Trên xe ngựa về nhà, Trà gia và Thẩm Lãnh đều rơi vào trầm mặc, một khắc này thấy Trà gia sắp sửa nói mọi chuyện ra, cũng không biết tại sao trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt của Thẩm tiên sinh, và ánh mắt của Thẩm tiên sinh lúc dặn dò nàng, Trà gia sắp nói ra lại nuốt trở vào.
Nếu chỉ là tốt cho Thẩm Lãnh, Trà gia sẽ không nhịn được.
Nhưng đó không chỉ là tốt cho Lãnh Tử, còn vì bệ hạ, cũng vì bản thân Thẩm tiên sinh.
Thẩm tiên sinh từng nói với Trà gia, khi chuyện này chưa được xác định thì đừng nói cho Thẩm Lãnh biết, không chỉ là lo lắng trong lúc nhất thời Thẩm Lãnh khó có thể chấp nhận được, càng lo lắng hơn một khi chuyện xảy ra sai sót, Thẩm Lãnh không phải đứa trẻ năm đó, hoặc là năm đó có ẩn tình khác, việc này Thẩm tiên sinh làm sao ăn nói với bệ hạ, làm sao ăn nói với Thẩm Lãnh?
Chẳng lẽ đến lúc đó còn phải nói với Thẩm Lãnh, những gì nói với ngươi lúc trước đều là giả, ngươi không phải con trai của hoàng đế, ta cũng không biết ngươi là con trai của ai.
Sợ là Thẩm Lãnh càng khó chấp nhận hơn.
Nói theo hướng lớn hơn nữa, tạm thời che giấu, cũng là vì Đại Ninh.
Dù tâm tính Thẩm Lãnh tốt đến mấy thì cũng sẽ không chịu nổi.
"Không vội không vội." Nhìn thấy Trà gia như vậy, ngược lại Thẩm Lãnh còn thấy đau lòng, nâng mặt Trà gia lên cười nói: "Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi, từ lúc ta mười hai tuổi bị các người bắt đi đến bây giờ đã sắp mười năm, ta đã chờ được một cái mười năm, cũng chờ được cái mười năm thứ hai, hoặc là đến khi chúng ta già 70 – 80 tuổi, ngươi có nếp nhăn ở chỗ này chỗ này chỗ này, hai ta vai tựa vai ngắm hoàng hôn rồi nàng nói cho ta biết cũng không muộn."
"Chàng mới nếp nhăn đầy mặt!"
"Ồ, ta nếp nhăn đầy mặt, khắp mặt ta đều là nếp nhăn." Thẩm Lãnh cười nói: "Nàng biết nếp nhăn là gì không?"
"Nếp nhăn chính là nếp nhăn, người già rồi sẽ có."
"Nếp nhăn chính là vòng tuổi của con người, trong mỗi một nếp nhăn của nàng đều đại biểu cho một năm ta ở bên nàng, trong mỗi một nếp nhăn đều là mối quan hệ giữa ta và nàng, đó là vòng tuổi của chúng ta."
Lời tỏ tình rất hay.
Trà gia ngẩn người nhìn Thẩm Lãnh: "Vậy ta nên có bao nhiêu nếp nhăn?"
Nghĩ đến khuôn mặt vòng lớn lồng ngoài vòng nhỏ giống như tấm bia bắn tên của mình, nàng rùng mình một cái.
Đúng lúc này xe ngựa rẽ hướng, phía đối diện cũng có một chiếc xe ngựa muốn rẽ, hai chiếc xe ngựa đối đầu, Đỗ Uy Danh vội vàng dừng xe ngựa lại, sau đó ra hiệu cho đối phương đi qua trước, nhưng ai ngờ trong xe ngựa đối diện bỗng nhiên mắng phu xe một câu, dường như bị va đập vì xa phu dừng xe quá gấp cho nên nổi giận, phu xe vội vàng giải thích một câu, trong xe ngựa có một tiểu cô nương mặt mày giận dữ mở cửa chui ra, giơ tay đoạt lấy cái roi trong tay phu xe của ả, bất thình lình hung hăng quất roi vào mặt Đỗ Uy Danh.
Đỗ Uy Danh tòng quân nhiều năm thân thủ không tầm thường, kịp thời nghiêng đầu tránh đi, roi đánh vào bả vai gã phát ra một tiếng bộp giòn vang, không đợi Đỗ Uy Danh nổi giận, roi thứ hai đến càng nhanh hơn, lần này lướt qua mặt Đỗ Uy Danh, trực tiếp đánh ra một vệt máu.
