Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 506 - Chương 506: Khóc Mãi

Chương 506: Khóc mãi Chương 506: Khóc mãi

Thẩm Lãnh biết chuyện này tất nhiên sẽ gây nên sóng to gió lớn, tuy rằng không rõ tiểu cô nương hậu tộc kia là ai, nhưng hậu tộc dù sao cũng là hậu tộc, hoàng hậu dù không đắc thế đến mấy thì cũng là hoàng hậu, huống hồ còn có thái tử ở đó. Nếu Lý Trường Trạch vẫn không phải thái tử mà chỉ là hoàng tử, cho dù là hoàng trưởng tử, hậu tộc xảy ra chuyện gì tất nhiên gã cũng không quá tiện ra mặt, nhưng hôm nay đã quý vi thái tử, trữ quân của đất nước, hoàng đế bệ hạ Đại Ninh trong tương lai, ở Đại Ninh phân lượng của thái tử tất nhiên chỉ đứng sau hoàng đế.

Nhưng Thẩm Lãnh cũng không để ý, cũng giống như suy nghĩ của Mạnh Trường An ở Bạch Sơn Quan cưới Nguyệt Châu Minh Đài lúc bái lễ thì Bùi Đình Sơn đẩy cửa vào, cùng lắm thì không làm tướng quân nữa.

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, đều không phải người làm quan điển hình.

Trà gia không ra tay thì hắn cũng sẽ ra tay, mặc dù đó là một nữ hài tử nhưng Thẩm Lãnh không ngại dùng vỏ dao săn nhỏ của mình chà sát trên mặt ả.

Không ngoài dự liệu, vụ án này tất nhiên đã rơi vào tay Hàn Hoán Chi.

Thật ra đây cũng là thái độ của bệ hạ.

Giao cho Hình bộ đương nhiên cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng quan viên của Hình bộ khó tránh khỏi sẽ có chút lắc lư.

Một bên là tân quý trong quân đang được trọng dụng, phu nhân còn là con gái nuôi của Trân quý phi chủ sự trong cung, bên kia thì là hậu tộc tuy ẩn nhẫn nhưng cũng không dễ chọc vào, dù nói thế nào đi chăng nữa hoàng hậu vẫn là hoàng hậu, Hàn Hoán Chi sẽ không quản những việc này, nhưng những quan viên của Hình bộ chưa chắc có thể thoải mái vung tay chân.

Chuyện này, cũng không chỉ là liên lụy đến người ở trước đài mà tất cả mọi người có thể nhìn thấy, phi tần hậu cung sau khi nhận được tin tức ai nấy cũng phấn chấn hẳn lên, tất cả đều chờ xem kịch vui, nói thô thiển một chút đó là mâu thuẫn giữa một người trẻ tuổi hậu tộc và phu thê Thẩm Lãnh, nhưng làm không tốt sẽ là giao phong chính diện của Trân phi và hoàng hậu.

Ai cũng biết nhiều năm trước hoàng hậu đã bị bệ hạ ghẻ lạnh, trong hậu cung Trân phi làm chủ, nhưng ngày nào thân phận hoàng hậu vẫn còn thì vẫn có cao thấp.

Hậu cung.

Sau khi nhận được tin tức hoàng hậu ngồi ở cửa sổ giống như đang ngẩn người, nhưng nắm tay lại siết chặt như vậy, từng đường gân xanh trên mu bàn tay đều kéo căng ra. Trong cung này của bà ta đã không còn tượng phật nữa, lần trước sau khi bị bệ hạ sai người đập nát hết tất cả, bà ta cũng không dám ngang nhiên trắng trợn bố trí lại nữa, cho nên phần lớn thời gian bà ta đều đọc sách, tượng phật đã bị hủy nhưng kinh phật dễ mang vào cung, chỉ là đọc nhiều đến mức nào thì tâm tính bà ta cũng khó có thể khuyên nhủ được.

Hít sâu mấy lần, hoàng hậu thò tay ra kéo một mặt dây chuyện buộc dây đỏ trên cổ từ trong áo ra, đó là một tượng phật ngọc phỉ thuý, đã đeo bên người nhiều năm, nắm trong lòng bàn tay rất lâu rất lâu, cũng không biết suy nghĩ những gì.

