Lúc ăn cơm, lão viện trưởng dùng một miếng đậu hũ sốt tương nhắm với ngụm rượu cuối cùng, chép miệng một cái, rất thỏa mãn.
Yêu cầu của người già đối với đậu hũ đã không chỉ là mềm mịn, còn muốn đủ mùi vị, đậu hũ trắng trong lẩu tất nhiên hấp dẫn, nhưng đậu hũ kết hợp với đậu tương xào qua dầu cùng thịt thái hạt lựu, hầm nhỏ lửa trong thời gian hai nén nhang, mùi vị đó có thể làm cho đậu hũ thăng hoa đến một tầm cao khác.
"Đại Ninh quá lớn, cho nên người mệt nhất là bệ hạ." Lão viện trưởng tiếp tục nói về chuyện giáo dục vẫn luôn nói từ lúc nãy: "Không những phải suy nghĩ về hiện tại, suy nghĩ về sau này, ngay cả quá khứ cũng phải suy nghĩ đến, nếu làm hoàng đế như hoàng đế vong quốc Lâm Việt Dương Ngọc, cả ngày khoe khoang thi từ ca phú, mang danh tiếng một thi từ đại gia gì đó, nhưng nước mất rồi, hắn xứng là một hoàng đế? Nếu không phải bệ hạ mến nét chữ của hắn giữ hắn lại chép sách, người hại nước hại dân như vậy đã nên xử tử sớm rồi."
Hại nước hại dân.
Thẩm Lãnh ghi nhớ bốn chữ này.
Đúng vậy, còn có cái gì hại nước hại dân hơn một tên hôn quân?
Hồng nhan? Vì hồng nhan giận dữ liền mười bước giết người.
Đế vương à, mới là căn cơ của một quốc gia, điều đáng lấy làm may mắn nhất là Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm qua chưa từng có một hôn quân nào, cho dù có hơi hơi một chút cũng có thể làm được việc thủ quốc tăng thu, có một minh chủ thánh quân, như đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường, có thể làm cho quốc lực của Đại Ninh tăng mạnh, tứ phương đều sợ.
Nói thật, trước kia tại sao bắc cương quanh năm có chiến?
Nói cho dễ nghe một chút, là biên quân bắc cương Đại Ninh bất khuất, nhưng sau khi suy nghĩ sâu xa thì mới phát hiện, đó là Hắc Vũ ức hiếp người, Hắc Vũ ỷ vào thực lực quân sự mạnh hơn có năm nào từng dừng lại? Cho nên trên đất liền chiến binh Đại Ninh cũng chỉ là gần như vô địch, dù sao cũng còn có một Hắc Vũ như hổ rình mồi.
Trước đây Đại Ninh luôn là phản kích một cách bị động, cho đến hiện nay sau hai mươi năm Lý Thừa Đường làm đế mới chuyển hóa sự bị động này thành chủ động, cho nên buộc tân hãn hoàng của Hắc Vũ quốc phải thay đổi sách lược đối với Đại Ninh, từ chủ động khiêu khích biến thành bị động phòng ngự, thậm chí để nghênh đón trận chiến tất nhiên sẽ đến kia mà co rút lại toàn diện.
Mấy trăm năm Đại Ninh mới đánh hạ được một Bạch Thành của người Hắc Vũ quốc, chẳng lẽ không đủ để chứng tỏ sự chuyển biến của quân lực bắc cương?
"Bệ hạ đang xem mình là khai quốc chi quân." Giọng nói của lão viện trưởng hạ thấp xuống một chút: "Chỉ có như vậy, mới có thể sáng tạo cục diện tốt hơn cho Đại Ninh trong tương lai, đánh đổ Hắc Vũ, có thể khiến cho Đại Ninh ổn định trăm năm, mà việc giáo dục một khi thi hành trong cả nước, đó là đại kế ngàn năm của Đại Ninh."
Lão viện trưởng cười cười, có chút đắc ý.
Bởi vì phương lược biện pháp thi hành giáo dục lão đều đã kể viết ra chi tiết, chừng mấy vạn chữ, mười mấy năm trước lão đã trình lên bệ hạ bản tấu chương này, mà mười mấy năm trước lời phê của bệ hạ chính là... Đây là kế ngàn năm của Đại Ninh, trẫm để lại cho hậu nhân.