"Hôm nay tâm tình ta không tốt, coi như ngươi xui xẻo." Tiểu cô nương kia quay đầu lại: "Lấy bạc ra."
Một tiểu nha hoàn chân tay luống cuống từ trong xe chui ra, móc bạc trong hà bao ra, tiểu cô nương kia lập tức túm lấy hà bao đập vào người Đỗ Uy Danh: "Tự cầm đi xem vết thương, đừng nói ta không bồi thường ngươi, là ngươi vận khí không tốt."
Thẩm Lãnh mở cửa xe từ trong xe ngựa đi ra, nhìn nhìn tiểu cô nương kia, cũng không quen, lại liếc nhìn khoang xe ngựa đối diện, trên khoang xe cũng không có giáo huy.
Trong thành Trường An không nhiều người dám ương ngạnh như vậy, đây là đô thành, ngươi đi ở trên đường cái giẫm lên chân người khác cũng không biết sẽ trêu chọc ra bao nhiêu thị phi, càng đừng nói là trực tiếp động roi quất rách mặt người ta một cách ngông cuồng càn rỡ như vậy. Roi kia lực rất mạnh, vết máu trên mặt Đỗ Uy Danh dài chừng gần một xích, máu đầm đìa, da thịt đều tách ra, sợ là sau này sẽ phá tướng.
"Thẩm Lãnh?"
Thế nhưng tiểu cô nương kia lại nhận ra hắn, theo bản năng lui về sau một bước, nhưng dường như là cảm thấy mình như vậy sẽ bị yếu khí thế, lại tiến lên một bước.
"Thẩm tướng quân, không biết là người của ngươi." Tiểu cô nương quay người lại: "Lấy thêm bạc."
Nha hoàn của ả lại vội vàng lấy ra chút bạc, tiểu cô nương kia chỉ chỉ vào Đỗ Uy Danh: "Ta đền cho ngươi gấp đôi."
Thẩm Lãnh quay người lại: "Gia, cho ta ít bạc."
Tay của Trà gia từ trong xe ngựa vươn ra, nhưng trong tay không có bạc, mà kéo tay của Thẩm Lãnh một cái nàng từ trong xe ngựa đi ra.
"Chuyện của nữ nhân." Trà gia đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh: "Nam nhân tránh ra đi, xử lý vết thương cho Đỗ Uy Danh trước đã."
Thẩm Lãnh lui về sau một bước: "Cẩn thận một chút."
Hắn lấy thuốc trị thương ra rửa sạch cho Đỗ Uy Danh, vỗ vỗ vai Đỗ Uy Danh: "Nén giận, ta sẽ xử lý tốt."
Nhưng đâu chờ đến lượt hắn?
Trà gia đã đứng ra thì đó chính là chuyện của Trà gia.
Đỗ Uy Danh căm tức nhìn tiểu cô nương kia, hận không thể đi qua hung hăng đánh một trận.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng gây chuyện."
Tiểu cô nương kia lấy ra một miếng thiết bài cho Trà gia xem. Trà gia nhìn thấy trên đó có một chữ Dương, lập tức hiểu được là người của hậu tộc, nhưng tính cách của nàng còn lãnh hơn cả Thẩm Lãnh, người nhà mình bị ức hiếp bị đánh, còn quan tâm ngươi là tộc gì?
Nàng lấy xấp ngân phiếu hoàng đế cho trước đó ra đặt vào tay Thẩm Lãnh, lúc Thẩm Lãnh ngẩn người, Trà gia đã llao vụt đi.
Tiểu cô nương kia chính là Dương Tâm Niệm, hôm nay vốn đi chọn y phục, mấy ngày nữa sẽ vào cung chúc tết hoàng hậu, sẽ gặp thái tử ca ca mà ả nhớ nhung, ai biết được sau khi đến nơi thì tiệm may kia vẫn chưa làm xong y phục, ả giận dữ liền đập tiệm may, ném lại mấy trăm lượng bạc rồi nghênh ngang bỏ đi.
Đi đến giữa đường thì trong nhà có người đến tìm ả, nói với ả rằng không cần chuẩn bị quá long trọng nữa, hoàng hậu phái người đến thông báo, năm nay không cho người của hậu tộc vào cung chúc tết, thái tử điện hạ phải an tâm học kế sách trị quốc, không thể bị quấy rầy.
