Sự sợ hãi và lo lắng của mọi người, đại bộ phận đều đến từ việc không biết.
Bên phía Đại Ninh từ đầu đến cuối đều không biết rốt cuộc Hắc Vũ lớn cỡ nào, rốt cuộc binh lực có bao nhiêu, cho nên lo lắng, trái lại cũng như vậy, Hắc Vũ cũng không biết rốt cuộc Đại Ninh lớn cỡ nào, binh lực có bao nhiêu, hai nước đánh nhiều năm như vậy dù sao cũng phải nói là lực lượng vẫn là ngang nhau, cho nên cũng chỉ là đoán được đại khái lực lượng ngang nhau.
Nhưng trên thực tế, cương vực của Hắc Vũ quốc rộng lớn vượt quá sức tưởng tượng, lúc trước Hắc Vũ lập quốc thống nhất tất cả lớn nhỏ có mấy trăm tiểu vương quốc, bản đồ đế quốc chắp ghép lại lớn đến mức ngay cả bản thân hãn hoàng Hắc Vũ cũng không biết rốt cuộc lớn cỡ nào.
Chỉ luận diện tích cương vực, Hắc Vũ gần như bằng hai lần Đại Ninh, cái này còn lớn hơn so với phán đoán của hoàng đế trước đó.
Nhưng bỏ đi vùng đất băng giá tương đương với một nửa cương vực Đại Ninh ở phía đông nam Hắc Vũ, cộng thêm sức sản xuất thấp của Hắc Vũ quốc, nông nghiệp cũng không phát triển như Đại Ninh, không chỉ là nông nghiệp, các ngành nghề đều kém hơn Đại Ninh một chút, cho nên thực lực chênh lệch lớn.
Nhưng mà cũng bởi vì Hắc Vũ quá lớn, cho nên căn bản không có cách nào để thống trị, trước kia đế quốc Mông từng thống trị một thời gian ngắn ngủi, nhưng căn bản là không khống chế được, nếu muốn đảm bảo một nơi lớn như Hắc Vũ luôn ổn định, Đại Ninh cần đội quân ít nhất hơn một trăm năm mươi vạn chiến binh đóng thường niên, nhưng chuyện này căn bản là không thể.
Người hiểu rõ Hắc Vũ nhất bên Đại Ninh là Diệp Vân Tán, cho nên sau khi ông ta về nước hoàng đế đã nói chuyện cùng ông ta rất nhiều lần.
Đông Noãn Các.
Diệp Vân Tán mở bản đồ mình mang về ra trải trên mặt đất, không cần nghĩ cũng biết mấy năm nay ông ta đã mạo hiểm lớn cỡ nào để thu thập bản đồ, mà muốn giấu kỹ những bản đồ này không để bị phát hiện, mạo hiểm còn lớn hơn nữa.
"Vẫn không đủ toàn bộ." Diệp Vân Tán ngồi xổm ở đó chỉ chỉ: "Hồng Thành."
"Nơi này chính là quốc đô của Hắc Vũ quốc, nhìn từ quy mô cũng không kém cạnh Trường An, chỉ là Hắc Vũ còn lâu mới giàu có bằng Đại Ninh chúng ta, cho dù là bách tính sinh sống trong Hồng Thành thì đại bộ phận cũng sống không tốt lắm. Hắc Vũ quốc sưu cao thuế nặng, các bách tính nộp thuế xong cũng chỉ miễn cưỡng đủ sống, bách tính bên đó thường hay ăn một thứ gọi là bánh mì đen, khô khốc khó nuốt, còn kém xa bánh màn thầu của chúng ta."
Ngón tay của Diệp Vân Tán di động xuống phía nam bản đồ: "Từ Hồng Thành đến bắc cương của chúng ta ít nhất hơn một vạn dặm, từ Sâm Bảo xuống phía nam đến nam cương của bọn họ trong phạm vi nam bắc khoảng chừng hơn bốn ngàn dặm, đông tây gần vạn dặm đều tính là Hắc Vũ Nam Viện. Chỉ riêng Nam Viện binh lực chí ít có hai trăm vạn, chỉ là chiến lực cao thấp không đồng đều, trừ biên quân chiến lực hung hãn ra, còn có Khất Liệt Quân tinh nhuệ nhất của Nam Viện. Khất Liệt Quân có chừng năm vạn người, là Nam Viện đại tướng quân Tô Cái tự tay huấn luyện ra, chiến lực đáng sợ."
