Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 495 - Chương 495: Của Ngươi

Chương 495: Của ngươi Chương 495: Của ngươi

Ở Nghênh Tân Lâu ăn cơm trưa, Thẩm Lãnh muốn đến cửa tiệm hắn mở cho Trà gia để đón Trà gia về nhà, thuận tiện tặng cho tiền trang Thiên Cơ trên đường Học Phủ ba sợi dây trân châu. Trà gia nói nhất định phải tặng Lâm tỷ tỷ và Cao Tiểu Dạng cùng với Nhan Tiếu Tiếu ba người, nhóm tỷ muội bốn người thường xuyên tụ họp ở thành Trường An, cũng rất vui vẻ.

Thẩm Lãnh vào tiền trang Thiên Cơ, tất nhiên người giúp việc của tiền trang không biết vị này chính là đông gia thật sự, nhưng biết hắn là Thẩm tướng quân, hiện giờ rất ít cửa tiệm trên đường Học Phủ không biết Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh thường xuyên đến đây đưa một ít đồ ăn cho lão viện trưởng, hai người đi bộ một lúc không chừng sẽ đi bộ vào cửa tiệm gì đó, hoặc là uống trà trò chuyện, hoặc là lai rai hai chén.

"Thẩm tướng quân." Người giúp việc lên nghênh đón, cười ha hả, chắp tay cúi người: "Chúc tết Thẩm tướng quân sớm."

Thẩm Lãnh sờ trong cổ tay áo lấy ra miếng bạc vụn đặt vào tay người giúp việc: "Ăn tết vui vẻ, ăn tết vui vẻ. Lần sau ta lại đến thì không được khách khí như vậy nữa, ta đến ba lần ngươi đều chúc tết sớm ta ba lần..."

Vào cửa, nhìn thấy Lâm Lạc Vũ đang nhìn hắn cười.

"Trà gia bảo ta đưa vài món đồ đến cho các người."

Thẩm Lãnh đeo cái túi sách nhỏ yêu dấu của hắn ngồi xuống, người giúp việc nhanh chóng pha trà đưa đến trước mặt.

Lâm Lạc Vũ ôm một quyển sổ sách thật dày ngồi đối diện với hắn: "Đến cũng đúng lúc, nói với ngươi chuyện sổ sách."

Thẩm Lãnh: "Số bạc ta gửi ở đây đã có lãi rồi sao?"

Lâm Lạc Vũ cười lắc đầu: "Có một số việc vốn không muốn nói cho ngươi biết, nhưng hôm qua đi gặp Thẩm tiên sinh nói chuyện với ông ấy, tiên sinh nói sớm muộn gì cũng phải nói cho ngươi biết, dứt khoát nói trước tết coi như một phần lễ vật vậy."

Nàng đặt sổ sách ở trước mặt Thẩm Lãnh: "Phiếu hào Thiên Cơ này là của ngươi."

Thẩm Lãnh uống ngụm trà: "Đừng nghĩ lôi kéo ta gửi thêm nhiều bạc, số bạc ta có thể xoay được đều gửi ở chỗ các người rồi."

Lâm Lạc Vũ thở dài: "Thật sự là của ngươi. Mấy năm nay số bạc ngươi cho Trà Nhi, số bạc hiếu kính Thẩm tiên sinh, hai người bọn họ lấy ra, cộng thêm ta cũng đầu tư vào một ít, mới có tiền trang Thiên Cơ hiện tại, tính ra tiền của ngươi chiếm phần lớn, cho nên ngươi định đoạt."

Tất nhiên Lâm Lạc Vũ đã nói dối.

Với chút tiền đó của Thẩm Lãnh, cho dù là mấy năm gần đây góp nhặt lại cũng không phải con số nhỏ, nhưng căn bản là không đủ để mở một tiền trang, còn thiếu rất nhiều... Phần lớn bạc mở tiền trang đều là chuyển từ phiếu hào Dương Thái trước đây sang. Số tài sản khổng lồ không thể đo lường được ở phiếu hào Dương Thái sau khi bị phủ Đình Úy điều tra liền được ém đi, hiện tại số tiền kia tất cả đều đi vào phiếu hào Thiên Cơ. Nói ra thì hiện giờ cho dù Thẩm Lãnh không được tính là người giàu nhất Đại Ninh, ngay cả người giàu nhất thành An cũng chưa chắc là phải, nhưng thật sự là rất giàu rất giàu rất giàu.

Nhiều tiền đến mức một khi nói ra con số này, có thể sẽ dọa Thẩm Lãnh cười không khép được miệng.

