Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 494 - Chương 494: Thiên Hạ Đệ Nhất Thế Lực Ám Đạo Thu Tiền Thuê Nhà

Chương 494: Thiên hạ đệ nhất thế lực ám đạo thu tiền thuê nhà Chương 494: Thiên hạ đệ nhất thế lực ám đạo thu tiền thuê nhà

Phong hỏa liên tam nguyệt, hồng trang dữ quân hành.

Nguyệt Châu Minh Đài tất nhiên sẽ không chờ ở Bạch Sơn Quan, đã là tướng quân phu nhân, tướng quân ở chỗ nào, phu nhân chỗ nấy, trên Tức Phong Khẩu phu quân ngăn địch ở bên ngoài quốc môn, sợ là nàng cũng sẽ đứng trên dốc cao lạnh lẽo ngóng quân về.

Bầu không khí trong thành Trường An dần dần rõ rệt, mắt thấy cách tết đã càng ngày càng gần, các nhà các hộ đều vui tươi phấn khởi, không biết bao nhiêu người ngồi ở gần lò sưởi tính toán, một năm qua trong nhà đã thu vào bao nhiêu, chi tiêu bao nhiêu, nhưng cuối cùng không có mấy người mang vẻ mặt sầu thảm, đây là dân giàu nước mạnh.

Nghênh Tân Lâu.

Hắc Nhãn nhìn nhìn tiểu tử mới đến. Đồng bọn mới này nhìn có vẻ rất lãnh khốc vô tình, cũng có bảy phần giống với đồng bọn cũ Bạch Nha, nhưng gã vẫn cảm thấy Bạch Nha thuận mắt, cũng không biết tiểu tử kia ở bắc cương lăn lộn như thế nào.

Cũng coi như là vận mệnh trêu người, y đi bắc cương đầu quân cho Mạnh Trường An, kết quả là Mạnh Trường An bị điều đi đông cương, một kẻ cụt một tay như tiểu tử kia ở nơi ngày ngày sinh tử sát phạt như bắc cương, hẳn là sẽ rất vất vả.

Hắc Nhãn nhắm mắt lại nghĩ, tiểu tử kia không sợ vất vả, cũng không sợ chết, chỉ sợ cô đơn.

Sắp sửa đến tết rồi, trước đây lúc ăn tết luôn là hai người bọn họ đi với nhau, mỗi ngày rảnh rỗi nhưng bận, bận uống rượu xã giao, bận đánh bài, bận chúc tết các nhà các hộ, bận huýt gió với các cô nương xinh đẹp đi ngang qua trên đường cái, chỉ có lúc này mới giống một kẻ lăn lộn thế lực ám đạo thật sự.

"Tiểu tử thối." Hắc Nhãn lầm bầm một câu.

Bạch Sát đứng ở bên cạnh gã còn có ba phần căng thẳng khó giấu được ngây người ra, thầm nghĩ tại sao lại gọi ta là tiểu tử thối?

Gã đâu có ngờ được, là Hắc Nhãn nhớ Bạch Nha.

"Làm quen một chút đi, nhóm người của Bạch Nha đang chờ ngươi ở bên ngoài đấy, sau này ngươi chính là lão đại của bọn họ rồi. Bạch Nha đã từng nói, làm lão đại mệt, ngươi đi thể hội đi... Ám đạo của một nửa thành Trường An là Bạch Nha gánh vác, phía tây thành thuộc về ngươi."

Hắc Nhãn lắc lắc đầu, cảm thấy hẳn là thật lâu thật lâu sau mình mới có thể thích ứng với người mới này.

"Ồ."

Bạch Sát nghĩ hóa ra tiền bối Hắc Nhãn chính là dạng này à, con mắt quả nhiên kia là có vấn đề. Lời này đương nhiên là không dám nói ra, đối với người mới như gã mà nói Hắc Nhãn là truyền kỳ, đối với tuyệt đại bộ phận đệ tử của Lưu Vân Hội mà nói Hắc Nhãn đều là truyền kỳ của bọn họ. Bạch Sát mặc dù mới đến đã có vị trí rất cao, đông chủ ký thác kỳ vọng đối với gã, nhưng vãn bối chính là vãn bối, ở trước mặt tiền bối danh tiếng truyền xa như Hắc Nhãn tất nhiên sẽ mất tự nhiên, mà cảm giác đầu tiên của gã về Hắc Nhãn là có chút khó thân cận.

