Một đêm mưa gió, tránh cũng không tránh được.
Bởi vì cổng thành Trường An đang đóng, muốn ra ngoài cũng không ra được.
Bệ hạ lo lắng chuyện này có thể mở một sự khởi đầu không tốt lắm, sau khi ông ta nói ra lo lắng của mình tất cả mọi người trong Hạ Thiền Đình Viên đều trầm mặc, mọi người tròn mắt nhìn hoàng đế, chỉ thiếu nước có người hỏi một câu... Sự khởi đầu này không phải là bệ hạ người mở sao? Ban đầu không có chuyện vả miệng ba mươi phát ngoài Thừa Thiên Môn, đâu có nhiều chuyện sau này như vậy...
Ăn cơm xong uống rượu xong, người nên về chung quy cũng sẽ về, nhưng bệ hạ vẫn không thể đi, dù sao nhạc phụ đại nhân cũng có chuyện nói, cho dù nhạc phụ đại nhân gặp vua cũng phải lạy, nhưng đó là thân phận không sửa đổi được.
"Bệ hạ."
Mọi người đều đã về, trong phòng chỉ còn lại có một nhà bốn người.
Lão đương gia mã bang thoạt nhìn hơi mập, nhưng cũng không nặng nề, từ phía sau bàn đi vòng qua, bỗng nhiên tay vịn bàn, vén áo lên quỳ xuống đất.
Hoàng đế giật mình, vội vàng đi qua muốn đỡ ông lão dậy.
"Bệ hạ nghe thần nói xong đã."
Lão đương gia quỳ gối ở đó, trán chạm mặt đất.
"Hơn hai mươi năm trước, Tiểu Man nói muốn được gả vào vương phủ, lão thần có tội, lúc ấy lão thần không đồng ý, lão thần biết rất nhiều người đều nói là lão thần gài bẫy bệ hạ, cố ý để Tiểu Man đến gần bệ hạ, là gian kế của lão thần... Nhưng bệ hạ biết không phải là như vậy, qua nhiều năm như vậy, thần chưa bao giờ hưởng sái một chút nào của Tiểu Man, càng bởi vì thân phận này mà thần đã giải tán hơn phân nửa việc kinh doanh của mã bang. Khi đó lão thần khuyên nó, với xuất thân của con không thể làm vương phi được, trượng phu con yêu con thương con, nhiều nhất cũng chỉ là cho ngươi một vị trí trắc phi, con ở nhà đã quen tùy hứng trước mặt cha mẹ, chúng ta lúc nào cũng đều nhường nhịn con, nhưng sau khi gả vào vương phủ thì khác, mọi chuyện mọi lúc đều phải cúi đầu vâng lời, con có chịu không?"
"Tiểu Man nói, chịu, nó nói gặp được một người đúng, mặc kệ thân phận gì, chàng là Lưu Vương cũng được, chàng là bách tính bình dân cũng vậy, cuối cùng vẫn là nhìn đúng, nếu nhìn sai, không trách cha mẹ, chỉ trách mình mù."
Lão đương gia cũng không ngẩng đầu lên, từ đầu đến cuối trán đều chạm đất.
"Sau này thật ra lão thần biết nó ở trong vương phủ sống không hài lòng, cho nên nó chưa từng để cho chúng thần sang thăm nó, nó lo nếu lão thần gây chuyện, bệ hạ người trong nhà không yên ổn, thể diện của bệ hạ cũng mất hết. Trước kia khi bệ hạ là vương gia, thần còn dám gây chuyện, cho dù là gây chuyện sẽ mất cái mạng này, thần cũng phải bảo vệ khuê nữ của mình phải không? Thần không đi, không phải là không dám, là trong thư Tiểu Man nói nếu cha đến, con sẽ đi, để cha mẹ không tìm thấy, bệ hạ cũng tìm không thấy."
Hoàng đế đứng ở đó, mặt biến sắc.
Lão đương gia tiếp tục nói: "Hiện tại bệ hạ là bệ hạ, thần không dám gây chuyện, không phải thần sợ chết, mà là thần không dám gánh một tội danh như mưu nghịch, một mình thần chết còn đỡ, nhưng dù gì thần cũng dẫn theo một đám đông kiếm sống, thần không có học hành gì, đại khái là tội danh như vậy thôi. Tuy rằng thần lăn lộn giang hồ, nhưng thần đời đời kiếp kiếp là người Ninh, bệ hạ là bệ hạ của Đại Ninh, người Ninh không tạo phản bệ hạ."