Điều chính yếu nhất là, hoàng hậu biết bệ hạ tăng ba phần thưởng tết cho bà ta, hơn nữa còn tăng gấp đôi cho thái tử, nghĩ hơn phân nửa là do lần trước bà ta chủ động làm hòa phái người đưa qua một chiếc áo khoác lông chồn. Nếu bệ hạ đã bày tỏ thiện ý, bà ta cũng không muốn lại xuất hiện thêm nhiễu loạn gì trong khoảng thời gian này, dù sao thì thứ bà ta mưu toan là khi bệ hạ bắc chinh vào mấy năm sau.
Trước khi diệt cả nhà Bạch gia bà ta cũng đã nghĩ xong sách lược cho sau này, thân cận với bệ hạ nhiều hơn làm dịu mối quan hệ, dùng thời gian vài năm khiến cho bệ hạ buông lỏng đề phòng đối với bà ta, vài năm dài như vậy, chưa chắc bệ hạ sẽ không bị đả động.
Nhưng việc này lại chọc giận Dương Tâm Niệm, vốn đã là kiểu tính tình đó, vừa rồi cũng đã đập tan nát đồ đạc trong xe, xe ngựa dừng lại gấp, ả không kịp phản ứng bị đập trán, thế là càng bốc hỏa hơn nữa.
Thẩm Lãnh không biết ả, nhưng làm sao ả có thể không biết Thẩm Lãnh?
Người của Dương gia, cực kỳ quen với Thẩm Lãnh.
Khi nhìn thấy Thẩm Lãnh từ trên xe ngựa xuống ả đã hối hận, cũng không phải là ả thật sự sợ, mà là nghĩ sẽ dẫn đến phiền toái lớn. Hoàng hậu đã thông báo gần đây đừng gây chuyện lung tung, nhưng theo ả thấy, mình đã đền bạc gấp đôi, chẳng qua là đánh rách mặt một tên hạ nhân mà thôi, hạ nhân đáng giá mấy đồng tiền?
Bốp!
Dương Tâm Niệm chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, tay mới nâng lên, nhưng trên mặt đã truyền đến một cơn đau bỏng rát.
Nói cái gì ả cũng không tin, nữ nhân đó lại ra tay nhanh như vậy.
Cánh tay nhấc lên muốn cản lại của Dương Tâm Niệm dừng giữa không trung, trên mặt nổi lên tới một dấu bàn tay rõ ràng.
Thẩm Lãnh đưa cho Trà gia một tờ ngân phiếu nhưng Trà gia lại không nhận: "Không đánh rách, không cần cho!"
Sau đó lại lên tiếp.
Đỗ Uy Danh ngẩn ra: "Mau cản phu nhân lại, đừng để cô ấy động thủ."
Thẩm Lãnh cũng muốn cản, cản được sao?
Bốp!
Lại một tiếng nữa.
Lần này Dương Tâm Niệm đã chuẩn bị sẵn, hơn nữa nhìn thấy vai Trà gia khẽ động liền đoán ra được phương hướng xuất thủ, nhưng mà không có ý nghĩa gì, đoán ra được cũng không có ý nghĩa, bởi vì phản ứng của ả không theo kịp.
Thẩm Lãnh lại muốn đưa ngân phiếu, Trà gia: "Nói rồi, không đánh rách thì không cần."
Dương Tâm Niệm quất một roi về phía mặt Trà gia, ánh mắt Thẩm Lãnh phát lạnh.
Nhưng roi kia sắc bén đến mức nào đi chăng nữa đối với Trà gia mà nói cũng giống như là cành liễu trong tiểu viện nàng thường luyện công kia, gió thổi liễu động, lúc gió lớn cành cây như roi, có khi nào Trà gia bị cành liễu dày đặc như vậy đụng phải?
Roi sượt qua bên cạnh người nàng, Dương Tâm Niệm chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, sau đó thì cảm thấy tức ngực khó, Trà gia tay trái túm lấy cổ tay Dương Tâm Niệm đoạt lấy roi, cánh tay phải gập lại, khuỷu tay đánh vào ngực Dương Tâm Niệm, Dương Tâm Niệm lui về phía sau hai bước đập vào phía sau trên xe ngựa, còn chưa kịp ổn định người, trước mắt lóe lên bóng đen, ngay sau đó mặt đột nhiên đau rát, đau như bị xé rách.
