Sau khi vào cung Hàn Hoán Chi và bệ hạ đã nói chuyện rất lâu, bệ hạ cũng rất để tâm đến hôn lễ của ông ta và Vân Tang Đóa cùng với Diệp Vân Tán và Chu Tiểu Nhu. Cách ngày đã định không còn mấy ngày nữa, bên Diệp Vân Tán cũng đang bận rộn, nhưng Hàn Hoán Chi lại vẫn là phần lớn thời gian đều ở trong phủ Đình Úy xử lý công vụ, cho nên bệ hạ đã mắng ông ta vài câu.
Trước tết các nha môn đều đang tổng hợp mọi việc trong một năm này, nha môn như phủ Đình Úy tất nhiên càng rườm rà hơn một chút, đã làm bao nhiêu vụ án, đã bắt bao nhiêu người, những chuyện này đều phải nộp lên cho Nội các kiểm tra đối chiếu trước tết, sau khi Nội các chỉnh lý lại nộp lên ho bệ hạ, trên danh nghĩa là bệ hạ trực tiếp quản lý phủ Đình Úy, nhưng những trình tự này không thể tỉnh lược.
Bên Hộ bộ cũng bận, việc kiểm tra đánh giá quan viên Đại Ninh một năm trên cơ bản đã kết thúc, sau khi tổng hợp cũng sẽ báo lên Nội các.
Cho nên Đậu Hoài Nam rất bận, tuy rằng ông ta ở Nội các chẳng qua là một bang bút không có địa vị và tiếng nói, nhưng bởi vì bệ hạ đã đặc biệt căn dặn cho nên thủ phụ, thứ phụ, các vị đại nhân trong Nội các đều có chút chiếu cố đối với ông ta, hôm nay đại nhân này giao cho ông ta một việc, ngày mai đại nhân kia giao cho một việc, ngược lại ông ta còn giống một thứ phụ hơn, bận hơn bất cứ ai khác.
Thẩm Lãnh đi gặp ông ta cũng là gặp mặt vội vàng, chỉ nói hai câu. Biết ông ta sẽ bận cho nên Thẩm Lãnh vẫn chọn đi vào thời gian ăn cơm trưa, kết quả là cầm sợi dây Thẩm Lãnh cho ông ta, sau đó nhét cái bánh bao vào miệng liền mau chóng chạy về Nội các, hai câu nói, trong đó có một câu còn là tự giễu nói rằng vào Nội các bận đến chổng vó, nhưng Thẩm Lãnh nhìn ra được Đậu Hoài Nam rất thích cuộc sống như vậy.
Đây mới là cuộc sống mà ông ta muốn.
Nội các à, thánh địa trong suy nghĩ của những người đọc sách.
Nói người đọc sách học tập gian khổ mười năm vì tiền đồ, mục tiêu cuối cùng nhất có người nào không phải là có thể vào Nội các?
Khi Thẩm Lãnh xuất cung thì Hàn Hoán Chi cũng xuất cung, hai người gặp nhau ở cửa, vì thế Thẩm Lãnh hết sức tự nhiên sáp lại xe ngựa của Hàn đại nhân.
"Tiện đường đưa ta một chuyến."
"Cũng không tiện đường."
"Vậy thì làm phiền chở ta một chuyến."
"Nếu không thì sao?"
"Ta đến phủ Đình Úy uống trà cùng ông."
"Đưa Thẩm tướng quân hồi phủ." Hàn Hoán Chi nheo mắt nói: "Lúc nãy nói chuyện với bệ hạ một lúc, dường như bệ hạ rất không hài lòng về ngươi, người nói nếu kiểm tra đánh giá thiên hạ thông văn hạp, chắc chắn ngươi là người không đủ tiêu chuẩn nhất, đã bao lâu rồi ngươi không có viết thông văn hạp?"
"Ta ở Trường An mà." Thẩm Lãnh thở dài: "Ta ở Trường An thì viết thông văn hạp gì?"
Hàn Hoán Chi mở trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi đã quên quy định của thông văn hạp? Việc lớn việc nhỏ, mọi việc đều tấu."
"Vậy ta tấu cái gì? Tấu ta đã không minh không có thêm một phiếu hào, Hàn đại nhân còn là cổ đông?"
Hàn Hoán Chi: "Chưa từng có người nào trực tiếp uy hiếp đô đình úy phủ Đình Úy như vậy."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Do ta oán niệm, tại sao Hàn đại nhân ông không đi Nghênh Tân Lâu?"