Có lẽ, sau trận chiến Đại Ninh với Hắc Vũ, sẽ đánh cho quốc lực lùi lại mấy năm thậm chí là mười năm, hai mươi năm, cũng có thể sẽ khiến cho bệ hạ gánh tiếng xấu vì điều này, lúc ấy người đương thời tất sẽ không hiểu bệ hạ như hậu nhân.
"Nhưng mà..." Lão viện trưởng thay đổi ngữ khí: "Nếu như, đời sau..."
Lão mấp máy môi, cuối cùng vẫn nhịn được mà không nói ra câu kế tiếp.
Nếu đế vương đời sau có lòng hiếu thắng thì sao? Cảm thấy Hắc Vũ đã bị bệ hạ đánh đổ, vậy thì rèn sắt khi còn nóng lại đánh thêm một trận thì sao? Nếu cảm thấy Đại Ninh đã căn cơ vững chắc nên muốn làm gì thì làm thì sao?
Đại Ninh không thể chịu được hư hại, lớn đến mấy cũng không chịu được.
Tại sao Lão viện trưởng lại đáp ứng lời thỉnh cầu mà Thẩm tiên sinh liều chết nói ra đó? Tại sao Hàn Hoán Chi đáp ứng thỉnh cầu của Thẩm tiên sinh, cho nên ngay cả người cách xa triều đình như Diệp Lưu Vân của Lưu Vân Hội cũng đáp ứng?
Ba người này đều là tâm phúc trong tâm phúc của bệ hạ.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ba người bọn họ tràn ngập lo lắng đối với tương lai, dù cho Đại Ninh hiện tại dân giàu nước mạnh, dù cho bệ hạ đang là độ tuổi tráng niên, dù cho có nắm chắc tất thắng đối với trận chiến Hắc Vũ, dù cho còn có kế ngàn năm mà lão viện trưởng hoạch định, bọn họ đều không thể không lo lắng, bởi vì là bọn họ nhìn thái tử lớn lên, là một anh chàng bám váy mẹ triệt để.
Hàn Hoán Chi, Diệp Lưu Vân đều là gia thần của phủ Lưu Vương, từ khi thái tử còn nhỏ đến bây giờ bọn họ vẫn luôn nhìn, tuy rằng bệ hạ chưa từng bỏ bê việc dạy dỗ thái tử nhưng đứa trẻ mà người lòng dạ nhỏ mọn như hoàng hậu bồi dưỡng ra thì có thể tốt đến đâu?
Thái tử quá mức ỷ lại mẫu thân gã, mọi việc đều hỏi, đã mười mấy tuổi rồi mà ngay cả mặc áo ăn cơm đều phải mẫu thân bón mẫu thân mặc, mà hoàng hậu thì coi đứa trẻ này thành bảo bối, tất cả việc lớn việc nhỏ đều chăm sóc đến, thế nên tính cách của thái tử thiên về âm nhu.
Lão viện trưởng lo lắng, một khi thái tử lên ngôi...
Nhưng lão viện trưởng không thể nói rõ, bởi vì bệ hạ không có ý định để cho Thẩm Lãnh lên ngôi, trước giờ đều không có, mà ngay cả nhị hoàng tử cũng chưa từng suy nghĩ đến, tuy rằng ngay từ đầu bệ hạ đã cố ý cho nhiều người ưu tú hơn đi dạy dỗ nhị hoàng tử.
Phế trưởng lập ấu, trước giờ đều là tối kỵ.
Lão viện trưởng không thể nói lời viên mãn, cho nên trong lòng nín nhịn đến bức bối, uống bình rượu lâu năm nóng hổi lúc nãy vào cũng cảm thấy không có bao nhiêu tư vị, vì thế quyết định về đi ngủ, buổi trưa ấm áp trong ngày đông giá rét, chỉ có ngủ mới không tính là phụ lòng.
Thẩm Lãnh và Trà gia đỡ lão viện trưởng về nghỉ ngơi, sau đó cáo từ.
Ra khỏi thư viện, trên đường trở về Thẩm Lãnh nghĩ bài tập của buổi sáng hôm nay chưa làm xong, thương lượng với Trà gia một chút, chiều đến đại doanh cấm quân luyện thêm, tất nhiên Trà gia sẽ không cản trở.
