Bạch Niệm ở ngay trong phủ Đình Úy, bởi vì tâm thái đã tốt hơn một chút, bệnh cũng nhanh khỏi hơn, sau hai ngày nhìn đã không khác người bình thường, chỉ là không có hứng thú làm việc gì, cả ngày đều ngồi ngẩn người ở cửa sổ.
Hàn Hoán Chi làm xong việc ở bên Nghênh Tân Lâu trở lại phủ Đình Úy đi sang xem hắn ta, vào tiểu viện liền nhìn thấy Bạch Niệm ngồi ở cửa sổ giống như một người gỗ, vì thế khẽ nhíu mày.
"Ngươi biết mình thua ở chỗ nào không?"
Hàn Hoán Chi đi đến chỗ cửa sổ hỏi một câu, lúc này Bạch Niệm mới phát hiện Hàn Hoán Chi đến, rõ ràng nhìn thấy người vào nhưng lại hoàn toàn không có ảnh hưởng đến việc hắn ta ngẩn người, nhìn thấy thì nhìn thấy, ngay cả cử động một chút cũng không có.
"Hả?"
"Ta đã nghe nói, mục tiêu của ngươi ở trong thủy sư chính là vượt qua Thẩm Lãnh."
Hàn Hoán Chi cũng không vào phòng, đứng ở ngay ngoài cửa sổ ngữ khí bình thản nói: "Hắn sẽ không ngồi ở đây ngẩn người như ngươi, hắn không có nhiều thời gian để ngẩn người như vậy."
"Hắn đã trải qua chuyện thảm liệt như ta sao?"
"Có lẽ, những gì hắn trải qua còn thảm hơn những gì ngươi trải qua, ít nhất hai mươi năm đầu ngươi ở gia tộc cẩm y ngọc thực, mà hắn là một cô nhi, đến bây giờ hắn cũng không biết cha mẹ mình là ai, khi còn quấn trong tã lót đã bị người ta vứt trong đống tuyết ven đường vào đêm tuyết lạnh, nếu không phải được người khác nhặt, chống chịu không quá một nén nhang là có thể chết cóng. Mà người nhặt được hắn lại căn bản không coi hắn là người, 6 – 7 tuổi bắt đầu làm cu li, mười mấy tuổi vác bao lớn chạy đến bến thuyền, mười hai tuổi mới bắt đầu luyện công." Hàn Hoán Chi nói một mạch nhiều như vậy: "Ngươi nghĩ có khi nào hắn tinh thần sa sút như ngươi bây giờ?"
Bạch Niệm mặt hơi biến sắc: "Hắn..."
"Ngươi đi theo ta."
Hàn Hoán Chi nói một tiếng, xoay người đi ra ngoài, Bạch Niệm cũng không biết Hàn Hoán Chi muốn dẫn hắn ta đi đâu, máy móc đi theo ra ngoài, sau khi lên xe ngựa của Hàn Hoán Chi lại đi thêm một thời gian ngắn, lúc dừng lại mới phát hiện là đại doanh cấm quân.
Hàn Hoán Chi dẫn Bạch Niệm vào trong, tất nhiên hắn ta không xa lạ gì giáo trường đại doanh cấm quân này, dù sao trong kỳ thi lớn các quân cũng thường xuyên ở đây.
Hàn Hoán Chi thò tay ra chỉ về phía trước, Bạch Niệm nhìn theo hướng ông ta chỉ liền nhìn thấy cái gã mồ hôi chảy như mưa kia ở trên giáo trường, vác một cối xay đá nặng chừng năm mươi cân, chạy vòng quanh giáo trường.
"Thuận thì bất kiêu, nghịch thì bất nỗi." Hàn Hoán Chi chậm rãi nói: "Nếu ngươi có địa vị của hắn hiện giờ, đề đốc thủy sư tòng tam phẩm độc lĩnh một quân, phu nhân là con gái nuôi của quý phi trong cung, bằng hữu bên cạnh đều là hiển quý, ngươi sẽ giống như hắn sáng sớm mỗi ngày chạy một mạch đến giáo trường cấm quân, sau đó cả buổi sáng đều không ngừng huấn luyện không?"
Xa xa, Thẩm Lãnh ném cối xay đá xuống mặt đất, đứng cách xa cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng trầm đục của vật nặng kia rơi xuống đất.
