Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 519 - Chương 519: Đêm Không Ngủ

Chương 519: Đêm không ngủ Chương 519: Đêm không ngủ

Vị Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Nhân viết ra Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Thư kia từng nói, chuyện nhìn tướng diện tướng tay đoán mệnh này, phần lớn là phán đoán qua lời nói sắc mặt, mười phần thì chín phần lừa gạt. Nếu muốn lừa một người dân lao động nghèo, vài câu nói may mắn hoặc là vài câu nói xui xẻo thì tám phần là có hiệu quả. Nếu muốn lừa một người giàu thì cần tính toán chi tiết một năm hoặc thậm chí là lâu hơn mới có thể nói lý rõ ràng, lừa một hộ này có thể không cần lo cái ăn mặc.

Nhưng ông ta chưa từng phủ nhận có đại sư xem tướng thật sự, ông ta từng nói mình công phu ngũ lưu, khám bệnh tứ lưu, dạy học tam lưu, nuôi heo nhị lưu, xem tướng nhất lưu.

Thế nhưng lại chính là người tự xưng công phu ngũ lưu này, hơn phân nửa cuộc đời là bị người ta đuổi giết, bất kể trốn thế nào, tránh thế nào cũng không có người nào giết được. Phải biết rằng khi đó ông ta đã viết hết mọi thứ nằm sau nghề sát thủ, điểm danh điểm họ chỉ mặt mấy tổ chức sát thủ có tiếng đương triều liên lạc như thế nào, thu tiền như thế nào, làm ăn như thế nào, người đuổi giết ông ta tất nhiên không phải người tầm thường.

Nói khám bệnh tứ lưu, giả mạo thầy thuốc dạo xem bệnh cho một vị thân vương phu nhân Sở quốc lúc ấy phân phong ở huyện Hỗ Ninh, bệnh lâu nhiều năm lại được ông ta chữa khỏi, nhận tiền mấy ngàn lượng, có thể tiêu dao khoái hoạt một thời gian.

Nói ông ta dạy học tam lưu, đừng quên lúc tuổi già ông ta chuyên tâm dạy học, mấy vị trọng thần trong triều đình Sở quốc sau này đều là môn hạ đệ tử của ông ta.

Ông ta tự nói nuôi heo nhị lưu, người giúp việc bị ông xúi bẩy đi nuôi heo kia sau này giàu có nhất một phương.

Ông ta tự xưng là xem tướng nhất lưu.

Lý Bất Nhàn không biết có phải vị lão tổ tông này của mình khoác lác hay không, nhưng nhìn từ sách bói để lại cho người đời sau, Tu Di Ngạn quả thật sẽ chiến tử cương trường, hắn ta thấy cái nốt ruồi nho nhỏ hơi lệch một chút trên mi tâm Tu Di Ngạn kia chính là tướng tinh của y, cũng là sát tinh của y.

Cho nên hắn ta không hy vọng Tu Di Ngạn đi bắc cương, nhưng Tu Di Ngạn làm sao lại chịu nghe?

"Đúng rồi." Tu Di Ngạn nghĩ đến một chuyện: "Nếu ngươi đã nói mình có bản lĩnh xem tướng, tại sao ngươi không nhìn ra được người mà ngươi chặn lại nói chuyện ở ngoài phủ tướng quân trước đó chính là Thẩm Lãnh Thẩm tướng quân?"

"Xem tướng không phải đạo thần, ta đâu nhìn ra được ai là ai, nhưng ta nhìn ra được hắn nhất định là quý nhân, nói chuyện vài câu liền đoán ra hắn là Thẩm Lãnh, nếu không thì ngươi thật sự tưởng là ta nói chuyện với hắn là ở nói xằng nói bậy?" Lý Bất Nhàn thở dài: "Tướng diện của Thẩm tướng quân, cũng rất kỳ lạ."

"Ngươi nói Thẩm phu nhân tướng diện kỳ lạ, lại nói Thẩm tướng quân tướng diện kỳ lạ, lạ ở nơi nào?"

Lý Bất Nhàn mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xác định không có người, vì thế đóng cửa sổ lại nhỏ giọng nói: "Ta chỉ nói với một người ngươi, ngươi đừng có lan truyền lung tung ra ngoài, đó có thể chính là trọng tội mất đầu... Ta xem tướng diện của Thẩm phu nhân, anh khí bừng bừng, phúc báo thâm hậu, cực kỳ phú quý, một vị tướng quân phu nhân như hiện tại kém xa mới có thể so sánh được, thậm chí có thể lớn đến mức không có giới hạn, nhưng nàng ta lại là một nữ nhân, cho nên ta mới nói kỳ lạ."

