Trước khi Đại Ninh chọn Trường An làm đô thành thì Trường An cũng không phải một tòa thành lớn, khi đó quyết định định đô ở đây, kiến tạo của thành Trường An thời kỳ đầu khai quốc cũng quy củ như hiện tại, lúc ban đầu quy mô một trăm tám mươi phường, có tường cao ngăn cách giữa phường và phường.
Một trăm sáu mươi năm sau, Ninh đế lúc đó là Lý Thái Hưng cảm thấy các phường được ngăn cách trong những bức tường cao này khiến cho Trường An nhìn có vẻ bảo vệ nghiêm mật, cũng khiến cho các bách tính không thoải mái trong lòng, cảm thấy tầng lớp rõ ràng, phân hoá giai cấp, vì thế hạ lệnh dỡ những bức tường vây này xuống, mới có diện mạo ban đầu của thành Trường An hiện tại.
Rồi sau này đến Đại Ninh ba trăm năm, Ninh đế Lý Phương Dư quyết định mở rộng thành Trường An, tốn ba mươi mấy năm, thành Trường An đã có quy mô hiện tại.
Chỉ là cho dù như vậy thì tầng lớp trong thành Trường An cũng vẫn rõ ràng, tây thành phú thành đông quý, nam thành bắc thành, phần lớn là bách tính bình thường.
Cả khu trạch viện lớn đó của Dương gia ở ngay phía đông thành, chiếm vị trí gần như là tốt nhất, phía trước đại trạch Dương gia có sơn có thủy có lâm viên, nhìn vô cùng có khí thế, chỉ là từ sau đêm đó Trân phi một kiếm giết vào đại trạch này, cửa lớn của Dương gia liền không bao giờ mở ra nữa.
Dương Ngạn Niên cảm thấy đây là nỗi nhục lớn nhất của Dương gia từ trước đến nay, không cần ông ta cảm thấy, vốn đã là vậy rồi.
Đứng dưới tấm biển trên cửa chính của chính đường chính phòng, ngẩng đầu nhìn thanh Bạch Lân kiếm cắm trên tấm biển kia, Dương Ngạn Niên hận không thể rút thanh kiếm này ra đi nung chảy, đó không phải một thanh kiếm, đó là một cái gai đâm vào ngực mỗi người Dương gia, là cái đinh ghim chặt Dương gia trong nỗi nhục nhã.
Nhưng ông ta không thể, cũng không dám.
Hoàng đế hạ chỉ, thanh kiếm đó cứ để cắm ở đó, kẻ nào vọng động sẽ chết.
Ông ta quay đầu lại liếc nhìn Dương Tâm Niệm đang quỳ trên mặt đất: "Biết ngươi sai rồi chứ?"
Dương Tâm Niệm cúi đầu, trên mặt vẫn còn đau, trong lòng cũng đau.
"Biết sai."
"Miệng ngươi nói biết sai, nhưng trong lòng ngươi lại không cảm thấy sai, có lẽ ngươi còn nghĩ tất cả điều này đều là tai nạn. Ngươi nhìn bộ dạng của Dương gia hiện tại xem, chúng ta đóng cửa lại, chẳng lẽ sẽ không nhìn thấy vẻ mặt của những kẻ đang vui sướng khi người gặp họa ở bên ngoài, không nghe thấy những lời đàm tiếu bàn tán? Không cần người khác nói, ngay cả ta cũng cảm thấy bây giờ chúng ta là rùa rụt cổ, liệt tổ liệt tông của Dương gia đều hổ thẹn chịu nhục vì chúng ta."
Dương Tâm Niệm cắn môi, không nói lời nào.
"Mà hết thảy chuyện này, đều bởi vì tính tùy hứng của ngươi, nếu không một roi ngươi quất vào mặt tướng quân Đỗ Uy Danh thủ hạ của Thẩm Lãnh... Không đi trêu chọc vào Thẩm Lãnh, Thẩm Trà Nhan, không càn rỡ vì không thể vào cung..." Ông ta giơ tay lên chỉ chỉ thanh Bạch Lân kiếm trên tấm biển kia: "Sẽ không có thanh kiếm này, không có nỗi nhục này."
Dương Tâm Niệm vẫn không lên tiếng.
Ả có thể nói gì?
"Tạm thời rời khỏi Dương gia đi."
Nghe thấy câu này Dương Tâm Niệm đột nhiên ngẩng đầu: "Tại sao?"
