Bạch Sơn Quan ngoại trừ tường thành năm ấy tu sửa gia cố ra, nhà cửa trong thành quan đều cũ kỹ, cho dù là phủ tướng quân của Mạnh Trường An thoạt nhìn cũng không tươi sáng bao nhiêu, tường h gạch loang lổ có rêu xanh, cửa gỗ cũ kỹ rạn nứt.
Chính là tường viện mọc rất nhiều rêu xanh và cửa viện nứt ra rất nhiều lỗ hổng như vậy, sau khi dán thêm hai chữ hỷ đỏ kia thoạt nhìn sao lại đẹp đẽ như vậy, tươi sáng như vậy?
Nguyệt Châu Minh Đài quan tâm đến Mạnh Trường An, cho nên lúc ở thành Trường An đã nghe rất nhiều rất nhiều chuyện về Mạnh Trường An, ví dụ như tình huynh đệ giữa gã và Thẩm Lãnh, ví dụ như gã chín vào chín ra khi ở bắc cương, ví dụ như mối quan hệ của gã và đại tướng quân Bùi Đình Sơn luôn không tốt, cho nên nàng mới muốn đến đông cương, nàng sợ, nàng lo lắng, nàng ăn ngủ không yên.
Đây là đông cương, nơi Bùi Đình Sơn hoành hành không sợ, nếu nàng sợ thì sẽ không đến.
Từ sau khi nghe nói đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn đến, thật ra từ đầu đến cuối lòng nàng đều thấp thỏm không yên, thế nhân đều nói đại tướng quân ương ngạnh bảo thủ và còn ích kỷ, còn nói đại tướng quân giết người không chớp mắt, cũng giết người không cần đao, điều Mạnh Trường An đến Tức Phong Khẩu, có lẽ chính là một đi không trở lại.
Cho nên nàng không muốn đợi thêm nữa.
"Chàng nói chàng trở lại, lâu là dăm ba tháng, ngắn thì hơn một tháng."
Nguyệt Châu Minh Đài hít sâu một hơi hồi phục tâm tình của mình, ngẩng mặt lên, chớp mắt, nhìn vào mắt Mạnh Trường An, Mạnh Trường An cao lớn, đầu của nàng chỉ quá vai Mạnh Trường An, nhưng hai người đứng cạnh nhau lại có vẻ rất xứng.
"Chàng bảo ta chờ, nhưng ta dựa vào cái gì để chờ?" Nàng hỏi.
Mạnh Trường An ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Về mặt tình cảm gã còn ngốc nghếch hơn cả Thẩm Lãnh, ít nhất Thẩm Lãnh còn có thể dỗ cho Trà gia vui vẻ, mở miệng là nói được mấy câu tình cảm sến súa, nhưng gã lại không thể, cũng không biết, sự thay đổi lớn nhất cũng chỉ là cười nhiều hơn một chút.
Cho nên trong lúc nhất thời thậm chí gã còn cho rằng lời Nguyệt Châu Minh Đài nói là giận, là oán, là đã không muốn ở lại đây.
Cái gọi là quan tâm, chẳng qua là nghĩ ngợi lung tung.
"Tướng quân dựa vào gì mà bảo ta chờ, cũng không được, hôm nay cưới ta rồi, ta là tướng quân phu nhân, dăm ba tháng cũng thế, vài ba năm cũng thế, cả đời cũng thế, ta chỉ chờ một mình tướng quân." Nguyệt Châu Minh Đài thò tay ra cầm tay Mạnh Trường An: "Không cho chàng nói không."
Tim Mạnh Trường An đập thình thịch, trong ánh mắt tràn ngập sự áy náy.
"Đây không phải thứ ta nên cho nàng."
Viện tử hơi cũ nát, không có áo cưới, không có trang sức màu đỏ, không có mũ phượng khăn quàng, không có lời chúc của thân bằng hảo hữu, không có người chủ hôn, đừng nói khách mời, đừng nói hôn lễ, ngay cả một bữa cơm đàng hoàng cũng không có.
"Đây cũng không phải hôn lễ mà nàng nên có."
