Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 522 - Chương 522: Đao Và Kiếm

Chương 522: Đao và kiếm Chương 522: Đao và kiếm

Thẩm Lãnh không biết đi đâu tìm đao khách kia, nhưng sau đó hắn nhận được tin nói phát hiện tung tích của đao khách ở phía tây thành, lúc hắn chuẩn bị chạy đến phía tây thành thì bỗng nhiên sực tỉnh, sau đó quay về đầu ngõ nhà Đức Vượng đại nhân, đao khách không cần phải cố ý lộ diện ở phía tây thành, mục tiêu của y vẫn là ở đây.

Xa xa trên nóc nhà một bóng đen lướt đi như chim ưng, ngói vụn bay phía sau bóng đen đủ để chứng tỏ thực lực của người này.

Thẩm Lãnh đạp qua đạp lại trên vách tường hai bên vài cái lao lên nóc nhà, chậm rãi rút hắc tuyến đao ở sau lưng ra.

Theo hán tử mông bào thấy, đó là một thanh hoành đao chế thức của Đại Ninh mà y đã quen thuộc, dường như cũng không nhìn ra điểm gì đặc biệt, nhưng chỉ là trong lòng không khỏi căng thẳng một chút, người trẻ tuổi đứng ở đó chính là một cánh cửa. Lúc y rời khỏi núi tuyết tộc nhân nói lần này ngươi đi phải cẩn thận, y nói đao trong tay ta có thể mở cánh cửa của thiên quốc, bọn họ gọi đế quốc Mông xưa kia là thiên quốc.

Mà người tuổi trẻ kia cầm đao đứng ở đó, đâu có cửa thiên quốc gì, chỉ có một cánh cửa địa ngục.

Mở ra là địa ngục, không mở ra cũng là địa ngục.

Y nhìn quanh chung quanh, sau khi Thẩm Lãnh chặn y ở trên nóc nhà, binh lính cấm quân ở bốn phía đã tụ tập qua đây, vô số cung nỏ đang nhắm vào y.

"Chắc hẳn là ngươi có người quan tâm."

Hán tử mông bào bỗng nhiên nói một câu tiếng Ninh, mặc dù nói lơ lớ nhưng cũng có thể nghe ra được.

Y cứ nhìn vào mắt Thẩm Lãnh như vậy.

"Nhìn ra được, trong lòng có người quan tâm thì mới không sợ, nếu không ngươi sẽ không chặn trước mặt ta."

Thẩm Lãnh không nói gì.

"Ta nhất định phải giết Vân Tang Đóa."

Hán tử mông bào đâm đao xuống cái nóc, sau đó cởi bộ mông bào có vẻ dày nặng kia ra, bên dưới mông bào của y cũng không có áo đơn, một thân cơ bắp kia nhìn giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung vậy, trên ngực y có một hình xăm đầu sói rất lớn, nhìn giống như thật, trên lưng thì lại là một con hùng ưng đang vỗ cánh bay cao.

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi nói với ta câu này, là muốn biểu đạt cái gì?"

Hán tử mông bào lắc đầu: "Ta là đang nói với bản thân mình, vừa rồi dường như ta đã dao động một chút."

Y rút chiến đao ra: "Ta cũng có người quan tâm, ta nhất định phải vào căn nhà kia vì bọn họ."

Thẩm Lãnh lắc đầu.

Hán tử mông bào đạp một cước lên cái nóc, người mượn lực lao về phía trước, một bước đã đến trước mặt Thẩm Lãnh, đao chém vỡ ánh trăng.

Thẩm Lãnh không có phản kích như trước đây. Hắn đã xem qua vết thương trên ngực Hàn Hoán Chi, cũng đã hỏi đình úy có mặt ở hiện trường lúc ấy, không ai nhìn rõ một đao đó rốt cuộc nhanh cỡ nào, cho nên Thẩm Lãnh không xác định mình đồng thời xuất đao liệu có thể nhanh hơn đối phương hay không.

Một khắc đó, giống như quay lại trường diễn võ nhỏ của đại doanh cấm quân, đó là nơi Đạm Đài đại tướng quân luyện công, trên giáo trường nhỏ đó hết lần này đến lần khác Thẩm Lãnh bị gậy gỗ của Đạm Đài Viên Thuật gõ rơi đao trong tay hắn, mà mỗi một lần đều là hắn xuất đao trước.