"Khanh mau đứng lên nói."
Hoàng đế lại thò tay ra muốn đỡ lão đương gia dậy, nhưng lão đương gia lại không dậy cũng không ngẩng đầu lên.
"Thần biết, chuyện nhà so với quốc gia đại sự không tính là gì, nhất là đối với bệ hạ mà nói, ngàn vạn con dân Đại Ninh cần bệ hạ quan tâm, quốc chính là đại gia, bệ hạ đâu còn có nhiều tinh lực như vậy để chăm sóc tiểu gia này? Nhưng thần chỉ là một người nuôi ngựa, thần chỉ có một tiểu gia."
Cuối cùng lão cũng ngẩng đầu, mắt ửng đỏ.
"Bệ hạ à, nếu bệ hạ cảm thấy Tiểu Man làm không đúng, làm không tốt, cũng không thích hợp với cuộc sống trong cung, hoặc là bệ hạ đã ghét nó rồi, thần chỉ cầu bệ hạ đừng đánh nó mắng nó, tuy rằng chưa chắc bệ hạ đã đánh được nó, nhưng nếu bệ hạ đánh nó tất nhiên là nó sẽ không đánh trả, cũng đừng nhốt trong lãnh cung không đoái hoài đến, trả nó lại cho thần là được, nếu như Tiểu Man phạm tội mất đầu gì cũng đừng giết nó, giết thần, để mẹ nó đưa nó về nhà."
Bịch bịch bịch!
Ba lần dập đầu mạnh.
Trán lão đương gia chảy máu.
Hoàng đế lập tức luống cuống: "Tuyệt đối đừng như vậy, trẫm đã đánh nàng ấy mắng nàng ấy khi nào? Làm sao trẫm lại có thể ghét nàng ấy? Quả thật sau khi đến Trường An thời gian trẫm ở bên nàng ấy đã ít hơn, giống như lão nhân gia nói, trẫm thật sự bận, trẫm mặc kệ, trẫm sẽ không trả nàng ấy lại cho khanh đâu."
Ông ta kéo lão đương gia dậy: "Cho dù khanh tạo phản thật, trẫm cũng sẽ không trả nàng ấy lại cho khanh."
Trân phi đang ngồi ở đó phì cười một tiếng, sau đó cười lại thành khóc.
Đứng ở chỗ xa xa ngoài cửa phòng, Đại Phóng Chu quay lại liếc nhìn, thầm nghĩ bệ hạ thật sự quan tâm đến Trân phi, bên chỗ hoàng hậu xảy ra chuyện lớn như vậy, Trân phi suýt nữa đã trực tiếp ném hoàng hậu ngã chết, nhưng bệ hạ vẫn không đi thăm hoàng hậu, ngược lại còn chạy đến Hạ Thiền Đình Viên. Nghe thấy tiếng khóc trong phòng nhưng lại nghe không rõ là nói gì, Đại Phóng Chu chỉ cảm thấy bệ hạ thật sự mệt mỏi, phải làm quốc gia đại sự, Đại Ninh lớn như vậy, chuyện gì có thể thiếu bệ hạ chủ trì? Còn phải bận tâm đến chuyện nhà, còn phải nhìn nhiều quý nhân trong hậu cung như vậy lục đục tranh giành tình nhân với nhau.
Nhưng ngẫm lại, hình như bệ hạ cũng không quan tâm, bởi vì bệ hạ chỉ quan tâm đến Trân phi.
Trong xe ngựa về phủ tướng quân, Trà gia ngồi ở trước mặt Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Thẩm Lãnh không chớp mắt cái nào.
"Nhìn gì mà nhìn?" Thẩm Lãnh bĩu môi: "Nàng biết ta là ai không? Ta, tướng quân đề đốc Tuần Hải Thủy Sư. Nàng biết ta có bao nhiêu tiểu đệ không? Nàng còn nhìn ta nữa có tin ta sai tiểu đệ của ta đánh nàng không?"
Trà gia: "Chàng biết ta là ai không? Ta, người bán son phấn, không nhiều tiểu đệ như vậy, chỉ có một, là một tướng quân."
Thẩm Lãnh cười ha ha.
"Tiểu đệ." Trà gia móc móc ngón tay dưới cằm Thẩm Lãnh: "Nghe lời không?"