"Có ngốc không?" Nguyệt Châu Minh Đài cười, nhnưg trong ánh mắt đã lấp lanh: "Đương nhiên để ý đến áo cưới, đương nhiên để ý đến trang sức màu đỏ, cũng để ý đến chuyện có một hôn lễ đàng hoàng hay không, đâu có nữ hài tử nào không để ý, nhưng ta để ý đến chàng hơn, so với chàng, tất cả những thứ khác cũng có thể không cần... Nhưng đương nhiên không phải sau này chàng cũng có thể không để ý đến chuyện này, chàng phải bù đắp cho ta."
Nàng cười, cười rơi lệ: "Hôn lễ muốn lớn cỡ nào cũng được."
"Được!" Mạnh Trường An thở ra một hơi thật dài: "Về thành Trường An ta bù đắp cho nàng."
"Ừm." Nguyệt Châu Minh Đài gật đầu, xoay người nhìn về phía Tịnh Hồ: "Đi tìm hai mảnh vải đỏ đến."
"Vải đỏ?" Tịnh Hồ vội vàng đi tìm: "Nơi này tìm vải đỏ hơi khó, một mảnh cũng không dễ tìm, tại sao còn muốn hai mảnh?"
"Ta một mảnh, ngươi một mảnh." Nguyệt Châu Minh Đài nhìn Tịnh Hồ chịu đựng nói: "Ta xuất giá ngươi tòng phu, ngươi là nha hoàn bên cạnh ta, đây là quy định, nhưng ta chưa từng xem ngươi là nha hoàn, mà coi ngươi là tỷ muội, cho nên hai mảnh vải đỏ làm khăn trùm đầu, ngươi một mảnh, ta một mảnh."
Tịnh Hồ nháy mắt liền đỏ mặt: "Ta..."
"Ngươi còn không đi?" Nguyệt Châu Minh Đài nhìn Tịnh Hồ: "Nếu ngươi không muốn, thì đi tìm giúp ta một mảnh."
Tịnh Hồ cúi đầu ra ngoài, lúc trở về trong tay cầm một mảnh vải đỏ đưa cho Nguyệt Châu Minh Đài: "Ừm... khăn trùm đầu của công chúa."
Sau đó nàng ta ngồi ở bên cạnh Nguyệt Châu Minh Đài, hít sâu, ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn Mạnh Trường An, hừ một tiếng, lại lấy từ trong ngực ra một mảnh vải đỏ trùm lên đầu mình: "Đây cũng không phải là ta bằng lòng, chỉ là ta phải ở cạnh công chúa, đời đời kiếp kiếp ở cạnh công chúa."
Mạnh Trường An đứng ở đó, nhất thời ngẩn ngơ.
Trấn Đông Quan.
Đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn dụi dụi mắt, đã rất nhiều năm lão ta chưa đến Bạch Sơn Quan này, địa hình tuy đều nhớ, nhưng thân là đại tướng quân sao có thể dựa vào trí nhớ để sắp xếp quân vụ, cho nên hai ngày qua trên cơ bản là ngủ không tốt lắm, làm quen lại với bản đồ, xem sa bàn, thậm chí còn phái người tìm huyện chí đến xem từ đầu tới đuôi, lại phái người đi bắt mấy người Bột Hải hỏi tình hình trong Bột Hải quốc. Với tuổi tác như lão ta chém giết chưa chắc sẽ cảm thấy vất vả, nhưng thức đêm thật sự rất khổ.
Ngồi xuống uống một ngụm trà đặc, trà cũng đã hơi nguội rồi.
Ngồi ngẩn người ở đó một lúc lâu, cảm thấy có chút ngẩn ngơ... Lần đầu tiên khi đến Bạch Sơn Quan lão ta còn là một tiểu tử miệng hôi sữa, khi đó đâu có ngờ được tương lai mình có thể trở thành đại tướng quân chế bá một phương, khi đó chỉ nghĩ không thể khiến cho cha mẹ thất vọng, lão ta đeo bọc hành lý tòng quân muốn lập một chút quân công, sau đó làm một ngũ trưởng thì trong nhà cũng sẽ nở mày nở mặt, khi đó cũng không có Bùi gia hiển hách gì, sự hiển hách của Bùi gia là bắt nguồn từ lão ta.