Tổng quản nội thị Cao Ngọc Lâu mới được thay đến cung hoàng hậu một thời gian trước hạ giọng nói: "Người trong nhà nương nương đến đã quỳ ở bên ngoài cửa cung nửa ngày rồi, nương nương gặp hay là không gặp ạ?"

"Không gặp." Hoàng hậu thở ra một hơi thật dài: "Bảo bọn họ về đi, chuyện này bọn họ tự gây ra thì tự đi giải quyết, có cách trút giận thì trút, không có cách trút giận thì nhịn."

Đúng lúc này thái tử vội vã từ bên ngoài vào, sắc mặt khó coi muốn chết.

"Mẫu hậu." Thái tử bước nhanh đến bên cạnh hoàng hậu: "Tâm Niệm muội muội đã xảy ra chuyện?"

"Ừ."

"Lứa tuổi như muội ấy bị người khác phá tướng rồi sau này làm sao thành thân, sao mẫu hậu vẫn có thể giữ bình thản được?"

"Trước đây có thể ta sẽ thiếu kiên nhẫn, nhưng lần này sẽ không." Hoàng hậu buông lỏng mặt dây chuyền trong tay nhét lại vào trong áo: "Con nên hiểu thái độ của bệ hạ, nếu đã giao sự việc cho Hàn Hoán Chi, chính là ông ta muốn thiên vị Thẩm Lãnh và tiện nhân tên Thẩm Trà Nhan kia."

Thái tử mặt lạnh: "Cũng không thể để cho Tâm Niệm muội muội bị ủy khuất lớn như vậy, ngay cả một người cho muội ấy trút giận cũng không có."

"Trạch Nhi." Hoàng hậu nhìn về phía thái tử: "Con có nghe nói, tiện nhân tên Thẩm Trà Nhan kia có thai rồi không?"

Thái tử ngẩn ra: "Cũng không có nghe nói."

"Bây giờ chắc con hiểu tại sao bệ hạ sẽ thiên vị ả ta rồi chứ, bệ hạ tưởng rằng tên dã chủng Thẩm Lãnh kia chính là con của ông ta, cho nên dã chủng trong bụng Thẩm Trà Nhan chính là tôn nhi của ông ta, Tâm Niệm đã trêu chọc vào ả ta, lại đúng vào lúc này, bệ hạ sẽ không để cho kẻ tiện nhân kia bị liên lụy đâu."

Sắc mặt thái tử hơi tái đi: "Chẳng lẽ phụ hoàng thật sự còn có tâm tư khác?"

"Ta đã nói với con rồi, tâm tư của phụ hoàng con, ai cũng không đoán được." Hoàng hậu trầm mặc một lát: "Con ra ngoài nói với mấy người trong nhà ta đến, cứ nói chuyện này ta không quản được, con cũng không quản được, bệ hạ đã giao cho phủ Đình Úy, xin bọn họ tin tưởng đô đình úy phủ Đình Úy Hàn Hoán Chi đại nhân tất sẽ xử lý theo lẽ công bằng, sau này cũng không cần vào cung cầu ta."

Thái tử đứng ngẩn người một lúc lâu, xoay người ra ngoài cửa cung, không bao lâu sau bên ngoài cửa cung vang lên một tràng tiếng kêu khóc, cực kỳ bi thương.

Một đám người đứng giữ ở bên ngoài cửa cung không đi, vây quanh thái tử bảo gã làm chủ cho, xin gã đi khuyên hoàng hậu ra mặt.

Đúng lúc này thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam dẫn một đội cấm vệ đến, đi đến trước người thái tử khom người cúi đầu: "Thần Vệ Lam bái kiến thái tử điện hạ."

"Ngươi đến làm gì?" Thái tử nhíu mày hỏi một câu.

"Bệ hạ ở Đông Noãn Các cũng nghe thấy có người kêu khóc, thanh âm lớn đến mức khiến bệ hạ khó chịu không thể nào xử lý tấu chương, bệ hạ sai thần sang đây xem thử, nguyên văn của bệ hạ là... Gần đến tết, xem thử là ai đang khóc trong cung Vị Ương, là ai đã chết, hay là mong ai chết."

Lời này, rất nặng.

Thái tử cũng không ngu ngốc, tất nhiên nghe được lãnh ý trong lời nói.

