Vết thương của Hàn Hoán Chi rất nặng, nặng đến mức có thể sẽ bỏ qua hôn kỳ.
Lúc Thẩm Lãnh nhìn thấy Hàn Hoán Chi thì ông ta đã rơi vào hôn mê, Thẩm tiên sinh và người của viện Thái Y đều đã đến, đã đắp thuốc cũng đã băng bó vết thương, Thẩm Lãnh xem qua, vết thương đó hơi kỳ lạ
"Lưỡi đao chắc hẳn là hình răng cưa."
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra hình dạng của thanh đao kia, góc độ, lực độ xuất đao, lưỡi đao có răng cưa dưới sức mạnh đủ cường đại dễ dàng cắt rách nhuyễn giáp, may mà có nhuyễn giáp, nếu không thì một đao kia đã mổ bụng rồi.
Diệp Lưu Vân xoay người đi ra ngoài dặn dò một tiếng: "Tìm hắn."
Hắc Nhãn, Bạch Sát chắp tay: "Vâng!"
Giang hồ cả thành Trường An đều hành động.
Bệ hạ đang trên đường đến, hoàng đế ngồi ở trong xe ngựa ánh mắt có chút đờ đẫn: "Ngày kia chính là ngày đại hôn của hắn."
Đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật ngồi ở bên cạnh gật đầu: "Thần đã hạ lệnh cấm quân phong thành, người của Tuần thành binh mã ti cũng đều đã điều ra ngoài, tất cả khách điếm, dân trạch, đêm nay thần đều sẽ lật tung một lượt."
Đạm Đài Viên Thuật liếc nhìn hoàng đế một cái: "Chuyện này xét đến cùng cũng là vì phân tranh trên thảo nguyên. Vân Tang Đóa làm đại ai cân thân thiện triều đình, cho nên trên thảo nguyên vẫn luôn có người không hài lòng, lần này cao thủ được mời đến nghe nói là người Ti cổ, dân tộc đã biến mất hơn một ngàn năm. Thần đã từng thấy thuật chiến đao của người Ti cổ trên sách cổ, đao pháp đơn giản trực tiếp, công nghệ chế tạo đao của bọn họ lạc hậu phức tạp nhưng đao được tạo ra vô cùng tốt, trên lưỡi đao có răng cưa sóng gợn, đao tuy không lớn nhưng chỉ cần dùng tốt, có thể chém hổ báo."
"Trẫm mặc kệ là người gì, người Khương, người Ti, người Thiết Lặc." Hoàng đế nhắm mắt lại: "Tìm được người này, giết hắn đi, sau đó tìm bộ tộc này, giết đi."
"Vâng." Đạm Đài Viên Thuật cúi đầu: "Lát nữa thần đi thương nghị với Nội các, truyền lệnh cho tây cương đại tướng quân Đàm Cửu Châu."
Hoàng đế nói với ngữ khí bình thản: "Trẫm vốn không muốn quản chuyện trên thảo nguyên, trẫm tin tưởng Vân Tang Đóa có khả năng quản lý tốt, nhưng mà bây giờ xem ra, nữ nhân chủ sự cuối cùng vẫn là tâm địa hơi mềm. Không phải Hạ Hầu Chi muốn đi bắc cương sao? Hắn không có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến, ở bên bắc cương hiện giờ Hắc Vũ lại rút về phòng thủ, chiến sự khó mở, khanh phân cho hắn một vạn người, để hắn đi thảo nguyên."
"Bệ hạ."
Đạm Đài Viên Thuật vốn tưởng rằng hoàng đế không nổi giận lớn như vậy, đâu biết bên dưới sắc mặt bình tĩnh, chỗ sâu trong nội tâm không nhìn thấy được lại có sát niệm lớn như vậy, nhưng ông ta biết mình nhất định phải khuyên can một chút. Trên thảo nguyên bộ tộc san sát, mấy năm nay chỉ vừa mới thái bình, nếu như động binh thì một vạn người thế nào cũng không đủ, huống hồ đánh nhau rồi sẽ ảnh hưởng đến trận chiến với Hắc Vũ vào mấy năm sau.
"Không cần khuyên."
Hoàng đế nhìn có vẻ vẫn bình tĩnh.
