Hoàng đế cải trang đến nhà Thẩm Lãnh, nhìn thấy đề đốc thủy sư đang bị phạt bưng chậu rửa mặt đứng ở trên ghế, thật sự cả một cử động nhỏ cũng không dám, ông ta cảm thấy đứa trẻ ngốc này thật sự kém cỏi, nghiêm túc phê bình một phen, may mà Trà gia không ở nhà, mà đã đi ra ngoài mua thức ăn.
Người nhà này ấy mà, nam nhân cũng không có chút giác ngộ mình là tướng quân tòng tam phẩm nào, suốt ngày không đứng đắn, theo lý mà nói trạch viện của quan to tòng tam phẩm hẳn là cũng không nhỏ, nhưng hắn lại thích sống trong tiểu viện này, từ cửa viện đến cửa phòng, vừa nhìn là thấy hết.
Mà nữ nhân thì sao, còn không có giác ngộ hơn hắn, ai đã từng thấy phu nhân của quan to tòng tam phẩm, trên người còn có phong tước huyện chúa, cộng thêm thân phận hiển hách con gái nuôi của Trân quý phi trong cung, cả ngày xách cái giỏ rau xanh tự đi ra ngoài mua thức ăn?
Cặp vợ chồng son này, sống giản dị.
Cho nên hạnh phúc.
Hoàng đế và Thẩm Lãnh hai người ngồi xổm mặt đối mặt trong viện, đâu giống như quân thần, lúc ở trước mặt Thẩm Lãnh, vị hoàng đế bệ hạ Đại Ninh này sẽ luôn quên mình là một hoàng đế.
Cứ ngồi xổm như vậy.
"Lát nữa khanh cứ nói là trẫm đến, cho nên mới không tiếp tục bưng chậu rửa mặt kia, dù gì Trà Nhi cũng phải nể mặt trẫm chút có phải không?"
"Được, thần thấy được, dù sao bệ hạ cũng lớn như vậy."
"Ừm, trẫm vẫn là rất lớn." Hoàng đế nói: "Khanh cũng không thể quá mất mặt được, dù gì cũng là đại nam nhân, muốn mạnh lên một ít."
Thẩm Lãnh: "Thần biết chứ, nhưng thần cảm thấy như thế này rất tốt..."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Trước đây khi trẫm còn trẻ đâu có bộ dạng nhát cáy như khanh."
Hoàng đế nghĩ nghĩ, trẫm là hoàng đế mà, cho nên đứng lên ho khan một tiếng, quay đầu lại nhìn Đại Phóng Chu: "Chuyện vừa rồi, không được nói ra ngoài."
Đại Phóng Chu thầm nghĩ vừa rồi bệ hạ người là bộ dạng chứ, giống như hai cha con ngồi xổm ở bờ ruộng thương lượng năm nay trồng loại rau gì, trồng loại lương thực gì trong ruộng vậy, không đúng, rõ ràng là đang dạy đứa con kém cỏi của mình làm sao trấn áp được con dâu.
"Vâng vâng vâng, nô tì không dám nói."
Hoàng đế ừ một tiếng, kéo giãn cơ thể một chút, nhìn thấy con chó đen to lớn kia vẫn đang chơi đuổi bắt đuôi ở trong viện, nghĩ con chó này sao lại ngu như vậy.
"Ngay từ đầu đã như vậy sao?" Hoàng đế chỉ chỉ vào hắc ngao.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Lúc thần mới nhặt được nhìn còn lanh lợi, sau này Trà Nhi nuôi thì ngốc rồi, giống nàng ấy."
Hoàng đế phụt một tiếng: "Khụ khụ..."
Đúng lúc này Trà gia mua thức ăn trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy hoàng đế và Thẩm Lãnh đang ở đó nói chuyện phiếm, xe ngựa ở cửa cũng không làm nàng giật mình, hoàng đế làm nàng giật mình, vội vàng đi qua cúi người thi lễ: "Bái kiến bệ hạ."
"Đứng lên đi."
Hoàng đế đứng thẳng người, nghĩ mình thế nào cũng phải có khí độ của hoàng đế và trưởng bối.
Vì thế uy nghiêm nói: "Không phải trẫm bảo hắn xuống."
Thẩm Lãnh: "..."
Trà gia: "..."
Hoàng đế chắp tay sau mông: "Trong viện lạnh, vào nhà nói chuyện đi."
Thẩm Lãnh: "Là lạnh, thật lạnh."