"Là..." Gã nghĩ mình cũng không cần phải giải thích gì với Vệ Lam, xoay người nhìn về phía những người của hậu tộc kia: "Về đi, các ngươi đã làm cho phụ hoàng tức giận, còn dám ồn ào, ta cũng không thể tha cho các ngươi."

Những người đó ngượng ngùng đứng lên muốn đi, Vệ Lam giơ tay ra ngăn lại.

"Bệ hạ còn nói, nếu thái tử điện hạ cũng ở cùng với những người đang kêu khóc trong cung hoàng hậu, vậy thì thái tử điện hạ khiến bệ hạ rất thất vọng, sắp tết âm lịch, Đại Ninh vạn vật mọi sự đều vui, nhưng có người gào khóc ở trong cung Vị Ương, nếu điện hạ không biết xử trí như thế nào, vậy thì để thần xử trí, bệ hạ nói, bảo thần ở đây nhìn."

Thái tử ánh mắt phát lạnh: "Vệ Lam, ngươi đừng quá phận."

Vệ Lam cúi người: "Thần không dám, lời thần nói là bệ hạ bảo thần nói, hỏi cũng là bệ hạ bảo thần hỏi, xin điện hạ nhanh một chút, bệ hạ vẫn đang chờ thần trở về phục mệnh."

Tay thái tử cũng đang run rẩy, từ nơi này đến Đông Noãn Các bao xa? Phụ thân gã làm sao có thể nghe được người ở đây kêu khóc, tất nhiên là phụ thân đã sớm liệu được trong nhà mẹ đẻ của mẫu thân sẽ có người đến cho nên an bài người theo dõi, nghĩ đến đây cơn phẫn nộ trong lòng lập tức dâng lên. Những năm gần đây gã vẫn luôn nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của mẫu thân, nói phụ thân gã bạc tình phụ nghĩa như thế nào, lúc trước nếu không phải mẫu thân bằng lòng đi theo phụ thân, phụ thân làm sao có thể sống mấy ngày yên ổn ở thành Vân Tiêu.

Sau này phụ thân lại sủng ái Trân phi, điều này làm cho thái tử càng khó chịu hơn.

Từng có một thời gian hoàng đế có ý định để gã đi theo Trân phi, là hoàng hậu phải đập đầu vào cột cửa cung thì chuyện này mới không tiếp tục nữa.

Theo thái tử thấy, những năm gần đây người sai vẫn luôn là phụ thân gã.

Nhưng mà nghĩ lại, không ngờ phụ thân lại tính được gã sẽ ở đây.

Một cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng, dường như loáng thoáng nhìn thấy tên dã chủng tên là Thẩm Lãnh kia mặc thái tử bào đứng ở đó cười đắc ý với gã.

"Các ngươi quỳ xuống hết cho ta."

Thái tử bỗng nhiên hét lớn một tiếng.

Những người của hậu tộc kia hoảng sợ, tất cả đều quỳ xuống.

"Huyên náo cấm cung, vô pháp vô thiên." Thái tử nổi giận nói: "Phạt tất cả các ngươi sau khi trở về cấm túc suy nghĩ một tháng!"

Những người đó vội vàng gật đầu, thái tử nhìn về phía Vệ Lam: "Ta đã xử trí bọn họ, ta sẽ tự đi nói với phụ hoàng."

Nhưng Vệ Lam không đi: "Bệ hạ dặn dò, nếu thái tử điện hạ phạt bọn họ về nhà cấm túc suy nghĩ, bệ hạ không chuẩn."

Sắc mặt thái tử lập tức thay đổi.

Vệ Lam giơ tay lên chỉ chỉ những người đó: "Phụng chỉ bệ hạ, áp giải tất cả bọn họ ra ngoài Thừa Thiên Môn, quỳ hướng mặt ra đường cái Thừa Thiên Môn, mỗi người vả miệng ba mươi cái..."

Vệ Lam nhìn về phía thái tử: "Bệ hạ còn nói, không phải bọn họ muốn khóc sao? Vậy thì cứ khóc mãi, nhất định phải khóc, quỳ gối ngoài Thừa Thiên Môn khóc, không được dừng lại."

Thái tử kinh ngạc nhìn Vệ Lam: "Đây quả thật là phụ hoàng nói?"

