Đời người lần đầu tiên cảm thấy quẫn bách vì tiền, làm cho Bạch Niệm đã mất hết can đảm lại càng thêm phiền não. Lúc hắn ta trở lại thành Tương Ninh nhìn thấy một bãi phế tích, tra xét mấy ngày liền phỏng đoán đến Bạch gia diệt môn tất nhiên có quan hệ với hoàng hậu, cho nên đã lập tức đến Trường An, trên đường đi thông qua kênh liên lạc cũ của Bạch gia mua một giấy chứng minh thân phận giả, bạc mang theo trên người cũng đã dùng gần hết.
Sau khi vào thành Trường An nhìn nhìn túi tiền đã xẹp lép của mình, thế mà ngay cả một cái khách điếm tốt một chút cũng không thuê nổi.
Mặc dù Bạch gia không được tính là danh môn vọng tộc thật sự trên ý nghĩa gì, nhưng mà mấy năm gần đây nhờ có lượng lớn tài vật của hậu tộc rót vào, cho nên cuộc sống của Bạch gia cũng khá xa hoa, ở địa phương không ai có thể sánh bằng. Bạch Niệm là người trẻ tuổi trưởng thành trong khoảng hai mươi năm nay, vừa khéo trải qua thời kì huy hoàng quật khởi của gia tộc, có khi nào phải rầu rĩ vì chuyện ăn mặc?
Chính bởi vì chưa từng trải qua những chuyện này, lại nóng lòng báo thù cho nên căn bản không có một kế hoạch chu toàn nào, chỉ nghĩ là không giết được hoàng hậu cũng phải giết chết vài người của hậu tộc, dù sao cũng không thể cứ bỏ qua như vậy.
Nhưng mà giờ này khắc này Bạch Niệm đứng ở đầu đường Trường An, đầu óc mờ mịt.
Trên đường cái treo đèn lồng đỏ, tuy vẫn chưa thắp sáng nhưng cũng tràn ngập hỷ khí, người đi qua đi lại khóe miệng đều mang ý cười, sắp tết rồi, dường như mỗi người đều rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.
Bạch Niệm bỗng nhiên muốn khóc.
Gia tộc bị giết, thân nhân chết hết mà hắn ta cũng không khóc, lúc này nhìn nhà khác vui vẻ đoàn tụ lại nghĩ tới mình cô độc lẻ loi, càng ngày càng bi thương.
Mê mang đi trên đường cái, thật sự không nhịn được, tìm một góc ngồi xổm xuống gào khóc, nhưng hắn ta không có vận khí tốt khi lúc trước Nhan Tiếu Tiếu vào Trường An muốn giết Thẩm Lãnh, gặp thay đổi cặp vợ chồng già đã thay đổi cuộc đời nàng ta.
Hắn ta ngồi xổm trong góc tối, cứ ngồi ôm gối như vậy, cho đến khi hoa đăng sáng lên, đèn lồng đỏ trên đường cái đều sáng lên, ban đêm ở thành Trường An càng có vẻ phồn hoa hơn, mà hắn ta càng có vẻ cô đơn hơn.
Đây là nhận thua rồi sao?
Bạch Niệm vịn tường đứng lên, nhìn số bạc trong túi tiền ít nhất còn đủ sống được mấy ngày, trước tiên tìm một quầy hàng ven đường, mua hai khay bánh bao nhỏ, một bát cháo gạo, ăn ngấu ăn nghiến, trước giờ cũng chưa từng nghĩ thứ ngon nhất trên thế gian lại là thứ rẻ tiền như vậy, một miếng bánh bao một miếng cháo, dư vị trong miệng khiến hắn ta cảm thấy lại nhìn thấy hy vọng lần nữa.
Sau khi ăn no rồi người trở nên tỉnh táo hơn, nghĩ cùng lắm thì không ở trong khách điếm, lại mua hai khay bánh bao dùng giấy dầu gói lại nhét vào ngực. Bộ cẩm y vốn quý gia kia giờ này khắc này nhìn cũng bẩn thỉu rồi, tất nhiên hắn ta cũng sẽ không để ý, người mà ngay cả chết cũng đã nghĩ xong rồi, còn có gì để cố kỵ.