Tất nhiên là trên sổ sách không có nhiều như vậy, bởi vì phần lớn khoản tiền đó dùng để nuôi người.

Về phần nuôi những người nào, trước mắt vẫn không thể cho Thẩm Lãnh biết.

"Thật sự của ta sao?" Thẩm Lãnh nhận lấy sổ sách xem, sau đó cực kỳ khó hiểu: "Xem không hiểu, xem không hiểu, cho dù là của ta, có tỷ ở đây là được."

Thẩm Lãnh cười giống như một con cáo già.

"Ngươi lười chứ gì." Lâm Lạc Vũ bất đắc dĩ lườm Thẩm Lãnh một cái: "Nếu ngươi đã không muốn xem sổ sách, vậy thì lần sau ta mang đi cho Trà Nhi xem."

"Cũng không cần cho nàng ấy xem nữa." Thẩm Lãnh nói: "Tiền trang tỷ định đoạt... Nhưng tại sao lúc trước còn lừa ta gửi bạc vào?"

"Có ai lừa ngươi?" Lâm Lạc Vũ: "Là ai nghe nói tiền trang chúng ta trả lãi cao, tự mình hấp tấp vác bạc chạy đến?"

Thẩm Lãnh trả lời một cách chính nghĩa: "Là Trần Nhiễm!"

Lâm Lạc Vũ: "..."

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đường cái người lại như mắc cửi, tâm tư nàng cũng trăm mối.

"Còn có chuyện ngươi phải biết." Lâm Lạc Vũ trầm mặc một lúc rồi nói: "Trong tiền trang của chúng ta cũng có tiền của phủ Đình Úy gửi, đối tiền trang mà nói đây là chuyện tốt, dù sao cũng có phủ Đình Úy chống lưng, nhưng cũng là tai hoạ ngầm, lỡ như bệ hạ biết có thể sẽ phiền phức."

Thẩm Lãnh: "Hàn Hoán Chi cũng có tiền?"

Lâm Lạc Vũ: "..."

"Ngươi có nhớ lúc trước phủ Đình Úy đã làm một thương hành hàng hải không?"

"Nhớ chứ."

"Có một số bạc phủ Đình Úy không ghi vào sổ sách." Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Có phải cảm thấy tò mò không?"

Chắc chắn tò mò.

Với tính cách của Hàn Hoán Chi cũng không phải là người tham bạc, cho nên nói phủ Đình Úy biển thủ một số bạc quả thật là kỳ lạ, hơn nữa cuối cùng món bạc này còn gửi vào tiền trang Thiên Cơ, trong lúc nhất thời Thẩm Lãnh cũng không hiểu được.

"Ta đi hỏi thử." Thẩm Lãnh đứng dậy rời đi: "Đúng lúc cũng có đồ tặng cho Hàn Hoán Chi."

"Ngươi trực tiếp hỏi ông ta?"

"Nếu không thì sao?"

Thẩm Lãnh để lễ vật Trà gia làm cho Lâm Lạc Vũ bọn họ xuống, mỗi người đều là sợi dây trân châu ngọc bội giống nhau, có thể đeo trên cổ, cũng có thể đeo bên hông, tinh xảo đẹp đẽ.

Đương nhiên Thẩm Lãnh hiểu ý của Lâm Lạc Vũ, Hàn Hoán Chi muốn đầu tư vào phiếu hào này đương nhiên Lâm Lạc Vũ không cản được, cũng không cách nào cản được, đó là đô đình úy phủ Đình Úy, làm sao cản?

Nhưng khoản tiền này để ở trong phiếu hào chính là tai hoạ ngầm, thật sự điều tra ra thì vấn đề sẽ quá lớn. Cũng may tất cả mọi người đều không biết tiền trang là của Thẩm Lãnh, nếu không chỉ bên Ngự sử đài đã có thể từng quyển từng quyển tấu chương đập cho hắn mặt mũi bầm dập, nếu lại biết thêm Hàn Hoán Chi đầu tư nữa, đó là cái gì?

Nhưng không phải là hai người hợp tác làm ăn đơn giản như vậy, đó gọi là kết bè kết cánh.