"Lại nói tướng quân Thẩm Lãnh, tướng diện của hắn phúc mỏng nhưng mệnh quý, thoạt nhìn hẳn là một người chết sớm, nhưng đột nhiên đổi vận, thời thiếu niên sau khi trải qua một đại sự thì sẽ thuận lợi bằng phẳng, thăng tiến nhanh chóng không thể cản nổi, cho nên hiện tại tướng diện cũng loáng thoáng có dạng vẻ cực kỳ phú quý, hai người cực kỳ phú quý..." Lý Bất Nhàn lắc lắc đầu: "Ngươi nói, nếu như nói ra ngoài, liệu có phải là gây ra thị phi?"

"Chỉ coi như ngươi đang nói hưu nói vượn." Tu Di Ngạn trợn mắt lườm hắn ta: "Ngủ đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai đi chào từ biệt Thẩm tướng quân Thẩm phu nhân, sau đó ta đưa ngươi đi thăm thú thành Trường An này đàng hoàng, đợi sau tết ta sẽ theo tướng quân Hạ Hầu Chi lên bắc, nếu bị ngươi nói đúng là chết ở bắc cương, ngươi nhớ xây cho ta một ngôi mộ gió ở thành Trường An, trong căn nhà ta cho ngươi có đồ dùng của ta... Ngẫm lại nếu là chết tử cương trường thì hơn phân nửa là không có một người toàn thây, có thể còn không nhặt xác về được, ta cũng không yên nghỉ ở ngoài biên cương, cho nên nhờ cậy ngươi đấy."

"Ta mặc kệ." Lý Bất Nhàn nằm lên giường: "Nói gì cũng mặc kệ, ngươi không muốn chết ở biên cương, vậy thì đừng đi bắc cương."

Tu Di Ngạn cười lắc đầu, nằm xuống bên cạnh Lý Bất Nhàn: "Thế nào cũng sẽ không ngờ ta sẽ cùng một tiên sinh cổ hủ như ngươi trở thành bằng hữu, đời người gặp gỡ thật sự là kỳ diệu."

"Ngươi không phải bằng hữu của ta."

"Ha ha." Tu Di Ngạn nhắm mắt lại: "Ngày mai đưa ngươi đi thư viện xem Nhạn Tháp, ngắm hồ Vị Danh."

"Đừng để ý đến ta."

"Ngày kia có thể đi Phủ Vân Quán ở Tây Sơn lễ bái."

"Đừng để ý đến ta."

"Ngày kia nữa nếu cũng không có việc gì, sẽ đến đường Thuận Bình, chỗ đó đều là đồ ăn vặt ngon, ăn từ đầu này đến đầu kia, ăn đến lúc trời tối cũng không hết."

"Không đi!"

"Đến ngày kia nữa nữa phỏng chừng ngươi cũng đã bớt giận rồi, chúng ta lại đến sông Tiểu Hoài đi dạo?"

"Ta ngủ rồi."

Tu Di Ngạn nằm ở đó nhìn lên nóc nhà, nghĩ may mà đời này không cười vợ sinh con, nếu không thì chẳng phải là đã cản trở người ta, lại nghĩ đến mình ngay cả một cô nương trong lòng cũng không có, tất nhiên cũng không có cô nương nào ưng mình, cuộc đời coi như cũng hơi thất bại một chút, cũng may còn có chỗ như sông Tiểu Hoài, nghĩ thôi cũng thấy tốt đẹp.

"Này!" Lý Bất Nhàn nằm ở bên cạnh bỗng nhiên nói một câu: "Đi dạo thành Trường An xong, lại đi sông Tiểu Hoài lần nữa, sau đó ngươi đi bắc cương mang theo ta nữa."

"Tại sao?"

"Ta biết xem tướng."

"Rồi sao?"

"Lúc nhìn thấy ngươi sắp chết, ta đi mua trước cho ngươi một cỗ quan tài, mua loại gỗ tốt, dày nặng, cho dù ngươi bị người ta chém nát ta cũng có thể nhặt về ghép lại, ta sẽ còn nghĩ cách chuyển ngươi về, sau đó ta sẽ trở lại thành Trường An yên ổn hưởng thụ số bạc và cả căn nhà mà ngươi cho ta, ngươi coi như là ngươi thuê ta cũng được."