Đến đại doanh cấm quân, đầu tiên là Thẩm Lãnh chạy vài vòng, sau khi nóng người thì cởi trường sam trên người ra, trong mùa đông giá rét này chỉ mặc một cái áo đơn bắt đầu luyện thể lực, khoá đá trên giáo trường với hắn mà nói thật sự đã không có khó khăn gì. Mỗi lần Thẩm Lãnh đến luyện thêm là trong cấm quân đều sẽ có rất nhiều người vây xem, đều muốn học hỏi Thẩm Lãnh là như thế nào làm cho mình trở nên cường đại như vậy.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, không bao lâu trên giáo trường đã có thêm nhiều người, còn có người nhờ Thẩm Lãnh chỉ điểm mình võ nghệ, Thẩm Lãnh cũng vui vẻ giao thủ luận bàn với mọi người, tỷ thí trên giáo trường chỉ một chút đã dừng lại, đương nhiên tỷ thí giữa quân nhân chịu mấy quyền cũng sẽ không có ai tức giận.
Đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật đi qua nơi này, nhìn thấy Thẩm Lãnh lại ở trên giáo trường không kiềm được nhếch miệng mỉm cười. Nói ra thì đây là hậu sinh trẻ tuổi khiến người khác yêu mến nhất mà ông ta gặp suốt mấy chục năm tòng quân, nếu người trẻ tuổi này là người trong cấm quân của ông ta thì tốt biết mấy, ông ta cũng không nhịn được mà muốn bồi dưỡng Thẩm Lãnh trở thành người tiếp nhiệm đại tướng quân cấm quân trong tương lai.
Nhưng ông ta biết, thật ra tính cách của Thẩm Lãnh không thích hợp làm đại tướng quân cấm quân.
Ngược lại thì Mạnh Trường An thích hợp hơn.
Có lẽ có người sẽ hiểu khác, cho rằng tính tình lạnh lùng cứng rắn như Mạnh Trường An đương nhiên thích hợp làm đại tướng quân biên quân, thủ thổ khai cương là hoàn toàn có thể, nhưng làm đại tướng quân cấm quân, phải giữ được lòng trung thành, phải chịu được tịch mịch, không chỉ là trung với quân, mà càng quan trọng hơn là trung với nước, hai cái này lại không hoàn toàn giống nhau. Mạnh Trường An đã trải qua thăng trầm ở bắc cương, so với tính cách của Thẩm Lãnh lại càng dễ chấp nhận sự cô tịch của đại tướng quân cấm quân hơn.
Ví dụ như, năm đó ông ta không ra cổng thành, không để thế tử Lý Tiêu Nhiên vào thành, đó là vị vua tương lai do hoàng hậu Đại Ninh và đại học sĩ chỉ định, ông ta trung sao? Một khắc đó, ông ta lựa chọn trung với nước.
Đạm Đài Viên Thuật phái người đi mời Thẩm Lãnh đến, Thẩm Lãnh cầm trường sam của mình tuỳ ý khoác lên vai liền chạy qua, sau khi nhìn thấy Đạm Đài Viên Thuật liền không nhịn được cười: "Đại tướng quân muốn mời ta ăn cơm sao? Mặc dù lúc nãy ta đã ăn cơm trưa, nhưng không ngại ăn thêm một bữa nữa."
Đạm Đài Viên Thuật lắc đầu: "Theo ta đến giáo trường nhỏ ở phía sau."
"Giáo trường nhỏ?"
Thẩm Lãnh biết, đó là nơi thường ngày đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật luyện công.
"Mấy ngày nay mỗi ngày đều thấy ngươi ức hiếp người của cấm quân ta trên giáo trường lớn, ta không nhìn được, định dạy dỗ ngươi một chút."
"Ồ, bây giờ đại tướng quân ngài đến phiếu hào mua một tờ bảo hiểm an toàn thân thể còn kịp."
"Ha ha."
Đạm Đài Viên Thuật cười, dẫn Thẩm Lãnh đến giáo trường nhỏ ở phía sau.
"Tháo hết túi cát trên người ngươi đi."
"Được."
So chiêu với đệ nhất cao thủ trong quân như Đạm Đài đại tướng quân, tất nhiên Thẩm Lãnh không dám vô lễ, tháo hết toàn bộ túi cát xuống, sau đó hoạt động tứ chi một chút làm nóng người, hai người lấy đao gỗ gậy gỗ tỷ thí, dù sao thì thứ bọn họ tu đều là sát chiêu.