Liên luỵ tam tộc.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lãnh đi vào cửa lớn của nha môn phủ Đình Úy. Lúc đứng ở cửa hắn có chút ngẩn ngơ, cảm thấy Hàn Hoán Chi mà mình quen biết và Quỷ Kiến Sầu Hàn Hoán Chi trong truyền thuyết kia không phải một người. Ngoài cửa là một thế giới, bên trong cửa lại là một thế giới, ra khỏi cửa lớn của phủ Đình Úy Hàn Hoán Chi có chút tình người, ở bên trong cửa lớn này, Hàn Hoán Chi không chỉ là Quỷ Kiến Sầu, Diêm La thấy cũng sẽ sầu.

Phòng của Hàn Hoán Chi vẫn tối như trước.

Cho dù là giữa ban ngày ông ta cũng thích kéo màn cửa rất nặng lại, trong phòng đốt đèn, ông ta từng nói mở cửa sổ ra có ánh nắng chiếu vào, rất nhiều chuyện ông ta làm không được.

Thẩm Lãnh được dẫn đến ngoài cửa phòng Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi đã nhận được bẩm báo của thủ hạ, cho nên cửa mở ra.

Thẩm Lãnh vén màn cửa lên đi vào phòng, tầm mắt lập tức tối đi, tuy đèn rất sáng, nhưng không sáng bằng mặt trời ở bên ngoài.

"Chuyện quan trọng?"

Hàn Hoán Chi nhìn hồ sơ trong tay hỏi một câu, không ngẩng đầu lên.

Theo ông ta thấy kiểu tính cách này của Thẩm Lãnh chắc hẳn không hợp với phủ Đình Úy, cho nên Thẩm Lãnh đến đây nhất định là có chuyện gì quan trọng.

"Nói quan trọng cũng quan trọng."

Thẩm Lãnh ngồi xuống đối diện Hàn Hoán Chi, cảm thấy nơi này thật sự có chút giống âm tào địa phủ.

Nhưng mà, Thẩm Lãnh lại nhìn thấy cái bình ngọc tinh xảo để trên bàn của Hàn Hoán Chi, trong bình ngọc cắm một đóa hoa khô, rất đẹp, hoàn toàn khác với bầu không khí của cả căn phòng. Chính là bởi vì có một đóa hoa khô này, Hàn Hoán Chi giống như lập tức trở lại nhân gian.

"Hoa trên thảo nguyên." Thẩm Lãnh cười.

Hàn Hoán Chi lập tức có chút mất tự nhiên.

Thẩm Lãnh lấy ra hai sợi dây đặt lên bàn: "Tiện nội tự tay làm, vợ chồng son các người một người một cái."

Hàn Hoán Chi bĩu môi: "Ngươi dám nói trước mặt Trà Nhi cô nương không?"

Thẩm Lãnh: "Nam tử hán đại trượng phu, tại sao phải nói trước mặt nàng?"

Hàn Hoán Chi cầm đồ lên nhìn nhìn, khóe miệng nở nụ cười: "Đẹp, cũng hỷ khánh, ngụ ý càng tốt hơn, Vạn Phúc Trường Ninh... Cảm ơn Trà Nhi cô nương."

Thẩm Lãnh nhìn nhìn bốn phía: "Lá trà đâu?"

Hàn Hoán Chi theo bản năng đóng cửa tủ bên cạnh lại.

Thẩm Lãnh: "Ta đã bị bệ hạ trừ bổng lộc hai mươi năm, lúc đến bởi vì đi bộ quá nhiều mà mòn rách cả giày."

"Có liên quan gì đến lá trà?"

"Ta muốn mượn Thẩm tiên sinh ít tiền mua đôi giày mới, nhưng gần tết mà không tặng chút lễ vật thì cũng sẽ không tiện mở miệng."

Hàn Hoán Chi lục tìm túi tiền của mình, lấy một lượng bạc đặt lên bàn đẩy về phía trước: "Mua giày."

Thẩm Lãnh: "..."

Hàn Hoán Chi thấy Thẩm Lãnh không nhúc nhích: "Nhiều à? Chỗ còn thừa không cần trả lại ta."

Thẩm Lãnh cầm lấy bạc, rất tự nhiên.

Hàn Hoán Chi hỏi: "Không chỉ đơn giản là tặng đồ cho ta như vậy chứ? Sau khi vào cửa ánh mắt ngươi lóe lên một cái."

Thẩm Lãnh: "Ông đã ngẩng đầu nhìn ta khi nào?"

Hàn Hoán Chi cười cười, không trả lời.

Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Hôm nay ta mới biết được phiếu hào của Lâm Lạc Vũ kia là của ta, cũng mới biết phủ Đình Úy của ông đã rót cho phiếu hào một ít bạc, bệ hạ biết chuyện này không?"