Mang theo mấy thứ này hỏi thăm đến nơi ở của hậu tộc, nằm trong một phạm vi rất lớn ở phía đông thành đều là trạch viện của hậu tộc, tuy rằng hậu tộc bị hoàng đế chèn ép, nhưng hậu tộc cũng là bộ mặt của Đại Ninh, tất nhiên sẽ không bị tước đoạt đi tất cả những gì nằm trong quy định.
Đương kim hoàng hậu hơi khác với hoàng hậu Đại Ninh trước đây, nhà mẹ đẻ bà ta ở ngay trong Trường An.
Các đời hoàng đế Đại Ninh trước khi trở thành hoàng đế đều có một quá trình tất nhiên, đó chính là được lập làm thái tử, mà ngoại trừ thái tử ra thì các hoàng tử khác đều sẽ bị phân phong rời khỏi Trường An, nhưng đương kim bệ hạ thì không phải, điều này đã tạo thành hiện tượng từ khi Đại Ninh lập quốc đến nay lần đầu tiên xuất hiện hậu tộc hoàng tộc đều ở đô thành.
Không phải là đêm Trường An lạnh sao?
Bạch Niệm tự nói với mình rằng không có gì.
Bánh bao trong ngực vẫn còn nóng hổi, có bánh bao ở đây, cùng mình trải qua đêm thứ nhất cũng không tính là gì, hà tất ở trong khách điếm gì đấy.
Đi lướt qua, đối diện vùng trạch viện lớn kia của hậu tộc có một lâm viên, nhánh sông của sông Tiểu Hoài chảy qua đây, còn có một ngọn núi thấp, hắn ta từ trong quân về nhà không có mang theo thiên lý nhãn, nhưng với năng lực của hắn ta muốn vào cũng không phải việc khó gì, bằng thân thủ của hắn ta, lẻn vào lâm viên cũng không phải việc khó gì.
Lặng lẽ leo lên ngọn núi thấp kia, nhìn thấy toàn bộ khu kiến trúc rộng lớn như vậy của hậu tộc.
Lấy thiên lý nhãn nhìn, trong đại viện hậu tộc người đến người đi, không khí đón tết cũng rất rộn ràng.
Nhưng độ ấm trong ngực dần dần giảm xuống, không quá nửa canh giờ, bánh bao đã nguội lạnh, chỗ nào còn có thể sưởi ấm cho hắn ta, chỉ dựa vào nhiệt độ cơ thể của hắn ta còn miễn cưỡng có thể làm cho bánh bao không đông cứng lại thôi.
Lạnh.
Lại càng lạnh hơn.
Bạch Niệm lạnh run lên, áo khoác lông trên người tuy đẹp nhưng cũng không thật sự chống lạnh bằng áo bông, mà đêm lạnh này cho dù là quấn chăn bông thật dày ngồi ở trên đỉnh núi nhỏ cũng lạnh đến không chịu nổi.
Chịu đựng, chịu đựng.
Buồn ngủ đến mức không chịu được, đang ngủ lại bị cái lạnh làm tỉnh giấc, thiên lý nhãn giống như khối băng, căn bản là không cầm được.
Đây là một đêm khó khăn nhất trong cuộc đời Bạch Niệm, hắn ta cũng không biết làm sao mình vượt qua được, cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi mặt trời đỏ nhô lên ở phía đông, dường như trên người cũng có chút hơi ấm, nhưng đây chẳng qua là ảo giác mà thôi.
Lấy bánh bao từ trong ngực ra nhưng lại phát hiện đã đông cứng rồi, cắn một miếng, trong miệng giống như nhai thứ hỗn hợp của gỗ và băng vậy.
Khóc lớn, nhưng không dám khóc thành tiếng.