Vệ Lam cúi người: "Thần không dám giả truyền thánh chỉ."

Sau khi nói xong Vệ Lam đứng thẳng người lên: "Bắt tất cả lại!"

Cấm vệ như lang như hổ đồng loạt đi lên, đám người hậu tộc kia sợ ngây người bị áp giải thẳng ra ngoài cung Vị Ương. Ngay phía trước cung Vị Ương chính là Thừa Thiên Môn, bên ngoài Thừa Thiên Môn chính là trục đường chính đông tây của thành Trường An, cũng là đường cái rộng lớn nhất bên ngoài Thừa Thiên Môn, sắp tết rồi, người của hậu tộc bị áp giải quỳ gối một hàng ở đó, có thể thấy được bệ hạ đã nổi giận cỡ nào.

Thật ra bệ hạ còn có một câu, Vệ Lam chưa nói ra... Bệ hạ nói không phải muốn mất mặt sao, vậy thì trẫm sẽ cho bọn họ đến chỗ đông người mà mất mặt.

Vệ Lam đi đến trước mặt những người đó, giơ tay ra nhận lấy một miếng thiết bản từ thị vệ, đại khái dài một xích rộng không đến hai thốn, trên mặt còn khắc một số hoa văn phức tạp, cũng không biết là cái gì, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy vết máu không rửa sạch được trong khe hở của hoa văn kia.

"Đắc tội rồi."

Vệ Lam thản nhiên nói một tiếng, sau đó giơ tay lên quật mạnh xuống mặt của người đầu tiên trong hàng, chỉ một phát là nửa bên mặt người kia đã bị đánh đỏ bừng, phát thứ hai đã rách da, phát thứ ba đã nửa mặt đẫm máu.

Bộp, bộp, bộp...

Mỗi người vả ba mươi phát.

Thiết bản đánh đến mức huyết hoa văng tung tóe, tiếng kêu rên không dứt.

Bên trong cửa Thừa Thiên Môn, thái tử siết chặt nắm đấm nhìn những người đó bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, sau đó xoay người đi về hướng điện Bảo Cực, trong ánh mắt gã đều là hận đều là hung. Sau khi vòng qua chính điện thượng triều điện Thái Cực thì đến điện Bảo Cực ở phía sau, đi lên bậc thang bịch bịch bịch, lúc cửa đi đến điện Bảo Cực lại đột nhiên quỳ xuống bụp một tiếng, đầu chạm mặt đất: "Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi."

Hồi lâu, trong Đông Noãn Các cũng không có âm thanh truyền đến.

Thái tử cứ quỳ như vậy, mắt nhìn mặt đất, ánh mắt lóe lên.

Ước chừng gần nửa canh giờ sau Đại Phóng Chu mới từ trong Đông Noãn Các đi ra, cúi người nói với thái tử: "Điện hạ, bệ hạ nói biết rồi, mời thái tử về đi."

Thái tử ngẩng đầu lên: "Phụ hoàng, không gặp ta?"

"Bệ hạ mệt rồi." Đại Phóng Chu cúi đầu: "Ngày mai thái tử lại đến."

Thái tử xoa đầu gối đứng lên, quay đầu lại liếc nhìn bên ngoài cửa cung, tại đây, thật sự có thể nghe thấy tiếng kêu rên, mặc dù loáng thoáng nhưng lại xé ruột xé gan.

"Ta biết rồi."

Thái tử xoay người, đi từng bước từng bước một, sắc mặt biến ảo không ngừng.

Bên ngoài Thừa Thiên Môn, sau khi đánh xong tay Vệ Lam cũng hơi run lên, mỗi người ba mươi phát, thật là việc tốn sức. Lần này thì hay rồi, nếu người của hậu tộc không vào trong cung Vị Ương khóc lóc thì cũng chỉ có một người tên là Dương Tâm Niệm kia bị phá tướng, bây giờ là một đám người này đều bị đáng cho phá tướng. Bệ hạ nói, trên mặt đánh không nở hoa, không tóe máu thì đánh đủ ba mươi phát cũng không được ngừng, nếu đã không cần mặt nữa thì đừng giữ.

"Làm phiền chư vị." Vệ Lam hơi cúi thấp người xuống: "Có thể khóc rồi, khóc mãi."

Bình Luận (0)
Comment