Thẩm Lãnh bảo thân binh mở cửa, dẫn hai người Tu Di Ngạn và Lý Bất Nhàn vào viện, Trần Nhiễm bọn họ liền thu lại mấy thứ liên nỏ gì đó. Nghĩ mà xem, nếu như vừa rồi động thủ, đừng nói Tu Di Ngạn không có nắm chắc sẽ đánh thắng Thẩm Lãnh, cho dù là có, cũng có thể sẽ bị thân binh trong phủ tướng quân trực tiếp bắn thành con nhím.
Đến phòng khách ngồi xuống, Thẩm Lãnh sai người ta rót trà.
"Ngươi đã nghĩ sau này làm gì chưa?" Thẩm Lãnh hỏi Tu Di Ngạn.
"Nếu ngươi đã đến tìm ta, dứt khoát nói chuyện thẳng thắn một chút, ngươi là không trở về chỗ đại học sĩ được."
"Không có ý định trở về bên đó... Tạm thời chưa có dự định làm gì." Tu Di Ngạn cúi đầu: "Chỉ là cảm thấy khoảng thời gian ở Cao Hàng đạo mỗi ngày làm cu li kiếm tiền, tuy rằng kham khổ nhưng yên ổn, cho nên nghĩ nếu may mắn không chết trong tay tướng quân, vậy thì quay về làm cu li cho xong."
"Tùy tâm mà định." Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Chỉ là hơi đáng tiếc cho một thân bản lĩnh đó của ngươi."
Hắn có mấy lời muốn nói, nhưng cũng không quá thuận tiện.
Tu Di Ngạn: "Không có gì đáng tiếc cả, bản lĩnh mình luyện ra tự mình niêm phong cất đi."
"Ngồi như thế này cũng hơi nhàm chán, chi bằng so chiêu với thủ hạ của ta một chút? Bọn họ ai ai cũng nghĩ là mình lợi hại, ngươi giúp ta cho mấy người bọn họ một chút giáo huấn."
Thẩm Lãnh hỏi dò một câu, Tu Di Ngạn trầm mặc một lát gật đầu: "Được."
Không bao lâu, Trần Nhiễm cúi đầu trở lại: "Thua rồi."
Thời gian lâu hơn một chút, Đỗ Uy Danh trở lại: "Thua rồi."
Vương Khoát Hải liếc nhìn sắc mặt Thẩm Lãnh: "Ta đi chứ."
Thẩm Lãnh gật đầu.
Nhưng đúng lúc này bên ngoài phủ tướng quân có người gõ cửa, thân binh mở cửa ra nhìn, bất ngờ lại là tướng quân cấm quân Hạ Hầu Chi chưa từng đến nhà lần nào. Hôm nay tin tức Tu Di Ngạn vào Trường An rất nhanh chóng đã truyền vào cung Vị Ương, lúc này trời đã tối đen, bệ hạ cũng không yên tâm lắm, vì thế sai Hạ Hầu Chi sang đây xem thử.
Hạ Hầu Chi vào trong, vừa hay nhìn thấy Tu Di Ngạn đã đánh thắng Vương Khoát Hải. Thời gian cầm cự của Vương Khoát Hải đều lâu hơn Đỗ Uy Danh, Trần Nhiễm một chút.
"Vị này là?"
Vị tướng quân cấm quân theo Thẩm Lãnh thấy chính là một tiểu Mạnh Trường An này dường như có chút ngứa nghề, ánh mắt gã nhìn Tu Di Ngạn cũng sáng lên.
Hạ Hầu Chi cởi trường sam ra: "Bất kể là ai, đánh đã rồi nói."
Nửa canh giờ, bất phân thắng bại.
Lại thêm hai nén nhang nữa, Tu Di Ngạn lui về sau một bước: "Đánh tiếp nữa thì chúng ta cũng chết vì mệt, tướng quân xưng hô như thế nào?"
"Hạ Hầu Chi."
"Tại hạ Tu Di Ngạn."
Thẩm Lãnh vẫn đứng ở đó nhìn, trong lòng đại khái đã có phán đoán, Tu Di Ngạn và Hạ Hầu Chi đều sàn sàn như nhau, đều coi như là 9.5, dù sao cũng không đến 10.
"Đánh mệt rồi, uống rượu." Hạ Hầu Chi hỏi Thẩm Lãnh: "Phủ tướng quân chắc có rượu ngon?"