Hoàng đế nhịn cười, sau khi vào cửa nhìn thấy nhà này tuy rằng bày biện đơn giản nhưng dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, thật ra gọi là gọn gàng, chỉ là thứ gì nên đặt ở chỗ nào thì để ở chỗ đó, nhìn vào khiến người thoải mái trong lòng, đồ dùng lau chùi sạch sẽ, nền nhà quét không nhiễm một hạt bụi, đây là dáng vẻ của cuộc sống giản dị đẹp nhất mà gia đình nhỏ nên có.
"Trẫm ở đây ăn cơm." Hoàng đế ngồi xuống: "Mua rau gì vậy?"
Trà gia vội vàng trả lời: "Đều là những rau củ bình thường, mùa đông thực phẩm vốn đã ít, chẳng qua cũng chỉ là mấy thứ như cải thảo, củ cải, rau chân vịt, hôm nay vận khí cũng tốt, mua được măng từ phía nam chuyển đến."
Hoàng đế: "Hai ngự trù trẫm thưởng cho khanh đó hãy trả lại cho trẫm đi."
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Sau tết là khanh sẽ phải đi rồi, hai người bọn họ cả ngày đi theo khanh ở trên thuyền cũng không phải chuyện tốt gì. Hôm qua trẫm đã sai người gọi hai người bọn họ vào cung hỏi, hai người đó đều nói muốn tòng quân... Thẩm Lãnh, khanh đã luyện hai đầu bếp của trẫm thành chiến binh?"
Thẩm Lãnh: "Cái này... Coi như là thần luyện hai ngự tiền đeo đao đầu bếp cho bệ hạ."
Trà gia nghiêng đầu, nhịn cười.
Hoàng đế cười lắc đầu: "Đều ngồi xuống nói chuyện, ăn cơm cũng không gấp, pha cho trẫm ấm trà trước đã."
Trà gia vội vàng đi pha trà, sau đó cùng Thẩm Lãnh hai người chen mông ngồi trên ghế đối diện hoàng đế, đây là lần đầu tiên hai vợ chồng son ở nhà mà không được tự nhiên như vậy, đó chính là hoàng đế nha.
"Sở dĩ hôm nay trẫm sang đây xem thử là vì hôm qua trẫm đến Hạ Thiền Đình Viên nghe Thẩm tiên sinh nói hai người các khanh chuẩn bị sinh con rồi?" Ông ta hỏi Trà gia.
Mặt Trà gia đỏ lên, cúi đầu: "Có lẽ, nên... Đại khái là vậy."
Đây đâu phải là lời hoàng đế nên hỏi chứ, chẳng trang trọng một chút nào cả.
"Ừm, nên sinh rồi."
Nhưng bản thân hoàng đế lại không có giác ngộ gì, bởi vì giờ này khắc này ông ta không xem mình là hoàng đế, mà là phụ thân là lão công công, dù sao cũng cảm thấy con trai con dâu mình cũng nên sinh một đứa con rồi, vậy thì hỏi thử thôi.
"Chú ý một chút." Hoàng đế uống một ngụm trà: "Thẩm Lãnh vẫn phải về thủy sư làm việc, con cũng đừng đi theo, bên thủy sư chòng chành, nếu thật sự mang thai lỡ như..."
Bốn chữ tôn nhi của trẫm này không nói ra, hoàng đế cố sức nuốt trở về.
"Lỡ như có bất trắc gì, các khanh hối hận, người thân cận với các khanh cũng đều sẽ cảm thấy đau lòng buồn bã, nếu như phát hiện có thai, sau này hãy vào trong cung ở nhiều hơn, ở chỗ Trân phi, có người trong cung hầu hạ trẫm cũng yên tâm một chút."
"Vâng..."
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Hôm nay lúc trẫm đi thăm nhị hoàng tử đã nghĩ, nó cũng đến tuổi nên nhập môn rồi, người tên là Đậu Hoài Nam mà khanh tiến cử cho trẫm có thật tài thực học, trẫm quyết định để hắn dạy nhị hoàng tử đọc sách, khanh cũng bớt thời giờ vào cung, trẫm không trông mong nó có thể luyện thành võ nghệ kinh thế hãi tục gì, cường thân kiện thể thì luôn cần, hoàng tử, đâu có ai không thể cầm đao cưỡi ngựa? Chuyện võ nghệ, khanh đi dạy thêm."
"Thần tuân chỉ."
"Đừng dạy nó viết chữ!"
"Thần... Tuân chỉ."
