Bốn người ngồi ở trong phòng nhất thời trầm mặc, dường như ai cũng không biết nên nói gì tiếp, cho đến khi khoảng chừng một nén nhang trôi qua, Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân vẫn không nhịn được thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra phía cửa, cứ như bệ hạ một giây tiếp theo sẽ từ ngoài cửa đi vào, nhìn bọn họ nói, các khanh tưởng là giấu giếm được trẫm?
Bọn họ vốn nên hiểu, đó là bệ hạ, đăng cơ hai mươi năm nay, ai còn chưa từng cảm nhận nỗi sợ bị bệ hạ chi phối?
"Ta về đây."
Hàn Hoán Chi đứng lên, nắm chặt y phục trên người, rõ ràng độ ấm trong phòng cũng không thấp, nhưng ông ta lại thật giống như bị gió tuyết thổi qua vậy, nhìn có vẻ rất lạnh.
"Ta cũng về đây." Diệp Lưu Vân đứng lên.
"Ngươi về cái rắm." Lão viện trưởng trợn mắt lườm ông ta: "Đây là nhà ngươi."
Diệp Lưu Vân cười ngượng, ngồi xuống: "Vậy các người về đi."
Dường như đã không có dũng khí tiếp tục thương lượng gì nữa, Hàn Hoán Chi vừa đi ra ngoài vừa nói: "Trong lòng có ám muội chính là nhược điểm, sau này sợ là nhược điểm này sẽ đi theo chúng ta rất lâu, cho dù bệ hạ thật sự không biết gì cả, chúng ta cũng sẽ không dám nhìn vào mắt bệ hạ như trước đây, thứ giày vò người ta trước giờ đều không phải ám muội của người khác, là ám muội trong lòng mình."
Thẩm tiên sinh cúi đầu đi xuống bậc thang, bước chân chợt dừng lại: "Cho nên, bệ hạ biết nhưng không quản?"
Hai người khác đi xuống lầu cũng dừng bước chân lại, nhìn nhau, Diệp Lưu Vân ở trong phòng vừa mới bưng chén trà lên, nghe được câu này, nước trà trong chén suýt chút nữa văng ra ngoài.
Cung Vị Ương.
Bệ hạ đặt bản tấu chương cuối cùng của ngày hôm nay trên bàn. Trên bàn của ông ta vĩnh viễn đều ngăn nắp chỉnh tề, ông ta quen làm việc có trật tự, mà thật ra sự ngăn nắp chỉnh tề trên bàn đủ để chứng tỏ trước khi sắp xếp đồ bệ hạ đã nghĩ kỹ những thứ này nên sắp xếp như thế nào, đây cũng không phải một câu nói thừa, ông ta quen chi phối.
Nói một cách khác, ông ta dùng hai mươi năm để quen việc chi phối.
Đại Phóng Chu đứng ở một bên, nhìn sắc mặt bệ hạ thử hỏi dò một câu: "Bệ hạ có muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không?"
"Cũng được." Hoàng đế đứng dậy: "Đi thăm nhị hoàng tử."
Đại Phóng Chu vội vàng đi ra cửa căn dặn nội thị qua thông báo trước cho Ý quý phi. Sau khi ra khỏi Đông Noãn Các bệ hạ nhìn sang phía Nội các, vừa hay nhìn thấy Đậu Hoài Nam chạy chậm về phía nhà xí, ông ta cũng đã nhìn thấy hoàng đế, vẫn còn đang chạy đã quỳ xuống bụp một tiếng, hai đầu gối còn trượt về phía trước không ít.
"Thần Đậu Hoài Nam bái kiến bệ hạ."
Mấy chữ này nói ra thậm chí không tốn một giây, từ trong miệng tuôn ra ào ào.
"Sao phải gấp như vậy?" Hoàng đế liếc nhìn Đậu Hoài Nam một cái: "Không thể đi à? Cũng là người làm việc ở Nội các rồi, không trầm ổn chút nào cả."