"Đâu có rảnh?"
"Là ông sợ."
Hàn Hoán Chi trầm mặc.
Thẩm Lãnh cười cười, vỗ vai Hàn Hoán Chi nói lời thấm thía: "Cậu nhóc, làm người từng trải qua ta nói cho ngươi một chút kinh nghiệm, trước đại hôn trong lòng thấy sợ là điều tất nhiên, khi đó ta cũng sợ. Ta cũng có thể nghĩ đến tại sao ngươi sợ, ngươi cảm thấy mỗi năm chỉ cùng nàng ta đoàn tụ một lần hai lần, quá thiệt thòi cho nàng ta, tuổi xuân tươi đẹp của nàng ta cứ trôi qua trong sự chờ đợi ngươi mòn mỏi, trong lòng ngươi có quỷ, đến mức sợ thấy nàng ta, sợ nhìn vào mắt nàng ta."
Hàn Hoán Chi vẫn giữ im lặng.
"Nhưng sao ngươi không suy nghĩ, bây giờ thứ tốt nhất ngươi có thể cho nàng ta là cái gì? Chính là việc bệ hạ sắp xếp, đây đã là tốt nhất, nếu ngay cả kết quả tốt nhất nằm trong khả năng mà ngươi cũng không cho nàng ta, nàng ta sẽ nghĩ như thế nào?"
Hàn Hoán Chi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh, dường như câu nói này đã lay động ông ta.
"Nữ nhân sẽ không yêu cầu xa vời những thứ nằm ngoài khả năng của nam nhân nhà mình, nhưng sẽ quan tâm những thứ nằm trong khả năng nhưng nam nhân nhà mình lại không muốn cho."
Thẩm Lãnh giống như một trưởng giả hiền từ: "Tin ta đi, ta là người từng trải qua."
Hàn Hoán Chi hừ một tiếng: "Chớ không phải là ngươi đã quên vai vế."
"Nhưng ngươi chưa thành thân, chưa thành thân thì chính là cậu nhóc."
Hàn Hoán Chi: "..."
Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Chúng ta lại tính chuyện vai vế. Trước đây Hàn đại nhân ở phủ Lưu Vương hoặc nhiều hoặc ít cũng đã được Thẩm tiên sinh chỉ điểm chứ? Ngay cả không có danh sư đồ nhưng có quan hệ sư đồ, thánh nhân nói nhất nhật vi sư chung thân vi phụ, cho nên ông và ta cùng thế hệ."
Hàn Hoán Chi: "..."
Thẩm Lãnh dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng hơi giương lên: "Vừa rồi ta đã nói câu gì? Nhất nhật vi sư?"
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Thẩm Lãnh, có sát khí.
Thẩm Lãnh: "Có thể xuống xe giữa đường không..."
Hàn Hoán Chi thở ra một hơi thật dài, căn dặn xa phu ở bên ngoài một tiếng: "Đi Nghênh Tân Lâu."
Nghênh Tân Lâu đã giăng đèn kết hoa, bệ hạ ra ý chỉ là hai người Hàn Hoán Chi, Diệp Vân Tán cùng thành thân một ngày, cho nên không thể đều cử hành hôn lễ trong nhà mình, nếu không thì khách mời phải làm sao? Đều là quan cùng triều, tất nhiên các đại nhân trong triều đình không thể chạy hai đầu, bên này ăn nửa bữa rượu mừng liền mau chóng chạy đến nhà khác ăn nửa bữa rượu mừng, nói ra cũng bị người ta chê cười, cho nên Nghênh Tân Lâu là lựa chọn tốt nhất.
Sau hôn lễ, ai về nhà nấy.
Tất cả việc chuẩn bị đều ở Nghênh Tân Lâu, đồ dùng cần thiết của hai nhà đều tập trung ở đây, sau đó lại phân công nhân thủ đưa qua bố trí. Mấy ngày nay Diệp Vân Tán và phu nhân ông ta Chu Tiểu Nhu cả ngày đều ở Nghênh Tân Lâu chọn đồ, thi thoảng còn phải đến cửa tiệm của Trà gia chọn son phấn và áo cưới.