Đạm Đài Viên Thuật nói, nếu hai người thực lực tương đương, ngươi xuất đao ta cũng xuất đao, hơn phân nửa là đồng thời bị một đao chém trúng, ta lớn tuổi hơn ngươi, ra tay chưa chắc đã nhanh hơn ngươi, tại sao ngươi lúc nào cũng bị chế ngự?

Bởi vì khoảng cách.

Ngươi xuất đao là nhằm chỗ yếu hại, mà ta xuất đao là nhằm vào tay ngươi, khoảng cách công kích của ta ngắn hơn, bởi vì chỉ cần ngươi xuất đao thì tay của ngươi tất nhiên sẽ vươn ra, ta ra tay chém cổ tay của ngươi, nhanh hơn so với ngươi xuất đao chém vào ngực ta.

Thẩm Lãnh nghiêng người, một đao chém về phía cổ tay hán tử mông bào.

Hán tử mông bào biến sắc, đao kia đã bổ ra có thế hung hãn nhưng lại kiên quyết kéo về sau một chút.

Lúc xuất đao Thẩm Lãnh nghiêng người, một đao kia của kẻ thù tất nhiên sẽ chém lên người hắn, hắn xác định mình không tránh thoát, cũng giống như Hàn Hoán Chi không tránh thoát, nhưng một đao của hắn cũng có thể chém rụng tay phải của hán tử mông bào, cho nên hắn vẫn hạ đao, hán tử mông bào thì không.

Keng một tiếng.

Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh chém lên sống đao của hán tử mông bào, hán tử mông bào cố sức thu hồi lại khoảng cách chừng một xích, thế đao thoáng ngừng, nhưng một đao này của Thẩm Lãnh lại dốc mười phần sức lực.

Đao của Hán tử mông bào bị đập xuống, nếu không có thanh đao kia đã bị y cột chặt cứng trên tay, một đao này đã bị đánh rớt rồi.

Thẩm Lãnh một đao đắc thế, hắc tuyến đao xoay chuyển lại chém ra ngoài, hán tử mông bào lùi về phía sau một bước, đây là ở trên nóc nhà không bằng phẳng, chân không vững, người ngửa về phía sau.

Thẩm Lãnh một đao hướng lên trên không đánh trúng hán tử mông bào, đao đã giơ lên.

Cho nên hạ xuống càng mạnh hơn.

Nhưng đúng vào giây phút này, hán tử mông bào nhấc hai chân lên đá vào ngực Thẩm Lãnh, hai người một người tiến lên một người té về phía sau, Thẩm Lãnh đáp xuống sau nhà, hán tử mông bào rơi vào trong viện.

Hán tử mông bào đập lưng xuống nền đất, đầu hơi choáng váng, nghe thấy tiếng thét chói tai từ trong phòng truyền ra, y khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút khó chịu.

Một tiếng cạch khẽ vang lên, ánh đao nhấp nhoáng, Thẩm Lãnh một đao chặt đứt then cửa, đẩy cửa đi vào.

Tiếng thét chói tai trong phòng lại vang lên.

"Không cần sợ, ta là tướng quân chiến binh Đại Ninh Thẩm Lãnh, có chiến binh ở đây, các ngươi không phải sợ, đừng có ai ra ngoài là được."

Thẩm Lãnh hướng vào trong phòng nói to một tiếng, cất bước đi vào cửa viện.

"Ngươi có rất nhiều thủ hạ."

Hán tử mông bào nhìn chung quanh, trên tường viện, trên nóc nhà rất nhanh chóng đã bị binh sĩ của Đại Ninh chiếm cứ hết, những cái cung nỏ kia vẫn nhắm vào y.

"Tại sao ngươi nhất quyết phải tự đánh với ta?" Y giơ tay lên dùng đao chỉ chỉ vào những binh lính kia: "Ngươi chỉ cần ra lệnh một tiếng, sẽ có trên trăm mũi tên nỏ bắn về phía ta, ta không thể nào tránh né hết được."

Thẩm Lãnh đi đến phía trước y chừng hai mét, chỉ chỉ vào ngực hán tử mông bào: "Chỗ đó."

Hán tử mông bào lập tức nghĩ đến vết đao mà mình đã chém lên người nam nhân áo đen kia, sau đó cười: "Người Ti chúng ta cũng như vậy, ngươi đối tốt với ta, ta liền đối tốt với ngươi, ngươi đối đãi với ta như thế nào, ta liền đối đãi với ngươi như thế, ngươi chém một đao vào tim ta, ta sẽ chém một đao vào ngươi."