Lão ta ở Bạch Sơn Quan năm năm, theo binh lính thăng làm ngũ trưởng, thập trưởng, đoàn suất, giáo úy. Vào năm thứ sáu Đại Ninh và người Hắc Vũ chém giết rất thảm liệt, một nửa thủ quân của Bạch Sơn Quan đều bị điều đi bắc cương tham chiến, kết quả sau trận chiến ấy lão ta liền ở lại bắc cương, từ giáo úy dựa vào một thành đao giết lên đến tướng quân ngũ phẩm, tướng quân tứ phẩm, tướng quân tam phẩm...
Lão ta giống như nhớ ra điều gì đó: "Nếu là có tin tức của Diêm Khai Tùng, mau chóng phái người nói cho ta biết, ta đi Bạch Sơn Quan một chuyến."
Bạch Sơn Quan và Trấn Đông Quan cách nhau không quá xa, lúc đại tướng quân vào cổng thành nghe thấy có người hát, đó là ca dao của biên thuỳ đông bắc, có lẫn một chút khẩu âm, nhưng mà hay, nghe thế nào cũng hay, lúc ăn tết thì mới hát, có lẽ nên gọi là niên dao hơn.
Đi lên thành lâu của Bạch Sơn Quan, đại tướng quân Bùi Đình Sơn đứng ở đó không biết suy nghĩ gì.
Trầm mặc rất lâu rất lâu.
Năm ấy lão ta còn trẻ, đã quen biết khuê nữ của một dân phu trong kho lương nhỏ bên ngoài Bạch Sơn Quan, mỗi ngày dân phu đều đến Bạch Sơn Quan đưa lương thực, có lúc nàng sẽ cùng theo giúp đỡ. Ngày đó lão ta nhìn nàng cảm thấy thật đẹp, mặc một chiếc áo bông hoa và một cái quần bông lớn vải xám rất quê mùa, giày trên chân cũng quê mùa, nhưng nàng có một khuôn mặt trắng nõn và cặp mắt sáng trong veo, lúc nàng cười còn có một cái răng khểnh.
Tại sao động lòng?
Là vì mong nhớ ngày đêm.
Sau này bọn họ thường xuyên gặp mặt, lão ta nói sau này nếu ta làm đến tướng quân sẽ cưới nàng, ta thành tướng quân có thể mang theo gia quyến đi khắp nơi, ta đến đâu cũng mang nàng đến đó.
Nàng liền cười ngây ngô, cười đẹp đến như vậy, cũng thiện lương đến như vậy.
Lão ta liều mạng lập công, sau đó làm đến giáo úy, chỉ còn cách tướng quân ngũ phẩm một chút, với độ tuổi của lão ta, với năng lực của lão ta, làm đến tướng quân ngũ phẩm đương nhiên cũng không lâu nữa, lão ta rất vui, nàng cũng rất vui, bởi vì tương lai tươi sáng.
Nhưng đúng lúc đó thì điều lệnh của bắc cương đến, người Hắc Vũ khí thế hung hãn, bắc cương chém giết thảm liệt, chiến binh của mấy đạo phía bắc Đại Ninh, thậm chí sương binh của rất nhiều châu huyện đều điều tới, Bạch Sơn Quan nằm ở đông bắc cách bắc cương không quá xa, thủ quân ở đây cũng bị điều động một nửa, lão ta nằm trong một nửa này.
Một ngày trước khi đi lão ta đến tìm nàng, nói cho nàng biết mình phải đi bắc cương, trận chiến này có thể một đi không trở lại.
Nàng trầm mặc rất lâu rất lâu, cắt một mảnh vải đỏ trùm lên đầu mình, ngồi ngay ngắn trên ghế: "Cưới thiếp."
Nghĩ đến đây Bùi Đình Sơn liền không khỏi cười cười.
Nữ nhân đó, là nữ nhân của lão, cũng là đại tướng quân phu nhân hiện tại.
Nàng cũng đi bắc cương, nàng nói chàng không đến ngũ phẩm không phải tướng quân không thể mang theo gia quyến, nhưng thiếp tự đi. Nàng chờ ở ngay bắc cương, cũng không tìm lão ta, không đi làm phiền lão ta, chỉ đứng trên sườn dốc cao lạnh lẽo ở bắc cương kia, ngày ngày ngóng trông lão ta đắc thắng trở về.
Chỉ là, nàng lại bị bệnh nặng một trận.