Diệp Vân Tán nói: "Điều khiến cho người lo lắng là trong phạm vi Nam Viện lớn như vậy có rất nhiều bộ tộc, nam nhân của những bộ tộc này lên ngựa là có thể tham chiến, cho nên thật sự có thể tính vào tổng binh lực của Hắc Vũ Nam Viện, sợ là..."
Diệp Vân Tán liếc nhìn sắc mặt hoàng đế: "Ít nhất có thể gom góp ra ba trăm vạn người."
Hoàng đế gật gật đầu.
Đại Ninh bắc phạt, số lượng chiến binh có thể điều dụng không vượt quá năm trăm ngàn, cộng thêm biên quân tuyến bắc cương, tây cương đông cương điều động ra, tổng binh lực cũng sẽ không vượt quá một trăm vạn.
Một trăm vạn đánh ba trăm vạn, còn là phe tiến công.
"Mấy năm nay sách lược đối với Hắc Vũ quốc sẽ không thay đổi." Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi nói: "Bắt đầu từ ba tháng trước đã lục tục có 7 – 8 bộ tộc nhỏ cộng lại dăm ba vạn người quy phục bên Đại Ninh, nhưng những người này trẫm không dám bỏ vào."
Sách lược này, thật ra là một thanh kiếm hai lưỡi.
Dùng tốt, tan rã thực lực Hắc Vũ tất nhiên sẽ có hiệu quả đối với trận chiến trong tương lai, nhưng người Hắc Vũ biết rõ Đại Ninh đang làm như vậy, nếu lỡ như phái một nhóm người sang giả vờ quy phục, tương lai khai chiến đây chính là mầm họa khổng lồ.
Đánh giá giữa các nước, sao lại đơn giản như vậy.
Hoàng đế khẽ cau mày: "Theo khanh thấy, ưu thế của chúng ta ở chỗ nào?"
"Thứ nhất, vừa rồi thần đã nói qua, tuy rằng Hắc Vũ Nam Viện có binh lực ba trăm vạn, nhưng trong đó có hai trăm vạn thậm chí không đánh được cả sương binh của chúng ta, mà cấu thành lại phức tạp, nếu có thể phân hoá tất nhiên lại càng không đáng nhắc đến. Có binh lực hai trăm vạn trở lên là các bộ tộc Hắc Vũ chắp vá lại, chỉ huy hỗn loạn, cũng không phải một lòng đoàn kết, thời chiến điều hành khó khăn, tất nhiên không thể so sánh với chiến binh Đại Ninh."
"Thứ hai, chúng ta có thủy sư liên tục không ngừng vận chuyển lương thực vật tư tiếp tế từ hải ngoại, mà người Hắc Vũ là nội hao, cương vực của bọn họ quá lớn hơn nữa tuyến bắc cương lại không trồng ra được lương thực, toàn bộ phải chờ vận chuyển qua, đường lương thực lâu dài, tiêu hao nghiêm trọng."
"Thứ ba, Tô Cái đã già, tuy rằng kỳ tài không thua đại tướng quân Thiết Lưu Lê, nhưng bởi vì Hắc Vũ đã thay hãn hoàng Tô Cái mà dần dần mất đi địa vị trước đây, sức ảnh hưởng đối với Nam Viện cũng không lớn như trước đây, huống hồ đám người Liêu Sát Lang dưới trướng ông ta cũng không phải quá thân cận với ông ta."
"Thứ tư, sĩ khí." Diệp Vân Tán nhìn về phía hoàng đế: "Đấu chí sĩ khí, người Hắc Vũ thua xa chiến binh Đại Ninh ta."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Vậy khanh cho rằng tỷ lệ thắng như thế nào?"
"5 – 5."
Nói nhiều ưu thế như vậy nhưng thật ra Diệp Vân Tán cũng không có chút chắc chắn nào rằng trận chiến bắc phạt Đại Ninh tất thắng.
"5 – 5..." Nhưng khóe miệng hoàng đế lại hơi nhếch lên: "Trước trẫm, nếu Đại Ninh với Hắc Vũ quyết chiến phần thắng nhiều nhất nhưng 4 – 6, hiện tại đã đến 5 – 5."
"Thật ra thần còn có một chuyện không xác định." Diệp Vân Tán nói: "Mấy năm này thần kinh doanh ở Hắc Vũ, cũng âm thầm xây dựng một tổ chức tình báo, chỉ là những người được mua chuộc từ các bộ tộc đó cũng không đáng tin cậy, lòng trung thành của bọn họ được xây dựng từ số bạc thần cho nhiều hay không nhiều, sau khi thần trở về đã cắt đứt liên hệ, cho nên thần nghĩ sau khi về bắc cương việc đầu tiên chính là kéo lại đường dây này, việc này cần đầu tư số bạc lớn, nhưng mà cũng chưa chắc hữu hiệu."
