Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 516 - Chương 516: Cầu Thản Nhiên

Chương 516: Cầu thản nhiên Chương 516: Cầu thản nhiên

Chuẩn bị đồ xong Thẩm Lãnh định dẫn Trà gia đi thăm Trang phu nhân, nhưng Trà gia lại nói mình không thoải mái, muốn ở phiếu hào Thiên Cơ này nghỉ ngơi một lúc, bảo Thẩm Lãnh lúc trở lại thì đón nàng, Thẩm Lãnh chỉ nói không đi nữa, đưa Trà gia đi tìm Thẩm tiên sinh xem thử có phải bị bệnh hay không, Trà gia thế nào cũng không chịu, Thẩm Lãnh bất đắc dĩ một mình cầm đồ rời khỏi phiếu hào Thiên Cơ.

Sau khi Thẩm Lãnh đi rồi Lâm Lạc Vũ lắc đầu mỉm cười: "Tiểu tử ngốc kia, thật sự tưởng là muội không thoải mái."

Trà gia mím môi cười: "Nếu muội đi cùng với hắn, sợ là chủ nhân trong nhà sẽ không được tự nhiên."

Lâm Lạc Vũ: "Cũng chỉ có bản thân hắn cảm thấy không thẹn với lương tâm sẽ có thể thản nhiên đối mặt. Có những lúc không có ai làm sai điều gì, thậm chí vốn có thể trở thành hảo bằng hữu, nhưng lại chỉ bởi vì những người khác, những chuyện khác mà dần dần xa cách, nếu như muội cùng hắn đến quý phủ Trang tướng quân, vị Nhược Dung cô nương kia còn phải đè nén tâm tình của mình, không dễ dàng."

"Nhược Dung tỷ tỷ là một người tốt." Trà gia lắc đầu: "Chỉ là giữa muội và Lãnh Tử, không chứa nổi bất cứ người nào, cho dù muội khuyên hắn, hắn cũng sẽ không nghĩ như vậy."

Lâm Lạc Vũ cười hỏi: "Vậy muội có khuyên hắn?"

"Tất nhiên sẽ không."

Trà gia: "Muội cũng không ngốc."

Lâm Lạc Vũ cười càng vui hơn, từ đầu đến cuối, tình cảm của Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan đều giống như nàng từng chứng kiến, chưa từng thay đổi. Trên thế giới này, nam nhân thành công tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên, với thân phận địa vị của Thẩm Lãnh hiện giờ, cho dù là nạp mấy phòng tiểu thiếp tất nhiên cũng không phải vấn đề gì, mà Lâm Lạc Vũ tin tưởng, nếu như Lãnh Tử ngốc nảy ra ý nghĩ như vậy, hơn phân nửa Trà gia cũng sẽ không cưỡng hành phản đối.

Thế tục là như vậy.

Nhưng mà, hắn còn lâu mới như vậy, nếu hắn mà như vậy, hắn còn là Lãnh Tử ngốc đó sao?

Chuyện tình cảm, xét đến cùng, nếu không ích kỷ tất nhiên không phải toàn tâm toàn ý.

Nói đến Trang Nhược Dung, đó quả thật là một nữ hài xinh đẹp ưu tú đến mức khiến cho không người ta không thể phớt lờ, nếu đổi lại một nam nhân khác sợ là sớm đã động tâm rồi. Mà trên thực tế, Lâm Lạc Vũ đoán ngay cả phụ thân của Trang Nhược Dung, vị phong cương đại lại lớn nhất Đại Ninh hiện giờ, tướng quân Trang Ung cũng bằng lòng gả con gái cho hắn, nhưng... tuyệt không làm thiếp.

Sự kiêu hãnh của Trang Ung, sự kiêu hãnh của Trang Nhược Dung đều không cho phép chuyện như vậy phát sinh, cho nên nếu đã không thể làm chính thiếp thì hà tất phải dây dưa?

Bất kể là Trang Nhược Dung hay là Trang Ung đều quang minh lỗi lạc, không thích hợp thì không nói, không bàn, không nhắc đến, Lãnh Tử ngốc ở bên này coi như không có chuyện gì cả, nhưng bên phía bọn họ tất nhiên vất vả hơn một chút, nhưng cũng phải coi như không có chuyện gì cả.

Hữu tâm và vô ý, chính là khác biệt như vậy.

