Cái khuy đầu hổ bạch ngọc này quả thật là đồ năm đó Tây Vực tiến cống, còn phải truy ngược về năm đó có một quốc vương của tiểu quốc Tây Vực chạy đến thành Trường An Đại Ninh kể khổ, nói ba tiểu quốc Tây Vực khác liên hợp lại ức hiếp ông ta, khuy đầu hổ bạch ngọc này chính là thứ lần đó mang đến, lúc ấy khi dâng cho Ninh đế nói là bên trong có càn khôn.
Đối với món đồ chơi nhỏ này, Ninh đế không thèm quan tâm.
Sau này phụ thân của đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường phái nội thị đến nội khố cung Vị Ương tìm một món đồ thích hợp tặng cho con trai sắp đi bắc cương xuất chinh, thứ này đã đến tay Lý Thừa Đường, vẫn luôn đeo trên đai lưng áo giáp của Lý Thừa Đường, nhìn cũng uy phong.
Sau này sau khi Lý Thừa Đường đăng cơ xưng đế mới biết bên trong vật nhỏ này thật sự có càn khôn.
Nhưng mà vật nhỏ này cũng đã qua tay hai lần, qua Trân phi đưa cho Trà gia, Trà gia lại cho Thẩm Lãnh, nhưng không ai nói với Trà gia, cũng không có ai nói với Thẩm Lãnh, khuy đầu hổ bạch ngọc thật ra rất tinh xảo.
Thẩm Lãnh rất thích.
Hắn phát hiện ra một vấn đề, hỏi Trà gia: "Tại sao lúc ta nghĩ gì đó, bệ hạ sẽ luôn ban thưởng cái gì đó? Còn nhớ không, cách đây không lâu ta mới nói với nàng, lần sau lúc đi dạo phố tìm người làm một thứ uy vũ đeo trên đai lưng giáp tướng quân, nàng xem đầu hổ này, thật uy phong."
Trà gia bĩu môi: "So với ta thêu thì như thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Cái đó có thể so sánh sao?"
"Hửm?"
"Ta nói là cái này làm sao so với nàng thêu được, thứ này ai liếc mắt một cái cũng có thể khiến người ta nhìn ra là hổ."
Trà gia gật đầu cười, sau đó cảm thấy không đúng: "Chàng nói là ta thêu không giống?"
Thẩm Lãnh: "Sao lại vậy, chỉ là giống không quá rõ ràng."
Trà gia: "Có tin ta đánh một quyền vào bụng không?"
Thẩm Lãnh: "Bây giờ quỳ có kịp không?"
Trà gia cười ha ha: "Bất kể như thế nào, bệ hạ quan tâm đến chàng là chuyện tốt."
Lúc nói câu này tuy nàng cười nhưng trong ánh mắt có chút lo lắng thoáng lướt qua, Thẩm Lãnh không có chú ý, đương nhiên nếu chú ý tới cũng sẽ không suy nghĩ gì, hắn còn đang chờ thời cơ Thẩm tiên sinh nói ra, Thẩm tiên sinh nói, thời cơ chưa đến thì sẽ không nói cho hắn biết cái gì cả.
Ăn sáng xong Thẩm Lãnh và Trà gia ra ngoài, hắn và Trà gia đã quyết định hôm nay sẽ đi làm việc gì đó. Sau khi ra khỏi phủ tướng quân, thân binh thủ hạ đã đang chờ, ngoài bọn họ ra còn có hai mươi mấy chiếc xe ngựa, trên mỗi chiếc xe đều chất các thứ như lương thực dầu muối.
Thẩm Lãnh nhìn thấy Trần Nhiễm chạy đến, bởi vì đeo một cái ba lô hết sức lớn cho nên lúc chạy giống như vịt béo nhìn khá đáng yêu.
"Đã đổi xong hết rồi?"
"Đổi xong rồi, người của phiếu hào Thiên Cơ phải bận rộn một trận, trong này là hồng bao cho tám trăm người, trong mỗi hồng bao là năm lượng bạc, tạm thời chúng ta cũng không lấy ra được nhiều hơn."
"Vậy thì tốt, đã kiểm tra danh sách xin từ bên Binh bộ chưa?"
