Thẩm Lãnh dậy sớm đi luyện công, ở trong viện đánh quyền. Trà gia không cho hắn đi trường diễn võ cấm quân nữa, cho dù có Đạm Đài đại tướng quân đợi ở đó cũng không cho hắn đi, còn không phải vì lo lắng hắn không nhịn được sẽ đi đạp cửa hậu tộc sao.
Để làm cơm sáng cho Trà gia, hắn còn dậy sớm hơn so với ngày trước một chút, quyền đánh xong, luyện đao xong, lại chạy quanh viện hơn một trăm vòng mặt trời vừa mới ló đầu ra ở phía đông, tính toán đã đến lúc Trà gia thức dậy, Thẩm Lãnh liền vào phòng bếp làm việc.
Trà gia thức dậy rửa mặt, cơm sáng đã bày trên bàn.
Trà gia nhìn cơm canh trước mặt không khỏi có chút vui mừng: "Tại sao ta muốn ăn gì đó, chàng luôn có thể đoán được?"
Thẩm Lãnh nói: "Ta đã hỏi nàng rồi."
"Hỏi ở đâu?"
"Tối hôm qua lúc nói chuyện với nàng, nàng đã nói."
"Nhưng chàng cũng không trực tiếp hỏi ta muốn ăn gì."
"Thân là một trượng phu, nếu cần phải trực tiếp hỏi nữ nhân của mình muốn ăn muốn làm gì mới có thể có được đáp án, đó là thất trách cực lớn."
Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Nếu mà như vậy, ngay cả ta cũng không thể dễ dàng tha thứ cho bản thân."
Trà gia: "Nói đi muốn đi làm gì?"
"Muốn đi thư viện xem một chút." Thẩm Lãnh cười ngượng: "Làm sao nàng biết ta muốn ra ngoài?"
Trà gia: "Thân là một thê tử, nếu như ngay cả chút tâm tư nhỏ đó của nam nhân của mình mà cũng không nhìn ra, đó là thất trách cực lớn."
Trà gia cũng nghiêm túc nói: "Nếu mà như vậy, ngay cả ta cũng không thể dễ dàng tha thứ cho bản thân."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì đại ca, huynh cho ta đi?"
"Không cho." Trà gia nhíu mày: "Trừ phi đưa ta đi cùng."
Thẩm Lãnh nắm tay: "Được thôi đại ca!"
Sau khi hai người ăn cơm sáng xong thì đến thư viện Nhạn Tháp. Nói ra thì khu vực hoạt động vẫn luôn là ở khu vực đường Học Phủ này, Nghênh Tân Lâu ở đầu đường Học Phủ, đi vào trong không bao xa chính là phiếu hào Thiên Cơ, qua phiếu hào Thiên Cơ đi thêm một đoạn chính là thư viện Nhạn Tháp, mà đi xuyên qua thư viện rồi từ cửa sau đi ra, không bao xa chính là Hạ Thiền Đình Viên.
Lúc đi qua Nghênh Tân Lâu hai vợ chồng trẻ đi vào ngồi một lúc. Trước tết Diệp Lưu Vân cũng không định làm thêm việc gì nữa, cho nên phần lớn thời gian đều trong ở Nghênh Tân Lâu, đương nhiên ông ta cũng lười làm chủ sự, lúc ở trong lầu cũng toàn là ngồi một mình trên lầu ba uống trà đọc sách.
Thẩm Lãnh mang theo hai hộp trà ngon đến biếu cho Diệp Lưu Vân, làm Diệp Lưu Vân sợ giật mình. Đây tuyệt đối không phải thao tác bình thường, làm ông ta sợ đến mức muốn nhét tủ đựng trà xuống dưới gầm giường.
"Thật sự không phải là đến lấy trà." Thẩm Lãnh cười cười, hơi ngại ngùng: "Chủ yếu là đến nói một tiếng cảm ơn, đêm hôm đó Lưu Vân Hội đã thay Trà gia trút giận."
Diệp Lưu Vân: "Ha ha, nói cảm ơn?"
Sau đó nhìn nhìn: "Sao trên hộp lá trà ngươi mang đến có ấn ký cung đình?"
"Ồ, tối hôm đó ta xin của bệ hạ trong Đông Noãn Các."
"Ngươi xác định là xin?"