Sau đó Lâm Lạc Vũ liền nghĩ đến bản thân, có một thời gian ngắn nàng thật sự cảm thấy Thẩm Lãnh rất hấp dẫn, không... hiện tại cũng cảm thấy tiểu tử ngốc kia rất hấp dẫn. Nói đến nam nhân anh tuấn, trong số những nam nhân Lâm Lạc Vũ từng gặp, Lãnh Tử ngốc ngay cả tốp năm cũng không lọt vào, nhưng nói đến ưu tú, ai có thể hơn được?

"Chúng ta chuẩn bị ăn cơm." Lâm Lạc Vũ đứng dậy: "Lần trước nghe Lãnh Tử nhắc muội thích ăn món chua ngọt nhất, ta đã đặc biệt đi Nghênh Tân Lâu tìm đại sư phụ học làm mấy món, đồ đều đã chuẩn bị xong rồi, muội ở đây ngồi một lúc, ta sẽ xong ngay."

Nàng vén cổ tay áo lên: "Xem ta bộc lộ tài năng."

Sau một nén nhang, Lâm Lạc Vũ từ phía sau trở lại, Trà gia đứng dậy: "Nhanh như vậy đã nấu xong rồi?"

"Không, là nhanh như vậy đã nấu hỏng rồi." Lâm Lạc Vũ xấu hổ cười cười: "May mà cách Nghênh Tân Lâu rất gần, chúng ta đi qua đó đi..."

Một cổng thành ở phía bắc thành Trường An, hai nam nhân một cao một thấp cùng đi đến, người cao đội một cái mũ rơm, trên vành nón còn có bông tuyết chưa tan, người thấp đương nhiên cũng không phải là quá thấp, ai bảo người đi ở bên cạnh hắn ta nhìn rất cao lớn, cường tráng.

Người đội mũ rơm ngẩng đầu lên nhìn nhìn, nhếch miệng cười: "Cuối cùng cũng đến rồi."

Người hơi thấp một chút cũng ngẩng đầu lên: "Quả nhiên rất lớn."

Tháo mũ rơm xuống, Tu Di Ngạn liếc nhìn sang Lý Nhàn đứng bên cạnh: "Trước giờ ngươi đều chưa từng đến Trường An?"

"Chưa."

"Ngươi thật đáng thương."

"Ta không đáng thương!"

Lý Nhàn thân là một tiên sinh ba tốt dạy học trồng người, cảm thấy mình tuy nghèo một chút nhưng không đáng thương, tuy rằng hắn ta xác định mình không so được với vị tổ tiên viết ra Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Thư kia, nhưng dạy học trồng người là việc rất vĩ đại, cho nên hắn ta cũng là người vĩ đại.

"Đi, ta dẫn ngươi đi xem thành Trường An lớn đến cỡ nào."

Tu Di Ngạn đi ở phía trước đưa chứng nhận thân phận của mình lên, chứng nhận này là thật, cũng không có che giấu, bởi vì y chính là được Lý Nhàn khuyên bảo mà đến Trường An giải quyết nan đề đã quấy rầy y bao lâu nay. Lý Nhàn nói, người ngươi muốn giết là Thẩm Lãnh, nếu ngươi không thể thản nhiên đối mặt với Thẩm Lãnh thì trong lòng ngươi từ đầu đến cuối đều sẽ có một nút thắt, nút thắt này không gỡ được thì sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng có thể sẽ biến thành viên sỏi thận.

Lời nói vớ vẩn như vậy, thế mà Tu Di Ngạn lại tin.

Điều lạ là thủ quân cổng thành cũng không cảm thấy chứng nhận thân phận này có gì không ổn, chỉ cảm thấy tên của y kỳ lạ.

"Tu Di Ngạn?"

"Vâng vâng vâng."

"Vào đi."

Ngược lại thì Lý Nhàn bị ngăn lại, lính gác cổng thành hỏi hắn ta: "Ngươi tên là gì?"

"Ta tên là Lý Nhàn."

"Không đúng, trên chứng nhận thân phận của ngươi viết rõ ràng là Lý Bất Nhàn."

"Ta biết, nhưng ta cảm thấy không hay, cho nên ta đổi tên cho mình là Lý Nhàn, Lý Bất Nhàn là tên do gia phụ đặt, Lý Nhàn là tên ta tự đặt."

Lính gác cổng thành rất nghiêm túc nói: "Không phải ta đứng ở phía phụ thân ngươi mà nói, ta cũng cảm thấy Lý Bất Nhàn không hay bằng Lý Nhàn, nhưng mà trên chứng nhận thân phận này của ngươi là nha môn đã đóng dấu, ngươi có hiểu đã đóng dấu không? Đó chính là Lý Bất Nhàn mà quan phương nhận định."