Tu Di Ngạn cười, mũi bỗng cay cay.

"Cũng được." Tu Di Ngạn nhìn nóc nhà: "Nhưng mà ngươi không thể theo ta lên chiến trường."

"Ngu vãi mới theo ngươi lên chiến trường!"

Lý Bất Nhàn hừ một tiếng, tức giận xoay người sang một bên.

Thẩm Lãnh nhìn Trà gia đã ngủ say, lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài, xách hai chiếc giày rón ra rón rén mở cửa đi ra ngoài, Trà gia mở mắt liếc nhìn cái người lén lút kia một cái, cười khẽ lắc đầu.

Cái gã đó, lúc nãy cứ nói mãi Tu Di Ngạn là một nhân tài, nếu không thể giữ lại thì quá lãng phí, bảo hắn nhịn đến sáng sớm ngày mai mới đi nói, làm sao hắn có thể nhịn được?

Thẩm Lãnh mới đến phòng Tu Di Ngạn không bao lâu, Trà gia đứng dậy đi đun một ấm nước pha trà, sau đó chuẩn bị một ít điểm tâm bưng đến cửa phòng khách, cũng không vào phòng, ở bên ngoài nói một câu: "Tự ra lấy đi."

Thẩm Lãnh cười hì hì, ra ngoài lấy đồ, Trà gia đã trở về phòng đi ngủ rồi.

Kết quả là Thẩm Lãnh và Tu Di Ngạn còn chưa nói được mấy câu, Hạ Hầu Chi đã khoác áo chạy sang, vừa vào cửa đã nói đoán ngay được Thẩm tướng quân ngươi sẽ không ngoan ngoãn mà.

Đêm khuya.

Hoàng đế xoa xoa đầu lông mày, xem xong tấu chương của Đậu Hoài Nam trình lên, đó là một bản tấu chương dài lê thê, tùng câu đều gọi được là lời vàng ngọc. Tài năng của Đậu Hoài Nam còn vượt xa đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng, giờ mới bấy nhiêu tuổi, cho gã thêm thời gian năm năm để rèn luyện, đến lúc đó cho dù trực tiếp để gã làm thủ phụ Nội các tất nhiên cũng có thể đảm nhiệm.

Nhưng mà không được, bởi vì hoàng đế muốn giữ lại Đậu Hoài Nam cho đế vương Đại Ninh đời sau.

"Tinh lực của trẫm dù sao cũng có hạn."

Hoàng đế lẩm bẩm một câu, mở cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài lập tức tràn vào, ánh trăng sáng tỏ, hơi ấm trong phòng bị gió lạnh thổi tan không ít, hoàng đế cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn.

Đại Phóng Chu ở ngoài cửa ngủ gà ngủ gật, không có chú ý đến hành động của hoàng đế.

Mười năm tới Đô ngự sử Ngự sử đài Lại Thành chính là thủ phụ Nội các, mà sau mười năm, Đậu Hoài Nam tiếp nhận vị trí thủ phụ, còn có thể cẩn trọng làm đến hai mươi năm, khi đó Đậu Hoài Nam cũng mới hơn sáu mươi tuổi thôi, từ hơn bốn mươi tuổi đến hơn sáu mươi tuổi, chín chắn nhất, có suy nghĩ nhất, cũng vững vàng ổn định nhất, cộng lại thì có ba mươi năm, ba mươi năm sau thì sao?

Hoàng đế nghĩ đến Hứa Cư Thiện hiện giờ còn học ở trong thư viện mà lão viện trưởng từng nhắc đến, mới 13 – 14 tuổi đã có kiến giải độc đáo, cách đây không lâu lão viện trưởng đem một bản bút ký đọc sách của Hứa Cư Thiện viết cho hoàng đế xem thử, trong đó có rất nhiều chỗ trùng hợp với lời Đậu Hoài Nam nói trong tấu chương, thậm chí còn không hề kém chút nào.

Người trẻ tuổi thật sự khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Ba mươi năm sau, Hứa Cư Thiện cũng mới hơn bốn mươi tuổi, gã có thể làm chủ Nội các hai mươi năm.

Khóe miệng hoàng đế gợi lên một nụ cười mỉm, nếu như tất cả đều làm theo dự đoán của ông ta, Đại Ninh trăm năm sau cũng sẽ không có nhiễu loạn gì lớn.