"Đương nhiên rồi, ta cũng không dám trực tiếp lấy ở trong thư phòng của bệ hạ, bệ hạ nào có nhỏ mọn như Diệp tiên sinh."
Diệp Lưu Vân thở dài: "Ngươi biết lá trà này là đâu đến không?"
"Ở chỗ bệ hạ."
"Là lúc trước ta mang vào cung cho bệ hạ, trên ấn ký kia còn có chữ Diệp. Đó là Bích Đàm Phiêu Tuyết thượng đẳng nhất do phụ thân của Trân phi mang từ Tây Thục đạo đến. Bệ hạ biết ta thích uống trà nên phái người gửi cho ta mấy hộp, nghĩ là sợ làm lẫn lộn cho nên viết họ của ta lên, mà ta biết bệ hạ thích nhất là loại trà này, cho nên ta đã gửi trở về, bây giờ ngươi lại đưa thứ này về cho ta?"
Thẩm Lãnh tính toán quan hệ nhân quả này.
"Có mệt không?" Thẩm Lãnh giơ tay ra lấy hộp lá trà: "Nếu ông không thích, ta trả lại cho bệ hạ."
"Ta mà tin tà của ngươi!" Diệp Lưu Vân giơ tay giành lại hộp lá trà: "Nếu ngươi trả lại cho bệ hạ, tên của ta sẽ viết ngược."
Vân Lưu Diệp?
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ, cũng rất hay.
"Cho ông thì cho ông, vốn đã muốn cho ông rồi, ông còn cướp." Thẩm Lãnh đứng dậy: "Chúng ta còn phải đi gặp lão viện trưởng, ông đừng giữ chúng ta ở lại ăn cơm."
Diệp Lưu Vân: "..."
Thẩm Lãnh kéo Trà gia đi ra ngoài: "Thật sự không cần giữ lại, lát nữa chúng ta sẽ cùng lão viện trưởng qua đây ăn."
Diệp Lưu Vân: "..."
Ra khỏi Nghênh Tân Lâu chạy đến thư viện, lúc đi ngang qua phiếu hào Thiên Cơ tự nhiên muốn vào trò chuyện vài câu. Thẩm Lãnh ngồi ở đó uống trà, nhìn nhìn lá trà trong chén này thế mà lại cực ngon, lại chú ý đến hộp lá trà ở ngay trên bàn, não bắt đầu hoạt động, nghĩ lát nữa lấy lý do gì để cuỗm đi hai hộp cho lão viện trưởng, lại nghĩ phiếu hào này là của mình, lập tức mất đi hưng trí.
Bên kia mấy tiểu cô nương nắm tay nói chuyện líu lo, một mình Thẩm Lãnh ngồi ở đó có chút nhàm chán, đứng dậy đi lại trong phiếu hào. Tuy rằng phiếu hào mới khai trương không lâu, nhưng khoảng thời gian trước tết rất bận, cũng không biết là phong thanh từ đâu tung ra, trong thành Trường An có rất nhiều người đều biết phiếu hào Thiên Cơ có thư viện đứng sau, nghe nói lão viện trưởng thường xuyên đến, cho nên rất nhiều người đến phiếu hào gửi tiền.
Lâm Lạc Vũ căn dặn người chuẩn bị chút điểm tâm ngon và trà ngon cho Thẩm Lãnh mang theo, Thẩm Lãnh và Trà gia lại mang đồ đến thư viện, lúc đến thư viện thì phát hiện lão viện trưởng đang câu cá ở bờ hồ Vị Danh.
Đây là chuyện rất kỳ lạ, người sợ lạnh như lão sao lại ngồi ở đây câu cá? Huống chi hồ Vị Danh đã đóng băng, nếu muốn câu cá còn phải đục mặt băng ra, đó là một chuyện rất phiền phức.
Tựa như đã sớm đoán được Thẩm Lãnh sẽ đến, lão viện trưởng chỉ chỉ hai cái ghế để ở bên cạnh: "Ngồi xuống trò chuyện vài câu."
Thẩm Lãnh đột nhiên hiểu được, lão viện trưởng là có những lời không thể để cho người khác nghe được muốn nói với hắn, bên hồ Vị Danh này trống trải như vậy, ngược lại còn thích hợp để nói những chủ đề bí mật hơn so với ở trong phòng, trong phòng còn lo lắng tai vách mạch rừng, ở bờ hồ nhìn một cái là không sót gì, ai đến gần cũng biết.