Lý Nhàn thầm nghĩ binh đại gia ngươi cũng thật rảnh rỗi.

"Được được được, ngươi nói Lý Bất Nhàn thì Lý Bất Nhàn."

"Tại sao là ta nói chứ, đó là cha ngươi nói."

"..."

Vào thành Trường An, Lý Bất Nhàn hỏi Tu Di Ngạn: "Phải đi đâu?"

"Phủ tướng quân, Thẩm Lãnh là tướng quân lớn như vậy tất nhiên có phủ tướng quân ở trong thành Trường An... Nhưng mà Lý tiên sinh, nếu như lần này ta xảy ra bất trắc gì, sẽ không có cách nào đưa ngươi rời khỏi Trường An, nếu không thì như thế này, ta đưa ngươi đi dạo chung quanh trước, sau đó ngươi hãy cùng ta đi gặp Thẩm Lãnh."

"Kệ đi, tùy ngươi."

Lý Bất Nhàn theo bản năng sờ túi đeo sau lưng của mình, hắn ta dạy học lâu như vậy cũng chưa từng thu thêm một đồng tiền, nếu nhà ai tạm thời khó khăn không có tiền, hắn ta sẽ còn miễn luôn học phí, cho nên bao năm nay đều không có tích lũy gì, tất nhiên là để ý.

Tu Di Ngạn có tiền, sau khi đến thành Trường An là y có thể đi phiếu hào lấy số bạc mình gửi lúc trước ra, nhưng y không muốn đi, bởi vì y cảm thấy số bạc kia không sạch sẽ. Trước kia chưa bao giờ nghĩ như vậy, sau khi ở cùng với Lý Bất Nhàn một thời gian ngắn lại càng cảm thấy mình đã là một người thuần túy.

"Thành Trường An chỗ nào tốt nhất?"

"Sông Tiểu Hoài."

Tu Di Ngạn nhếch môi cười, y cảm thấy mình cười cũng rất thuần khiết.

"Tất không phải nơi tốt đẹp gì!"

Ánh mắt Lý Bất Nhàn lạnh đi: "Từ nụ cười của ngươi ta nhìn thấy những từ ngữ quan phủ mệnh lệnh rõ ràng cấm không được viết ở trong sách, ngươi nói ta nghe sông Tiểu Hoài rốt cuộc là chỗ nào?"

"Thanh lâu." Tu Di Ngạn thành thật trả lời: "Rất nhiều thanh lâu."

Nhếch môi cười khoái trá: "Toàn là cô nương."

Lý Bất Nhàn hừ một tiếng: "Ta là người đọc sách thánh hiền, tất nhiên sẽ không đi chỗ đó, ngươi muốn đi thì tự đi, ta đi hỏi thăm giúp ngươi xem phủ tướng quân của Thẩm Lãnh ở chỗ nào, chúng ta cứ hẹn trước vẫn gặp nhau ở đây, trước khi trời tối ta sẽ đến chờ ngươi."

"Trời tối ta mới đi cơ." Tu Di Ngạn kéo Lý Bất Nhàn đi lên phía trước: "Nhưng mà, có thể cho ta mượn ít tiền không?"

"Không thể." Lý Bất Nhàn rất nghiêm túc nói: "Ta cho ngươi mượn tiền, ngươi đi vui vẻ, còn ta là gì?"

Tu Di Ngạn: "Có lý... Vậy ngươi cho ta mượn tiền, ta đi giúp các người giáo dục những cô nương dị tộc phiên bang kia tại sao phải sống ở thanh lâu, ta muốn nói cho bọn họ biết đời người khắp nơi đều là phong cảnh đẹp, hiện giờ thay đổi còn kịp."

Những lời này đều là Lý Bất Nhàn từng nói với y.

"Ngươi dùng bạc của ta, đi thanh lâu dùng lời nói của ta giáo dục những nữ tử lầm lạc kia, tại sao ta không tự đi?"

"Vậy ngươi đi không?"

"Ta đi!"

Tu Di Ngạn nghĩ nghĩ: "Mặc dù mới buổi trưa, nhưng chúng ta đi là để khuyên người lạc đường biết quay đầu lại, cho nên quyết định đừng đợi đến tối nữa, chậm một giây, là thêm một giây tội ác."

Sau đó y liền dẫn Lý Bất Nhàn đi sang chỗ sông Tiểu Hoài.