Đậu Hoài Nam thầm nghĩ thần thật sự sắp bận chết rồi, một canh giờ dùng như hai canh giờ, nếu không phải là nhịn đến mức không chịu nổi nữa thì cũng không dám chạy đi nhà xí, vừa mới ra ngoài đã bị bệ hạ người nhìn thấy, còn nói thần không trầm ổn, thần oan uổng.
Oan uổng cũng không thể nói.
"Thần biết lỗi rồi."
"Đứng lên đi." Hoàng đế nhìn ông ta một cái, bỗng nhiên dường như nghĩ tới điều gì đó: "Cùng trẫm đi dạo một chút, đi đến cửa cung Ý quý phi thì khanh trở về, trẫm có mấy lời muốn hỏi khanh."
Đậu Hoài Nam khép chặt chân đứng lên, cũng không dám nói không, cúi đầu: "Thần tuân chỉ."
Hoàng đế đi ở phía trước, Đậu Hoài Nam cất bước khúm núm đi theo, càng đi hai chân càng khép chặt vào nhau.
"Thẩm Lãnh tiến cử khanh lên, khoảng thời gian này trẫm cũng thấy rõ tài năng của khanh, lão viện trưởng từng nói khanh có mấy phương lược muốn nói với trẫm, sao vẫn không thấy tấu chương đưa lên?"
"Thần vẫn chưa nghĩ thấu triệt." Đậu Hoài Nam vừa đi vừa nói: "Thật ra nhớ ra thần sẽ nói với bệ hạ, có một phần vốn là mười mấy năm trước lão viện trưởng đã từng nói rồi, liên quan đến chuyện giáo dục, điều thần nghĩ và điều lão viện trưởng nghĩ không mưu mà hợp, chỉ là không ngờ lão viện trưởng đã nghĩ đến sớm hơn thần rất nhiều rất nhiều. Còn có một số khác là về việc chỉnh đốn biên điền, thần nghĩ là, ngoại trừ bắc cương ra thì biên quân các nơi khác đều có thể trồng lương thực, tự cấp tự túc."
"Vậy thì giống cái gì." Bệ hạ cười nói: "Để chiến binh đi làm ruộng, là binh hay là nông?"
"Thần đã tính qua." Đậu Hoài Nam cúi đầu nói: "Đưa lương thực từ các nơi đến biên cương, cho dù sau này có thủy sư vận chuyển đi đường thủy tiêu hao ít, nhưng ít nhất cũng phải tiêu hao hết ba phần..."
Nói đến đây lại khép chân, sau đó tiếp tục nói: "Biên quân đồn điền bỏ trống, đây đối với biên quân mà nói là chuyện tốt. Thần nghe nói, binh sĩ biên quân nhiều tâm sự nặng nề, quanh năm giết chóc cũng sẽ làm người u uất, không ít lão binh xuất ngũ về nhà tâm tình đều sẽ thay đổi, mà trồng trọt có thể khiến cho bọn họ thay đổi tâm trạng, lương thực trồng ra bất kể là tốt xấu, dù cho chỉ có thể bù lại phần bị tiêu hao khi vận lương, cớ sao mà không làm?"
"Trẫm suy nghĩ đã, mau tổng kết ra hết những gì khanh muốn nói cho trẫm xem thử." Hoàng đế liếc mắt nhìn Đậu Hoài Nam một cái: "Sao mặt lại trắng như vậy?"
Đậu Hoài Nam: "Thần... không sao."
Ông ta thầm nghĩ chuyện bất nhã kiểu này, thần cũng không thể nói được.
"Khanh cảm thấy Thẩm Lãnh như thế nào?" Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu.
Đậu Hoài Nam chấn động trong lòng, không có trả lời ngay, không dám trả lời ngay.
Bỏ đi chuyện ông ta có thể vào Nội các là nhờ Thẩm Lãnh tiến cử không nói, đơn thuần chỉ là hoàng đế hỏi ông ta một triều thần khác như thế nào, ông ta cũng không thể tùy tiện nói cho xong. Ông ta tùy tiện nói một câu, có khả năng phá hủy tiền đồ của người khác, nhưng nếu như không có chỗ xấu nào cả mà chỉ nói chỗ tốt, bệ hạ tất nhiên sẽ cảm thấy ông ta thảo mai khéo đưa đẩy, ai cũng biết bệ hạ không thích người như vậy.