"Đại Ninh không thiếu bạc." Hoàng đế nói: "Khanh tính xem đại khái cần bao nhiêu, trẫm bảo Hộ bộ phát cho khanh."
"Vâng." Diệp Vân Tán ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế: "Bệ hạ... Thần nghe nói bệ hạ ngủ càng ngày càng ít, như vậy không được."
"Trẫm biết." Hoàng đế xoa xoa huyệt Thái Dương: "Bận qua mấy năm này là tốt rồi."
Ông ta đi đến chỗ cửa sổ hoạt động một chút: "Đánh xong trận chiến với Hắc Vũ này, ít nhất trẫm có thể thoải mái mười mấy hai mươi năm, đến lúc đó sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi, hiện giờ thì làm sao được."
Diệp Vân Tán còn muốn khuyên thêm vài câu nhưng lại bị hoàng đế khoát tay ngăn cản.
"Việc này không cần nhắc đến nữa, đường hoàng chắc chắn cưới cô nương người ta về nhà rồi hãy nói, trẫm nợ khanh cũng nợ Hàn Hoán Chi, cũng không biết hai người các khanh đại hôn, trẫm có thể cho những thứ gì mà các khanh cần."
"Bệ hạ..." Diệp Vân Tán quỳ xuống: "Mấy người chúng thần có thể có giờ này ngày này đều là nhờ trước đây bệ hạ nhận nuôi dạy dỗ, đây đã là ân tứ lớn nhất, nếu không có bệ hạ giữ lại có lẽ, bây giờ chúng thần người thì hành thương, người thì làm ruộng, làm sao có thân phận địa vị như hiện tại."
"Được rồi được rồi, quỳ đi quỳ lại mệt lắm." Hoàng đế giơ tay ra nâng Diệp Vân Tán dậy: "Trẫm đang nghĩ, sau khi trở lại bắc cương khanh có thể giết Tô Cái hay không?"
"Giết Tô Cái?"
Tô Cái là Hắc Vũ quốc Nam Viện đại tướng quân, quyền thế ngập trời, tuy rằng hiện tại mối quan hệ với tân hãn hoàng của Hắc Vũ chưa chắc hòa hợp, hơn nữa tân hãn hoàng dùng người tự nhiên muốn chọn thân tín của y, Tô Cái địa vị bất ổn, nhưng muốn động đến người như Tô Cái vẫn là nói dễ hơn làm.
"Thần phải cẩn thận trù tính."
"Sau khi trở về khanh có thể nói chuyện thêm cùng lão viện trưởng, Hàn Hoán Chi, và cả Thẩm Tiểu Tùng bọn họ, bọn họ tâm tư linh hoạt, nhất là lão viện trưởng càng mưu tính sâu xa, có lẽ sẽ giúp được khanh, đúng rồi... Thẩm Lãnh linh động trong đầu nhiều quỷ kế, khanh cũng có thể nói chuyện bắc cương với hắn, có lẽ sẽ có trợ giúp."
"Thần tuân chỉ."
Tất nhiên Diệp Vân Tán có thể nghe nói một vài chuyện về Thẩm Lãnh, dù sao mối quan hệ của ông ta và Diệp Lưu Vân, Hàn Hoán Chi cũng tốt như vậy. Nghĩ tiểu tử kia có khả năng là con của bệ hạ, Diệp Vân Tán liền cảm thấy bi thương thay cho bệ hạ.
"Thần cáo lui."
"Đi đi."
Hoàng đế giơ tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương theo thói quen, ngồi xuống tiếp tục phê duyệt tấu chương, bỗng nhiên nghĩ đến dựa theo thường lệ trước đây, gần đến tết, cũng nên phát thưởng tứ trong cung rồi, năm nay những lúc nhàn tản chỉ nghĩ đến hôn sự của Diệp Vân Tán và Hàn Hoán Chi, lại thêm bận rộn hơn năm ngoái cho nên đã quên chuyện này.
"Đại Phóng Chu."
Hoàng đế gọi một tiếng, Đại Phóng Chu vội vàng từ ngoài cửa chạy chậm vào: "Bệ hạ căn dặn."
"Năm nay phủ Nội Vụ liệt danh sách tết chưa?"
"Đã liệt ra từ lâu rồi, hai ngày trước đã để ở trên bàn của bệ hạ, bệ hạ vẫn chưa xem."
