Bởi vì hoàng cung tên là Hồng Cung cho nên đô thành Hắc Vũ quốc cũng được người ta gọi là Hồng Thành, mọi người dường như đã quên cái tên vốn có của đại thành này. Hồng Cung chiếm diện tích cực lớn, hãn hoàng Hắc Vũ Khoát Khả Địch Hoàn Liệt cái gì cũng so bì với Đại Ninh, nghe nói cung Vị Ương của Đại Ninh bao la hùng vĩ cẩm tú thiên hạ vô song, y liền trùng tu cung điện, lớn là lớn, chỗ nào cũng lớn, mỗi một tòa cung điện đều lớn đến mức thái quá, xây dựng bằng đá lớn, còn có cột đá hai người ôm cũng không xuể, trên cột đá điêu khắc đủ các loại hoa văn, thoạt nhìn thật sự rất ghê gớm, nhưng lại trống trải.
Cảm giác đầu tiên mà cả Hồng Cung mang đến cho người ta chính là không trải, không có nhân khí gì.
Sau khi hãn hoàng mới Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ lên ngôi, đã cưới thê tử của Hoàn Liệt, hoàng hậu vẫn là hoàng hậu.
Nghe đồn vị hoàng hậu này từ sau khi cùng mấy thị nữ hạ nhân dìm chết hãn hoàng đời trước Hoàn Liệt, cả người đều thay đổi, giống như thân xác vẫn là của ả nhưng linh hồn bị người khác chiếm cứ, trước đây yếu đuối, nhưng bây giờ rất cường ngạnh, thậm chí còn hay gây sự với người khác, cho nên câu nói "bản tính khó dời" này thật sự không mấy phần đáng tin.
Ba tháng trước, hoàng hậu yêu cầu Tang Bố Lữ tăng phong địa cho nhà ả, Tang Bố Lữ không đồng ý, vị hoàng hậu này chỉ vào mũi Tang Bố Lữ mắng chửi ngay trước mặt triều thần, hỏi y rằng ngươi biết của ngươi hãn hoàng vị làm sao có được không? Không có ta cùng gia tộc của ta phù hộ ngươi, bây giờ ngươi có thể tay cầm quyền trượng ngồi trên bảo tọa?
Lúc ấy Tang Bố Lữ cũng không có biểu hiện gì, thậm chí có vẻ có chút khiếp nhược.
Bữa cơm trưa, Tang Bố Lữ không chờ hoàng hậu cùng ăn, lúc hoàng hậu đến Tang Bố Lữ đã ăn xong rời đi, sau đó thì nghe nói hoàng hậu lật tung bàn, mắng Tang Bố Lữ vong ân phụ nghĩa.
Thật ra mới đầu cũng đỡ, dường như ả còn có chút sợ hãi đối với Tang Bố Lữ, mà gan mật càng luyện càng lớn, đừng quên lúc trước ở Hoàn Liệt trước mặt ngay cả cái rắm ả cũng không đánh lớn tiếng.
Chính điện của Hồng Cung được đặt tên là bảo điện Quang Minh, hãn hoàng Tang Bố Lữ nghe thấy tiếng chửi mắng ồn ào bên ngoài khẽ nhíu mày. Hoàng hậu không những lật tung bàn, còn chạy đến bên ngoài điện Quang Minh làm ầm ĩ, khóc bù lu bù loa, ở ngoài điện lớn tiếng chất vấn Tang Bố Lữ có biết mình được làm hãn hoàng như thế nào không, có biết hiện tại người y dựa vào là ai hay không, để đảm bảo ngôi vị hoàng đế của y, mấy ca ca trong nhà ả đều đã nhậm chức ở cấm quân, thúc thúc của ả đã tiếp quản quân phòng thành của đô thành, không có người nhà ả, y có thể làm hãn hoàng cái rắm.
Tang Bố Lữ xoa xoa đầu lông mày, cười khổ nhìn sang Nam Viện đại tướng quân Tô Cái đang ngồi ở đó.
"Trẫm thực sự hơi phiền rồi."
Tô Cái cũng cảm thấy mất mặt, thậm chí là vô cùng nhục nhã.
"Bệ hạ, cũng không thể để mặc cho ả náo loạn mãi được."
