Bách tính bình thường kết hôn, trong ngày cưới có một cách nói là huyện lệnh cũng không lớn bằng tân lang, phương bắc có một tục lệ, cho dù đội ngũ nghênh thân gặp huyện lệnh đại nhân từ phía trước mặt đi đến cũng không cần nhường đường, phải là huyện lệnh đại nhân chủ động tránh ra mới được.
Đó là bởi vì trong muôn vàn chuyện, chuyện thành thân là vui nhất, những việc khác đều đứng sau.
Hai cặp tình nhân vừa mới rời khỏi tiệm son phấn, đồ đã chọn xong còn chưa kịp thu lại, Trà gia nhìn hai cặp phu thê Hàn đại nhân, Diệp đại nhân đều hài lòng với những món đồ mình lựa chọn tỉ mỉ, bản thân nàng cũng vui vẻ.
Bảo người giúp việc trong tiệm dọn đồ, để vào hộp rồi đưa sang, Trà gia trở lại hậu viện luyện công.
Viện tử phía sau tiệm son phấn không quá lớn nhưng sạch sẽ ngăn nắp, trong viện có một cây liễu rất lớn, vào mùa hạ có thể che khuất cả viện tử, lúc này rét đậm, càng cây xum xuê rủ xuống, trên cành treo rất nhiều vòng sắt nhỏ, chỉ lớn hơn thân kiếm một chút xíu mà thôi. Tuy rằng đã lâu chưa từng động võ với người khác, nhưng công phu của Trà gia chưa bao giờ lơi lỏng, chỉ cần có thời gian là nàng sẽ luyện kiếm.
Thiên hạ kiếm đạo, mạnh nhất không gì qua được Sở Hoàng Kiếm.
Sự lĩnh ngộ của Sở Kiếm Liên trên kiếm đạo lại là các đời mạnh nhất, cho nên kiếm thuật của Trà gia cao, có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không biết cao cỡ nào.
Tiên sinh từng nói, người tập võ trong thiên hạ cả đời không động võ, mới là thiên hạ an ổn thật sự.
Sau khi đến hậu viện cầm Phá Giáp kiếm trong tay, người di chuyển dưới cây đại thụ giống như hồ điệp xuyên hoa, dưới tàng cây còn chôn không ít cọc gỗ bốn phía, nhưng không có quy tắc. Ở trong vòng cọc gỗ nàng tựa như người cá, thân pháp nhẹ nhàng nhanh nhẹn, mà trong lúc di chuyển còn liên tiếp xuất kiếm, mỗi một kiếm đều trúng giữa vòng tròn, vòng tròn không phải là yên tĩnh bất động, với tốc độ di chuyển nhanh như vậy vẫn có thể kiếm kiếm tất trúng, chuẩn xác như vậy, ngay cả Thẩm Lãnh cũng không làm được, đừng nói Thẩm Lãnh, Thẩm tiên sinh ở thời kỳ đỉnh phong cũng không làm được.
Hắc ngao ở trong viện nhàm chán nhìn nữ chủ nhân luyện công, mới đầu có thể cảm thấy không có gì, sau đó nhìn thấy Trà gia càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cái tên này cũng bắt đầu hưng trí, lại bắt đầu quay vòng bắt đuôi, giống như đang thi với Trà gia xem ai nhanh hơn vậy.
Trà gia chạy quanh cây vài vòng, không có một kiếm thất bại, sau đó chợt nghe thấy một tiếng ẳng, con chó ngốc kia quay tròn lệch ra ngoài quỹ đạo đập đầu vào góc tường, kêu ẳng ẳng ẳng, giống như đang nói với Trà gia rằng người đánh bức tường kia một trận cho ta, may mà Trà gia cũng đã buộc chăn bông ở góc tường này, ai bảo con chó ngốc ấy một ngày đập ba lần.
Trà gia phụt cười một tiếng, đi qua xoa xoa cái đầu to lớn của hắc ngao: "Quả nhiên là giống Lãnh Tử."
Hắc ngao ử ử ử.
Thẩm Lãnh từng nói, hắc ngao giống nàng.
Đúng lúc này Thẩm Lãnh đẩy cửa vào, dang hai cánh tay ra: "Ôm một cái nhiệt liệt nào."