Đến bờ sông dùng thứ nước buốt lạnh thấu xương để rửa mặt, đâu thể rửa được cái gì, gắng gượng đi lên đường cái ở bên ngoài, nghĩ đến bến thuyền hẳn là sẽ có rất nhiều đồ bị vứt đi, vì thế liền một đường hỏi thăm đi về phía bến thuyền. Sắp đến tết, trên bến thuyền thành Trường An cũng trở nên quạnh quẽ, ở trong góc có vứt rất nhiều vải bạt bị hỏng và thùng hàng không kịp thu dọn.
Nhưng đối với Bạch Niệm mà nói lại giống như nhìn thấy căn nhà ấm áp và chiếc giường thoải mái.
Hắn ta dọn ra một cái thùng gỗ, lót vải bạt vào, sau khi vò vào thùng gỗ lại kéo mấy thứ như vải bạt đắp lên người, cứ cuộn mình như vậy khoảng nửa canh giờ sau lại ấm áp hơn, thật sự ấm áp hơn, sau đó liền mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, đâu còn có thể nghĩ gì về đến chuyện ngồi xổm bên ngoài đại viện hậu tộc, có thể ngủ một giấc ấm áp như vậy đã là yêu cầu xa vời rồi.
Lúc tỉnh ngủ lại cảm thấy lạnh thấu xương, không nhịn được run lẩy bẩy, quấn chặt mấy thứ chung quanh mà vẫn lạnh đến mức không chịu nổi, cuối cùng lại run lên đến mức răng đánh vào nhau lập cập, lại thêm đầu đau muốn nứt ra.
"Tiếng gì vậy?"
Hai đệ tử của Lưu Vân Hội mặc áo khoác màu trắng đi tuần tra bến thuyền theo lệ thường, lúc đi ngang qua nghe thấy tiếng rên khe khẽ và tiếng răng va chạm, hai người nhìn nhau, lặng lẽ di chuyển về phía góc khuất.
Nửa canh giờ sau, Hắc Nhãn đã đến kho hàng.
Lúc này Bạch Niệm đã mê man, lên cơn sốt cao, đệ tử của Lưu Vân Hội đắp lên người hắn ta hai lớp chăn bông mà hắn ta vẫn cứ run rẩy.
"Đây là bị nhiễm lạnh, nhìn không phải một kẻ lang thang, y phục trên người đắt tiền, nhưng mà rất bẩn."
Hắc Nhãn vén chăn bông lên, Bạch Niệm lập tức cuộn tròn người, Hắc Nhãn thò tay ra lục tìm trên người Bạch Niệm, tìm ra một miếng thiết bài tướng quân, sắc mặt lập tức hơi thay đổi.
"Tướng quân ngũ phẩm của thủy sư Đại Ninh?"
Lại một canh giờ sau, Bạch Niệm đã ở trong phủ Đình Úy.
Y quan đã sang khám qua, bón thuốc, lại bón một chút cháo, nhìn người có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều.
Lúc trời tối Hàn Hoán Chi đi sang, sau khi liếc nhìn một cái liền nhíu chặt mày, tất nhiên ông ta nhận ra người kia là ai. Trong kỳ thi lớn các quân cũng không phải từng gặp một lần, với trí nhớ của ông ta, đương nhiên sẽ không nhìn lầm.
Sáng sớm hôm sau Bạch Niệm mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy mình lại đang nằm trong một gian phòng, trên người còn đang đắp chăn bông, hắn ta ngồi bật dậy, trong đầu nổ ầm một tiếng, lại nặng nề ngã ngửa xuống.
Muốn giơ tay lên dụi mắt, một tiếng lách cách, nghiêng đầu nhìn, trên cổ tay lại quấn dây xích.
Cửa mở ra kêu két một tiếng, Hàn Hoán Chi bước đến, liếc mắt nhìn Bạch Niệm một cái sau đó kéo ghế ngồi xuống.
"Đói không?"
"Hàn... Hàn đại nhân?!"
Sắc mặt Bạch Niệm lập tức trắng bệch.