Thẩm Lãnh cười đáp: "Tất nhiên có."
Một đám hán tử ngồi quanh một cái bàn, qua ba tuần rượu, Hạ Hầu Chi cũng đã đỡ mệt hơn, quay đầu nhìn Thẩm Lãnh: "Trước giờ vẫn luôn muốn thỉnh giáo Thẩm tướng quân, dù sao hôm nay cũng đã đánh một trận rồi, chi bằng đánh thêm một trận nữa?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Hai người các ngươi đều vừa mới đánh xong, ta cũng đã xem các ngươi ra tay, nếu lại đánh với ngươi thì là chiếm tiện nghi của ngươi."
Hạ Hầu Chi: "Cho nên Thẩm tướng quân không dám?"
Thẩm Lãnh: "Không dám đơn đả độc đấu, ta có thể đánh hai người các ngươi."
Đều là hán tử, đâu có nhịn được?
Thế là ba người lại đi ra ngoài đánh, ba người này đánh đến quay cuồng trời đất, đã phân biệt không được rốt cuộc ai đang đánh với ai, dù sao cũng chính là một trận loạn đấu, đánh từ ăn cơm xong đến qua giờ tý, ba người ngồi ở đó thở hồng hộc, mồ hôi tuôn như mưa.
Trần Nhiễm ngồi trên bậc thềm ngáp một cái, sau đó nhỏ giọng nói với Đỗ Uy Danh ở bên cạnh: "Bọn họ đánh tiếp như vậy có thể đánh đến ngày mồng một tết... Chỉ xem thế này thì thật nhàm chán, chi bằng chúng ta làm một ván?"
"Vậy thì phải đánh cược tướng quân chúng ta thua, đánh cược tướng quân chúng ta thắng thì có ý nghĩa gì?"
Đang nói thì bên ngoài lại có tiếng đập cửa, Trần Nhiễm thầm nghĩ đêm hôm khuya khoắt còn có ai đến nữa, vừa mở cửa ra thì là Trà gia về, vội vàng tránh ra. Lúc Trà gia sắp ngủ thì nghe được hạ nhân trong cung Trân phi bẩm báo chuyện Tu Di Ngạn và Thẩm Lãnh, trong lòng không yên, xuất cung ngay trong đêm. Cũng chỉ có nàng mjới vậy, đổi lại là người khác thì đâu thể tuỳ tiện ra vào cấm cung, nhất là đã muộn như vậy rồi.
Nhìn thấy ba đại nam nhân kia để trần cánh tay, ngồi bệt ở đó thở dốc, nhìn ai nấy cũng mệt đến mức gần như mềm nhũn, Trà gia ngây ra, sau đó ho khan mấy tiếng: "Ta không ở nhà, ba đại nam nhân liền gặp gỡ thân mật phải không?"
Thẩm Lãnh: "..."
Hạ Hầu Chi: "Tẩu phu nhân, không phải như thế..."
Tu Di Ngạn: "Thẩm tướng quân bảo chúng ta đánh, đánh chưa thấy đã, hắn còn cởi áo ra đánh, đúng, hắn là người đầu tiên cởi."
Hạ Hầu Chi: "Đúng đúng đúng, là hắn cởi trước."
Ba người luống cuống mặc áo vào, ai nấy đều mặt đỏ bừng giống như bị bỏng vậy.
Thẩm Lãnh ngượng ngùng cười cười: "Chúng ta đây là luận bàn đứng đắn."
Hạ Hầu Chi và Tu Di Ngạn đồng thời nói: "Thẩm tướng quân và phu nhân đi nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta xin cáo từ."
"Đã muộn thế này rồi, ta bảo người đi dọn dẹp phòng khách một chút." Trà gia cười cười: "Nhà Hạ Hầu tướng quân cách đây những hơn mười dặm, hai người Tu Di tiên sinh và Lý tiên sinh cũng không chưa tìm được khách điếm phải không, đều ở lại đây đi, rất nhiều phòng khách."
Tu Di Ngạn đỏ mặt chắp tay: "Đa tạ phu nhân."
Lý Bất Nhàn ngẩn người nhìn khuôn mặt Trà gia một hồi lâu, Tu Di Ngạn kéo hắn ta một cái, hắn ta mới bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu vái một cái.