"Được." Thẩm Lãnh ngồi xuống: "Mời nói, có phải chuyện rất tư mật không?"
Lão viện trưởng: "Xem như là vậy."
Thẩm Lãnh: "Lão viện trưởng có đối tượng rồi? Muốn cho ta làm mối?"
Lão viện trưởng: "Cút..."
Lão viện trưởng trầm mặc một lúc rồi nói: "Hôm qua ta nghe nói thái tử đã đến cung Diên Phúc, bởi vì chuyện hoàng hậu bị đánh lớn mà nổi trận lôi đình. Ngươi nên biết tình cảm giữa thái tử và hoàng hậu rất tốt, ngược lại thì hơi xa cách với bệ hạ một chút. Sau khi xảy ra chuyện bệ hạ không đến chỗ hoàng hậu, thái tử cực kỳ bất mãn, mẫu thân bị người khác ức hiếp, hắn cũng không thể nhẫn nhịn, mà hắn không dám làm gì Trân phi, cho nên trước tết hai người các ngươi cẩn thận một chút."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Thái tử không giống một người làm xằng làm bậy."
"Ta chỉ nhắc nhở ngươi." Lão viện trưởng thu cần câu lại đưa cho Thẩm Lãnh: "Buổi trưa ăn cá, ngươi câu."
Thẩm Lãnh nhìn cái cần câu kia, dây câu thì có, nhưng không có lưỡi câu, lão viện trưởng đâu phải là câu cá, rõ ràng chính là đang đợi hai người bọn họ đến.
"Không lưỡi câu thì câu thế nào?"
Lão viện trưởng: "Ai nói ngươi câu cá trong hồ Vị Danh ta? Cá trong hồ Vị Danh là của ta, ta muốn ăn cá, có thể ăn của ta?"
Thẩm Lãnh hỏi: "Lưỡi câu đâu?"
Lão viện trưởng lục trong túi áo, lưỡi câu vẫn còn quấn trên miếng gỗ.
Hai người đỡ lão viện trưởng dậy, lên xe lại trở về Nghênh Tân Lâu. Sau khi vào trong Thẩm Lãnh bảo Trà gia đỡ lão viện trưởng sang một bên ngồi, sau đó tự bưng một cái ghế ngồi xuống trước bể cá của Nghênh Tân Lâu, rất nghiêm túc cầm cần câu căng dây, nhưng vẫn chưa ném lưỡi câu vào trong bể cá, Diệp Lưu Vân đã không nhịn được nữa: "Ăn ăn ăn, ngươi nói ăn cái gì thì ăn cái đó, đừng động đến Hồng Long của ta."
Thẩm Lãnh: "Diệp tiên sinh ông biết ta không phải người hay ăn chực, ta cảm thấy ta vẫn nên tự động thủ thì hơn, tự mình động thủ, ăn gì cũng không sợ người khác nói xấu."
Diệp Lưu Vân: "Ngươi xuống phòng bếp câu được không, phòng bếp có một bể cá lớn."
Thẩm Lãnh: "Được."
Đứng dậy đi về phía phòng bếp, quay đầu lại hướng tới lão viện trưởng khoa tay múa chân.
Lão viện trưởng: "Ta không ăn cá chép, cũng không ăn cá trắm cỏ, nhiều xương, ngươi câu chuẩn một chút."
Diệp Lưu Vân thở dài một tiếng.
Cùng lúc đó, Tức Phong Khẩu.
Cách Bạch Sơn Quan 300 – 400 dặm, nếu như nói Bạch Sơn Quan đã được tính là gian khổ, vậy thì Tức Phong Khẩu chính là tổ tông của gian khổ, lão gian khổ.
Nơi ở của Mạnh Trường An trong Tức Phong Khẩu là một tiểu viện cũ nát, tường viện cũng là cũ nát, vốn dĩ trong viện này mọc đầy cỏ dại, là Nguyệt Châu Minh Đài và Tịnh Hồ hai người cùng thân binh dọn sạch một chút, mặt mũi bơ phờ. Vốn dĩ tướng quân thủ quân của Tức Phong Khẩu Vương Hỷ Lai muốn nhường lại nơi ở của mình, nhưng Mạnh Trường An nói gì đều không lấy, nơi này thật sự gian khổ, ngay cả viện tử dư thừa cũng không có mấy cái, Mạnh Trường An liền chọn chỗ này thật sự rách nát đến mức có chút không nói nên lời này để ở.