Đại ai cân Vân Tang Đóa đến từ thảo nguyên ngồi ở cửa Nghênh Tân Lâu, ở đây không có bao nhiêu người quen biết nàng, đối với nàng mà nói ngược lại còn là sự thanh nhàn hiếm có, mọi việc trên thảo nguyên đều do nàng làm chủ, sau khi đến Trường An liền trở nên mỗi ngày đều rất dài.
Mỗi một ngày.
Đung đưa chân, nhìn người đến người đi trên đường cái, tạm thời quên mình là đại ai cân.
Nàng chưa bao giờ đi thúc giục Hàn Hoán Chi, cũng chưa từng đến phủ Đình Úy, chưa từng nói một lời nào, cũng không có nghĩa là trong lòng không buồn. Nàng luôn cười giống như một cô nương ngốc vô tư lự giúp đỡ Diệp Vân Tán và Chu Tiểu Nhu chọn đồ, chọn son phấn, thậm chí ngay cả áo cưới của Chu Tiểu Nhu cũng là kiểu dáng mà nàng chọn, bản thân nàng thì sao?
Nàng giả vờ giống như thật sự mình đã quên, nàng cũng sẽ thành thân cùng một ngày.
Diệp Vân Tán và Chu Tiểu Nhu ở trong lầu chọn đồ, Vân Tang Đóa cười cười ở cùng họ một lúc, líu ríu nói chuyện như một con chim sẻ, thừa lúc người không chú ý nàng liền một mình ra ngoài, ngồi ở đó ngẩn người nhìn người qua lại, nhìn mây trên bầu trời.
Đúng lúc này, chiếc xe ngựa màu đen ngừng lại.
Qua cửa sổ xe Hàn Hoán Chi đã nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cô nương kia, trong lòng đau thắt một cái.
"Có muốn tự tát cho mình một cái không?" Thẩm Lãnh thở dài: "Mỗi ngày nàng ta đều đến Nghênh Tân Lâu, mỗi ngày đều bận trước bận sau cho hôn lễ của người khác, rõ ràng có thể không như vậy, tại sao nàng ta còn muốn đến đây?"
Tất nhiên là mong ngóng, chờ đợi.
Nếu Hàn Hoán Chi đến đây thì sao.
Hàn Hoán Chi hít sâu một hơi bước xuống xe ngựa, cất bước đi về phía Vân Tang Đóa. Lúc nhìn thấy ông ta, đầu tiên là cô nương bướng bỉnh kiên cường kia cười cười, mắt cũng sáng lên, sau đó nghiêng đầu, không muốn để cho ông ta nhìn thấy nước mắt đột nhiên xuất hiện trong mắt mình.
Hàn Hoán Chi đi đến trước mặt nàng, trầm mặc một lúc sau đó bỗng nhiên vươn hai tay ôm lấy nàng, Vân Tang Đóa lập tức hơi đỏ mặt. Nàng vốn không phải một cô nương rụt rè, người trên thảo nguyên tính tình đều nồng nhiệt hơn người trung nguyên một chút, tính cách nàng cũng cởi mở hào phóng, nhưng trước giờ Hàn Hoán Chi đều chưa từng chủ động như thế, trong lúc nhất thời trở nên luống cuống.
"Chúng ta vào trong."
Hàn Hoán Chi cầm tay Vân Tang Đóa đi vào Nghênh Tân Lâu, Thẩm Lãnh giống như một ông cha già đứng ở đó ngây ngô cười hì hì.
Trà gia bỗng nhiên từ bên cạnh nhảy ra, đưa tay gõ một cái lên gáy Thẩm Lãnh: "Nhìn tân nương tử người ta xinh đẹp, mắt cũng không chớp?"
Thẩm Lãnh: "Ta là đang suy nghĩ một vụ làm ăn lớn."
"Làm ăn lớn gì?"
"Có phải lúc trước ta đã chuẩn bị rất nhiều hỷ phục cho nàng không?"
"Đúng vậy."
"Dường như kiểu dáng đã cũ rồi, hay là chúng ta thu hết những bộ mới lại, bán những bộ đó cho bọn họ!"
"Hửm?"
"Nói đùa thôi..." Thẩm Lãnh khuỵu chân xuống tựa đầu vào vai Trà gia: "Đó là chứng nhân hạnh phúc của chúng ta, sao có thể bán được chứ?"
Trà gia mỉm cười gật đầu: "Khởi tử hồi sinh rất nhanh đấy."
Thẩm Lãnh cười hì hì.