"Dựa theo quy định, lúc này ngươi vốn không nên ở đây, mà là ở trong phòng giam của phủ Đình Úy ta. Hiện giờ thủy sư tác chiến ở nam cương, ngươi lại xuất hiện ở bắc cương, Đại Ninh lập quốc đến nay đều không có chuyện đào binh xuất hiện. Ngươi thân là tướng quân ngũ phẩm lại trốn khỏi chiến trường, như thế nào cũng thiếu một lời giải thích hợp lý."
Hàn Hoán Chi dựa người ra sau: "Giải thích thì sao?"
Bạch Niệm lắc đầu, một chữ cũng không muốn nói.
Hắn ta chỉ cảm thấy cuộc đời của mình thật sự là thất bại đến cực điểm, ngay cả muốn báo thù cũng bị bản thân làm thành như vậy, nghèo túng như thế, thê thảm như thế, xem ra mình thật sự là kẻ vô tích sự, không biết tại sao lại nghĩ đến sự hăng hái lúc vừa mới gia nhập thủy sư, so với cảnh tượng hiện tại này, thật sự buồn cười.
"Không muốn nói?" Hàn Hoán Chi cười cười: "Nếu ta đoán không sai, hẳn là ngươi xin nghỉ về nhà tế tổ, kết quả phát hiện Bạch gia ngươi đã xảy ra chuyện lớn, sau đó ngươi liền chạy đến Trường An."
Bạch Niệm ngẩng đầu lên: "Ta muốn giết..."
"Ngươi muốn đến tìm bệ hạ kể khổ giải oan đúng không?"
Hàn Hoán Chi cười nói một câu, sắc mặt Bạch Niệm lại thay đổi lần nữa: "Hả?"
"Khó tránh được, gia tộc gặp đại nạn như thế, ngươi không có đồng nào trên người chạy đến thành Trường An muốn gặp bệ hạ cũng là hợp tình lý, nhưng phủ Đình Úy ta đã đang tra xét vụ án của Bạch gia, nếu ngươi biết manh mối gì, hoặc là có phỏng đoán gì, cứ việc nói với ta trước."
Bạch Niệm ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
"Bạch gia chỉ còn lại một nam nhân trẻ tuổi là ngươi thôi." Hàn Hoán Chi cúi đầu nhìn tay của mình: "Có những con đường một khi chọn sai rồi, cả đời sẽ bị hủy hoại."
Bạch Niệm lẩm bẩm: "Nhưng cuộc đời ta còn có cái gì không bị hủy hoại nữa?"
"Còn sống là có ý nghĩa, với năng lực của ngươi có thể làm những gì, giết người ư?" Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi không nói gì cả, ta cũng chưa nghe thấy gì cả, ngươi tự suy nghĩ."
Sau khi nói xong ông ta đứng dậy rời đi: "Cho ngươi thời gian vài ngày suy nghĩ một chút, là dùng sức của ngươi đi làm mấy chuyện không có ý nghĩa, cho dù ngươi có thể giết vài người thì cuối cùng cũng rơi vào kết cục bị chặt đầu, hay là đợi đến sau này, lỡ như có ánh bình minh xuất hiện."
"Ánh bình minh..." Bạch Niệm cúi đầu: "Nhưng ta còn có thể làm những gì nữa, chẳng lẽ cứ tiếp tục ở lại đây?"
"Những chuyện này để sau này hãy nói." Hàn Hoán Chi đi ra ngoài cửa, dừng bước lại: "Muốn ăn gì thì cứ việc nói, chờ sau khi khỏi bệnh ta sẽ tìm ngươi làm mấy việc. Ngươi không phải một kẻ ngốc, chắc hẳn là hiểu ta nói với ngươi nhiều như vậy là vì cái gì."
Bạch Niệm hít sâu một hơi: "Hiểu."
Đương nhiên hắn ta hiểu, dường như đây là sự lựa chọn tốt nhất, bệ hạ vẫn luôn bất mãn đối với hậu tộc, chẳng lẽ là bệ hạ muốn hành động?
Dường như Bạch Niệm lại nhìn thấy hy vọng, nếu hắn ta có thể dùng sức của mình đánh đổ hậu tộc, dường như càng có ý nghĩa hơn là đi giết vài người, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, tết càng ngày càng gần.