"Đi thu tiền trước đã."

Cuối cùng Hắc Nhãn vẫn không nhịn được mà nhắc nhở một chút.

Một trong những nguồn thu nhập chủ yếu nhất của Lưu Vân Hội ở phía tây thành chính là tiền thuê nhà, trên thực tế có 300 – 400 cửa tiệm và bất động sản đứng tên Lưu Vân Hội, chỗ tiền thuê nhà này nếu là thu về tất nhiên không phải một con số nhỏ.

"Được, ta đi thu ngay."

Hắc Nhãn duỗi tay ra: "Mang túi tiền không?"

Bạch Sát ngây ra, lấy túi tiền ra: "Có mang."

Hắc Nhãn ừ một tiếng, lấy tới ném lên bàn: "Ta thay ngươi bảo quản, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, lúc Bạch Nha phụ trách phía tây thành, với năng lực của hắn, bao năm qua tiền thuê nhà đều rất ít có thể thu được."

Bạch Sát hỏi: "Nhưng mà tiền bối, chuyện này và túi tiền của ta có liên quan gì?"

"Đi rồi ngươi sẽ hiểu." Hắc Nhãn nói: "Đi đi đi đi, đông chủ còn đang chờ báo sổ sách đấy."

Tuy khó hiểu nhưng Bạch Sát cũng không cảm thấy đi thu tiền thuê nhà là chuyện quá khó khăn, đường đường là Lưu Vân Hội, chẳng lẽ nhà cho thuê rồi lại không thu được tiền thuê nhà? Thế lực ám đạo lớn đứng đầu thiên hạ, nếu như ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, vậy còn gọi gì là thiên hạ đệ nhất.

Hắc Nhãn nhìn bóng lưng tiểu tử kia khóe miệng hơi nhếch lên, bỏ túi tiền của Bạch Sát vào trong ngăn kéo, sau đó ra ngoài đi tìm Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh ở ngay tại Nghênh Tân Lâu, đã đi lên lầu thăm hỏi Diệp Lưu Vân rồi.

Gần đây khoảng thời gian ở thành Trường An đối với Thẩm Lãnh mà nói thật sự là thanh nhàn hiếm có. Hắn cũng không phải như những người trẻ tuổi khác muốn leo lên cao, vì tiền đồ của mình, trước tết cần phải không ngừng đi lại, trời biết nhà ai là quý nhân của mình, phàm là những người có thể móc nối quan hệ thì đều đi tặng chút lễ vật, không cầu lập tức đại phú đại quý, chỉ cầu quý nhân có thể nhớ tên của mình là được, lỡ như ngày nào đó chỉ điểm mình một chút chính là thời đến vận chuyển.

Thẩm Lãnh không giỏi giao tiếp.

Trước giờ đều không phải sở trường.

Đương nhiên hắn cũng sẽ không đi tặng lễ vật cho từng nhà từng hộ các đại nhân vật mà mình quen biết.

Nói lại thì, hắn cần sao?

Diệp Lưu Vân nhìn thấy Thẩm Lãnh đến, việc đầu tiên chính là khóa kỹ ngăn tủ để lá trà của mình lại, ba cái khóa. Thẩm Lãnh vừa vào đã nhìn thấy Diệp Lưu Vân khóa ngăn tủ, không nhịn được cười gần như xóc hông: "Một bang chủ Lưu Vân Hội lớn cỡ nào, rất keo kiệt."

Diệp Lưu Vân nhét chìa khóa vào ngực mình vỗ vỗ, lúc này mới yên tâm.

"Ha ha."

Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, phát hiện Thẩm Lãnh đang nhìn chằm chằm vào hai hũ lá trà ông ta để trên bàn.

Cẩn thận mấy cũng có sai sót!

"Ta không lấy." Thẩm Lãnh ngồi xuống cười nói: "Ta chỉ thiên vị Trà gia, không có hứng thú lớn như vậy đối với lá trà, gần đây tiên sinh ở trong Hạ Thiền Đình Viên tất nhiên sẽ không thiếu trà ngon, ta lấy rồi cũng không uống, nếu ta lấy thì khẳng định không phải là cho bản thân ta."