Roi ngựa của ả quất mạnh lên mặt ả, trực tiếp quất ra một vết thương rất sâu, vị trí giống như lúc nãy ả đánh roi vào mặt Đỗ Uy Danh, xem như đã bị hủy dung.
Trà gia thò tay ra, Thẩm Lãnh đặt ngân phiếu trong lòng bàn tay Trà gia.
Trà gia lấy một tờ ngân phiếu ném xuống bên chân Dương Tâm Niệm: "Cầm đi xem vết thương."
Sau khi nói xong dường như sực nhớ ra cái gì đó, lại lấy một tờ ném xuống đất: "Đền ngươi gấp đôi, lại thêm gấp đôi."
Bốn tờ ngân phiếu ném xuống đất.
Dương Tâm Niệm để mặc cho máu trên mặt chảy xuống: "Ngươi biết ngươi đã làm những gì không?"
Trà gia: "Ngươi nói cái gì?"
Dương Tâm Niệm nói gằn từng tiếng: "Ngươi biết ngươi đã làm những gì không?"
Trà gia nhấc tay lên quất một bạt tai: "Đánh ngươi."
Bốp!
Cực kỳ lanh lảnh.
"Ta liều mạng với các ngươi."
Tiểu nha hoàn của Dương Tâm Niệm từ trên xe nhảy xuống lao về phía Trà gia, ánh mắt Trà gia đanh lại, tiểu nha hoàn kia nhìn thấy mắt Trà gia lại dừng lại, cánh tay vừa mới vung loạn xạ lại không vung nổi nữa.
Trà gia đi đến trước mặt Dương Tâm Niệm: "Lúc nãy ngươi cho ta xem thiết bài của gia tộc ngươi là muốn nói cho ta biết, ngươi là người của hậu tộc, ta không thể trêu vào? Lần sau lấy bản lĩnh thật sự ra cho ta xem, thẻ bài vô dụng."
Dương Tâm Niệm đứng ở đó.
Khóc rồi.
Thẩm Lãnh băng bó cho Đỗ Uy Danh sau đó kéo Trà gia một cái: "Về thôi, nóng giận rất dễ có nếp nhăn."
Thẩm Lãnh đi qua nhìn nhìn vết thương trên mặt Dương Tâm Niệm, lại nhìn bốn tờ ngân phiếu ném trên mặt đất, cúi người nhặt hai tờ lên nhét lại vào túi tiền của mình: "Cho nhiều rồi."
Dương Tâm Niệm gần như nổ tung rồi.
Thẩm Lãnh bảo Đỗ Uy Danh lên xe: "Tìm Thẩm tiên sinh, ông ấy có cách."
Sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Dương Tâm Niệm một cái: "Vừa rồi ngươi đã gọi tên của ta? Vậy thì không cần ta nói cho ngươi biết nữa."
Hắn đỡ Trà gia lên xe: "Tại sao nàng nhất quyết tự động thủ?"
Trà gia cười cười: "Chuyện của nữ nhân, bệ hạ hỏi đến, chàng cứ nói chàng không quản được ta."
Thẩm Lãnh cũng cười: "Nữ nhân của ta, ta có thể không quản được?"
Dương Tâm Niệm mặt đầy máu me còn đứng ở đó, thế nhưng hai người bọn họ giống như là đã hoàn toàn quên người này rồi.
Xe ngựa của Dương Tâm Niệm còn chặn ở đó không qua được, Thẩm Lãnh nhìn phu xe đã sợ đờ người kia, phu xe tưởng là mình cũng sắp bị đánh, sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
Thẩm Lãnh đạp một cước vào bánh xe của chiếc xe ngựa kia, xe ngựa lướt ngang đi đập vào bức tường bên cạnh, nửa bên xe ngựa vỡ nát.
Thẩm Lãnh dắt ngựa bảo Đỗ Uy Danh ngồi lên xe ngựa, đi nhanh về phía trước.
Đỗ Uy Danh có chút hối hận: "Không nên để phu nhân động thủ, lỡ như người của hậu tộc làm ầm lên thì không tốt đối với phu nhân."
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Nàng ấy là Trà gia, muốn động thủ thì động thủ, có chuyện gì tất nhiên ta sẽ gánh vác."