Sau đó tên kia hoạt động hai cánh tay vài cái, đi bộ vài vòng, rút đao ra bắt đầu luyện chém, một động tác duy nhất làm cho người khác rất khó chịu, chỉ là chém, từng đao từng đao, từng chút từng chút, cũng không biết làm sao hắn có thể giữ cho lòng không nảy sinh mâu thuẫn.
"Ta..." Bạch Niệm mấp máy môi: "Mỗi ngày hắn đều như vậy?"
"Mỗi ngày đều như vậy."
"Ta còn tưởng rằng, lúc ở trong quân hắn như vậy, về đến nhà chung quy cũng sẽ lơi lỏng."
"Cho nên ngươi vĩnh viễn không bằng hắn, cho dù bây giờ ngươi bắt đầu đuổi theo cũng không đuổi kịp, người ưu tú còn phải cố gắng hơn ngươi, ngươi cảm thấy phần thắng của ngươi là cái gì?"
Bạch Niệm cúi đầu: "Cho nên không cần phải cố gắng?"
"Không cố gắng, ngay cả bóng lưng của hắn ngươi cũng không nhìn thấy." Hàn Hoán Chi xoay người: "Trong phủ Đình Úy cũng có giáo trường, khi nào bản thân ngươi chịu đi luyện một chút thì đi, khi nào ngươi cảm thấy khó chịu muốn làm chút việc thì đi tìm ta. Trước tết thậm chí trong một tháng sau tết ta đều không có việc cho ngươi làm, ngươi cũng có thể tiếp tục rúc trong phòng giả chết, ta nuôi ngươi, chỉ là vì ngươi hữu dụng, mà ngươi hữu dụng không phải vì giá trị tự thân của ngươi, là vì chuyện của ngươi liên quan đến một số hành động của phủ Đình Úy trong tương lai, chỉ vậy mà thôi."
Hàn Hoán Chi lên xe ngựa, Bạch Niệm trầm mặc đi theo phía sau Hàn Hoán Chi: "Sau này ta còn về thủy sư được không?"
"Phải xem ngươi coi mình là người gì."
"Hử?"
"Nếu ngươi coi mình là một phế nhân, đừng nói thủy sư không cần ngươi, sương binh cũng không cần ngươi. Nếu ngươi vẫn không quên mình là tướng quân ngũ phẩm của Đại Ninh, là thần tử trụ cột của triều đình tương lai mà bệ hạ cũng nhớ tên ngươi, bất kể là ở thủy sư hay là ở bất kỳ nơi nào khác, tương lai đều tươi sáng."
"Bây giờ ta muốn làm việc." Bạch Niệm hít sâu một hơi sau đó chậm rãi thở ra: "Ta biết rất nhiều bí mật của hậu tộc, những việc kinh doanh ở Giang Nam đạo. Bạch gia tuy đã diệt nhưng khi trước đây nhiều việc kinh doanh đều là Bạch gia ra mặt, bề nổi hay bề chìm ta cũng biết không ít."
Hàn Hoán Chi khóe miệng mỉm cười: "Vậy ngươi cần gì?"
"Cho ta một trăm người."
"Không có."
"Năm mươi người."
"Không có."
"Hai mươi!"
"Được." Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Cho ngươi hai mươi người, việc ta cần không phải là ngươi dẫn người của ta đi giết người, phủ Đình Úy không làm việc phạm pháp loạn kỷ cương, người của phủ Đình Úy chỉ tra việc phạm pháp loạn kỷ cương."
"Ta hiểu!" Bạch Niệm hất cằm lên: "Ta không đuổi kịp hắn, cũng không muốn không nhìn thấy bóng lưng của hắn."
Một canh giờ sau, cung Vị Ương.
Độ ấm trong Đông Noãn Các làm cho người ta thấy buồn ngủ, nhất là sau giờ ngọ, bệ hạ chỉ nghỉ ngơi một lúc liền trở lại bàn sách xử lý chính vụ. Lý Thừa Đường không những có cơ trí bẩm sinh của người hoàng tộc Lý gia, cũng có sự cần cù vượt xa người khác.
