái Y nói mùa đông có thêm mấy trận tuyết rơi, ngược lại một số bệnh tật làm cho các bách tính đau đầu sẽ không lan rộng.

Đột nhiên nhớ ra mình chưa từng nghiêm túc chơi cùng con, thái tử như thế, Thẩm Lãnh thì tất nhiên không cần phải nói, đến bây giờ dường như ngay cả nhị hoàng tử cũng vậy, nghĩ tuyết rơi rồi, dứt khoát đi tìm nhị hoàng tử dạy nó đắp một người tuyết.

Đi đến ngoài cung Ý quý phi, nghe thấy tiếng cười líu ríu bên trong tuòng cung hoàng đế dừng bước chân lại, đứng ở cửa nhìn vào bên trong, trong viện đã đắp 2 – 3 người tuyết lớn có nhỏ có, mà nhị hoàng tử dường như đã chơi mệt rồi, lảo đảo đi về phía Ý quý phi miệng lầm bầm buồn ngủ.

Hoàng đế lập tức xoay người rời đi.

"Đại Phóng Chu, xuất cung."

"Vâng, bệ hạ, đi đâu ạ?"

"Nhà tướng quân Thẩm Lãnh."

"Vâng."

Đại Phóng Chu cúi đầu, khóe miệng cũng mang ý cười.

Hoàng đế thay thường phục lên xe, xe ngựa chậm rãi từ từ đi ra ngoài hết sức thoải mái. Hoàng đế ngồi ở trong xe ngựa nghĩ đến dáng vẻ thơ ngây chân thành vừa rồi của con trai nhỏ không nhịn được mỉm cười, nghĩ con trai con mệt rồi thì ngủ đi, trẫm sẽ không chơi cùng con nữa, trẫm đổi chỗ chơi.

Xe ngựa ở dừng lại cửa nhà Thẩm Lãnh, hoàng đế xuống xe, thế mà con chó đen to lớn kia lại không sủa, hoàng đế nghĩ ngay cả ngươi cũng biết trẫm là người trong nhà, không tệ, không tệ... Sau đó cảm thấy mình nghĩ câu này hình như có chút không được tự nhiên.

Thế mà cửa lại đang khép hờ, đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy con chó đen to lớn ở trong sân nhàm chán chơi trò đuổi bắt đuôi.

Thẩm Lãnh nghe thấy tiếng xe ngựa nhưng không nhúc nhích, hắn đâu thể ngờ được là hoàng đế đến, huống chi lúc này hắn đang đứngở trên ghế bưng một cái chậu rửa mặt, trong chậu rửa mặt là một chậu nước đầy ắp, tư thế kia có chút quái.

"Khanh đây là...?"

Hoàng đế nhìn thấy tạo hình này của Thẩm Lãnh không khỏi ngây người ra.

"Ặc... Bệ hạ, thần không biết là bệ hạ đến."

Đó gọi một sự xấu hổ.

"Sao lại thế này?"

"Không có gì không có gì, thần luyện công thôi."

"Luyện công như vậy?" Hoàng đế hừ một tiếng: "Bị phạt chứ gì."

Thẩm Lãnh càng xấu hổ hơn.

"Nói đi."

"Thần, lúc ấy nhìn thấy Trà Nhi dựa vào ghế ngủ, liền buộc tóc nàng vào chân ghế..."

"Có hèn không?" Hoàng đế trừng mắt lườm hắn một cái: "Xuống đây đi."

Thẩm Lãnh: "Thần cũng muốn xuống, chưa đủ thời gian..."

Hoàng đế mấp máy môi, quên mình là hoàng đế, lời của hoàng đế chẳng lẽ còn có thể có người không nghe?

Ông ta cũng ngẩn người: "Hay là, trẫm đổi cho khanh?"

Thẩm Lãnh: "Hả?"

Bình Luận (0)
Comment