"Cho nên trẫm mới tìm khanh đến." Tang Bố Lữ trầm mặc một lúc rồi nói: "Khi trẫm mới đăng cơ đã tự tay viết thư cho khanh, mời khanh đến đô thành, khanh đến rất nhanh, trẫm cũng thấy vững dạ. Lần đó khi chúng ta nói chuyện trẫm cũng đã nói đến cục diện hiện giờ, dường như không có một chỗ nào là trẫm đoán không đúng. Trẫm vừa mới vào làm chủ Hồng Cung, trong trong ngoài ngoài đều là người của Hoàn Liệt, thậm chí ngay cả thị vệ trong Hồng Cung này trẫm cũng không dám tin tưởng, cho nên khi đó bất đắc dĩ đành phải dùng người trong nhà ả, bởi vì là ả đã giết Hoàn Liệt, cho nên cũng không có khả năng người trong nhà ả đứng về phía Hoàn Liệt."
Tô Cái gật đầu: "Bệ hạ đều đã tính đến."
"Chỉ là một sự quá độ." Tang Bố Lữ nói: "Ngày đó trẫm và khanh định ra kế sách, làm sao để an ổn giang sơn... Trẫm nói, để tạm thích ứng, nhất định phải dùng người trong nhà ả, cấm quân và quân phòng thành đều ở trong tay người nhà ả, cũng tốt hơn ở trong tay những vốn dĩ trung thành với Hoàn Liệt. Hiện giờ ả đã giúp trẫm giết sạch những tất cả người nên giết rồi, thậm chí ngay cả tiếng xấu trẫm cũng không cần gánh."
Y nhìn Tô Cái: "Khi đó trẫm thỉnh cầu khanh chịu ủy khuất một chút, khanh đã đồng ý, trong lòng trẫm mới có chắc chắn... Sau đó trẫm liền cố ý thể hiện ra sự không tín nhiệm đối với khanh, nhiều lần nói muốn thay khanh, để vị trí Nam Viện đại tướng quân cho ca ca của hoàng hậu, ả vẫn luôn tin là thật, không những ả sẽ tin, trẫm xác định, người bên Ninh quốc cũng sẽ tin. Khanh và trẫm đều biết, người tên là Diệp Vân Tán kia tuy đã chạy thoát, nhưng hắn kinh doanh ở Hắc Vũ nhiều năm, nói không chừng đã âm thầm để lại rất nhiều tai mắt, nhất cử nhất động ở đô thành này đều nằm trong mắt những tình báo đó, sao trẫm có thể không cẩn thận."
"Đến lúc rồi." Tang Bố Lữ nhìn về phía Tô Cái: "Tất cả mọi người đều cho rằng lần này trẫm triệu khanh đến là muốn bãi miễn vị trí Nam Viện đại tướng quân của khanh, ca ca của hoàng hậu ngay cả lễ phục đại tướng quân cũng đã làm xong rồi... Mà Khanh, dường như có thần giao cách cảm với trẫm, khanh biết phải mang binh đến."
Tô Cái cúi đầu: "Dù sao thần cũng phải làm ra vẻ một chút, để cho những người đó đều tưởng là thần đã có lòng làm phản, lần này thần đã mang Khất Liệt Quân đến, bệ hạ có thể dùng."
"Chiều trẫm sẽ phát tán tin tức nói buổi tối trẫm mở tiệc chiêu đãi khanh, sau đó tuyên bố bãi miễn đại tướng quân của khanh trước mặt mọi người." Tang Bố Lữ nhìn về phía Tô Cái: "Mọi thứ của trẫm, đều giao cho khanh."
Tô Cái đứng dậy làm một quân lễ Hắc Vũ: "Bệ hạ yên tâm."
Cùng lúc này, hoàng hậu không biết lúc này Nam Viện đại tướng quân Tô Cái đang ở ngay trong phòng hãn hoàng, tức giận trở lại tẩm cung của mình, lập tức sai người tìm hết mấy ca ca của ả đến. Mấy vị ca ca của ả nhậm chức tướng quân ở cấm quân, đến rất nhanh, dù sao Hồng Cung cũng không có ai dám ngăn cản.
"Đến lúc cho hắn nhìn sắc mặt một chút rồi." Hoàng hậu nhìn về phía mấy vị ca ca kia: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này Tô Cái nhất định sẽ phản, đến lúc đó các huynh đừng đi giúp hắn vội, thậm chí có thể dẫn dụ Khất Liệt Quân đến, cho hắn biết thiếu chúng ta là không được. Chờ Khất Liệt Quân của Tô Cái binh vây Hồng Cung, các huynh hãy cùng với thúc thúc, dùng cấm quân và quân phòng thành tiến công Khất Liệt Quân, nhưng tuyệt đối không thể để cho Tang Bố Lữ chết, hắn còn sống thì chúng ta còn có thể lợi dụng, hãn hoàng hèn nhát như vậy, từ đầu đến cuối đều là con rối của gia tộc."