Lúc Hàn Hoán Chi vào thì hoàng đế vừa mới phê duyệt xong bản tấu chương cuối cùng, hiếm khi làm xong sớm hơn bình thường chút, liếc nhìn sắc trời: "Cùng trẫm đi Nghênh Tân Lâu, có chuyện gì thì trên đường nói, trẫm vẫn chưa đi xem thử hôn sự của hai người các khanh chuẩn bị như thế nào."
"Bệ hạ nên nghỉ ngơi một lúc."
"Trên xe chợp mắt là được, khanh nói chuyện của khanh."
Sau khi lên xe Hàn Hoán Chi nói: "Chuyện của Bạch Niệm đã sắp xếp tạm ổn rồi, hắn tự nguyện về Giang Nam đạo, những việc hậu tộc âm thầm kinh doanh chung quy cũng có thể moi ra không ít. Đoán chừng, người của Bạch gia ở trong quân và nhậm chức trong quan phủ các nơi cũng sẽ không được buông tha, chỉ là Bạch Niệm vừa mới từ nam cương trở về, còn bị chậm trễ hành trình, cho nên vừa khéo tránh được cửa tử."
"Trước khi trẫm bắc chinh, tất cả mầm họa đều nhất định phải loại bỏ." Hoàng đế nhắm mắt lại nói: "Trẫm luôn cảm thấy, nàng ta dù ngoan độc thế nào cũng chỉ là một con sói cái bảo vệ con, những mưu mẹo đó trẫm cũng không để vào mắt. Trẫm cũng đã từng nói, nàng ta muốn chơi thì trẫm chơi cùng, nhưng trong thời gian đánh trận với bắc cương trong Đại Ninh quyết không thể xảy ra chuyện bất trắc gì, nếu nàng ta điên lên thừa dịp trẫm ở bắc cương làm ra những chuyện xấu gì, Đại Ninh dù là một ngọn núi cũng có thể sẽ sụp đổ một góc."
"Thần hiểu."
"Nàng ta muốn làm một oán phụ, vậy thì làm oán phụ đi, để nàng ta ngoại trừ oán hận ra cái gì cũng không làm được." Hoàng đế trầm mặc một lát: "Động đến Bạch gia? Trẫm động, cũng không đến lượt người nhà nàng ta động. Trước tháng 2 năm sau, tất cả những việc hậu tộc kinh doanh trong Đại Ninh, bề chìm bề nổi, đều moi ra hết, trẫm bắc chinh cần một khoản bạc lớn, vừa hay cần dùng đến, trẫm dung túng hai mươi năm, cũng là tích lũy tiền cho hôm nay."
"Thần tuân chỉ."
"Khanh cẩn thận một chút." Hoàng đế mở mắt nhìn Hàn Hoán Chi: "Nếu như bị bức điên lên, đầu tiên nàng ta sẽ giết khanh."
Hàn Hoán Chi cười: "Thần không dễ chết như vậy."
"Hai người Phương Bạch Kính và Cổ Lạc người nào ưu tú hơn một chút?"
"Hiện giờ xem ra, Phương Bạch Kính tốt hơn."
"Cảnh San thì sao?"
"Đại cục không đủ."
"Vậy trước tiên xem Cổ Lạc và Phương Bạch Kính đi, mấy năm sau khanh theo trẫm xuất chinh, đánh xong trận chiến đó, trẫm để cho khanh đi thảo nguyên."
Hàn Hoán Chi ngây ra, cúi đầu không nói.
"Trẫm biết đã làm khó khanh, nhưng trên thảo nguyên ai làm chủ trẫm cũng không tin được, chỉ có Vân Tang Đóa là đại ai cân thì trẫm cảm thấy thảo nguyên tuyệt sẽ không xảy ra chuyện, thảo nguyên an bình ba mươi năm, Đại Ninh đánh thắng Hắc Vũ trận chiến này, quốc lực có thể mạnh lên gấp đôi!" Ánh mắt hoàng đế lóe sáng lên: "Sau trẫm, Đại Ninh trăm năm không lo."
Đây là ước nguyện lớn của hoàng đế.