"Tạm thời ra khỏi Trường An tránh đi một thời gian. Thẩm Lãnh có hoàng đế chống lưng cho hắn, chúng ta không đấu lại hắn... Hy vọng duy nhất chính là tương lai thái tử lên ngôi, khi đó Dương gia chúng ta mới có thể hãnh diện trọng chấn hùng phong, tất cả mọi nỗi nhục đều sẽ bị chúng ta rửa sạch, hiện tại chúng ta chỉ có thể nhịn, không nhịn được cũng phải nhịn. Tuy ngươi là nữ tử, nhưng trước giờ ta đều không xem nhẹ ngươi, từ đầu đến cuối đều cảm thấy ngươi có thể gánh vác việc lớn, ta bảo ngươi đi là vì muốn tốt cho ngươi. Trời biết được liệu Thẩm Lãnh có dừng tay như vậy hay không, nếu hắn muốn đối phó với ngươi, sợ là ta cũng không có khả năng bảo vệ ngươi chu toàn, cho nên ngươi hãy sang bên Giang Nam đạo tránh một thời gian đi."
Dương Ngạn Niên nói: "Việc kinh doanh của Dương gia chúng ta ở thành Trường An bị phá hủy trong vòng một đêm, nguồn thu nhập của gia tộc đã giảm bớt gần ba phần, thậm chí sẽ còn nhiều hơn... Buôn bán tơ lụa ở Giang Nam đạo trước nay đều là sản nghiệp quan trọng nhất của Dương gia chúng ta, ngươi đi Giang Nam đạo giúp Liễu Trang trông coi gia tộc kinh doanh, nén bớt tính tình, dù cho là cụp đuôi làm chó cũng phải tiếp tục buôn bán kinh doanh, ngươi hiểu ý của ta chứ?"
"Hiểu."
"Vậy thì đi đi, không thể lại có sai lầm gì nữa." Dương Ngạn Niên trầm mặc một lát: "Ngươi là thế hệ trẻ tuổi tiếp xúc với bí mật gia tộc nhiều nhất, ngươi biết vì tương lai sau khi thái tử lên ngôi đế vị củng cố mà nhiều năm nay hoàng hậu đã chuẩn bị bao nhiêu, kinh doanh là chuẩn bị tài lực cho những việc đó, không có kinh doanh tơ lụa, nhiều người như vậy, nhiều việc như vậy chúng ta sẽ không chống đỡ nổi."
"Ta hiểu." Dương Tâm Niệm ngẩng đầu lên: "Ta chết, cũng sẽ không khiến việc kinh doanh của Dương gia ở Giang Nam đạo bị đả kích nữa."
"Ta tin ngươi." Dương Ngạn Niên thò tay ra đỡ Dương Tâm Niệm dậy: "Ngươi tự chọn một vài nhân thủ đắc lực từ trong nhà mang theo, ta cũng không thể cho ngươi nhiều, tự đi kinh doanh đi, từ ngày hôm nay ta sẽ đóng cửa từ chối tiếp khách vô thời hạn, có lẽ sẽ là cho đến ngày thái tử lên ngôi."
Ông ta vỗ vỗ vai Dương Tâm Niệm: "Ta mệt rồi, sau này Dương gia phải dựa vào những người tuổi trẻ các ngươi."
Sau khi nói xong Dương Ngạn Niên xoay người vào phòng, bóng lưng thoạt nhìn rất cô đơn.
Dương Tâm Niệm đứng lên, ngẩng đầu nhìn thanh Bạch Lân kiếm kia, trong ánh mắt ngập tràn hận ý, nếu lửa giận có thể hóa thành lò luyện kim, có thể nung chảy thanh kiếm này, cũng nung chảy những người kia.
Trên xe ngựa ra khỏi thành Trường An, Dương Tâm Niệm giơ tay lên sờ sờ băng vải quấn trên mặt, khẽ chạm vào cũng đau đến thấu tim, nghĩ sau này có thể mình sẽ không còn được gặp lại thái tử ca ca nữa, bộ dáng của mình xấu xí như vậy, sau này làm sao có thể vào cung? Làm sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ? Vì thế cơn đau trên mặt liền không còn đau nữa, bởi vì không đau bằng trong lòng.
Siết chặt nắm đấm, móng tay gần như đều cắm vào lòng bàn tay.
Chính vào thời khắc xe ngựa của ả ra khỏi cổng thành, Bạch Niệm dẫn mấy người từ ngoài thành trở về, lần này ra ngoài làm việc coi như cũng thuận lợi, tính toán trước tết thời gian có hạn cũng không có cách nào thăm dò rõ ràng hết việc kinh doanh của Dương gia ở Giang Nam đạo, quyết định xin chỉ thị của Hàn Hoán Chi một chút, nhổ hết mấy cứ điểm của Dương gia ở Kinh Kỳ đạo mà hắn ta biết, hai mươi người đi theo hắn ta, cũng coi như là huynh đệ sau cuộc chiến đẫm máu.