"Người thập toàn cửu mỹ."
Trầm mặc một hồi lâu, Đậu Hoài Nam đưa ra một câu nói như vậy.
"Hửm?" Hoàng đế không nhịn được cười: "Thập toàn cửu mỹ... Lời khen ngợi như vậy mà khanh cũng có thể nói ra, chớ không phải là vì hắn đã tiến cử khanh vào Nội các? Lời nịnh hót này của khanh, nói quá rồi."
"Thập toàn, là nói bản thân Thẩm tướng quân không có bất cứ vấn đề gì, bất kể là võ nghệ cá nhân, phẩm đức, khí tiết, trung thành, tín niệm, dũng nghị, thân thiện, pháp độ, tầm nhìn, mưu lược đều có, cho nên là thập toàn. Mà thập toàn cửu mỹ là vì Thẩm tướng quân còn có khiếm khuyết, nhưng mà mãi không thể sửa đổi, cho nên cũng chỉ là thập toàn cửu mỹ."
"Cái gì?" Hoàng đế dừng bước chân lại: "Khanh nói khiếm khuyết phần nào?"
"Tầm nhìn."
"Hửm?" Hoàng đế trầm mặc một lát: "Nói tiếp."
"Nếu tầm nhìn của tướng lãnh binh chia làm ba bậc, không thể nghi ngờ là Thẩm tướng quân đã đến bậc thứ ba, nhưng thần cảm thấy tài năng của Thẩm tướng quân không chỉ là độc lĩnh một quân, ngài ấy có thể hoàn mỹ hơn cao hơn. Ba bậc thứ nhất là người, thứ hai là khí, thứ ba là trời... Người, kẻ thù, đồng bào, đều là người, là sự lý giải và suy nghĩ đối với người, khí là chỉ binh giới chiến thuyền, thậm chí là chiến trường, đều là khí, trời thì là cái nhìn đại cục. Thẩm tướng quân bất kể là người vẫn là khí đều thuộc thượng đẳng, duy chỉ có sự lý giải về người là có chút không đủ."
"Tiếp tục."
"Thẩm tướng quân rất để ý đến tình, có thể sẽ vì tình mà vứt bỏ cả đại cục không màng đến."
Sau khi nói xong câu đó trong lòng Đậu Hoài Nam chấn một cái, thầm nghĩ có phải mình nói hơi quá rồi không? Chỉ là tùy tiện nói hai câu là được, hà tất nghiêm túc như vậy?
"Khanh đang nịnh hót."
Hoàng đế mỉm cười lắc đầu.
"Đúng vậy, có thể liên quan đến quá trình trưởng thành của hắn."
Hoàng đế giống như có điều suy nghĩ.
"Quả thật sẽ vì những thứ khanh nói mà không màng đến đại cục."
Hoàng đế nghĩ tới Mạnh Trường An.
"Chắc khanh có cách gì?" Hoàng đế hỏi.
Lúc này Đậu Hoài Nam đã quên cái bụng dưới sắp nổ tung rồi, cúi đầu nói: "Không có cách, đâu có người thập toàn thập mỹ?"
Hoàng đế cười nói: "Trẫm thì lại có một cách, không để hắn lên chiến trường là được."
Sắc mặt Đậu Hoài Nam đột nhiên tái đi: "Thần đáng chết."
Lại quỳ xuống bụp một tiếng: "Thần không nên hồ ngôn loạn ngữ, Thẩm tướng quân là trụ cột nước nhà, bệ hạ không thể vì một lời thần nói mà đưa ra quyết định, nếu Thẩm tướng quân không lên chiến trường, với bệ hạ với Đại Ninh mà nói đều là tổn thất."