"Bảo Đàm Cửu Châu dẫn binh đi hướng bắc, không khó tra ra là ai muốn giết Vân Tang Đóa, Hạ Hầu Chi dẫn binh qua tuyên ý chỉ của trẫm, tộc nào không phục diệt tộc đó, ai âm mưu đồng lõa, vậy thì diệt ngay lập tức. Trẫm không ngại lấy cách làm của người Hắc Vũ ra dùng một chút, nói cho tất cả những ai cân khả hãn lớn lớn nhỏ nhỏ trên thảo nguyên kia biết, người thuận trẫm thì sống, người nghịch trẫm thì chết."
Đạm Đài Viên Thuật biết không thể khuyên được, cúi đầu: "Thần tuân chỉ."
Thành Trường An quá lớn, lớn đến mức muốn lật từng tấc từng tấc một để tìm người, cho dù là vận dụng toàn bộ cấm quân, toàn bộ quân bảo vệ thành cũng không phải việc nhanh chóng, nhưng đâu chỉ là người của quan phủ người của quân đội hành động, còn có thế lực giang hồ nữa.
Hán tử mông bào kia, đêm nay tất nhiên sẽ bị lôi ra.
Đêm đó, cấm quân tập kết khẩn cấp, quan viên của Hộ bộ và Binh bộ bị người do bệ hạ phái đi gọi dậy ngay trong đêm, phân phối lương thảo vật tư, chỉ mất nửa đêm đã chuẩn bị xong hết tất cả, hừng đông cổng thành vừa mở, Hạ Hầu Chi đã có thể dẫn theo một vạn cấm quân ra khỏi Trường An.
Bệ hạ từng nói, việc báo thù này, một ngày cũng không chờ được.
Nhà Đức Vượng.
Hoàng đế nhìn Hàn Hoán Chi đang hôn mê, lại nhìn Vân Tang Đóa sắc mặt trắng bệch.
"Cho trẫm một bản danh sách."
Hoàng đế vẫn không có chút dao động gì về cảm xúc, nhưng càng là như vậy, người thân cận bên ông ta đều hiểu sát ý của hoàng đế nặng cỡ nào.
"Danh sách?"
Trong lúc nhất thời Vân Tang Đóa không kịp phản ứng.
"Trẫm từng nói với khanh, thảo nguyên có khanh giúp trẫm trông coi khiến trẫm an tâm kiên định, nhưng bây giờ xem ra khanh cũng không có trông coi tốt. Trẫm còn từng nói với khanh, nếu có một ngày nào đó trẫm cảm thấy trên thảo nguyên có uy hiếp, vậy thì không phải là khanh giúp trẫm trông coi thảo nguyên, là trẫm giúp khanh thanh trừ thảo nguyên một lượt. Khanh đừng nói với trẫm rằng khanh không biết là ai tìm đến, trong vòng một nén nhang viết danh sách giao cho Đạm Đài."
Hoàng đế đứng dậy ra phòng khách ở bên ngoài ngồi xuống, lại nhắm mắt lại: "Đi tìm, đi tra, trẫm không hồi cung, ở đây chờ tin tức."
Lúc hoàng đế đến, Thẩm Lãnh đã đi gần nửa canh giờ rồi, hắn không biết đi đâu tìm hán tử mông bào kia, nhưng hắn biết nếu không tự tay đâm người này, đừng nói đêm nay hắn không ngủ được, sau này cũng ngủ không yên giấc.
Hắc cột tuyến đao sau lưng, một mình hắn đi trên đường cái, lúc ra ngoài thậm chí cũng không nói với Trà gia, sẽ càng không mang theo Trần Nhiễm bọn họ. Võ nghệ của đao khách kia rất mạnh, ngay cả Hàn Hoán Chi cũng không đỡ nổi một đao, Trần Nhiễm bọn họ tất nhiên càng không đỡ được, Thẩm Lãnh làm sao có thể sẽ để cho Trà gia mạo hiểm?
Cách Thẩm Lãnh cách mấy con đường chừng hơn bốn dặm, có một cỗ xe đậu bên ngoài cửa một hộ dân, ngựa ở trong viện, xe ở ngoài cửa, có lẽ bởi vì căn nhà không lớn, cho nên quen để xe ngoài cửa.