Trà gia còn không có động, con chó đen khổng lồ đã nhảy tót lên nhào vào lòng Thẩm Lãnh, hai bàn chân lớn gác lên vai Thẩm Lãnh, đầu chó đối diện mặt người, lớn hơn mặt người không chỉ gấp đôi. Thẩm Lãnh cũng không tự chủ được lùi về sau mấy bước mới đứng vững: "Không có gọi ngươi..."
Hắc cẩu hé miệng, cái lưỡi lớn muốn liếm lên mặt Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh giật mình: "Co lại!"
Hắc ngao ngậm miệng, rụt đầu lại phía sau, còn tưởng là Thẩm Lãnh đang chơi với nó.
Thẩm Lãnh buông hắc ngao xuống, xoa xoa hông, Trà gia cười he he: "Vị tráng sĩ này, hông không ổn rồi?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Gần đây dùng nhiều... ."
Trà gia phì một tiếng, trong lòng chất chứa một chuyện, muốn nói mà lại không nói.
Thẩm Lãnh về đã gần hai tháng, ngoại trừ hồi đầu tháng ra ngoài một thời gian ngắn, hai người bọn họ cũng không nhàn rỗi, tháng này cái đó vẫn chưa đến, nàng cảm thấy có thể sẽ có chuyện lớn gì đó phát sinh.
Nhìn thấy Trà gia hơi mặt đỏ, Thẩm Lãnh càng ngày càng cảm thấy nàng không giống Trà gia: "Hảo hán, gần đây huynh bớt chơi với mấy nữ hài tử một chút, huynh nhìn huynh hiện giờ xem, chẳng đàn ông chút nào nữa cả."
Trà gia: "Ha ha."
Thẩm Lãnh theo bản năng nhảy về sau một cái, thấy Trà gia không đuổi theo lại càng cảm thấy không ổn: "Nàng sao vậy?"
Trà gia hít sâu một hơi: "Ta có thể... cái đó."
"Cái đó?" Thẩm Lãnh nheo mắt: "Hì hì, đang giữa ban ngày đấy."
Hắn đi qua muốn bế Trà gia lên, Trà gia vội vàng lắc đầu: "Lưu manh thối... Ý của ta là, có thể ta có rồi."
Thẩm Lãnh ngây người ra, sau đó xoay vòng tròn tại chỗ, rồi sau đó ôm hắc ngao đập tường bộp bộp, hắc ngao vẻ mặt mờ mịt, có thể sẽ còn có chút khó hiểu, tại sao chủ nhân muốn đập vào tường? Đập thì đập đi, người lấy đầu của mình mà đập ấy...
Thẩm Lãnh đi qua ngồi xổm trước người Trà gia, tai áp lên bụng dưới của Trà gia: "Ta nghe người ta nói, có thể nghe được tiếng của tiểu hài nhi ở trong bụng."
Trà gia đỏ mặt nói: "Đâu có nhanh như vậy, các đại tẩu của Lưu Vân Hội nói, phải đến mấy tháng sau mới có thể nhìn ra, 4 – 5 tháng mới có thể hơi to một chút, khi đó mới có động tĩnh."
Ục ục...
Thẩm Lãnh nghe thấy rồi.
Trà gia ngẩng đầu nhìn trời: "Đó là đói."
"Muốn ăn gì?!" Thẩm Lãnh đứng lên vén cổ tay áo lên: "Ta làm cho nàng."
Trà gia: "Gần đây khẩu vị cũng không được tốt lắm, chàng tuỳ tiện làm một ít, ta ăn hai miếng là được, hay là nấu bát mì đi."
Thẩm Lãnh xoay người: "Tuân lệnh."
Nửa canh giờ sau, Trà gia đặt cái bát trống rỗng thứ ba xuống: "Cảm giác còn có thể ăn thêm một bát nữa."
Thẩm Lãnh: "Khẩu vị không tốt lắm... Vị tráng sĩ này, sắp không nuôi nổi huynh rồi."
Trà gia hừ một tiếng: "Chàng không thể dỗ dành ta như một nữ hài tử thực sự sao?"
Thẩm Lãnh: "Nữ hài tử là nữ hài tử, thực sự hay không thực sự... ai da."