Thẩm Lãnh gật đầu, gật đầu lại gật đầu.
Trà gia: "Thè lưỡi."
Thẩm Lãnh thè lưỡi ra, còn thở phì phì.
Trà gia cười: "Ngoan, vậy chuyện khác chàng cũng nghe lời được không? Chuyện đêm nay qua rồi thì cho qua, Trân phi đã giúp ta xả giận, bệ hạ cũng đã giúp ta xả giận, hiện tại bệ hạ đã khó xử, dù sao thì một bên là Trân phi nương nương, một bên là luật pháp quốc gia, nếu chàng còn đi hậu tộc giết một trận nữa, bệ hạ phải làm sao?"
Thẩm Lãnh thụt lưỡi lại, không nói.
"Ta cũng không thiệt." Trà gia cười hì hì: "Chỉ có mỗi một tiểu đệ nếu ngay cả lão đại cũng không nghe, sau này ta làm sao lăn lộn giang hồ, ta không cần mặt mũi."
Thẩm Lãnh cười lắc đầu: "Được, hôm nay ta không đi."
"Ngày mai cũng không được đi."
"Ngày mai cũng không đi."
"Ngày kia cũng không được đi."
"Ngày kia cũng không đi."
"Vĩnh viễn cũng không được đi."
Thẩm Lãnh lại trầm mặc lần nữa.
Hắn không muốn lừa dối Trà gia.
Trà gia thở dài: "Vậy thì trước khi sinh con không được đi, bớt đánh đánh giết giết một chút, coi như là tích đức cho con được không? Thẩm Thừa nhà ta cũng không mong chàng đi, đúng không."
Trà gia vỗ vỗ bụng nhỏ.
Thẩm Lãnh cười: "Nói đến đây ta chợt nhớ đến một chuyện, cái tên Thẩm Thừa này thích hợp với nam hài tử, nếu như sinh một nữ hài thì cũng không thể vẫn đặt tên này, không dễ nghe."
"Nhưng đây là tên bệ hạ ban cho."
"Bệ hạ thì sao, ta là cha."
Trà gia phụt một tiếng: "Được được được, vậy chàng nói nếu sinh một nữ hài thì đặt tên là gì."
"Gọi là Hoa Hoa thì thế nào?"
"..."
Thẩm Lãnh: "Thẩm Đại Hoa."
Trà gia: "Kiếm của ta đâu?"
Thẩm Lãnh ngượng ngùng cười cười: "Không hay sao?"
Trà gia hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái: "Chàng có thể suy nghĩ cho tương lai của đứa trẻ một chút không? Đến học đường học, tiên sinh điểm danh, Đại Hoa, con gái chúng ta đứng lên hô một tiếng ở đây ở đây..."
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ đến hình ảnh đó, ôm mặt.
Hắn rất nghiêm túc nói với Trà gia: "Nàng xem, thông thường mà nói trong nhà người ta nếu nữ nhân cường thế làm chủ, con cái cũng có theo họ mẹ đúng không, nàng cường thế như vậy, tại sao nàng không yêu cầu con ta theo họ nàng?"
Trà gia: "Ha ha ha ha... chàng bị hâm à."
Thẩm Lãnh: "Nàng nói mau."
Trà gia: "Khụ khụ... Sau này con nhất định phải theo họ ta!"
Thẩm Lãnh: "Được thôi, nàng nói là được."
Hình như là ai đó từng nói, chỉ có hai kẻ ngốc mới có thể luôn tương thân tương ái.
Nghênh Tân Lâu.
Lão viện trưởng ngủ thiếp đi một lúc, lúc tỉnh lại đã là sau nửa đêm, mơ mơ màng màng nhìn thấy trên người đang đắp tấm thảm dày, ngọn đèn bên cạnh cũng được chỉnh xuống rất tối, ngủ khá ngon, không muốn nhúc nhích, nhìn sang bên cạnh nhưng không nhìn thấy Diệp Lưu Vân.
Nghiêng tai nghe ngóng, dưới lầu có âm thanh.
Lão quấn chặt áo đi xuống dưới, nghĩ về nhà mình ngủ vẫn tốt hơn. Xuống lầu dưới liền nhìn thấy hai người Hắc Nhãn Bạch Sát cả người dính máu đang đứng ở đó nói chuyện, Diệp Lưu Vân vừa nghe vừa gật đầu.