Sau khi ra khỏi thành Dương Tâm Niệm mở cửa sổ xe nhìn bên ngoài ra, muốn nhìn lại tường thành thành Trường An nguy nga hùng vĩ này, nhưng lại vừa khéo bị Bạch Niệm nhìn thấy, tất nhiên Bạch Niệm biết ả, vì thế ánh mắt hơi đanh lại.
"Các ngươi về trước tìm Hàn đại nhân phục mệnh."
Bạch Niệm xoay người đi theo.
Phủ Đình Úy.
Sau khi nhận được bẩm báo của thủ hạ Hàn Hoán Chi khẽ nhíu mày, bảo người ra ngoài, lại để một mình mình rơi vào bóng tối vào phòng, ông ta chống khuỷu tay lên bàn, hai tay đan vào nhau đặt trước mũi, rơi vào trầm tư.
Bên Diệp Lưu Vân vừa động, dồn Dương gia ở trong thành Trường An đến đường cùng, cho nên ông ta cũng không thể không tạm thời dừng kế hoạch của mình. Không phải là ông ta sợ hoàng hậu, cũng không phải là lo lắng Dương gia sẽ trả thù, mà là lo lắng đột nhiên bức ép Dương gia sẽ xuất hiện biến cố lớn gì đó.
Dựa theo kế hoạch từ từ mưu tính của ông ta, moi ra từng chút từng việc kinh doanh của Dương gia sau đó điều tra. Bệ hạ cũng không thúc giục ông ta, chỉ nói là một số bạc lớn như vậy có thể sử dụng vào trận chiến bắc cương với Hắc Vũ, đánh trận chính là phải có bạc, suy nghĩ của bệ hạ là cho dù trận chiến này có đánh lâu một chút, trong vòng ba năm cũng không thể tổn hại đến quốc khố Đại Ninh, chính là dùng bạc, vật tư của Cầu Lập và Điệu quốc, Nam Lý quốc, chính là dùng bạc của hậu tộc, cho nên ông ta vốn không vội, có thời gian vài năm có thể trù tính, mưu định mà động, cũng mạnh hơn tùy tiện hành động nhiều. Rắn độc tuy ghê tởm nhưng nọc độc hữu dụng, vậy thì không thể lập tức đánh chết rắn độc, thỉnh thoảng còn nặn nọc độc để dùng.
Dương Tâm Niệm ra khỏi thành Trường An, vậy thì chứng tỏ Dương gia đã bắt đầu chuyển trọng tâm kinh doanh ra khỏi Trường An.
Còn đánh hay không?
Hiện tại hiểm họa lớn nhất không phải là Dương gia trong thành Trường An, cũng không phải kinh doanh của Dương gia ở Giang Nam đạo, thậm chí không phải là hoàng hậu trong cung Diên Phúc, mà là những thứ không nhìn thấy, thứ được hoàng hậu chuẩn bị để sau khi thái tử lên ngôi có người có thể dùng. Những thứ này, cho dù hậu tộc bị thương nặng cũng tuyệt đối sẽ không lấy ra dùng, bởi vì đó là tương lai của bọn họ.
Nhưng nếu như bên Giang Nam đạo lại bị cắt mất gốc nữa, hậu tộc có thể sẽ không gắng gượng được.
Diệp Lưu Vân có thể không suy nghĩ đến những chuyện này, nhưng ông ta không thể không suy nghĩ.
Cùng lúc đó, cung Diên Phúc.
Hoàng hậu nhìn phiến lá cuối cùng trên cây ở bên ngoài bay xuống, giống như lá cây nhẹ nhàng bay xuống kia là một ngọn núi, đập lên ngực bà ta thật mạnh, trên người vẫn đang đau nhưng trong lòng càng đau hơn, rõ ràng đã cực kỳ thất vọng về hoàng đế cho nên không có bất kỳ hy vọng nào, nhưng tại sao vẫn còn cảm thấy buồn?
Khi đó Trân phi vẫn chưa vào phủ Lưu Vương, bà ta và bệ hạ cũng coi như là tương thân tương ái.
Nghĩ đến đây bà ta ngây người ra... Không, đó là tương kính như tân, không tính là tương thân tương ái.
"Cao Ngọc Lâu."
"Có nô tì."
Hoàng hậu nhìn về phía thái giám thân tín nhất bên cạnh đang đứng trước mặt, trầm mặc một lúc rồi nói: "Nghĩ cách đổi phương thức thông báo cho người trong nhà ta biết, người của chúng ta đừng làm gì nữa cả, vài năm tới bất cứ người nào của Dương gia cũng không thể trực tiếp ra mặt đối phó với Thẩm Lãnh. Hiện tại Dương gia đã không chịu nổi gió táp mưa sa, hiện tại đang là lúc tên Thẩm Lãnh kia đắc ý, nếu đã không thể trêu vào, vậy thì không trêu chọc, nhưng... Vết sẹo trên mặt Tâm Niệm, thanh kiếm cắm trên chính đường Dương gia, chung quy cũng không thể làm như không nhìn thấy."
