Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 517 - Chương 517: Ngươi Có Sợ Không

Chương 517: Ngươi có sợ không Chương 517: Ngươi có sợ không

Hai người Lý Bất Nhàn và Tu Di Ngạn ngồi trong tửu lâu cách phủ tướng quân không xa, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ đều có chút thấp thỏm. Tuy rằng Lý Bất Nhàn vẫn luôn nói nghe đồn Thẩm tướng quân làm người thẳng thắn vô tư tất sẽ không làm khó ngươi, nhưng nói đi nói lại, ai dám xác định? Lỡ như Thẩm tướng quân hạ lệnh đóng cửa loạn đao chém xuống, cái xác đó cũng không dễ nhặt.

Lỡ như Tu Di Ngạn vào phủ tướng quân liền một đi không trở về, Lý Bất Nhàn sẽ cảm thấy đó là tội lỗi của mình.

"Nhìn vẻ mặt của tiên sinh, dường như cảm thấy nếu ta vào phủ tướng quân gặp bất trắc, sẽ nhớ ta?"

"Nói bậy cái gì vậy, nào có bất trắc gì, theo lý mà nói nếu ngươi đi vào bị loạn đao chém chết thì nên gọi là nằm trong dự liệu, không tính là bất trắc."

Tu Di Ngạn: "Tiên sinh, trên người của ngươi quả nhiên có phong phạm của tổ tiên của ngươi."

"Sao lại nói vậy?"

"Tổ tiên của ngươi cả đời bị người ta đuổi giết, cũng không thua kém cái miệng này của tiên sinh là bao."

Lý Bất Nhàn: "..."

Tu Di Ngạn nhìn thức ăn trên bàn đã ăn hết, rượu cũng đã uống một bình, thức ăn rất thơm ngon, rượu cũng không pha nước, đều rất tốt đẹp, dường như thật sự không có một chút lo lắng nào.

"Tiên sinh nói, người sống trên đời phải thẳng thắn vô tư, nếu không sống thẳng thắn chính là tội nghiệp." Tu Di Ngạn sửa sang lại y phục của mình một chút: "Ta đi tìm thẳng thắn vô tư đây."

Lý Bất Nhàn trầm mặc gật gật đầu, thật ra hắn ta đã hối hận rồi.

Trong khoảnh khắc Tu Di Ngạn sắp đi ra khỏi tửu lâu, Lý Bất Nhàn đứng bật dậy: "Ta còn chưa đi xem Nhạn Tháp, chưa đến thư viện ngắm hồ Vị Danh, cũng chưa thấy cung Vị Ương, hay là chờ một chút nữa? Cho dù ngươi đều không muốn đi, nếu không thì chúng ta lại đến sông Tiểu Hoài một chuyến?"

"Trên người tiên sinh còn đủ bạc để về không?"

"Không... Không đủ, cho nên ngươi không thể đi, ngươi phải đi kiếm tiền trả bạc cho ta."

"Trả lại cho ngươi là được." Tu Di Ngạn đi trở lại, lấy một miếng thẻ bài vàng ròng đặt lên bàn rượu: "Ta gửi một rương trong phiếu hào Lương Âm ở trong thành, chỉ có tấm thẻ đặc biệt này mới có thể vào kho tiền của bọn họ, bọn họ sẽ dẫn ngươi đi mở rương, kể từ hôm nay tất cả tiền trong rương đều thuộc về tiên sinh."

"Có rất nhiều tiền?"

"Rất nhiều, còn có một tờ khế ước nhà đất ở thành Trường An, viện tử không tính là nhỏ, ta đã xem qua." Tu Di Ngạn cười cười: "Đừng vào huyện thành dạy học nữa, thật ra có câu này ta vẫn luôn muốn nói nhưng ngại không nói ra, tổ tiên ngươi làm việc không đúng nghề nghiệp viết ra thiên hạ đệ nhất nhàn thư, trong xương tủy của ngươi cũng không phải một người đứng đắn, học vấn của ngươi thực sự bình thường, dạy học trồng người vĩ đại, nhưng học vấn của tiên sinh mà dạy học thì thật sự không tính là vĩ đại, cầm tiền ở thành Trường An làm phú ông thái bình, lấy vợ sinh con."