Trà gia vật Thẩm Lãnh xuống đất: "Đi nấu mì!"
Sau đó cười dịu dàng: "Thêm một bát nhỏ là được."
Nghênh Tân Lâu.
Hàn Hoán Chi với Thẩm tiên sinh và cả Diệp Lưu Vân ba người đang ngồi ở đó uống trà, có lẽ là đều biết ba người tụ lại với nhau thì chủ đề tất nhiên sẽ quan trọng, cho nên không có người nào mở miệng trước, bởi vì bọn họ còn đang chờ lão viện trưởng.
Cửa mở ra két một tiếng, lão viện trưởng chậm rãi đi vào, nhìn nhìn ghế chủ vị kia còn để lại cho mình lập tức thấy hơi ngại: "Đợi lâu rồi."
Sau khi ngồi xuống nhìn thấy ba cái khóa trên ngăn tủ mà Diệp Lưu Vân chuyên môn dùng để để lá trà, không nhịn được tò mò hỏi: "Tại sao?"
Diệp Lưu Vân liếc nhìn sang Thẩm tiên sinh, không cần trả lời.
Lão viện trưởng nói: "Chẳng trách hôm qua Thẩm Lãnh đến thư viện Nhạn Tháp đi lòng vòng một hồi lâu, còn nhất định bảo ta dẫn hắn đến Công Khoa Viện của Công bộ mở đi dạo, nhất quyết đến chỗ làm khóa ít người học nhất để tìm hiểu..."
Diệp Lưu Vân: "Thật sự đã đi?"
"Thật, còn nghiêm túc học suốt nửa canh giờ nữa."
Diệp Lưu Vân nhìn về phía Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh nhún vai ra vẻ vô tội: "Đây nhất định không phải ta bảo hắn làm."
"Nói chính sự thôi." Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: "Gần đây ta càng ngày càng không hiểu rõ thái độ của bệ hạ, truyền ngôi cho thái tử là chuyện đã định, nhưng gần đây bệ hạ bảo ta điều tra việc kinh doanh của hậu tộc, gia hạn cho ta trong vòng hai tháng phải xoá sạch tất cả việc kinh doanh ngầm của hậu tộc."
Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Trước đây những lời này huynh sẽ không nói lung tung."
Hàn Hoán Chi nói: "Trước đây là trước đây."
Lão viện trưởng cười nói: "Đã ngồi ở đây hết rồi, đừng úp mở nữa."
Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Ta chỉ thấy hơi khó hiểu, chúng ta biết rõ bệ hạ sẽ có phản ứng gì nếu như biết được chúng ta đã làm những gì, nhưng tại sao chúng ta còn phải mạo hiểm như vậy?"
"Ngươi tự hỏi lòng mình." Lão viện trưởng thở dài: "Ba người các ngươi đều là gia thần trong phủ Lưu Vương ban đầu, các ngươi đều thấy rõ ràng lúc bệ hạ vào Trường An khó cỡ nào, tất nhiên cũng sẽ hiểu giang sơn này của bệ hạ khó đổi cỡ nào, cho nên..."
Không cần phải nói đầy đủ, chính vì bọn họ cũng biết bệ hạ đã bỏ ra bao nhiêu vì Đại Ninh này, cho nên mới không muốn nhìn thấy trong tương lai giang sơn do bệ hạ cực khổ đánh hạ được bị hủy hoại, không phải là bọn họ thật sự muốn hoạch định ngôi vị hoàng đế tương lai cho Thẩm Lãnh, bọn họ làm như vậy là vì Đại Ninh, Thẩm Lãnh chỉ là một ứng cử viên. Nếu thái tử thật sự không chống đỡ nổi dẫn đến Đại Ninh xuất hiện nguy cơ, như vậy thì mấy người bọn họ nhất định phải làm chút gì đó mới được, mà nếu như sau khi thái tử lên ngôi Đại Ninh mọi chuyện đều tốt, vậy thì chuyện gì cũng sẽ không phát sinh.
Có thể nói trắng ra, đây còn không phải là mưu nghịch?
Trong thiên hạ, ai có thể ngờ được bốn người bọn họ sẽ mưu nghịch?