Thẩm Lãnh nói: "Nói nhảm, ta chém vào tim ngươi một đao, ngươi làm sao chém lại được?"

Hán tử mông bào bất thình lình ra tay, đao quét ngang ra nhắm thẳng đến cổ họng Thẩm Lãnh, đao pháp cũng không có chỗ tinh diệu gì, chỉ là quá nhanh quá hung, Thẩm Lãnh vẫn ra tay sau, hắc tuyến đao vẫn chém về phía cổ tay hán tử mông bào.

Trong một khoảnh khắc, cánh tay phải của hán tử mông bào hất lên tránh né đao của Thẩm Lãnh, quyền trái đánh về phía Thẩm Lãnh, sau đó chính là hai tiếng bịch bịch trầm đục... Hai tiếng, là vì quyền trái của Thẩm Lãnh cũng đập mạnh vào ngực y.

Hai người lại đồng thời lùi về phía sau, ngực truyền đến cơn đau đớn, hán tử mông bào mình xuống người, chỗ bị một cú đấm của Thẩm Lãnh đánh trúng thậm chí còn lõm xuống một chút, từ từ ở khôi phục trở lại.

Phụt.

Hán tử mông bào phun ra một ngụm máu, nhìn ra bên ngoài viện, bên kia là chỗ Vân Tang Đóa đang ở.

"Người Ninh, ta cảm thấy ngươi và ta rất giống nhau, nếu như là một người trong lòng không có thủ hộ, không làm được như vậy."

Y lại xuất đao.

Trong viện tiếng đao chạm đao không dứt bên tai, mới đầu còn là từng tiếng từng tiếng một tách rời nhau, sau đó thì là nối thành một tràng, hán tử mông bào thay đổi sách lược, không còn chém vào chỗ yếu hại của Thẩm Lãnh nữa mà từng đao chém thẳng đến cánh tay phải của Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh liền đỡ từng đao từng đao một.

Ở trong viện đốm lửa văng ra hết lần này đến lần khác, tiếng trẻ con kêu khóc trong phòng mỗi lúc một lớn hơn.

Bịch!

Thẩm Lãnh và hán tử mông bào đồng thời bay về phía sau, hai người đều đập người vào tường viện. Viện này tuy không lớn nhưng chiều ngang đông tây cũng rộng bốn mươi mét, lực độ của hai người quá hung tàn, cho nên bay về sau cũng không thu lực lại được.

Thẩm Lãnh giơ tay lên lau vết máu trên khóe miệng, ý chí chiến đấu trong ánh mắt càng lúc càng tràn trề.

Thực lực của người này, mạnh hơn Tu Di Ngạn.

Nếu lúc này người giao thủ với hán tử mông bào là Tu Di Ngạn, sợ là hắn ta đã chết rồi.

Hán tử mông bào lại đứng thẳng người lên, lại nhìn về phía tiểu viện Vân Tang Đóa đang ở, chân phải nhấc lên đột nhiên đạp về sau một cái, một cước đó trực tiếp đạp sập tường viện, mà y thì mượn lực chém một đao xuống, Thẩm Lãnh giơ hoành đao lên đỡ, bị đẩy trượt về phía sau dưới sức mạnh khổng lồ.

Nhưng một giây tiếp theo, hán tử mông bào lại xoay người lao ra ngoài từ chỗ tường viện bị sụp xuống, 7 – 8 mũi tên nỏ bắn ra, đều rơi xuống phía sau y, binh lính cấm quân ngã từ trên tường viện xuống còn chưa kịp đứng lên, đao lia qua, 2 – 3 gã binh lính cấm quân lại ngã xuống, chỗ cổ họng của mỗi người đều có một vết đao cắt.

Hán tử mông bào đã nổi cơn điên đâu còn quản nhiều như vậy, ngay cả có vô số mũi tên lông vũ đều bắn lên người y thì y cũng phải lao vào cái tiểu viện tử kia một đao tiễn Vân Tang Đóa vào địa ngục.

Đó là việc y nhất định phải hoàn thành, tộc nhân đang chờ y, chờ bãi đồng cỏ kia, chờ dê bò thành đàn.