Trong xe, hán tử mông bào nhắm mắt ngồi khoanh chân ở đó, y không ngủ, tai vẫn luôn nghe âm thanh bốn phía, y cần nghỉ ngơi, đối với việc xuất đao giết người mà nói thật ra y cũng không quen, bởi vì ở nơi như núi tuyết không có ai có thể giết, những người có thể gặp đều là người của mình.
Người Ti từng sáng tạo ra đế quốc lớn nhất thiên hạ này, nhưng không bao lâu đã tan đàn xẻ nghé, cho nên tộc Ti cũng suýt chút nữa đã diệt vong, ở trong dãy núi tuyết này vẫn luôn cảm thấy bọn họ là huyết thống tinh thuần cuối cùng của tộc Ti, là hoàng tộc đế quốc cao quý.
Nhưng đế quốc ấy đã diệt hơn một ngàn năm.
Người tìm đến bọn họ nói, nếu như có thể giết đại ai cân trên thảo nguyên sẽ để bọn họ trở về thảo nguyên, có thể nhận được một vùng đồng cỏ tươi tốt, thậm chí có thể nhận được một vạn con dê và một ngàn con bò, bộ tộc của y không có baoo nhiêu người nữa, số dê bò này cũng đủ.
Cho nên y không giỏi giết người nhưng lại am hiểu kỹ thuật giết người đã đến đây.
Hồi lâu sau, hán tử mông bào giơ tay lên sờ sờ cổ họng mình, trên cổ họng có một vết rách nho nhỏ, có một giọt máu đã đông lại ở đó.
Người bức y đi không phải những võ giả mặc cẩm y màu đen kia, cũng không phải liên nỏ làm lòng lạnh run kia, mà là kiếm của người kia, chỉ kém một tí xíu... Y nhắm mắt lại, trong đầu đều là góc độ và lực độ xuất kiếm của một kiếm kia, y cũng không có kịp phản ứng, chỉ là y nhanh hơn người đó một chút.
Nếu lúc trước đế quốc có liên nỏ cường đại như vậy, hẳn là vẫn có thể đánh chiếm được cương vực lớn hơn nữa.
Hán tử mông bào mở trừng mắt, bởi vì y nghe thấy từng tràng tiếng bước chân dồn dập, còn có âm thanh của thiết giáp phát ra lúc đi lại.
Y từ núi tuyết đến, lúc mới thấy Trường An có cảm giác như mình đã đến thiên quốc, lớn, phồn hoa, đẹp đẽ, làm cho người ta không thể rời mắt, có lẽ đây chính là bộ dạng của đô thành đế quốc cường đại mà các lão nhân bộ tộc bọn họ vẫn truyền miệng.
Hán tử mông bào nín thở, ngồi ở đó không hề lay động, giống như một tảng đá, một thân cây, hoặc là một bộ phận của cỗ xe ngựa này.
Nửa canh giờ sau.
Có tin tức truyền đến nhà Đức Vượng.
"Bệ hạ, đã phát hiện tung tích của tặc nhân ở đường Đông Diên cách đây bảy dặm, Tuần thành binh mã ti lấy năm đội mười người làm một tổ tuần tra dọc đường, ở đường Đông Diên... năm đội mười người bị giết."
Hoàng đế vẫn đang nhắm mắt: "Biết rồi."
Năm đội mười người, quân bảo vệ thành tinh nhuệ Tuần thành binh mã ti, thế mà lại bị một người giết chết tất cả trong thời gian ngắn như vậy, năm đội mười người của Đại Ninh phối hợp tác chiến có uy lực lớn cỡ nào?
"Vệ Lam." Hoàng đế căn dặn một tiếng: "Khanh cũng đi."
Vệ Lam sửng sốt một hồi lâu, vẫn chưa rời đi: "Thần không thể rời khỏi nơi này."
"Lời của trẫm nói khanh cũng không nghe?"
Vệ Lam mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể thầm thở dài một tiếng, dặn dò thủ hạ cấm vệ bảo vệ cả trong ngoài viện, sau đó rời khỏi nhà Đức Vượng.
Lại nửa canh giờ nữa, tin tức thứ hai truyền đến.