Tất cả những căn nhà còn khá tốt, gã đều nhường cho binh lính thủ hạ của mình.
Bắt đầu từ mấy ngày trước biên quân của người Hắc Vũ đã vận động mang tính thăm dò sang Tức Phong Khẩu, mặc dù không trực tiếp tiến công nhưng hiển nhiên là binh lực tập kết càng ngày càng nhiều. Nếu như là trước đây thì người Hắc Vũ đã sớm đánh lên rồi, nhưng bởi vì tân hãn hoàng đã thay đổi sách lược, cho nên bên này cũng chỉ là tăng binh tạo áp lực, dường như không có ý định thật sự động thủ.
Mạnh Trường An từ trên tường thành xuống dưới, căn dặn người chú ý chặt chẽ, cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Lúc trở lại nhìn thấy những quả hồng lạnh cóng vốn còn treo trên hai cây hồng bên ngoài viện đất kia đã không còn, nghĩ nhất định là Nguyệt Châu Minh Đài và Tịnh Hồ đã hái. Vừa vào cửa đã nhìn thấy quả hồng đang phơi trong viện, lần trước trong lúc ngẫu nhiên gã nhắc đến hồi nhỏ thích ăn hồng khô nhất, hiển nhiên là Nguyệt Châu Minh Đài đã nhớ.
"Ta đi bổ củi."
Mạnh Trường An tháo giáp, sau đó xách rìu đi bổ củi, sau đó liền nhìn thấy Tịnh Hồ cười ha ha cầm hai tờ câu đối ra ngoài, đỏ giấy kia phối hợp với tường đất viện đất này, thế mà lại có một mỹ cảm rất khác.
Ở cửa còn treo hai xâu ớt khô, cũng là đỏ rực, nhìn đã thấy vui rồi.
"Khen công chúa và ta đi." Tịnh Hồ hất cái cằm nhỏ lên: "Có lợi hại không?"
Một cái viện tử cũ nát như vậy, lại để hai người họ bố trí ra cảm giác ấm áp của gia đình.
Nguyệt Châu Minh Đài rót một bình trà bưng vào trong viện cho Mạnh Trường An, ngồi ở đó nhìn Mạnh Trường An bổ củi, cái rìu kia ở trong tay gã, bổ củi cũng mạnh mẽ, đẹp đến như vậy.
"Chắc chúng ta phải ở đây đón tết rồi." Nguyệt Châu Minh Đài cười nói: "Tức Phong Khẩu Vương tướng quân đã phái người đưa đến một ít thịt heo, hôm qua thân binh ra ngoài săn thú, săn được mấy con thỏ hoang và chim trĩ, đồ ăn để ăn tết đã đủ rồi, cũng rất thịnh soạn."
Mạnh Trường An cảm thấy trong lòng nhói đau, nàng là công chúa của Thổ Phiên quốc, nhưng lại đi theo mình ở biên cương này chịu khổ, mà nàng còn cố tình không cảm thấy đây là khổ, luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy.
"Buổi chiều không có việc gì, lát nữa ta làm một cái diều." Mạnh Trường An ngừng một chút, cúi đầu nói: "Lát nữa dẫn hai người ra ngoài chơi diều."
Hai tiểu cô nương lập tức nhảy nhót, nhìn thật sự rất vui vẻ.
Trong đầu gã lại nghĩ, trong nhà đều là thịt, nhưng hai người họ lại thích ăn rau, nơi này tìm chút rau đâu có dễ dàng như vậy, có lẽ dưới lớp tuyết lạnh ở bên ngoài sẽ còn có rau cải dại, vì thế buông rìu xuống: "Ta đi tìm một chút đồ làm diều."
Khoác áo đi ra ngoài.
Hơn một canh giờ mới trở về, vui vẻ cười ha hả, đơn thuần giống như một tiểu nam hài.
Hai cánh tay kia lạnh cóng đến sưng đỏ, nhưng lại cầm một ít rau cải dại phải đào bao nhiêu tuyết lạnh mới tìm được.
"Lá vẫn tốt, rửa đi là có thể ăn." Gã giơ chỗ rau cải dại kia lên, giống như trân bảo hiếm thấy: "Đến lượt hai người khen ta rồi."