Diệp Lưu Vân thở phào nhẹ nhõm, sau đó trơ mắt nhìn Thẩm Lãnh cầm một hũ lá trà lên cất vào cái túi sách nhỏ hắn hay đeo bên người. Diệp Lưu Vân thầm nghĩ sao mình lại trở nên ngu xuẩn như vậy, ngay cả túi sách hắn cũng mang theo, vậy mà lại tin tà của hắn!

"Ta không uống, sắp tết rồi, dù sao cũng phải mua chút trà ngon cho tiên sinh chứ." Thẩm Lãnh thở dài: "Bổng lộc của ta đã bị bệ hạ trừ tổng cộng hai mươi năm, ta không đến cấu của ông thì ta cấu của ai, ai bảo Diệp tiên sinh ông là người của bệ hạ, ai bảo Lưu Vân Hội là của bệ hạ..."

"Hai mươi năm..."

Diệp Lưu Vân nghĩ như vậy quả thật cũng rất đáng thương, chẳng qua là một hũ lá trà, lấy thì lấy đi.

"Không đúng, tuy rằng bệ hạ phạt ngươi hai mươi năm bổng lộc, nhưng vẫn thưởng ngươi rất nhiều trân châu."

"Thưởng là thưởng, phạt là phạt, ông có thể bởi vì bệ hạ thưởng ta một trăm mười viên trân châu mà không bỏ qua chuyện bệ hạ trừ ta mười năm bổng lộc sao? Mặc kệ bệ hạ thưởng cho ta bao nhiêu, có phải là không có bổng lộc không?"

Dường như cũng hơi có lý.

Thẩm Lãnh lục lọi trong cái túi nhỏ kia: "Nói đến những hạt trân châu đó, đã gửi cho Mạnh Trường An một ít, phần còn lại Trà gia đều lấy đi hết nói có việc cần dùng, hôm nay mới nói cho ta biết dùng làm gì. Tết rồi, đương nhiên cũng phải tặng lại cho Diệp tiên sinh một chút lễ vật nhỏ."

Đó là một viên đông châu, rất lớn rất tròn, không biết sao trên hạt châu lại có một cái lỗ xỏ dây đỏ, phía dưới hạt châu còn treo một miếng nhỏ ngọc bội, trên hạt châu trơn nhẵn trong suốt còn khắc chữ, đẹp như thế vừa nhìn đã biết không phải là chữ của Thẩm Lãnh.

"Trà gia đã khắc từng viên từng viên một đấy."

Thẩm Lãnh đưa cho Diệp Lưu Vân, Diệp Lưu Vân hai tay nhận lấy, tất nhiên không phải vì Thẩm Lãnh thân phận cao, mà là vì coi trọng.

Nửa trên hạt châu khắc một chữ Ninh, nửa bên dưới có một chữ Diệp.

Trên ngọc bội nhỏ phía dưới có bốn chữ nhỏ... Vạn Phúc Trường Ninh.

"Trời đất hỡi."

Diệp Lưu Vân sáng mắt lên.

Với thân phận và địa vị của ông ta thì có thứ gì tốt mà chưa từng thấy, nhưng thứ này thật sự là khiến ông ta rất thích.

"Trà Nhi thật có tâm."

Ông ta rất cảm động nhìn về phía Thẩm Lãnh, sau đó liền nhìn thấy tay Thẩm Lãnh đã đặt lên một hũ lá trà còn lại. Cái tên kia bị phát hiện, ngượng ngùng cười cười: "Tết rồi, người ta thường nói chuyện tốt phải đi đôi với nhau, ông nghĩ thay cho hũ lá trà vừa rồi của ông đi, một hũ trà cô đơn lẻ loi như nó ở chỗ ta rất không tốt, nó sẽ trống trải, sẽ tịch mịch, sẽ lạnh..."

Vừa nói vừa để hũ lá trà kia vào trong cái túi nhỏ: "Ta mềm lòng, ta không thể để chúng nó chia lìa!"

Diệp Lưu Vân muốn mắng một câu đại gia ngươi, nghĩ đến mình cũng không thể mắng đại gia của Thẩm Lãnh được... Nhịn.

Hắc Nhãn từ bên ngoài vào, nhìn thấy cái túi sách nhỏ phồng lên của Thẩm Lãnh liền phì cười: "Hôm qua đông chủ còn nói với ta muốn tìm người làm cái tủ sắt, ha ha ha... Xem đã ra muộn rồi."