Đương nhiên hắn không nỡ tặng chỗ hỷ phục đó ra ngoài, tất cả mọi thứ liên quan đến Trà gia hắn đều không nỡ, cho dù là giày vải Trà gia làm cho hắn, những đôi đã đi hỏng rồi cũng không vứt đi đôi nào cả, tất cả đều cất đi.
Còn có cái túi xách nhỏ yêu dấu mỗi khi ra ngoài hắn nhất định sẽ đeo, trên túi sách là chữ mà hắn yêu cầu Trà gia thêu lên, hắn vốn định tự thêu, khổ nỗi viết cũng không viết đẹp huống chi là thêu? Về phần kỹ thuật thêu của Trà gia, so sánh giữa hai người, tất nhiên vẫn là Trà gia thêu đẹp hơn.
Trên túi sách nhỏ thêu bốn chữ to bắt mắt... Nhất Gia Chi Chủ.
Trà gia cũng có một cái túi sách nhỏ giống y hệt, trên túi sách thêu sáu chữ... Nhất Gia Chi Chủ Chi Chủ.
Nàng vốn không muốn thêu, Thẩm Lãnh nhất quyết bắt nàng thêu, chỉ là túi sách nhỏ kia nàng không bao giờ đeo ra ngoài, mặc dù thú vị nhưng thể diện của nam nhân nhà mình nàng không giữ thì ai giữ? Cho nên tất cả mọi người nhìn thấy cái túi sách nhỏ Nhất Gia Chi Chủ kia, không nhìn thấy Nhất Gia Chi Chủ Chi Chủ.
Hai người mười ngón siết chặt đi vào Nghênh Tân Lâu, trước mặt hai cặp vợ chồng mới lớn hơn bọn họ không ít tuổi, nghiễm nhiên một cặp lão phu thê.
Cùng lúc đó, cổng thành thành Trường An có một nam nhân trẻ tuổi dáng vẻ vội vàng, sắc mặt tái nhợt chờ kiểm tra vào thành, hắn ta không dám dùng giấy chứng nhận thân phận thật của mình, như vậy sẽ dẫn đến chú ý và còn trêu chọc thị phi, từ một ý nghĩa nào đó mà nói bây giờ hắn ta là một đào binh.
Hắn ta từ nam cương xin nghỉ phép trở về, vốn là muốn tham gia đại sự tế tổ của gia tộc, nhưng bởi vì trên đường chậm trễ đã về muộn mấy ngày, lúc về đến nhà thì chỉ nhìn thấy vách tường đổ nát.
Hắn ta tên là Bạch Niệm.
Người trẻ tuổi vốn từng muốn tranh phong với Thẩm Lãnh ở trong thủy sư, đáng tiếc, dường như mọi lúc mọi nơi đều không thắng được Thẩm Lãnh. Kỳ thi lớn các quân lại càng bị hào quang của Thẩm Lãnh hoàn toàn che khuất, cho nên khiến người ta đã bỏ sót hắn ta, ngay cả chính hắn ta cũng cảm giác mình giống một nhân vật quần chúng lướt qua sân khấu.
Nhưng hắn ta không hận Thẩm Lãnh.
Hiện tại người hắn ta hận là hoàng hậu.
Đến bây giờ, hắn ta đã không có bất cứ ý nghĩ gì khác, cái gì mà vượt qua Thẩm Lãnh, cái gì mà trở thành đại tướng quân một phương, những thứ này đều không quan trọng, hắn ta chỉ muốn báo thù, tất nhiên hắn ta biết một chút chuyện của gia tộc, đương nhiên cũng hiểu căn do diệt môn của Bạch gia là gì. Lần này đến Trường An hắn ta chỉ có một ý nghĩ... ý nghĩ của Bạch Niệm là, giết hoàng hậu.
Nhưng hắn ta biết, hoàng hậu không ra khỏi hậu cung, muốn giết bà ta thì nói dễ hơn làm?
May mà, không chỉ có một mục tiêu, hoàng hậu khiến Bạch gia hắn ta diệt môn, nhưng hậu tộc cũng ở thành Trường An.
Dương gia tuy khiêm tốn, nhưng một gia tộc lớn như vậy ở đây, luôn có rất nhiều người có thể đi giết.
Ví dụ như...
Dương Tâm Niệm.
Điểm trùng hợp là, trong tên của hai người đều có một chữ Niệm.