Trong phòng khách, Tu Di Ngạn trừng mắt nhìn Lý Bất Nhàn một cái: "Uổng cho ngươi cũng còn là tiên sinh dạy học trồng người, sao lúc nãy vô lễ nhìn Thẩm phu nhân người ta chằm chằm như vậy, nếu để cho Thẩm phu nhân người ta mắng ngươi, ta xem ngươi xử lý thế nào."
Lý Bất Nhàn đi qua đóng cửa phòng lại: "Ngươi cũng biết, tổ tiên từng viết một quyển Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Thư, trong sách đều có nói đến các môn các đạo, nhưng mà chỗ đáng được khen nhất của tổ tiên chính là tướng thuật, trong nhà ta có mấy quyển sách bói của tổ tiên để lại, vừa rồi trong lúc vô tình nhìn thấy tướng mạo của Thẩm phu nhân, ta đã giật mình."
"Đừng có nói bậy, ngươi có thể xem được cái gì."
Tu Di Ngạn lại không tin.
"Ta thật sự biết." Lý Bất Nhàn hạ giọng: "Thẩm phu nhân tướng mạo thật kỳ lạ."
Tu Di Ngạn: "Ha ha, nếu ngươi thật sự biết, vậy ngươi xem ta thử đi."
"Đã xem từ lâu rồi." Lý Bất Nhàn nói: "Biết tại sao hôm đó ngươi đột nhiên đến nhà ta, gặm cải thảo của ta, ta chẳng những không trách ngươi mà còn dẫn ngươi ra ngoài uống rượu không? Chính là bởi vì ta thấy ngươi tướng mạo bất phàm, nghĩ sau này ngươi chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, cho nên sớm tạo quan hệ."
"Mặt dày." Tu Di Ngạn mắng một câu, lại thấy hiếu kỳ: "Vậy ngươi thấy ta tướng mạo như thế nào?"
"Bách chiến chết trong quân, được phong vạn hộ hầu."
Tu Di Ngạn ngây ra: "Điềm xấu điềm xấu, ý của ngươi là ta cuối cùng sẽ tòng quân nhập ngũ? Sau đó chết trong trận chiến thứ một trăm? Cho dù sau khi ta chết đi kiếm được cái vạn hộ hầu thì có thể như thế nào, người cũng đã chết rồi, không ổn không ổn."
Lý Bất Nhàn lắc đầu: "Mệnh của con người mà."
Tu Di Ngạn: "Vậy thì ta không tòng quân là được."
Lý Bất Nhàn trầm mặc một lát: "Lúc ngươi giao thủ cùng tướng quân Thẩm Lãnh, mắt ngươi cứ nhìn chằm chằm vào những vết sẹo chằng chịt trên người hắn, lúc ấy đã nghĩ những gì?"
Tu Di Ngạn cúi đầu: "Nghĩ nếu một tướng quân chinh chiến tứ phương vì Đại Ninh như vậy bị ta giết, ta phải luân hồi bao nhiêu lần mới có thể rửa sạch tội nghiệt..."
"Không chỉ vậy." Lý Bất Nhàn sáp lại phía trước: "Ta còn nhìn thấy sự kỳ vọng trong ánh mắt của ngươi, ngươi cũng muốn sống giống như Thẩm tướng quân. Trước đó ngươi nói mình võ nghệ luyện thì tự mình niêm phong cất đi là được, nhưng ngươi cũng không nỡ, hơn nữa ngươi không lừa được ta đâu, giây phút ngươi quyết định tìm đến tướng quân Thẩm Lãnh, ngươi cũng đã nghĩ kỹ sau này sẽ làm những gì rồi."
Tu Di Ngạn càng cúi đầu thấp hơn một chút: "Có lẽ vậy."
Y chợt nhớ đến điều gì đó: "Vậy ngươi có thể xem được, ta chết khi nào, ở đâu không?"
"Không rõ lắm, đại khái là phía bắc." Lý Bất Nhàn nói: "Nhưng mà những gì trên sách bói nói chưa chắc đã chuẩn xác toàn bộ, chuyện gì cũng có nhân quả. Lúc ngươi từ phương bắc trở về trong lòng có cảm giác thấy cho nên đến Cao Hàng đạo tìm ta, ta đoán, hơn phân nửa là vì sau khi ngươi giết thích khách người Hắc Vũ ở bắc cương đã thay đổi suy nghĩ, đó chính là nhân... Bách chiến chết trong quân, không phải trong quân bách chiến chết, cho nên chưa chắc ngươi sẽ chết trong chiến loạn, có lẽ là đến ngày ngươi chết trùng hợp là đã đánh một trăm trận chiến."