Lão viện trưởng khẽ nhíu mày, tựa như bị mùi máu tanh này xộc vào mũi.
"Bên ngoài nổi gió, đang lạnh." Diệp Lưu Vân quay đầu lại nhìn thấy lão viện trưởng đi xuống dưới: "Quay lên trên lầu ngủ đi, căn phòng đó của ta nhường lại cho lão viện trưởng, vừa rồi ta đã lấy một tấm chăn mới để ở trên giường rồi... Hắc Nhãn, đi dùng ấm bạc rót nước ấm cho lão viện trưởng ngâm chân."
Lão viện trưởng cười cười: "Vậy thì không về nữa, gió lớn à..."
Gió lớn, tất nhiên không chỉ là gió lớn thật sự.
Thành Trường An đã giới nghiêm rồi.
Tuần thành binh mã ti thành Trường An xuất động hơn vạn binh lực, cấm quân triệu tập gần như cũng hơn vạn người, khắp nơi trên đường cái đều là binh sĩ đi tuần, tiếng thiết giáp vang lanh lảnh, mặc dù cách không bao xa nhưng lão viện trưởng trở về cũng khó tránh khỏi sẽ bị đưa vào vòng nghi vấn, phiền phức.
Bất kể là Tuần thành binh mã ti hay là cấm quân, động tác đều rất nhanh, đúng lúc người của Lưu Vân Hội rút về đến nơi thì binh mã đã đến, cho nên không chỉ là nhanh, còn chuẩn xác.
"Kiềm chế đi." Lão viện trưởng đi lên lầu: "Cũng không thể để cho bệ hạ quá khó xử, chắc hẳn ngươi cũng hiểu nếu còn làm quá nữa, bệ hạ sẽ có nghi ngờ. Ngay cả ngươi cũng đã ra mặt vì Thẩm Lãnh rồi, chẳng lẽ bệ hạ sẽ không lo lắng Thẩm Lãnh có hiềm nghi kết bè kết cánh? Coi như là vì bệ hạ, cũng coi như là vì tiểu tử ngốc kia, đừng nhiều chuyện nữa."
"Vâng." Diệp Lưu Vân gật đầu: "Ta biết."
Lão viện trưởng cười, lầm bầm than thở một câu: "Đương nhiên... khẳng định là bệ hạ không lo lắng kết bè kết cánh gì, tiểu tử ngốc kia đâu biết."
Trên đường cái, cặp vợ chồng trẻ Thẩm Lãnh Thẩm Trà Nhan ngồi xe về nhà, trên đường đi bị kiểm tra đến mấy lần, cũng may mọi người đều biết giáo huy trên xe ngựa của phủ đề đốc Tuần Hải Thủy Sư, cho dù là vừa mới làm ra trong năm nay nhưng nhất định cũng phải biết.
Trên một con đường khác, cặp đôi hoàng đế và Trân phi cũng ngồi xe về nhà, trên đường đi không ai dám kiểm tra, bởi vì đó là liễn xa của bệ hạ, đó là cấm quân mở đường.
"Nói xong rồi đó." Trà gia nhìn Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Không được đổi ý nữa."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Lần sau đừng có dùng kiểu ngữ khí thương lượng này để nói chuyện với ta, có biết bản thân nàng là lão đại không, ngươi dùng kiểu ngữ khí ra lệnh nói chuyện với ta, nhớ chưa?"
Trà gia cười: "Vậy được, bắt đầu từ hôm nay không được chạm vào ta."
Thẩm Lãnh: "..."
"Nhớ chưa?"
"Ta... Hay là nàng đổi về kiểu ngữ khí thương lượng thử xem?"
Thẩm Lãnh ủy khuất: "Ta cảm thấy phải ta vẫn có thể tranh thủ một chút, lúc nãy đã nói rồi, sau khi về nhà bảo tiểu đệ của ta đánh nàng..."
Trà gia: "Tiểu đệ đại gia ngươi."
Nhấc chân lên đạp xuống, trong xe ngựa rung lắc một chút.
Thẩm Lãnh rụt lại: "Biết rồi..."
Trà gia gật đầu: "Ngoan."
Nàng giơ tay lên: "Bảo tiểu đệ ngươi ngoan ngoãn chút, nếu không sẽ đánh hắn ói ra."
Thẩm Lãnh: "Được được."