Người của Lưu Vân Hội phát hiện tung tích của người kia ở phía tây thành, trên người có vết máu, mà lại cứ đi ở trên đường cái như vậy, dường như không có ý định ẩn trốn, binh lực lục soát chủ yếu đều ở phía thành đông, đệ tử Lưu Vân Hội lục soát ở phía tây thành nhân số cũng không tính là nhiều, cho nên... lại không có thể bắt được.
Mười ba đệ tử Lưu Vân Hội bị giết.
Nhưng có hai người đã thoát được, nói là trên thân người kia mùi máu rất nặng, hẳn là cũng đã bị thương.
Nơi phát hiện người này ở phía tây thành cách nhà Đức Vượng đã hơn mười dặm, từ lúc tin tức trước truyền về đến bây giờ mới nửa canh giờ.
Trên một thân cây, hán tử mông bào tay vịn cành cây đứng ở đó nhìn một đội đuốc giống như du long qua, trên mặt y cũng đều là vết máu, đó là máu bắn lên mặt lúc giết người, y phục bị máu thấm ướt, gió lạnh thổi, gió dường như có thể luồn qua mông bào của y trực tiếp chui vào trong xương tủy.
Nhưng y không quan tâm, y sinh sống ở núi tuyết, không sợ lạnh, cũng không sợ chết.
Y nhất định phải giết chết Vân Tang Đóa, chỉ có Vân Tang Đóa chết thì tộc nhân của y mới có thể chuyển từ trong núi tuyết ra ngoài, trở lại thảo nguyên, nơi đó sẽ có đồng cỏ tươi tốt, sẽ có dê bò thành đàn, dường như y đã nhìn thấy người thân chăn thả hát vang trên thảo nguyên. Đó là lời hứa của một vị ai cân trên thảo nguyên đưa ra, y sẽ giết người để đổi lấy đồng cỏ, y chưa bao giờ nuốt lời, nếu như thuê người y nói không giữ lời, vậy thì sẽ có người giống như y liều chết cũng phải giết ai cân kia.
Ta làm được việc ta hứa, nếu như ngươi không làm được việc ngươi hứa, vậy thì chết.
Cho đến bây giờ y không hề có một ý nghĩ chạy trốn, chết cũng không phải là chuyện đáng sợ gì, theo y thấy chết là đi thiên quốc, thiên quốc có bộ tộc từng huy hoàng, thành Trường An đẹp như vậy, phồn hoa như vậy, chết ở đây, chính là chết ở thiên quốc.
Càng nhiều cây đuốc hơn hướng về phía bên này, khóe miệng y nhếch lên.
Rất nhiều binh lực và cao thủ từ phía đông thành di chuyển về phía tây thành, mà y đã xuyên qua màn đêm trở lại nhà Đức Vượng, y không biết đánh trận, không biết cái gì gọi là giương đông kích tây, nhưng y là một thợ săn, thợ săn đúng tiêu chuẩn.
Hán tử mông bào có thể nhìn ra trong ánh mắt Vân Tang Đóa quan tâm đến nam nhân bị y chém thương kia nhiều cỡ nào, mà vết thương nặng như vậy tất nhiên không thể dễ dàng di chuyển người bị thương, cho nên chỉ cần nam nhân bị thương kia còn ở trong căn nhà đó, Vân Tang Đóa tất nhiên cũng ở đó.
Y lướt lên chỗ cao, ngồi xổm trên nóc nhà nhìn về phía căn nhà kia, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều là binh lính, cho nên y khẽ nhíu mày, dường như không quá giống với dự tính của y.
Nhưng y vẫn không có ý định đi.
Chuôi đao nếu dính quá nhiều máu sẽ trơn, tay cầm sẽ không vững, cho nên y dùng mảnh vải cột đao vào tay phải của mình.
Hít sâu, sau đó hai chân bất chợt phát lực.
Y không biết khinh công thân pháp gì, y bật nhảy đi đều là dựa vào sức mạnh, người giống như trọng pháo từ trên nóc nhà này nhảy thẳng đến một nóc nhà khác, phía sau ngói bay tán loạn.
Đáp xuống, vừa muốn phát lực lần nữa thì nhìn thấy có một nam nhân trẻ tuổi đứng ở phía đối diện, chậm rãi tháo hắc tuyến đao đeo trên lưng xuống.
Lúc thanh đao kia ra khỏi vỏ, dưới ánh trăng, tựa như sấm sét.