Thẩm Lãnh trẻ, trẻ thì khí thịnh, khí thịnh thì chủ công.
Đao ra, nhanh như sấm chớp.
Bộp một tiếng, đao gỗ vừa xuất thủ đã bị Đạm Đài Viên Thuật một côn đánh rơi.
Thẩm Lãnh ngây người nhìn bàn tay trống không của mình, thầm nghĩ sao có thể nhanh như vậy?
Sau một nén nhang, đừng nói đến gần người đại tướng quân, đao của Thẩm Lãnh cũng căn bản là không cầm được, tay cầm đao của hắn vững cỡ nào? Nhưng vững hơn nữa cũng vô dụng, đại tướng quân lúc nào cũng chiếm tiên cơ nhưng lại hậu phát chế nhân.
Đao của Thẩm Lãnh bá đạo đến mấy cũng không hề có đất dụng võ.
Bảo hắn cầm hắc tuyến đao nặng hơn hai mươi cân lên chiến trường chém giết một canh giờ cũng chưa chắc mệt đến đứt hơi, sau hai nén nhang, rõ ràng không có vận động thể lực lớn gì, nhưng Thẩm Lãnh đã mệt đến mức thở hồng hộc.
Đây chính là hậu quả của việc bị chế.
"Non."
Đạm Đài Viên Thuật quăng gậy gỗ ra phía sau, gậy gỗ đảo lộn vài vòng nhưng lại vừa khéo cắm trở lại giá binh khí.
"Khoảng thời gian ở thành Trường An, mỗi ngày ngươi đến giáo trường nhỏ cấm quân, ta đánh nhuệ khí của ngươi một trận, xem thử liệu ngươi có còn càn rỡ như vậy không."
Thẩm Lãnh cười: "Vậy thì phải nuôi cơm."
Bị đánh một trận, cổ tay đều bị đánh sưng lên, thế mà lại cái gã này lại vui hớn hở, khi về nhà sung sướng giống như chiếm được lợi lớn vậy... Đương nhiên là đã chiếm được lợi rất lớn, đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật đích thân chỉ điểm, kỳ ngộ này có nhiều không?
Nói ra thì, võ nghệ của Thẩm Lãnh ban đầu là học Thẩm tiên sinh, võ nghệ của Thẩm tiên sinh là chiêu thức giang hồ, sau này những gì Thẩm Lãnh luyện tập ở trong thủy sư lại là võ nghệ cơ bản của chiến binh, bất kể là đao pháp hay là cái gì khác, đều là học ở tất cả mọi người, cũng không có chỗ tuyệt diệu gì, sau này lại học Sở tiên sinh, võ nghệ của Sở tiên sinh là cực hạn của chiêu thức giang hồ.
Võ nghệ của Đạm Đài đại tướng quân mới là cực hạn của võ nghệ trong quân.
Trên đường về ghé qua đón Trà gia, hai người lại đến Nghênh Tân Lâu, đến nơi đi cùng mọi người làm việc một lát, Thẩm Lãnh cảm thấy mắc tè vì thế chạy đến nhà xí, sau đó mới phát hiện hai tay của mình sưng đau đến mức ngay cả việc đơn giản như cởi quần cũng trở nên khó khăn, may mà không mắc tè gấp, nếu không quần liền biến thành cái màng lọc rồi. Hai bên cổ tay của hắn đều bị gậy gỗ của đại tướng quân gõ vô số lần, nếu đại tướng quân không thu bớt lực, hai bàn tay này đã sớm để cho ông ta đánh phế rồi.
"Ừm... Đại tướng quân là một người trên mức mười." Thẩm Lãnh lẩm bẩm.
Đứng ở đó rầu rĩ, khó khăn lắm mới cởi được quần, lúc này cơn đau trên cổ tay mới bắt đầu khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Trần Nhiễm nhẹ nhàng chui vào trong nhà xí, vừa vào cửa đã nhìn thấy Thẩm Lãnh nửa ngồi nửa đứng ở đó ưỡn hông chổng mông đi tiểu, tư thế kia thật gợi cảm.
"Ngươi đây là muốn đâm thủng tường nhà xí à?"
"Không nhìn thấy tay ta đã thành như vậy à?"
"Ồ, chẳng trách cong vểnh lên như vậy... Đây là tay không có lực nâng gà rồi à."
"..."