Vào ngày Bùi Đình Sơn đề thăng làm tướng quân ngũ phẩm trong ngực áo cất số bạc các huynh đệ trong quân góp lại, chính thức tới cửa cầu hôn. Nàng muốn đến bắc cương cản cũng không cản được, người nhà nàng cũng đều cùng đến đây, nếu đã chính thức cầu hôn thì cũng không thể đến tay không được.
Ngày lão ta đến, nàng bệnh nặng sắp chết.
"Ta cưới nàng." Bùi Đình Sơn nhìn cô nương đang nằm hấp hối ở kia: "Kể từ bây giờ nàng là phu nhân của Bùi Đình Sơn ta."
May mắn, ông trời không đưa nàng đi.
Nghĩ đến đây Bùi Đình Sơn liền không nhịn được muốn đi xem thử căn nhà của nàng trước đây còn ở đó hay không. Cách Bạch Sơn Quan cũng không xa, ở ngay trong trấn bên ngoài thành quan, còn nhớ là nhà vách đất, nhưng mùa đông trong nhà đốt lò sưởi rất ấm.
Từ trên thành quan xuống dưới, đi ngang qua cửa phủ tướng quân của Mạnh Trường An, liếc mắt liền nhìn thấy hai chữ hỷ cắt cong cong vẹo vẹo dán trên cửa kia.
"Chuyện gì vậy?"
Lão ta hỏi thân binh của Mạnh Trường An đứng gác ở ngoài cửa.
Thân binh sợ hãi, nói lại chuyện công chúa tự tìm vải đỏ làm khăn trùm đầu, mà lúc này Mạnh Trường An đang cùng Nguyệt Châu Minh Đài hành lễ ở trong phòng, dù sao cũng phải có một nghi thức, phải nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, sau đó phu thê giao bái.
"Trong quân thành thân, còn là trong lúc chiến tranh? Ra cái thể thống gì!"
Ánh mắt Bùi Đình Sơn đanh lại, đẩy cửa bước nhanh vào trong.
Viện tử cũ này quá cũ nát, khiến lão ta hơi ngẩn người.
Lão ta bước vào chính phòng, trong phòng khách Mạnh Trường An và Nguyệt Châu Minh Đài đứng mặt đối mặt, đang định đối bái.
"Chờ một chút!"
Bùi Đình Sơn sắc mặt không tốt đi vào cửa, nhìn Mạnh Trường An lại liếc nhìn hai nữ hài tử kia, cái lạnh trong ánh mắt làm cho người ta không rét mà run.
Mạnh Trường An hít sâu một hơi, liếc nhìn chiến đao đang treo ở một bên, nghĩ nếu hôm nay lão ta cản trở, thì không làm tướng quân nữa.
"Đại tướng quân có chuyện gì?" Gã hỏi.
Bùi Đình Sơn đi đến ngồi xuống ghế: "Trong Bạch Sơn Quan này ai lớn nhất?"
Mạnh Trường An trả lời: "Đại tướng quân lớn nhất."
"Vậy tại sao không mời ta chủ hôn?"
Mạnh Trường An ngẩn ra.
Bùi Đình Sơn nghĩ đến ngày ấy khi mình thật sự thành thân, lão ta đứng ở bên giường, nàng bệnh nặng nằm trên giường, phụ mẫu nàng ngồi trên ghế mắt rưng rưng lệ, cứ cảm thấy thiếu chút hỷ khí, nghĩ nếu đã không có người chủ hôn thì tự hô một tiếng giờ lành đã đến, nhưng vừa mới mở miệng, bên ngoài viện có người khàn giọng hô một tiếng: "Giờ lành đã đến!"
Giọng khàn, là vì trên chiến trường hét chém giết.
Đó là tướng quân của lão ta đã đến.
Đó là đồng bào của lão ta đã đến.
"Giờ lành đã đến!" Bùi Đình Sơn đứng lên hô to một tiếng.
Mạnh Trường An và Nguyệt Châu Minh Đài, Tịnh Hồ ba người lại ngẩn ra, sau đó liền cảm thấy ấm áp.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
Bùi Đình Sơn khàn giọng nói, trang trọng mà nghiêm túc.
Như là đã giải quyết xong một tâm nguyện.
"Nếu là ngày tốt thành thân, sao có thể không uống rượu?" Đại tướng quân hướng ra bên ngoài hô một tiếng: "Rượu đâu? Mang rượu đến!"