Lại giơ tay lên xoa xoa đầu lông mày, cảm thấy hơi lạnh, lúc này mới nhớ ra cửa sổ vẫn đang mở, sau khi đóng cửa sổ lại hoàng đế hoạt động một chút, sau đó chậm rãi đi vào nội thất, áo cũng không cởi, cứ như vậy mà ném mình lên giường, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi, nhưng lúc này cách giờ triều sáng cũng chỉ miễn cưỡng còn có một canh giờ.

Ngoài hoàng đế không ngủ được ra, Trân phi cũng vẫn chưa ngủ.

Vẫn y như trước, bà lại ngồi ngẩn người ở cửa sổ. Bà không ngủ được tất nhiên không phải là vì quốc gia đại sự, trong đầu bà không chứa nổi nhiều thứ như vậy, theo lời chính bản thân bà nói, bà chỉ là tiểu nữ nhân, cho nên những gì quan tâm cũng chỉ là trượng phu và con cái của mình.

Bà không ngủ được, là vì bà hiểu hoàng hậu rất rõ.

Năm đó ở trong phủ Lưu Vương hoàng hậu đánh cắp con của bà, hiện giờ Trà Nhan cũng đã mang thai, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho con của Trà Nhan bình an chào đời, đó là mối thù không hóa giải được.

Tại sao bà phải giết vào Dương gia?

Tại sao phải đi thẳng vào cung Diên Phúc đánh ngã hoàng hậu?

Chỉ là vì bà biết hiện giờ nhất định phải có một thái độ, bà muốn nói cho hoàng hậu biết nếu lần này ngươi còn đụng đến con của ta nữa, ta sẽ cho ngươi xuống địa ngục. Nhưng bà biết là không dọa được hoàng hậu, giống như năm đó chẳng lẽ hoàng hậu lại không sợ Lưu Vương?

Đêm hôm đó con của bà chào đời, bà suy yếu nằm trên giường, người đỡ đẻ ôm đứa trẻ ra ngoài rửa vết máu, sau đó không lâu thì đứa trẻ đã bị mất.

Đó là một cái dằm, hai mươi năm nay, không có lúc nào là không cắm trong lòng bà.

Cùng lúc đó, Hạ Thiền Đình Viên.

Lão đương gia mã bang đã uống say khướt, thoạt nhìn ánh mắt mê ly ngay giây tiếp theo không chừng sẽ nằm sấp trên bàn ngủ. Thẩm tiên sinh uống rượu cùng lão đương gia đến hơn nửa đêm cũng đã ngà ngà say, cười cười định đứng dậy cáo từ.

"Thẩm Lãnh là cháu ngoại ta sao?" Lão đương gia đột nhiên hỏi một câu.

Trong nháy mắt, Thẩm tiên sinh đã tỉnh rượu hơn phân nửa.

"Ta..."

"Có phải hay không?"

"Ta..."

Lão đương gia ngồi xuống, dường như cũng thoáng chốc đã tỉnh rượu, lão nhìn Thẩm tiên sinh nói rất nghiêm túc: "Ta hỏi Tiểu Man, Tiểu Man không nói, hỏi ngươi, ngươi ấp a ấp úng, nhưng Tiểu Man từng nói một câu, nó nói lần này ai dám làm hại Trà Nhan, làm hại Thẩm Lãnh, nó sẽ liều mạng, nhưng cha mẹ nó còn đây, không đến lượt nó liều mạng."

Lão nhìn vào mắt Thẩm tiên sinh: "Trà Nhan và Thẩm Lãnh là ngươi nuôi lớn, ngươi cũng coi như là phụ thân, cho nên chắc hẳn ngươi hiểu ý của ta, hiểu tâm cảnh của ta... Nếu Thẩm tiên sinh còn có gì không chịu nói, ta đành phải tự mình đi điều tra."

Thẩm tiên sinh trầm mặc hồi lâu: "Nếu... có người lại làm hại Trà Nhan, làm hại Thẩm Lãnh, nói đến liều mạng, ta là người đầu tiên."

Ông đứng dậy đi ra ngoài, lảo đa lảo đảo.

"Lão đương gia, ông hỏi ta, ta không biết trả lời ông gì cả, nhưng ta xác định, nhất định quý phi nương nương đã xác định điều gì đó."

Bình Luận (0)
Comment