Cao Ngọc Lâu thật cẩn thận hỏi: "Có cần tìm người trên giang hồ nữa không?"
"Giang hồ?" Hoàng hậu cười khổ: "Trong giang hồ Đại Ninh, không nhiều người có thể để cho ta dùng, hào kiệt phần lớn đều đến từ đất Thục, nhưng Đông Thục đạo, Tây Thục đạo là thiên hạ của người nhà mẹ đẻ Trân phi, Kinh Kỳ đạo bị Lưu Vân Hội chiếm cứ, còn có thể dùng ai?"
Cao Ngọc Lâu nói: "Đại Ninh lớn như vậy, giang hồ lớn như vậy, cũng sẽ có người có thể dùng."
"Không ổn thỏa." Hoàng hậu nói: "Chỉ cần là dùng người Ninh, cuối cùng đều sẽ thất bại, nhiều lần như vậy rồi, chẳng lẽ ta còn chưa đủ thiệt? Cho nên ngươi nghĩ biện pháp thông báo cho người trong nhà ta, tìm người ở ngoài Đại Ninh. Người Thẩm Lãnh đắc tội cũng không phải đều là người trong Đại Ninh, Điệu quốc, Cầu Lập, Nam Lý, Tang quốc, Hắc Vũ, Bột Hải, thậm chí một số tiểu quốc Tây Vực kia nữa, sắp xếp người đi tìm, đi mời, không tiếc số tiền lớn cũng phải mời năng nhân dị sĩ ngoại vực đến."
"Vâng." Cao Ngọc Lâu cúi đầu: "Nhưng như thế này thì nhân thủ sẽ không đủ dùng, có phải động đến Thiên Địa Nhân không?"
Thiên Địa Nhân không phải một người, là ba tầng lớp.
"Chọn một ít từ Nhân Tự tản ra đi, Địa Tự, Thiên Tự đều không thể động, đó là thứ ta chuẩn bị cho thái tử. Ngươi biết trong triều hiện tại thật ra thái tử không có ai để dùng, những người trong Nội các đều sẽ không nghe lời. Gần đây bệ hạ cực coi trọng một người người trẻ tuổi tên là Đậu Hoài Nam, tương lai chủ sự Nội các hơn phân nửa là hắn rồi, không kéo được, Nội các cũng không nhúng tay vào được, cho nên những người ta chuẩn bị cho thái tử, hiện tại một người cũng không thể tiêu hao."
"Nô tì tuân mệnh, bảo trong nhà lựa chọn một nhóm người trong Nhân Tự ra ngoài."
Hoàng hậu gật gật đầu: "Đi sắp xếp đi, ta cũng mệt rồi, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta."
Cao Ngọc Lâu khom người lui ra ngoài, trong lòng cũng lo lắng theo, vận mệnh của y, tiền đồ của y, cũng đã sớm buộc chặt với hậu tộc và hoàng hậu rồi.
Biết trước thì hà tất lên con thuyền này?
Nhưng không phải không nói, mưu lược của hoàng hậu người bình thường thật không bằng. Hoàng hậu đã sớm nghĩ đến nếu lỡ như xảy ra chuyện gì, người bên cạnh bà ta đều sẽ bị bệ hạ tàn sát không còn giữ được một ai, mà người được thay vào trong cung Diên Phúc, tất nhiên là người theo dõi hoàng hậu, cho nên từ trước rất lâu, ngay từ khi nhóm tiểu thái giám Cao Ngọc Lâu bọn họ vừa mới được chọn vào cung, hoàng hậu đã phái người theo dõi, những người có tài năng có thể lôi kéo được đều lôi kéo sang. Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều một lòng trung thành với hoàng hậu, nhưng ngoại trừ người được hoàng đế tín nhiệm như Đại Phóng Chu, những thái giám trong cung có tư cách có thể được chọn làm việc trong cung Diên Phúc, có người nào chưa từng được hoàng hậu tiếp xúc từ trước?
Điều khiến người ta cảm thấy sợ hơn là gần hai mươi năm, từng nhóm từng nhóm thái giám vào cung, trong mỗi một nhóm đều có người do hậu tộc sắp xếp vào.
Đổi đường thôi, con đường Hoán Y Phường kia đã không thể dùng nữa rồi.
Cao Ngọc Lâu ngẩng đầu nhìn bầu trời, vừa rồi cảm thấy trên mặt hơi lạnh một chút, hóa ra là tuyết lại rơi.