Một vị ca ca trong số đó cười cười: "Hoàng hậu muội muội của ta cứ yên tâm đi, loại hèn nhát Tang Bố Lữ này không có chúng ta thì làm sao được? Lúc trước bên cạnh hắn ngay cả một người đáng tín nhiệm cũng không có, là chúng ta đã nâng hắn lên, bây giờ tưởng là có thể gạt bỏ chúng ta đi, đương nhiên phải cho hắn một chút giáo huấn."
Hoàng hậu gật gật đầu: "Vậy thì cứ như vậy. Tối nay Tang Bố Lữ sẽ mở tiệc chiêu đãi Tô Cái, ta sẽ ép hắn tuyên bố miễn chức Tô Cái trước mặt mọi người, để huynh trở thành Nam Viện đại tướng quân mới. Nam Viện có đội quân mấy trăm vạn, chỉ cần lấy được chức Nam Viện đại tướng quân thì sau này gia tộc chúng ta sẽ không ai có thể so sánh được nữa, đến lúc đó cho dù phế hắn đi thì thế nào chứ?"
"Muội muội, vẫn là muội lợi hại."
"Đêm nay chờ tin tức tốt của muội."
Tin tức tốt sẽ luôn bay đến chậm một chút.
Sự yếu đuối, hèn nhát của Tang Bố Lữ, đều là giả vờ.
Đêm đó Tang Bố Lữ tuyên bố bãi miễn tất cả chức vụ của đại tướng quân Tô Cái, Tô Cái phẫn nộ rời khỏi bữa tiệc, sáng sớm hôm sau, Khất Liệt Quân ở ngoài thành đã xông vào Hồng Thành tiến thẳng đến hoàng cung, nghe nói hãn hoàng Tang Bố Lữ sợ đến mức trốn trong phòng tắm không dám ra ngoài.
Trong một tòa cung điện khác ở Hồng Cung, tỷ tỷ của Tang Bố Lữ, trưởng công chúa Hắc Vũ – Khoát Khả Địch Tẩm Sắc thì đang nhàn nhã nhấm nháp rượu ngon, giáo úy cấm quân trẻ tuổi Sách Khoa hôn lên cặp chân dài của nàng ta, quỳ gối nói: "Công chúa điện hạ, đêm nay có thể đệ đệ của người sẽ không làm hãn hoàng được nữa rồi, tại sao nhìn người cũng không nóng lòng một chút nào cả?"
"Ta cho rằng ngươi không ngu xuẩn như vậy." Tẩm Sắc xoay người dùng ngón tay đẩy mặt Sách Khoa lên: "Đầu óc của ngươi kém xa khuôn mặt của ngươi."
Sách Khoa đỏ mặt lên: "Tại sao?"
Tẩm Sắc cười nói: "Không ai hiểu rõ Tang Bố Lữ hơn ta, đó là một người dã tâm, hoàng hậu và những kẻ ngu ngốc trong gia tộc ả cộng lại cũng không đấu lại Tang Bố Lữ. Nói ra thì ngươi tuy ngốc một chút, nhưng bản lĩnh của ngươi cũng được."
Lúc nàng ta nói câu này ngữ khí hơi kỳ lạ, mặt Sách Khoa lại đỏ lên một chút.
"Ta thích bộ dạng nam hài đơn thuần hay đỏ mặt này của ngươi, vừa rồi ngươi không phải có thẹn thùng như vậy, mà giống như một dũng sĩ."
Sách Khoa: "Điện hạ, ngươi mau nói cho ta biết đi."
Tẩm Sắc nói: "Ngươi cho là Tô Cái sẽ tiến công Hồng Cung sao? Lão ta sẽ không làm vậy đâu, đó đều là Tang Bố Lữ và lão ta đang cùng diễn kịch, hm nay Tô Cái sẽ chỉ khiến hoàng hậu cùng cả gia tộc của ả bị san thành bình địa. Nể phần ngươi trung thành với ta, ta chỉ điểm cho ngươi một con đường sáng."
"Điện hạ nói mau."