"Bốn người chúng ta, không đủ." Lão viện trưởng phá vỡ sự trầm mặc: "Ta già rồi, còn có thể gắng gượng được mấy năm bản thân ta cũng không biết, cho dù ta còn có thể gắng gượng được, nhưng dăm ba năm sau, ta già lú lẫn đã không có tác dụng gì, ta không thể hiệu lệnh người của trong thư viện, học sinh của thư viện thay đổi từng lớp từng lớp, cho nên nhiều nhất ta chỉ là đưa ra ý kiến, nếu các ngươi cảm thấy được, có lẽ nên đi hỏi Đạm Đài thử."
"Không được." Diệp Lưu Vân biến sắc: "Tuyệt đối không được, Đạm Đài Viên Thuật lập tức sẽ nói chuyện cho bệ hạ biết."
"Ta chỉ là nghĩ đến cái gì thì nói cái nấy." Lão viện trưởng nói: "Theo ta thấy, Đạm Đài chưa chắc sẽ nói, ta giống với Đạm Đài, ba người các ngươi giống nhau, các ngươi biết chỗ bất đồng này không?"
"Không biết."
"Trung quân và trung quốc." Lão viện trưởng nói: "Ta và Đạm Đài, đều là vế sau."
"Trước tiên đợi xem đã, đừng quên không phải bốn người chúng ta, còn có một Mạnh Trường An."
"Ý của bệ hạ là, sau này muốn cho Mạnh Trường An làm đông cương đại tướng quân."
"Đây cũng chính là sự tự tin bệ hạ mới có. Dường như bệ hạ biết rõ dù Bùi Đình Sơn muốn giết Mạnh Trường An, chỉ cần trong lòng người có ý niệm để cho Mạnh Trường An đến đông cương, Bùi Đình Sơn tất nhiên sẽ nhượng bộ."
"Nếu Mạnh Trường An thật sự làm đến đông cương đại tướng quân, lỡ như tương lai xuất hiện trường hợp thái tử muốn giết Thẩm Lãnh..."
Thẩm tiên sinh ngẩng đầu lên nhìn ba người kia, sắc mặt ba người kia đều trở nên ngưng trọng hẳn.
Chẳng lẽ là bệ hạ cố ý sắp xếp?
Năm ấy, Bùi Đình Sơn dẫn Đao Binh vạn dặm chạy đến thành Trường An, chặn thế tử Lý Tiêu Nhiên ở ngoài cổng lớn thành Trường An, nếu tương lai sau khi thái tử lên ngôi muốn giết Thẩm Lãnh, liệu Mạnh Trường An có dẫn Đao Binh từ đông cương giết qua hay không? Nhưng trường hợp lúc đó và lúc bệ hạ vào Trường An hoàn toàn khác nhau, thái tử danh chính ngôn thuận, Mạnh Trường An chưa chắc đến kịp, cho dù đến kịp, đó là tạo phản, là phải tru di cửu tộc.
Nhưng Mạnh Trường An sợ sao?
"Mạnh Trường An, đều không giống chúng ta."
Thẩm tiên sinh bắt đầu hối hận vì đã nói cho Mạnh Trường An biết chuyện.
Vì Đại Ninh, bọn họ có việc có thể làm cũng có việc không thể làm, bọn họ sẽ không binh vây thành Trường An, nhiều nhất việc bọn họ có thể làm được chỉ là tận lực bảo vệ Thẩm Lãnh, nhưng Mạnh Trường An thật sự không giống, nếu Mạnh Trường An biết Thẩm Lãnh gặp nguy hiểm, nếu không phải mang binh giết qua thì đó còn là Mạnh Trường An? Hơn nữa tuyệt đối đừng hoài nghi khả năng dạy binh của Mạnh Trường An, binh mà gã dạy, thật sự sẽ dám đi theo gã làm ra đại sự kinh thiên gì đó.
Giống như Đao Binh năm đó, thật sự dám đi theo Bùi Đình Sơn giết đến thành Trường An.
Chớ không phải là bệ hạ không nghĩ đến?
Mấy người nhìn nhau, sau đó lại không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa, cảm giác như bệ hạ đứng ở ngay ngoài cửa, cặp mắt kia cứ nhìn bọn họ như vậy, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy không rét mà run.