"Kiểm tra rồi."
Thành Trường An, tám trăm lão binh từ năm mươi tuổi trở lên.
"Xuất phát!"
Thẩm Lãnh ôm Trà gia ngồi trên xe ngựa, Trà gia mặc một bộ y phục trắng tuyết, trên cổ quấn khăn quàng cổ màu đỏ, nhìn rất đẹp, Lãnh Tử ngốc ngồi bên cạnh Trà gia nói với Đỗ Uy Danh đang đánh xe: "Ngươi phải chắc một chút, cẩn thận ta lừa ngươi."
Đỗ Uy Danh: "Lừa cũng không có gì để lừa, thuộc hạ không sợ."
"Bạc của ngươi đâu?"
"Gửi vào phiếu hào rồi." Đỗ Uy Danh hạ giọng nói: "Trần Nhiễm nói cho ta biết, gửi vào phiếu hào Thiên Cơ tiền lãi cao hơn phiếu hào khác!"
Thẩm Lãnh muốn ôm mặt.
Hai mươi mấy chiếc xe ngựa ùn ùn đi, sau khi lên đường cái thì tách ra hành động, Thẩm Lãnh, Trần Nhiễm, Vương Khoát Hải bọn họ đều tự dẫn đội.
Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.
Hoàng đế nhìn hoa thủy tiên đặt trên bệ cửa sổ lại bất ngờ nở, hôm qua vẫn chưa có động tĩnh, hôm nay đã nở rộ rồi, nhìn mà khiến cho người ta tâm trạng vui vẻ, kết quả là tin tức càng vui hơn đã lập tức đến nơi.
"Thẩm Lãnh mang hàng tết đi thăm lão binh thành Trường An?" Hoàng đế phản ứng đầu tiên: "Hắn lấy đâu ra tiền? Hai mươi năm bổng lộc đều bị trừ rồi, hạt châu cho hắn cũng đều bị Trà Nhan làm thành dây chuyền tặng mỗi người một cái..."
"Bẩm bệ hạ, nghe nói Thẩm tướng quân dùng tiền mừng ngài ấy nhận được lúc thành thân."
"Phù..."
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài, bỗng dưng có chút đau lòng.
"Trong triều đình có nhiều người nhận bổng lộc cao hơn hắn như vậy, nhưng chỉ có một mình hắn có thể có tấm lòng này... Nghĩ ra thì trẫm cũng đã sơ sót, quả thật đều nên đi thăm lão binh ngoài năm mươi tuổi. Đại Phóng Chu, thay y phục."
Hoàng đế liếc nhìn chồng tấu chương trên bàn, lắc đầu: "Lúc về lại xem."
Cửa nhà một hộ lão binh, lão binh tóc đã hoa râm ở trước mặt hắn thế nào cũng có chút sợ hãi, nhưng mà cảm động nhiều hơn, ông ta muốn hành lễ nhưng Thẩm Lãnh cũng không cho, mà là trang trọng làm một quân lễ với ông ta.
"Lão đoàn suất!"
Tất cả mọi người đều đứng trang nghiêm hành lễ: "Lão đoàn suất!"
Lão đoàn suất là một kiểu xưng hô, dựa theo lệ thường của Đại Ninh, mỗi một lão binh tham gia chiến binh đủ hai mươi năm sau khi xuất ngũ đều là phát thưởng dựa theo cấp bậc đoàn suất. Mà mỗi một người có thể làm chiến binh đủ hai mươi năm và còn xuất ngũ trở về đều đáng để tôn kính.
Hai mươi tuổi nhập ngũ tòng quân, gần bốn mươi tuổi về nhà, hai mươi năm thanh xuân đẹp nhất đều đã hiến cho Đại Ninh.
"Đã mua câu đối xuân chưa?" Thẩm Lãnh hỏi.
Lão binh lắc đầu: "Không vội không vội, hai mươi chín tết lên đường mua cũng được, sáng sớm ngày ba mươi mới có thể dán câu đối xuân."
Thẩm Lãnh vén cổ tay áo lên: "Hay là ta viết cho lão đoàn suất mấy câu đối?"