Ngay lúc y lao đến cửa tiểu viện kia, nhìn thấy một nữ tử mặc áo màu vàng nhạt đứng ở chỗ cửa viện, tuổi tác không lớn, khoác một chiếc áo khoác lông chồn trắng như tuyết, trong tay trái cầm một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa hơi nâng lên, tay phải cách chuôi kiếm không xa có thể rút kiếm ra bất cứ lúc nào.

"Chết!"

Hán tử mông bào quát một tiếng lớn, chiến đao từ trên trời rơi xuống, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, với lực độ của một đao kia, người chặn y chỉ có thể là bị chém thành hai mảnh.

Y nhìn thấy một tia sáng.

Chỉ là một tia sáng.

Sau đó thiếu nữ đứng chặn trước mặt y bước ngang sang bên cạnh một bước, sau đó nữa hán tử mông bào không khống chế nổi cơ thể của mình ngã sấp về phía trước, trên cổ y có thêm một lỗ máu, một lỗ máu thông thấu trước sau, kiếm đâm vào từ cổ họng y xuyên thủng qua gáy, thế nhưng lại nhanh đến mức ngay cả một chút cảm giác cũng không có.

Thẩm Lãnh đuổi đến, ngẩn người nhìn thấy hán tử mông bào kia ngã gục, hắn đánh cũng khá là chật vật, trên người dơ bẩn, trên mặt cũng thế, trên y phục còn lưu lại dấu quyền dấu chân của đối phương.

"Nàng không sao chứ?" Hắn hỏi.

Người đứng ở cửa đương nhiên là Trà gia.

Trà gia lắc đầu, cho nên bím tóc đuôi ngựa cũng vung vẩy theo.

"Không sao."

Thẩm Lãnh: "Vậy là tốt rồi, không phải bảo nàng ở trong trong phòng đừng ra ngoài sao."

Trà gia: "Chàng đánh quá lâu."

Thẩm Lãnh dùng đao chống đất há miệng thở dốc, cũng không biết nói gì mới được.

Nãy giờ Trà gia đều không nhìn thi thể của hán tử mông bào, nàng chỉ nhìn Thẩm Lãnh: "Ta đã có con, tốt nhất vẫn là đừng chảy máu, dù cho chỉ là không nhìn thấy cũng tốt, ta nhìn không thấy thì con cũng sẽ không nhìn thấy."

Thẩm Lãnh cất bước qua, nắm tay Trà gia: "Nhắm mắt lại."

Trà gia ừ một tiếng, nhắm mắt lại.

Thẩm Lãnh kéo nàng đi vào trong viện: "Nhấc chân, đúng, hạ bước... Được rồi, có thể mở mắt rồi."

Hắn hỏi: "Vừa rồi nàng xuất kiếm như thế nào?"

"Giống như luyện kiếm thường ngày."

"Ồ..."

Thẩm Lãnh quay lại liếc nhìn cỗ thi thể ngoài cửa kia, nằm sấp ở đó, từ đầu đến cuối hình như Thẩm Lãnh đều không có nhìn kỹ y trông như thế nào, trong mắt chỉ có đao của người kia.

Hoàng đế từ trong phòng đi ra, nhìn Thẩm Lãnh lại nhìn Trà gia, sau đó lắc đầu.

Thẩm Lãnh cảm thấy lúc này bản thân nên đỏ mặt, nhưng đương nhiên hắn sẽ không đỏ mặt.

"Trẫm bảo Tiểu Trương chân nhân núi Long Hổ đến nhà khanh trừ tà cho khanh, cầu phúc cho đứa trẻ." Hoàng đế nói: "Trẫm là thiên tử, ra lệnh là phải làm theo, đứa trẻ tất nhiên sẽ vô sự."

Nhìn dáng vẻ ông ta như vậy, hình như còn căng thẳng hơn Trà gia một chút.

Cũng chỉ có Thẩm Lãnh là hình như không để ý lắm.

Hoàng đế bảo Thẩm Lãnh đưa Trà gia trở về phòng nghỉ ngơi, ông ta đi đến cửa nhìn cỗ thi thể kia. Hán tử nằm sấp ở đó, hình xăm hùng ưng trên lưng dưới ánh trăng nhìn có vẻ hơi quỷ dị, tựa như một giây sau sẽ vỗ cánh bay cao, xuyên qua núi sông, bay về cánh đồng tuyết.

Bình Luận (0)
Comment