Diệp Lưu Vân trừng mắt lườm gã một cái: "Bạch Sát đâu?"

"Ta bảo hắn đi thu tiền thuê nhà."

"Phía tây thành?"

"Vâng."

"Đánh cuợc một lần?" Diệp Lưu Vân bỗng nhiên nổi hưng trí: "Nếu hắn thu được tiền thuê nhà, ta thua ngươi mười lượng bạc."

Hắc Nhãn: "Nếu như hắn thu được tiền thuê nhà, ta thua đông chủ hai mươi lượng cũng được."

"Sao lại vậy?" Thẩm Lãnh hỏi.

Hắc Nhãn nói: "Nhà cho thuê của Lưu Vân Hội ở phía tây thành, đại bộ phận đều là cho mẹ goá con côi với lão nhân thuê. Biên quân hàng năm đều có người chết, cũng không phải nhà nào hộ nào cũng có hai hoặc là trên hai con trai, nếu con trai độc nhất chết trận ở chiến trường, hoặc là bởi vì thủ biên mà không thể thường xuyên về, sau khi Lưu Vân Hội xác minh sẽ sắp xếp một cửa tiệm, các lão nhân muốn làm buôn bán nhỏ gì thì làm cái đó, thời gian đầu phí dụng đều là Lưu Vân Hội hỗ trợ thêm, đã nói là ba năm đầu không lấy tiền, qua ba năm mới thu tiền thuê nhà, hiện tại lâu nhất đã khoảng mười năm, chưa từng đi thu."

"Cái tên Bạch Nha kia, lần nào cũng hô hào là ta nhất định phải lấy tiền thuê nhà về, kết quả mỗi lần đi đều mang theo ba xe lớn chở đồ của các nhà các hộ biếu, lão nhân quỳ gối ở đó, còn thu tiền thuê nhà..."

"Các lão nhân hàng năm đều nhớ đưa, ai lấy?" Hắc Nhãn cười nói: "Nếu Bạch Sát thật sự thu tiền thuê nhà về, người này..."

Diệp Lưu Vân nói: "Người này sẽ điều về Thiếu Niên Đường làm việc."

Không phải Lưu Vân Hội không đi đòi, mà là không muốn đòi, cũng không phải các lão nhân đó không đưa, là Lưu Vân Hội không lấy.

Lưu Vân Hội là của bệ hạ, làm những việc này, không chỉ là vì những chiến sĩ thủ biên vì nước kia, cũng không chỉ là vì những mẹ goá con côi, lão nhân kia, cũng vì Đại Ninh, vì bệ hạ.

Các lão nhân sống tốt, trong lòng bọn họ cũng yên tâm.

Ba người ở trong phòng nói chuyện, Thẩm Lãnh cũng lấy hạt châu có khắc tên Hắc Nhãn cho gã. Hắc Nhãn cực kỳ thích, vội vàng đeo lên đai lưng của mình, nhìn đi nhìn lại, quả thật là vui thích.

Đúng lúc này Bạch Sát cúi đầu đi đến ngoài cửa, cũng không ngẩng đầu lên, đứng ở cửa nói rất nhỏ: "Không... không thu về, thuộc hạ làm việc bất lợi, xin đông chủ trách phạt."

"Phì..." Hắc Nhãn cười nói: "Bây giờ ngươi biết tại sao ta phải giữ lại túi tiền của ngươi rồi chứ, nếu ta không giữ lại, đừng nói thu được tiền thuê nhà, chút bạc ngươi mang theo cũng không còn nữa, ta đây là muốn tốt cho ngươi."

Bạch Sát ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Cái đó, tiền bối... Có thể trả lại cho ta túi tiền của ta sao?"

Hắc Nhãn: "Ở trong ngăn kéo căn phòng lúc nãy, tự đi lấy là được."

"Còn là được." Vẻ ngại ngùng trên mặt Bạch Sát càng rõ nét: "Tuy rằng tiền bối nghĩ cho ta giữ lại túi tiền, nhưng ta đã mượn không ít bạc, mỗi hộ lão nhân đều biếu vài thứ, tiền ta mang theo không đủ trả, hay là tiền bối cho ta mượn thêm một chút?"

Hắc Nhãn ôm mặt.

Tiểu tử thối này.

Giống y hệt năm đầu tiên Bạch Nha đi.

Bình Luận (0)
Comment