Trà gia ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Lão binh tất nhiên không biết duyên cớ trong đó, đương nhiên là vui vẻ rồi. Thẩm Lãnh thân là tướng quân tòng tam phẩm chạy đến chúc tết tặng quà cho ông ta, còn muốn viết câu đối xuân cho ông ta, vui đến mức không biết làm thế nào mới được.
Mau chóng bảo người mua đỏ giấy về, Thẩm Lãnh chấm bút lông đẫm mực, vung bút lên.
Lão binh ngẩng đầu lên trời.
Bốn phía đều cười ngượng.
Nhưng phải khen chứ, lão binh nghĩ dù sao tướng quân cũng có ý tốt, cũng không thể không khen được, nhưng khen cái gì đây? Gãi đầu hồi lâu, tóc vốn đã không nhiều lại bị nhổ xuống hơn một nửa, cuối cùng cũng nghĩ đến một từ: "Chữ viết này của tướng quân thật sự có một phong cách riêng."
Thẩm Lãnh: "Ha ha ha ha ha..."
Cười ngượng.
Đúng lúc này Thẩm Lãnh nghe thấy sau lưng có người ho khan vài tiếng, quay lại liếc nhìn, mặt biến sắc: "Bệ hạ..."
Hoàng đế khoát tay ra hiệu cho hắn đừng nói ra, đi đến trước mặt đến nhìn chữ của Thẩm Lãnh viết: "Người đời sau xem chữ của đại gia thư pháp nhiều sẽ có một cách xưng hô tôn kính, ví dụ như thể chữ gì đó, thể Nhan, thể Liễu, thể sấu kim, ngươi đây là thể trừ tà."
Hoàng đế cầm lấy bút lông từ trong tay Thẩm Lãnh: "Trẫm thay ngươi viết câu đối xuân."
Lão binh đứng ở đó, quên hành lễ, chân tay luống cuống.
"Tạ bệ hạ."
Người nhà nhắc nhở ông ta mới cuống quít quỳ xuống nhưng hoàng đế lại lập tức đỡ ông ta dậy: "Là trẫm nên cảm ơn các ngươi, nếu không có các ngươi phụng hiến hai mươi năm đẹp nhất đó để thủ biên, Đại Ninh đâu có được giang sơn cẩm tú."
Ông ta thoáng trầm tư một lát, cầm bút viết một câu đối xuân.
Quy điền bất vong cương trường chí.
Tá giáp do hoài báo quốc tình.
Sau khi viết xong giao bút lại cho Thẩm Lãnh, hạ giọng nói: "Sáng sớm hôm nay uống rượu nhiều quá rồi hả? Lại dám viết chữ cho người ta."
Thẩm Lãnh: "Thần đắc ý, làm càn."
Sau khi rời khỏi nhà này hoàng đế lại cùng Thẩm Lãnh đến mười mấy nhà, đội ngũ tách ra mà đi, trong vòng một ngày thăm hỏi tám trăm binh, nếu một đội ngũ đi thì làm sao có thể làm xong. Trở lại xe ngựa, hoàng đế liếc mắt nhìn Trà Nhan một cái: "Sao con cũng không quản hắn một chút, dùng tiền mừng hai người nhận được lúc thành thân đi thăm những lão binh kia, sau này cuộc sống của hai người sống như thế nào?"
Thẩm Lãnh nhìn nóc ngựa xe: "Có thể trách nàng sao?"
Hoàng đế trừng mắt lườm Thẩm Lãnh một cái: "Trách trẫm?"
Thẩm Lãnh vội vàng cúi người: "Đương nhiên không dám."
"Ha..." Hoàng đế không để ý đến hắn, nhìn Trà Nhan hỏi: "Có thai rồi?"
"Vâng... Tiên sinh đã xem mạch, nói vậy."
"Chuyện tốt!"
Hoàng đế bỗng nhiên vỗ bộp một tiếng lên thanh tay vịn ở bên cạnh, làm Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan giật nảy mình, dường như bản thân hoàng đế cũng cảm thấy hơi thất thố một chút, ho khan hai tiếng để cho bản thân bình tĩnh lại, nhưng trong lòng làm sao có thể bình tĩnh được, giống như có một tiểu nhân chạy lòng vòng ở trong đầu ông ta, vừa chạy vừa nói... Trẫm có tôn nhi rồi, trẫm có tôn nhi rồi!