Hắc Vũ luận cương vực còn lớn hơn Đại Ninh, trông mong diệt Hắc Vũ là chuyện không thực tế, một đế quốc khổng lồ như vậy, bất kể là số lượng nhân khẩu hay là chiến lực quân đội đều không thua kém Đại Ninh, ngay cả về kinh tế cũng ngang nhau thì làm sao có thể dễ dàng diệt quốc? Ngay cả Đại Ninh đánh thắng trận chiến trong mấy năm sau này, Hắc Vũ cũng chỉ là bị thương nặng, trăm vạn chiến binh Đại Ninh giết vào Hắc Vũ cũng vẫn không có cách thống trị bên đó, huống hồ cũng không thể điều hết tất cả trăm vạn chiến binh qua được.
"Thần hiểu."
Hoàng đế lại nhắm mắt lại: "Cho nên trẫm không dám nghỉ ngơi, không dám ngủ nhiều, trẫm muốn làm quá nhiều quá nhiều việc, khanh biết trẫm có lo lắng gì không?"
Hàn Hoán Chi lắc đầu.
"Trước trẫm, các đời đế vương Đại Ninh đều mạnh hơn trẫm, nhưng con trai của trẫm... Thái tử tính cách như vậy, không có cách nào sánh vai với các đời tổ tiên, ngay cả trẫm cũng không sánh bằng. Biết con không khác ngoài cha, trẫm nhìn thấy rõ ràng, nhiều nhất nó chỉ là một người giữ gìn quốc gia, cho nên trẫm không dám thanh nhàn, nó không cứng rắn được, trông mong thế hệ của nó có thể đánh thắng Hắc Vũ?"
Hoàng đế cúi đầu: "Việc duy nhất trẫm có thể làm được chính là để sau khi nó kế vị cả đời cũng không cần đánh với Hắc Vũ, trẫm đánh cho Hắc Vũ trăm năm không vực dậy nổi, cũng sẽ không lo lắng trăm năm sau này của Đại Ninh. Trẫm đã nhìn thấy nó, vẫn chưa nhìn thấy thế hệ của cháu trai trẫm, nếu như người được nó truyền ngôi tính cách mềm yếu hơn nữa... Vậy thì phải làm sao? Thái tử mà trẫm dạy dỗ còn không cứng rắn nổi, tương lai đứa trẻ mà thái tử dạy dỗ..."
Hoàng đế trầm mặc.
Những lời này, ông ta cũng chỉ có thể nói với lão viện trưởng và mấy người Hàn Hoán Chi bọn họ, còn có thể nói với ai?
Tại sao ông ta dốc sức như vậy?
Là vì ông ta biết thái tử không được.
Đế quốc cường đại như Đại Ninh, ngay cả ngoại lực cũng không thể phá hủy, nhưng hai đời vua yếu nhược là có thể đưa Đại Ninh vào địa ngục vạn kiếp bất phục, thật sự không cần nhiều, hai đời là đủ rồi, đây còn là nói thái tử chỉ là mềm yếu chứ không phải bất tài, vua bất tài, một đời là đủ rồi.
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Bên cạnh trẫm, chỉ có thể dựa vào các khanh. Trẫm biết, trói buộc gia sự và hạnh phúc tương lai của khanh với vận mệnh của Đại Ninh là có lỗi với khanh, nhưng trẫm..."
"Đó cũng là tâm nguyện của thần." Hàn Hoán Chi ngẩng đầu lên: "Thần không có oán thán."
"Trẫm không phải một người tốt, nhưng trẫm muốn làm một hoàng đế tốt."
Trong xe ngựa trầm mặc, lần đầu tiên, giữa quân thần bọn họ lại xuất hiện bầu không khí như vậy. Hàn Hoán Chi không trách hoàng đế lợi dụng tình cảm của ông ta và Vân Tang Đóa, thật ra trên căn bản mà nói đây cũng không tính là lợi dụng. Ông ta không nói dối, một ngày nào đó có thể không dây dưa vào thị phi mà là cùng Vân Tang Đóa sống nương tựa vào nhau, là tâm nguyện của ông ta.
"Thế hệ này cùng các khanh, cùng trẫm vất vả." Hoàng đế lại nhắm mắt lại lần nữa: "Chỉ vì một đời sau, một đời sau nữa, không khổ cực, không chịu tội, thịnh thế phồn hoa lâu dài, quốc phú dân cường, trẫm dùng chiến tranh uy thiên hạ, là để sau này không còn chiến tranh nữa."