Hàn Hoán Chi cũng trầm mặc một lúc: "Ngươi nghĩ ta cần bạc không?"

"Ông không cần."

"Sai rồi, ta cần." Hàn Hoán Chi nhìn sợi dây kia giống như hơi ngẩn người: "Mỗi năm đều sẽ có rất nhiều người chết trận ở biên cương, Binh bộ cũng tốt mà Hộ bộ cũng tốt, làm việc đều rất nhiều cũng rất tốt, cho dù là những lão nhân bởi vì con trai độc nhất thủ biên mà không thể về nhà phụng dưỡng, Diệp Lưu Vân cũng chăm sóc rất tốt, nhưng người của phủ Đình Úy ta chết thì sao?" Ông ta hỏi.

Thẩm Lãnh không biết trả lời thế nào.

"Triều đình đền bù không ít." Hàn Hoán Chi ngữ khí bình thản nói: "Nhưng đó là người đã chết, số bạc triều đình cấp là nằm trong quy định, chỉ có nhiều như vậy, không nuôi được người ta hai mươi năm. Người của ta chết rồi, ta phải chăm sóc người nhà của bọn họ. Khoản bạc này không chỉ là giữ lại một phần khi phá án ở phía nam, trong đó còn có bổng lộc của ta, bổng lộc của phó đô đình úy, bổng lộc của tám vị thiên bạn, chúng ta góp tiền lại để ở trong tiền trang kinh doanh, số tiền đổi về dùng cho chăm sóc những người cần chăm sóc này."

Thẩm Lãnh: "Hiểu rồi."

Hàn Hoán Chi: "Nhưng phần bạc giữ lại lúc phá án không phải của ta."

"Hả?" Thẩm Lãnh không rõ.

"Xem ra Lâm Lạc Vũ cũng chưa nói rõ ràng với ngươi, ta đã dặn nàng ta, chia bạc làm hai khoản kinh doanh riêng biệt, phần giữ lại khi phá án là bệ hạ bảo ta giữ lại, mà phần chúng ta góp lại, mới là của phủ Đình Úy ta."

"Bệ hạ?"

Thẩm Lãnh thế nào cũng không hiểu được tại sao.

"Bệ hạ cũng có bất đắc dĩ của bệ hạ, triều đình đã quy định một người chết trận nên phát ra bao nhiêu bạc, cái đó đã ghi vào luật pháp, cho dù là bệ hạ thì cũng không thể dễ dàng sửa đổi luật pháp. Bệ hạ biết khó khăn của phủ Đình Úy, cho nên phần bạc này bệ hạ để lại cho phủ Đình Úy dùng, mà số bạc bệ hạ cho lại chia làm hai khoản, một khoản bảy phần dùng cho phủ Đình Úy trợ cấp, ba phần là giữ cho ngươi."

Thẩm Lãnh lại càng thêm mơ hồ, cũng có sợ hãi.

"Bệ hạ nói, nếu ngươi gặp phải khó khăn, thì để ta lấy danh nghĩa cá nhân đem bạc cho ngươi."

Thẩm Lãnh hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra.

Hàn Hoán Chi mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp gỗ nho nhỏ đưa cho Thẩm Lãnh: "Lễ vật cho Trà Nhi cô nương, mấy ngày nay bận vẫn chưa kịp đưa qua. Đồ bạc trên thảo nguyên mang đến, không tính là đồ quá đáng giá, nhưng nàng ấy đã mang đến Hồng Tự thảo nguyên, nhờ thiền tăng tại thế của bọn họ chúc phúc."

Thẩm Lãnh hai tay nhận đồ: "Quý trọng như vậy."

Hàn Hoán Chi cười cười: "Không có chuyện gì thì đi nhanh đi, bớt nhớ nhung trà ngon của ta."

Thẩm Lãnh đứng dậy, đi tới cửa liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Chúc sớm sinh quý tử."

Hàn Hoán Chi: "Cút."

Thẩm Lãnh cười đi ra ngoài, không về nhà, lại đi phiếu hào Thiên Cơ.

"Có phải số bạc Hàn Hoán Chi gửi chia làm hai khoản không?"

"Phải."

"Đừng chia ra, đưa về một khoản." Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc: "Lấy ra ba ngàn lượng từ chỗ bạc ta gửi chuyển sang đó, đó là bạc trợ cấp dùng cho người tử nạn của phủ Đình Úy."

Lâm Lạc Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Năm ngàn đi, ta thêm hai ngàn lượng."

Bình Luận (0)
Comment