"Trẫm thuận miệng nói vậy mà thôi, hắn lại muốn không đi chiến trường." Hoàng đế vừa đi vừa nói: "Đừng tưởng trẫm nghe không hiểu, khanh đây vừa là giả ý thành khẩn vừa là sợ hãi, còn nói cái gì mà không có cách, chẳng lẽ không phải là đang nói tốt cho hắn?"
"Thần không nói tốt, lời thần nói thật."
"Ừm."
Hoàng đế chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì, làm cho Đậu Hoài Nam không đoán được.
"Về đi."
Hoàng đế căn dặn một tiếng, Đậu Hoài Nam lập tức xoay người, vịn tường mà đi.
Hoàng đế mới đầu không thấy, nghe thấy Đại Phóng Chu cười khẽ mới quay đầu lại liếc nhìn: "Sợ chân mềm nhũn rồi?"
"Là nhịn đến nỗi chân mềm nhũn thưa bệ hạ, vừa rồi Đậu đại nhân muốn đi nhà xí mà."
Hoàng đế nhìn thấy Đậu Hoài Nam bỗng nhiên ngồi xổm xuống, không nhịn được phát ra một tràng cười tự trách: "Ha ha ha ha ha... Ngươi dẫn hắn đi tìm chỗ thay y phục, thế này thành thể thống gì, thành thể thống gì! Ha ha ha ha ha..."
Đúng lúc này Vệ Lam từ một bên khác bước nhanh đến, nói nhỏ mấy câu bên tai hoàng đế, bước chân hoàng đế thoáng dừng lại, sắc mặt dường như có chút biến hóa rất nhỏ, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười: "Hợp tình lý."
Đại Phóng Chu không biết họ nói những gì, chỉ loáng thoáng nghe được cái tên Thẩm Lãnh này, còn có lão viện trưởng, Diệp Lưu Vân và Hàn Hoán Chi gì đó, tất nhiên y không dám đứng quá gần, cũng không dám nghe kỹ càng.
"Trẫm đã biết từ lâu." Hoàng đế vừa đi vừa nói với Vệ Lam: "Những việc này cấm vệ đừng đi theo dõi nữa, mấy người đó tụ tập với nhau hơn phân nửa là nói mấy chuyện nhàn tản như chơi mạt chược, sau này cũng không cần phái người đi theo."
"Vâng."
Vệ Lam cúi đầu.
Vừa lúc đi đến cửa cung Ý quý phi, hoàng đế nhìn thấy một góc trong viện có một cây hồng rất cao rất cao, đã sắp đến tết, thế mà quả hồng vẫn chưa được hái, ông ta chỉ chỉ: "Đi hái mấy quả để trẫm nếm thử, hái hết xuống đi... Cho mấy người khanh nhắc đến lúc nãy, ngoại trừ Thẩm Lãnh ra, mỗi người đều gửi đến mấy quả, cứ nói là trẫm bảo bọn họ cũng nếm thử."
Vệ Lam đáp lại một tiếng, thầm nghĩ bệ hạ đây là ý gì?
Không lâu sau đó, Hàn Hoán Chi, Diệp Lưu Vân, lão viện trưởng và cả Thẩm tiên sinh đều nhận được quả hồng bệ hạ ban cho.
Lão viện trưởng ngồi ở đó nhìn quả hồng lạnh cóng bày trước mặt, sắc mặt hơi tái nhợt.
Bệ hạ muốn nói với lão, đừng quên chuyện động đến thế tử.
Thế tử Lý Tiêu Nhiên.
Lão thở dài một tiếng, thầm nghĩ bệ hạ quả nhiên là cái gì cũng có thể đoán được, cái gì cũng có thể biết được.
Nhưng mà nghĩ lại, tại sao bệ hạ chỉ cho mấy quả hồng, mà không phải là nói thẳng gì đó? Nếu là trị tội bọn họ, vậy là đủ rồi.
Nghĩ đến đây lão viện tử bỗng nhiên lại cười, cầm lấy quả hồng lạnh cóng kia cắn một miếng.