Tu Di Ngạn bỗng nhiên bật cười, không biết sao lập tức liền bình thường trở lại: "Người chuyên khuyên người khác như ngươi thật biết ăn nói. Chết trong quân thì chết trong quân, ngày mai hỏi thử Thẩm tướng quân có thể thu nhận ta hay không. Ngươi nói đúng vậy, trước khi đến ta đã nghĩ rồi, ta muốn tòng quân."
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lý Bất Nhàn đi qua mở cửa phòng, người vào là Hạ Hầu Chi.
"Tu Di tiên sinh chắc đã tính toán xong sau này sẽ làm những việc gì?" Hạ Hầu Chi có chút gấp gáp nói: "Nếu ngươi vẫn chưa có dự tính gì rõ ràng, chi bằng trước hết theo ta về cấm quân làm việc thì thế nào? Ta đoán ngươi đến thăm hỏi Thẩm tướng quân hơn phân nửa cũng là có ý định tòng quân, thân thủ của ngươi như vậy không tòng quân thì thật đáng tiếc, nhưng ngươi nghĩ xem, nếu như ngươi theo Thẩm tướng quân vào thủy sư thì có thể có chuyện gì để làm, cả ngày lênh đênh trên thuyền rất vô vị."
Gã nhỏ giọng nói: "Ta đã xin chỉ thị bệ hạ rời khỏi thành Trường An đi bắc cương, trong cấm quân quá thanh nhàn không phải điều ta mong muốn, bắc cương hiện giờ đang hết sức thiếu người, nếu ngươi có ý định tòng quân, chi bằng đồng hành cùng ta, nam tử hán đại trượng phu sống mà tòng quân, tất nhiên phải đi bắc cương, giết kẻ thù hung hãn nhất, uống rượu mạnh nhất."
Tu Di Ngạn nhìn sang Lý Bất Nhàn, Lý Bất Nhàn ra sức lắc đầu.
Tu Di Ngạn thở dài một hơi: "Tướng quân định khi nào đi bắc cương?"
"Sau khi bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê qua đời, tướng quân Võ Tân Vũ tiếp quản Thiết Kỵ, tướng quân Hải Sa đã sớm đi thủy sư rồi, tướng quân Mạnh Trường An cũng dời bắc cương, bên đó thiếu người, cho nên ta định sau tết sẽ đi ngay, bệ hạ đã chuẩn rồi." Hạ Hầu Chi nói: "Ta không thể hứa nhiều với ngươi, tướng quân ngũ phẩm có chút phiền phức, nhưng giáo úy lục phẩm thì ta có thể cho ngươi."
"Vậy thì giáo úy lục phẩm." Tu Di Ngạn đứng lên chắp tay: "Ta nguyện theo Hạ Hầu tướng quân đi bắc cương."
Hạ Hầu Chi quá đỗi vui mừng, cười ha ha, vui như một đứa trẻ.
Chờ sau khi Hạ Hầu Chi đi, Lý Bất Nhàn kéo Tu Di Ngạn một cái: "Ngươi làm gì vậy? Ta từng nói với ngươi không thể đi hướng bắc, phương bắc bất lợi với ngươi, vài ngày trước ta đã hỏi sinh thần bát tự của ngươi, lại xem tướng diện của ngươi, phân nhiều có thể thấy được ngươi hung tinh ở phương bắc. Vừa rồi ta cũng đã nhắc nhở ngươi đừng đi bắc cương, chính bởi vì như vậy nên ta mới cùng ngươi đến gặp Thẩm tướng quân, thủy sư của Thẩm tướng quân ở nam cương, ngươi có thể tránh được một kiếp nạn, tại sao ngươi nhất quyết phải về bắc cương?"
Tu Di Ngạn cười, vỗ vỗ vai Lý Bất Nhàn: "Bởi vì đó là nơi giết người Hắc Vũ... Hạ Hầu Chi nói, nam tử hán đại trượng phu sống mà tòng quân, đương nhiên phải đến chiến trường tàn khốc nhất, giết kẻ thù hung hãn nhất, lúc ta ở bắc cương đã uống Nhất Bôi Phong Hầu, thật sự ngon."
Y nhìn ra bên ngoài: "Đó mới là rượu, đó mới là nhân sinh."