"Trẫm đã sắp xếp một tòa trạch viện ở trong Trường An cho khanh, hai người các khanh lại chỉ thích sống trong tiểu viện này, trước đây được, sau này thì đừng vậy nữa, lỡ như Trà Nhi mang thai bên cạnh không có người hầu hạ làm sao được, tuy trẫm nói nó thường xuyên ở chỗ Trân phi, tất nhiên nó ở không quen, hãy dọn đi phủ tướng quân đi, hạ nhân cần thiết trong phủ trẫm bảo trong cung chọn ra mấy người."
"Không cần không cần." Thẩm Lãnh vội vàng cúi đầu nói: "Chuyển qua là được, tuyệt đối đừng chọn người từ trong cung, họ sẽ cảm thấy là mình bị bệ hạ giáng chức xuất cung, không tốt."
Hoàng đế thầm nghĩ vậy thì sao?
Nhưng vẫn theo ý của Thẩm Lãnh: "Cũng được, vậy thì để cho Diệp Lưu Vân đi sắp xếp."
Hoàng đế trầm mặc một lúc: "Nghĩ sẽ đặt tên cho đứa trẻ là gì chưa?"
Thẩm Lãnh và Trà gia liếc nhau một cái, đều là vẻ mặt thắc mắc.
Còn chưa có cái gì cả, đã nghĩ đến bước đặt tên cho đứa trẻ rồi?
"Thừa." Hoàng đế chậm rãi nói: "Chữ này không tồi."
Chữ này hoàng đế đã suy nghĩ rất lâu, hôm nay nói ra, cho nên tâm trạng không tệ, rất đẹp.
Cùng lúc đó, Bạch Sơn Quan biên thuỳ đông bắc.
Mạnh Trường An không có việc quân vụ nên có vẻ hơi rảnh rỗi, ở trong viện đánh quyền, mặc dù sẽ làm vết thương đau đớn nhưng gã lại không muốn bỏ tập một ngày, nghĩ đến Lãnh Tử ngốc mỗi ngày cũng sẽ không bỏ làm bài tập, mình cũng không thể thua hắn được.
Nguyệt Châu Minh Đài và Tịnh Hồ hai người cười khanh khách ôm y phục đã giặt sạch cho gã vào cửa, thân binh đứng ở cửa phủ tướng quân cũng đã quen, cũng không biết là vì trong lòng nghĩ nhiều hay sao nên thời sơ suất lại hô một tiếng chào phu nhân, Nguyệt Châu Minh Đài liền đỏ mặt, theo bản năng bước nhanh hơn đi vào.
Mạnh Trường An nhìn thấy hai người họ cũng thầm cười, từ sau khi hai người họ đến Bạch Sơn Quan, nụ cười xuất hiện trên mặt tướng quân mặt lạnh này ngày càng càng nhiều hơn, chỉ là bản thân gã lại không phát giác ra, ngay cả thủ hạ cũng nhìn ra được, khoảng thời gian gần đây Mạnh tướng quân cũng nói nhiều hơn trước đây, hơn nữa cũng có vẻ thân cận không ít.
"Lạnh như thế, ta sai người sang lấy là được."
Mạnh Trường An bước nhanh qua nhận lấy y phục trong tay Nguyệt Châu Minh Đài, Tịnh Hồ khẽ hừ một tiếng: "Chỉ để ý đến công chúa chúng ta?"
Mạnh Trường An ngượng ngùng cười, cũng nhận lấy y phục nàng ta đang ôm trong lòng.
Tịnh Hồ vừa đi vừa nói: "Tướng quân nói cũng dễ nghe, nói lf cho thân binh qua lấy, thân binh qua lấy mà bản thân tướng quân không đi, không phải là công chúa nhà ta lại bớt một lần được nhìn thấy tướng quân?"
Nguyệt Châu Minh Đài kéo ống tay áo Tịnh Hồ: "Không được nói bậy."
Tịnh Hồ giả ngu: "Đúng vậy, không được nói bậy, lời ta nói không phải là nói bậy."
Ba người vào trong phòng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười.
Trấn Đông Quan.
Đại tướng quân Bùi Đình Sơn nhìn sa bàn trước mặt, suy tính Diêm Khai Tùng đã đánh đến chỗ nào rồi, sẽ gặp phải khó khăn gì. Thân là đông cương đại tướng quân, lãnh binh tác chiến mấy chục năm, tất cả mấy trăm trận chiến, đừng nói mấy thứ như thiên phú gì đó, cho dù là kinh nghiệm cũng đã đủ cho lão ta có khả năng khống chế cục diện chiến đấu vượt mức bình thường.