"Trẫm bảo thái y ngày mai đến nhà các khanh xem thử."
Thẩm Lãnh thở dài: "Vẫn là bệ hạ tốt, thần mời tiên sinh bắt mạch cho Trà Nhi, tiên sinh nói người trong nhà nói giá rõ ràng, năm lượng bạc một lần."
"Cái lão già này." Hoàng đế cười cười: "Năm lượng cũng không nhiều, cũng không phải là khanh không trả được."
"Một lần."
Tay Thẩm Lãnh nắm cổ tay Trà gia, đầu ngón tay ấn ở chỗ mạch đập giống như đánh máy đánh chữ, tạch tạch tạch, tạch tạch tạch, tạch tạch tạch tạch tạch...
Hoàng đế cười lớn ha ha, cười đến mức sắp chảy cả nước mắt, Đại Phóng Chu ở bên ngoài xe ngựa cũng ngây ngô cười theo. Tuy không biết bệ hạ bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng bệ hạ vui như vậy y cũng vui, ở trong cung Vị Ương, có khi nào bệ hạ có thể có cười vui vẻ như vậy?
"Khanh còn nói ông ta." Hoàng đế nói: "Hai ngày trước Diệp Lưu Vân nói với trẫm là lần nào khanh đến là lừa trà ngon của hắn lần ấy, hắn đã khóa ba khóa trên tủ, khanh thì tốt rồi, chạy đến thư viện đi cầu lão viện trưởng dẫn khanh đi học mở khóa?"
Trà gia nhìn trần xe, thầm nghĩ đây nhất định không phải là nam nhân nhà mình.
Thẩm Lãnh: "Nếu thần không nói chia cho lão viện trưởng một nửa trà ngon lấy của Diệp tiên sinh, lão viện trưởng còn lâu mới dẫn thần đi học."
Hoàng đế: "..."
Hoàng đế lấy từ trong cổ tay áo ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho Trà gia: "Nhận lấy chỗ này, có thai rồi sau này sẽ có nhiều chỗ dùng đến tiền, việc hai người các khanh làm rất tốt, nhưng cũng phải lượng sức mà làm."
Thẩm Lãnh muốn nói bệ hạ à thần không thiếu tiền.
Không dám nói.
"Nếu sau này có chỗ nào không xoay sở được, khanh có thể đi tìm Hàn Hoán Chi, trẫm biết hắn có tiền."
Hoàng đế do dự một chút, dường như nói rất không tự nhiên.
Thẩm Lãnh lập tức nghĩ đến những lời Hàn Hoán Chi nói với hắn lần trước, sau đó lại nghĩ đến một chuyện... Hàn Hoán Chi không cnói cho bệ hạ biết chuyện phiếu hào Thiên Cơ, nhưng tất nhiên là bệ hạ biết phiếu hào Thiên Cơ, nhưng không biết là của hắn, cho nên Hàn Hoán Chi đã nói một lời nói dối như thế nào? Tại sao Hàn Hoán Chi lại phải nói dối?
Sau đó Thẩm Lãnh chú ý đến, tay củaTrà gia đang hơi run.
Hoàng đế xuống xe giữa đường, lên xe ngựa của ông ta trở lại cung Vị Ương.
Bàn tay của Trà gia cầm ngân phiếu bệ hạ cho vẫn còn run, nàng sợ, sợ bệ hạ tốt như vậy, sau khi biết chuyện của Thẩm tiên sinh bọn họ liệu có còn tốt hay không, càng sợ sau này Lãnh Tử phải làm sao.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Lãnh nhìn Trà gia: "Tại sao lại sợ?"
Lúc Trà gia ngẩng đầu lên, mắt hơi ửng đỏ.
"Lãnh Tử, có một số việc... Ta và tiên sinh vẫn luôn không nói cho chàng biết."
"Ta biết, chuyện liên quan đến ta."
"Ừm, chàng... muốn biết không?"
"Nàng muốn nói cho ta biết rồi?"
Trà gia hít sâu một hơi, gật đầu.