Lý Bất Nhàn lắc đầu: "Hay là ngươi đừng đi nữa, ngươi biết những đạo lý đó đều là ta bịa đặt thôi."

"Biết chứ." Tu Di Ngạn nói: "Đạo lý tiên sinh giảng có rất nhiều khi trước sau mâu thuẫn, bản thân ngươi cũng nghĩ vậy mà còn cần ta nghi ngờ?"

"Vậy mà ngươi vẫn nghe?"

"Bởi vì đó là điều ta mong muốn." Tu Di Ngạn thở ra một hơi thật dài: "Còn có một câu nói tặng cho ngươi... Trong lòng có nút thắt, thật sự sẽ không phải thận kết sỏi, nhiều nhất là trong lòng khổ sở."

Sau khi nói xong câu đó Tu Di Ngạn đi nhanh ra khỏi tửu lâu, đi đến phủ tướng quân ở góc đường đối diện.

Lý Bất Nhàn ngồi xuống, không biết tại sao lại hơi muốn khóc, nghĩ sắp mất đi người đầu tiên có thể gọi là bằng hữu trong đời mình như vậy, thương cảm đến mức tuột đỉnh. Hắn ta hít sâu mấy lần, tỉnh ngộ ra nếu đã là tri kỷ, vậy thì đương nhiên phải cùng sống chết, vì thế đứng bật dậy muốn gọi to một tiếng ta đi cùng ngươi, nhưng mới đứng lên đã nhìn thấy Tu Di Ngạn về.

"Sao lại trở về?"

"Không phải nhà này." Tu Di Ngạn trừng mắt nhìn Lý Bất Nhàn một cái: "Quên mất tật nói ngọng của ngươi, tin tức ngươi hỏi thăm được có thể chuẩn xác? Đây là nhà của tướng quân cấm quân Thẩm Nhưng."

Y nhìn Lý Bất Nhàn: "Nào, nhìn lưỡi của ta, đọc theo ta... Lăng là lăng nhưng là nhưng." (1)

Lý Bất Nhàn: "Nhưng là nhưng, nhưng là nhưng."

Tu Di Ngạn nhắm mắt lại: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Lần này đổi lại là Tu Di Ngạn hỏi thăm, dọc đường vừa đi vừa hỏi cũng đến ngoài cửa phủ tướng quân Thẩm Lãnh, hai người ngồi xổm ở bên đường đối diện cửa lớn nhìn, sau đó lại nhìn nhau.

"Tiên sinh sợ máu không?"

"Sợ."

"Ồ, vậy thì thôi."

"Chuyện gì?"

"Vốn định nói nếu ta chết, nhặt xác giúp ta."

Tu Di Ngạn lắc lắc đầu, đứng dậy đi đến cửa lớn phủ tướng quân, Lý Bất Nhàn đứng lên đi theo y. Tu Di Ngạn quay đầu lại: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

"Nhặt xác cho ngươi, đương nhiên phải đi vào với ngươi."

Lý Bất Nhàn hơi hất cằm lên: "Không thể lấy không bạc của ngươi."

Tu Di Ngạn cười cười, trong ánh mắt có một chút cảm kích, đi đến cửa phủ tướng quân gõ cửa, một tên thân binh ở bên trong hỏi một câu: "Ai vậy?"

Lúc này đã đến lúc phải soi đèn, cửa lớn phủ tướng quân đã đóng rồi.

"Không có gì! Đi nhầm thôi."

Tu Di Ngạn nghiêng đầu liền đi về, Lý Bất Nhàn cảm thấy một chút ý chí kiên cường mình vừa mới có được trong nháy mắt đã tan biến.

Đúng lúc này một mình Thẩm Lãnh đi bộ trở về. Hắn đến phiếu hào Thiên Cơ đón Trà gia trước, kết quả là Trà gia đi Nghênh Tân Lâu ăn cơm, lại đi Nghênh Tân Lâu, kết quả là nhìn thấy mẩu giấy nhắn Trà gia để lại cho hắn, Trân phi nhớ Trà gia, phái người đón Trà gia vào cung, đêm nay không về.

Rõ ràng hai ngày trước mới gặp nhau.

Thẩm Lãnh ở Nghênh Tân Lâu ăn chực một bữa cơm, nói hết nước bọt mà Diệp Lưu Vân cũng không giữ hắn lại uống chén trà, đành phải đi bộ về.