"Người Hắc Vũ sẽ qua đây quấy rối thử thăm dò." Ngón tay của Bùi Đình Sơn chỉ lên một chỗ trên sa bàn: "Sườn bắc Bạch Sơn chính là địa bàn của người Hắc Vũ, tuy chỗ đó binh lực không đủ để khiến người ta lo lắng, nhưng Hắc Vũ cùng Bột Hải đồng minh, ta tiến quân Bột Hải, biên quân Hắc Vũ ở Tức Phong Đài hẳn là đã nhận được tin tức xuôi nam. Tức Phong Khẩu là đường khấu biên duy nhất của người Hắc Vũ, binh lực của chúng ta ở bên Tức Phong Khẩu chỉ có một ngàn hai trăm người, truyền lệnh cho Mạnh Trường An mang ba ngàn biên quân đi Tức Phong Khẩu."
Tướng quân dưới trướng lão ta Ngôn Cửu Linh hết sức cẩn thận nhắc nhở: "Tức Phong Khẩu địa thế hiểm yếu, nếu lỡ như Mạnh Trường An xảy ra chuyện gì ở đó, sợ là không dễ ăn nói với bên phía bệ hạ."
"Ngươi có ý gì?" Bùi Đình Sơn đứng thẳng người, ánh mắt đanh lại: "Ngươi nói là, ta muốn mượn cơ giết hắn?"
Ngôn Cửu Linh vội vàng cúi đầu: "Nghĩa phụ, không phải con có ý này, chỉ là lo lắng cho nghĩa phụ... Hiện giờ Mạnh Trường An đã không giống ngày xưa, sự coi trọng của bệ hạ đối với hắn là trước nay chưa từng có, nếu lúc này hắn thật sự xảy ra chuyện gì, sợ là bệ hạ sẽ giận dữ."
Bùi Đình Sơn hừ một tiếng: "Lãnh binh tác chiến là bổn phận của kẻ làm tướng, nếu bởi vì bệ hạ để ý mà ngay cả chuyện trong bổn phận cũng không để hắn đi làm, vậy thì hắn ở lại đông cương này có ý nghĩa gì? Dứt khoát để ở trước mắt bệ hạ cho xong."
Lão ta rút lệnh bài ra ném xuống đất: "Đi ngay bây giờ."
"Vâng!"
Ngôn Cửu Linh cúi người nhặt lệnh bài lên xoay người ra ngoài, nghĩ sợ là nghĩa phụ vẫn không qua được cửa ải Bùi Khiếu bị giết. Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, đó là người đại tướng quân coi như mình sinh ra, hơn nữa cũng đã là con thừa tự của đại tướng quân, lại chết như vậy ở bắc cương, nếu đại tướng quân có thể dễ dàng chấp nhận mới lạ.
Chỉ mong Mạnh Trường An ở Tức Phong Khẩu dừng có chuyện gì là tốt.
Ngôn Cửu Linh thở dài, nghĩ chuyến công tác này thật sự làm cho người ta sứt đầu mẻ trán.
Mạnh Trường An nhận được quân lệnh cũng không nghĩ nhiều, có thể người Hắc Vũ sẽ khấu biên ý đồ cứu viện Bột Hải, đây là chuyện gã đã sớm nghĩ đến, theo gã thấy đây cũng không phải là hành động không bình thường gì.
Nhưng Nguyệt Châu Minh Đài lại lo lắng, lo lắng tướng quân của nàng một đi không trở về.
"Các ngươi về đi." Mạnh Trường An đứng dậy đi thu dọn hành lý: "Lần đi Tức Phong Khẩu cũng sẽ không quá lâu, lâu thì ba tháng, ngắn thì hơn tháng sẽ trở lại."
"Hôm nay ta không về." Nguyệt Châu Minh Đài đứng lên, hít sâu một hơi, nhìn vào mắt Mạnh Trường An nói: "Hôm nay ta ở đây."
"Hả?" Mạnh Trường An sững người, lập tức hoảng hốt.
"Tịnh Hồ." Nguyệt Châu Minh Đài lớn tiếng nói: "Đi tìm giấy đỏ, cắt hai chữ hỷ dán lên cửa."
Tịnh Hồ ừ một tiếng, bước nhanh đi ra ngoài.
Không bao lâu, ngoài cửa phủ tướng quân dán hai chữ hỷ lớn màu đỏ, nhìn căn nhà cũ gạch xanh này cũng đẹp lên không ít, rất đẹp.