Hai canh giờ sau, Tu Di Ngạn ngậm một cái tăm ngồi xổm ven đường chờ Lý Bất Nhàn đi ra, nghĩ tiên sinh đúng là tiên sinh, nói lâu như vậy mà vẫn chưa nói xong, lại nghĩ đến cô nương tiếp đãi Lý tiên sinh đã nghe lải nhải suốt hai canh giờ, có thể đã sắp phiền chết rồi ấy chứ. Y làm cu li kiếm tiền ở trong huyện thành nhỏ, những người có giao tiếp phần nhiều cũng là người làm nghề này kiếm sống, bây giờ nhìn đâu còn giống một sát thủ, ngậm tăm ngồi xổm ở đó giống như một người đợi được thuê làm việc.

Chờ mãi vẫn không được, bụng y sôi ùng ục, lục lọi trên người còn có một ít bạc vụn, vì thế chạy đến quầy bánh bao cách đó không xa mua mấy cái bánh bao thịt, trở lại ngồi xổm ở đó tiếp tục chờ.

Lại chờ chừng nửa canh giờ Lý Bất Nhàn mới từ trong thanh lâu đi ra. Ngay giây phút nhìn thấy Tu Di Ngạn, Lý Bất Nhàn lập tức đỏ mặt.

"Tiên sinh ngươi nói cũng giỏi thật, trước sau tổng cộng hai canh giờ rưỡi, trời cũng đã đen thui rồi..." Tu Di Ngạn đưa cho hắn ta một cái bánh bao: "Lấp bụng trước đã, lát nữa đi tìm chỗ uống ngụm trà, nói miệng đắng lưỡi khô rồi hả."

Lý Bất Nhàn nuốt nước bọt: "Quả thật miệng đắng lưỡi khô."

Tu Di Ngạn kéo Lý Bất Nhàn đi, vừa đi vừa hỏi: "Nói thế nào rồi? Với tài ăn nói của tiên sinh, chắc có thể khuyên được tiểu cô nương kia hoàn toàn tỉnh ngộ rồi chứ."

Lý Bất Nhàn: "Khụ khụ, ngươi thì sao, ngươi khuyên nhủ như thế nào?"

Tu Di Ngạn: "Ta không được, quá lâu không nói, một nén nhang cũng không trụ không được."

Lý Bất Nhàn bỗng dưng lại đỏ mặt.

"Tiên sinh đã nói với nàng ta những gì?"

"Thì là những lời nói với ngươi, đều nói hết một lượt với nàng ta."

"Thế nào?" Tu Di Ngạn cười nói: "Có phải bị ngươi nói cho đại triệt đại ngộ giống như ta không?"

Lý Bất Nhàn trầm mặc một lát: "Ta... không khuyên được nàng ta."

Tu Di Ngạn: "Hửm?"

Lý Bất Nhàn đi nhanh về phía trước, dường như cảm thấy xấu hổ muốn chết: "Tuy rằng thời gian ta nói dài hơn so với ngươi, có thể nói hơn một canh giờ..."

Tu Di Ngạn vỗ trán: "Thiên phú dị bẩm mà."

"Vậy nàng ta đã nói gì với tiên sinh? Thế mà lại khiến tiên sinh nhận thua."

"Nàng ta lặp đi lặp lại chỉ là mấy chữ, ta nói rất nhiều đạo lý lớn, nàng ta chỉ dùng mấy chữ đáp lại ta. Ta nói trong vạn cái ác thì dâm đứng đầu, nàng ta nói ngươi thử đi nào, ta nói phải giữ mình trong sạch, nàng ta nói ngươi thử đi nào."

Lý Bất Nhàn: "Ta liền nổi cáu lên, thử thì thử..."

Tu Di Ngạn: "Ha ha ha ha ha... Ngươi trả bánh bao cho ta, ta không muốn cho ngươi ăn nữa."

"Bây giờ chúng ta nên đi gặp Thẩm Lãnh rồi chứ."

"Ừm." Tu Di Ngạn hít sâu một hơi: "Chơi cũng chơi rồi, ăn cũng ăn rồi, còn thiếu một ngụm rượu, sau đó chết thì chết thôi. Đúng rồi tiên sinh, ngươi vẫn còn nhiều tiền thừa mua rượu uống chứ?"

"Có thì có, không nhiều."

"Ngươi đã tiêu bao nhiêu vậy?"

"Ta... Ngươi cũng biết đấy, lúc đầu thật sự ta đã nói hơn một canh giờ, sau đó lại nói chuyện đó gần một canh giờ."

"Vậy thì sao?"

"Ta đã thêm một tiếng."

Bình Luận (0)
Comment