Người như Thẩm Lãnh đương nhiên không quen mặc áo tướng quân ra ngoài, hắn vẫn quen mặc y phục thường ngày ở nhà, cảm thấy thoải mái tự tại. Tu Di Ngạn giật mình tự tìm một cái cớ cực kỳ tệ, nói là không nhịn tiểu được, cần tìm một chỗ đi tiểu, một mình Lý Bất Nhàn chờ ở cửa phủ tướng quân, nhìn thấy Thẩm Lãnh đi bộ đến, đột nhiên nhớ ra nên hỏi thăm kỹ lưỡng một chút xem Thẩm Lãnh là người như thế nào.

"Vị đại ca này." Lý Bất Nhàn sáp lại gần: "Có chuyện muốn thỉnh giáo."

Thẩm Lãnh nhìn khuôn mặt Lý Bất Nhàn: "Thỉnh giáo thì có thể, đừng gọi ta là đại ca, đại thúc có chuyện gì muốn nói?"

Câu này cũng chỉ có người không bình thường như hắn mới nói ra.

Lý Bất Nhàn ngượng ngùng cười cười: "Là như thế này, ta có một bằng hữu đắc tội với tướng quân Thẩm Nhưng trong phủ này vì một số chuyện."

Thẩm Lãnh: "Trước hết ngươi đừng nói tiếp, ngươi đọc theo ta trước, Thẩm Lãnh."

"Thẩm Nhưng."

Thẩm Lãnh bỏ cuộc: "Hay là ngươi nói đi. Là ai đã đắc tội với tướng quân Thẩm Lãnh?"

Lý Bất Nhàn nói: "Ta có một bằng hữu, mặc dù không thật sự đắc tội, nhưng mà đã chuẩn bị đắc tội, hơn nữa còn chuẩn bị trong thời gian rất lâu, thế nhưng có một ngày hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy mình làm như vậy không đúng, chuyện này đã thành nút thắt trong lòng hắn, hắn cũng chưa thật sự làm chuyện gì có lỗi với Thẩm tướng quân, nhưng chỉ có vướng bận tâm lý, muốn xin gặp Thẩm tướng quân."

Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Ta không rõ lắm, đại khái chính là ta muốn vào nhà ngươi lấy trộm đồ, nhưng sau khi vào nhà ngươi bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác tội lỗi, vì thế nên bỏ đi, càng nghĩ càng tội lỗi, liền lại trở lại tìm ngươi nói xin lỗi?"

"Nghiêm trọng hơn cái đó, hơn nữa ngươi đến nhà ta lấy trộm đồ không có cảm giác tội lỗi, sẽ chỉ có cảm giác thất bại." Lý Bất Nhàn nhìn nhìn chung quanh, hạ giọng: "Hắn từng muốn giết Thẩm tướng quân."

Thẩm Lãnh cười.

"Ồ... Vậy thì Thẩm Lãnh nhất định hoan nghênh hắn."

Đúng lúc này Tu Di Ngạn trở lại, sau khi nhìn thấy Lý Bất Nhàn đang nói chuyện với Thẩm Lãnh cũng ngây người, Thẩm Lãnh chưa từng thấy dáng vẻ của y, nhưng cho dù là trong bóng đêm, nhìn thân hình y cũng có thể nhận ra đó là Thẩm Lãnh, dù sao thì y cũng đã đi theo Thẩm Lãnh quá lâu rồi.

Cũng không biết nói những gì, tất cả những lời đã chuẩn bị trước đều tan thành mây khói trong nháy mắt.

Tu Di Ngạn trầm mặc một lúc, bước lên chắp tay: "Ta tên là Tu Di Ngạn, từng luôn đi theo ngươi."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Sáng hôm nay hai người các ngươi vào thành Trường An, sau đó thì đến sông Tiểu Hoài, sau đó nữa đến tửu lâu ăn một bữa cơm, rồi chạy đến phủ tướng quân cấm quân Thẩm Nhưng gõ cửa, cuối cùng đến chỗ ta. Ta thật sự không hiểu, tại sao người lúc trước đi theo ta lâu như vậy lại đột nhiên trở nên ngu xuẩn? Nếu các ngươi đến để xin lỗi, đi thanh lâu trước là trình tự gì?"

Lý Bất Nhàn sắc mặt đại biến: "Làm sao ngươi biết hết vậy?"