"Ồ." Hoàng đế nhìn sang bên cạnh, cầm tờ danh sách kia lên xem cẩn thận: "Năm nay đã khác rồi, Trạch Nhi đã là thái tử, năm nay tăng thêm gấp đôi, bên chỗ hoàng hậu cũng tăng thêm ba phần đi, bên chỗ Ý quý phi cũng thêm ba phần... Trân phi, bên chỗ Trân phi dựa theo phân ngạch của năm ngoái đưa qua là được."
"Vâng."
"Ngoài ra, hỏi xem phủ Nội Vụ sao lại bỏ sót người?"
"Hả? Bệ hạ, đã sót ai à?"
"Trà Nhan." Hoàng đế khẽ nhíu mày: "Trà Nhan là con gái nuôi của Trân phi, theo lý mà nói cũng nên tính vào, cứ dựa theo phân ngạch của Trân phi phát bốn phần, bảo phủ Nội Vụ làm lại một danh sách mới theo trẫm nói rồi đưa lên."
"Bệ hạ, bên chỗ Thẩm tướng quân phu nhân, hôm qua Trân phi đã phái người đưa đến không ít hàng tết, nếu cho nữa thì có phải là vi phạm định chế không?"
"Đó là của Trân phi cho, đây là của trẫm cho." Hoàng đế nhìn về phía Đại Phóng Chu: "Ngươi nhiều vấn đề như vậy từ khi nào hả?"
Bệ hạ nói cho thì cho, Đại Phóng Chu thầm nghĩ mình bận tâm vớ vẩn gì chứ, giơ tay lên tát vào miệng mình hai cái: "Nô tì biết tội, nô tì biết tội."
Nhưng trong lòng khó tránh khỏi sẽ nghĩ, Thẩm Trà Nhan cô nương chỉ là phong tước huyện chúa, Trân phi đã ban cho một phần, bệ hạ lại ban cho một phần nữa, cộng lại tuy rằng không nhiều bằng mức quý phi nhận được, nhưng nhiều hơn mức phi tần bình thường nhận được, thế này thì hãy chờ xem, cũng không biết trong cung sẽ có bao nhiêu người ghen tị, nhưng ghen tị thì cũng nói được gì, bởi vì bên chỗ Trân phi không có tăng.
Hậu cung à, luôn nhiều thị phi, những năm gần đây cũng không ngừng có lời ong tiếng ve về Trân phi, nói bà là xuất thân thấp kém, còn nói ngay cả một đứa con cũng không sinh được cho bệ hạ thì dựa vào cái gì mà ngồi ở vị trí quý phi.
Thật ra ngẫm lại, đâu chỉ là một mình Trân phi không sinh được con, nếu không phải mấy năm trước bệ hạ điều tra ra...
Nghĩ đến đây Đại Phóng Chu vội vàng dừng ngay ý nghĩ trong đầu, chuyện này không dám nghĩ lung tung nữa, không thì sẽ có chuyện rồi.
"Còn nữa, năm nay phụ mẫu của Trân phi đều đến." Hoàng đế nói: "Lại đưa một phần bằng với phân ngạch cho Trà Nhan trước đó đến Hạ Thiền Đình Viên, hai vị lão nhân gia đến thành Trường An ăn tết, cũng không thể bạc đãi được."
Lúc này Đại Phóng Chu mới hiểu ra, tại sao ngay cả bên chỗ hoàng hậu cũng tăng thêm ba phần mà Trân phi lại giống như năm ngoái không thêm một phần nào, tính ra Thẩm cô nương, phụ mẫu của Trân phi, cộng lại cũng nhiều gấp đôi mức Trân phi nhận năm ngoái.
Còn cố tình làm cho người trong cung không thể nói được gì.
Bệ hạ chỉ là tùy tiện nghĩ, tất cả mọi người trong hậu cung đều phải ngoan ngoãn ngậm miệng, nói cũng không dám nói thẳng.
Hoàng đế mở ngăn tủ lấy từ bên trong ra một cái hộp gỗ nhỏ: "Trong này có một món đồ người Tây Vực tiến cống từ rất lâu trước đó, ngươi đưa qua cho Trân phi, coi như là bản thân trẫm lấy chút đồ cho Trà Nhan, cũng không thể để cho Trân phi bỏ ra hết được, con gái nuôi của nàng ấy, tất nhiên cũng là của trẫm."
Đại Phóng Chu cũng biết đó là một trong những thứ bệ hạ thích nhất, khuy đầu hổ bạch ngọc, lúc trước khi chinh chiến bệ hạ đeo trên đai lưng, đó đâu phải là ban cho Thẩm cô nương, rõ ràng là ban cho Thẩm tướng quân.