"Lúc này Tang Bố Lữ còn đang diễn kịch, vì để cho người khác tin hắn là một người yếu đuối sợ chết, hắn trốn vào trong phòng tắm không dám ra ngoài, mà quân thân vệ đều là nghe theo chỉ lệnh của hoàng hậu, sẽ không ai ở bên ngoài điện Quang Minh bảo vệ hắn, bây giờ ngươi mang ngươi người của đi, thể hiện ra lòng trung thành của ngươi."
"Nhưng dưới trướng ta chỉ có ba trăm người."
"Vậy là đủ rồi." Tẩm Sắc hôn một cái lên trán Sách Khoa: "Ngươi sẽ trở lại cảm ơn ta, tướng quân của ta."
Sách Khoa đứng lên, sửa sang lại y phục, đeo bội kiếm của hắn ta lên, bước đi ra ngoài.
Buổi chiều hôm đó, Tô Cái suất lĩnh Khất Liệt Quân binh vây Hồng Cung, gần như tất cả mọi người trong cung đình đều sợ vãi đái, trốn ở trong phòng run bần bật, đâu còn có người nào muốn đi bảo vệ hãn hoàng bệ hạ yếu đuối kia, chỉ có Sách Khoa dẫn theo đội ngũ vài trăm người kia đứng ở bên ngoài điện Quang Minh. Sách Khoa uy phong lẫm liệt cầm chiến kiếm trong tay lớn tiếng hướng vào trong điện Quang Minh nói: "Bệ hạ, thần Sách Khoa đến bảo vệ người, nếu có người muốn làm hại bệ hạ, trước hết phải bước qua thi thể của thần!"
Thật ra hắn ta cũng sắp sợ vãi đái rồi, hắn ta đâu thể xác định có phải Tô Cái thật sự sẽ làm phản hay không.
Tẩm Sắc công chúa đã đoán đúng.
Tô Cái suất quân đột nhiên tấn công vào đại doanh cấm quân, trực tiếp chém chết mấy ca ca của hoàng hậu, sau đó treo cổ hoàng hậu ở cửa cung điện của ả, cùng bị treo cổ với ả còn có mấy cung nữ hạ nhân ghìm chết Khoát Khả Địch Hoàn Liệt ngày ấy.
Quân phòng thành còn chưa rõ chuyện là thế nào, đại tướng quân của bọn họ đã bị cao thủ dưới trướng Tô Cái ám sát, sau đó Khất Liệt Quân xông vào trong nhà hoàng hậu thấy người là giết, một gia tộc khổng lồ như vậy, trực tiếp bị tàn sát sạch sẽ.
Tang Bố Lữ thay hoàng bào hãn hoàng mới tinh, trong tay cầm quyền trượng, đi lên ngai vàng trên điện Quang Minh dưới sự bảo vệ của ba trăm cấm quân do Sách Khoa dẫn đầu, tất cả triều thần đều bị Khất Liệt Quân bắt đến, đại tướng quân Tô Cái cầm kiếm đứng ở dưới bảo tọa.
"Trẫm tưởng là, các ngươi cũng sẽ có chút lương tâm." Tang Bố Lữ lắc đầu: "Là trẫm đã đánh giá cao dũng khí của các ngươi, cũng đánh giá cao lòng trung thành của các ngươi, nhất định là các ngươi đều đang chờ trẫm gặp chuyện không may? Thật sự rất xin lỗi, các ngươi đã thất vọng rồi."
Y đứng lên, tay cầm quyền trượng hãn hoàng: "Từ ngày hôm nay, Nam Viện đại tướng quân Tô Cái tấn thăng làm nguyên soái, thống ngự binh mã toàn quốc."
Sau đó y nhìn về phía Sách Khoa: "Dũng sĩ trẻ, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tướng quân cấm quân của trẫm."
Một canh giờ sau, trong thư phòng điện Quang Minh, Tang Bố Lữ nhìn về phía Tô Cái: "Nguyên soái, trẫm từng nhắc đến với khanh, người Ninh chậm thì năm năm, nhanh thì ba năm, tất nhiên sẽ dụng binh với Hắc Vũ, cho nên giờ là lúc chấp hành kế hoạch ba năm rồi."
Kế hoạch ba năm.
Dùng thời gian ba năm, tận lực ám sát thật nhiều tướng lĩnh trong quân đội Ninh quốc.
Đồng thời làm ra hiện tượng giả, đại tướng quân Tô Cái kèm cặp hãn hoàng Tang Bố Lữ, Tang Bố Lữ là một con rối, quốc nội Hắc Vũ cực kỳ không ổn định.