Một vài hán tử mặc cẩm y màu đen từ trong bóng tối đi ra, người cầm đầu chính là thiên bạn Cổ Lạc.

"Ở cổng thành ngươi dùng tên Tu Di Ngạn, chính là muốn nói cho ta biết phải không." Thẩm Lãnh nhìn về phía Tu Di Ngạn: "Sau khi từ bắc cương trở về ta liền mất đi cảm giác từng giờ từng phút có một thanh đao sắp sửa rơi xuống, bây giờ ngươi đột nhiên trở lại, hơn nữa còn không che giấu, cho nên ta phải xem thử ngươi muốn làm gì."

Cổ Lạc đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh nói: "Là một cao thủ, ngay lúc đầu chúng ta theo dõi là hắn đã phát hiện ra chúng ta, nhưng không có cắt đuôi chúng ta, người này..."

Cổ Lạc nhìn nhìn Lý Bất Nhàn: "Là một kẻ ngốc."

Lý Bất Nhàn há miệng muốn nói ngươi mới là kẻ ngốc, bỗng nhiên nghĩ đến bộ cẩm y màu đen kia có thể chính là người của phủ Đình Úy, thế là không dám nói ra.

Tu Di Ngạn trả lời: "Ta không ngu xuẩn, là hắn ngu xuẩn, hắn hỏi thăm phủ tướng quân ở đâu."

Y nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Ngươi có thể giết ta rồi."

Thẩm Lãnh giơ tay ra, Cổ Lạc rút bội đao ra.

Thẩm Lãnh cầm đao trong tay, đao vung lên một cái, giống như một tia chớp lóe sáng trong bầu trời đêm.

Ở chỗ cách cổ Tu Di Ngạn gần như chỉ có một sợi tóc, đao của Thẩm Lãnh vững vàng dừng lại, bàn tay cầm đao đâu giống như là một bàn tay, càng giống một cái khóa sắt hơn.

Đao trong tay hắn, không hề lay động.

Tu Di Ngạn giật giật lông mày, khóe mắt chớp chớp.

"Ta đã điều tra ngươi, ngươi là người trong phủ đại học sĩ đi ra, người giết quan viên triều đình không phải ngươi mà là thế thân của ngươi, tạm thời ta cũng chưa tra được ngươi đã làm chuyện ác gì, đã bắt một số tử sĩ vốn ở trong phủ đại học sĩ, đã thẩm vấn, ngươi được coi như một trong số thẻ bài quan trọng nhất trong tay đại học sĩ phu nhân cho nên trước đây chưa từng hành động, nói cách khác ta vẫn chưa có lý do để nhất định phải giết ngươi."

"Ngươi xuất phát từ thành Trường An đến tận nam cương, sau đó thì đi theo ta, từ nam cương đến đông cương, từ đông cương đến bắc cương, lại từ bắc cương trở về đến nửa đường sau khi vào Cao Hàng đạo ta mới xác định ngươi không tiếp tục đi theo ta nữa. Ngươi đã đi đâu?"

Lý Bất Nhàn ở bên cạnh giơ tay lên: "Tìm ta... Được ta khuyên giải nên hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng mà, tướng quân... nếu ngài cũng đã nói hắn chưa từng làm chuyện gì sai đến mức nhất định phải chết, hay là hãy tha cho hắn đi."

Thẩm Lãnh nhìn Lý Bất Nhàn liếc mắt một cái: "Nghe khẩu âm của ngươi là người của Hồ Kiến đạo, sao lại ở Cao Hàng đạo?"

Lý Bất Nhàn: "..."

Thẩm Lãnh quay đầu nhìn về phía Tu Di Ngạn rất nghiêm túc hỏi một câu: "Lúc nãy trong nháy mắt đao của ta ở bên cổ ngươi, ngươi có sợ không?"

Tu Di Ngạn thở ra một hơi: "Sợ, ta tưởng là không sợ chết, hóa ra là giả."

Thẩm Lãnh đưa đao cho Cổ Lạc: "Sợ là được, xem như hòa nhau, khoảng thời gian ngươi đi theo ta, mẹ nó chứ ta cũng sợ."

(1) Trong tiếng Trung lăng đọc là /léng/; nhưng đọc là /réng/

Bình Luận (0)
Comment