Trên đời thứ phức tạp nhất là lòng người, phức tạp đến mức ngay cả bản thân con người cũng không rõ rốt cuộc là phức tạp cỡ nào, phức tạp cũng không phải một chuyện xấu đơn thuần, bởi vì phức tạp cho nên con người sáng tạo ra đủ loại nghề nghiệp và đồ vật, xã hội mới có thể phát triển.
Trên đời thứ đơn giản nhất cũng là lòng người, ví dụ như Thẩm Lãnh chỉ yêu Thẩm Trà Nhan, Thẩm Trà Nhan chỉ yêu Thẩm Lãnh.
Cũng ví dụ như Hàn Hoán Chi và Vân Tang Đóa.
Hán tử mông bào xuất hiện bất thình lình tất sẽ ảnh hưởng đến hôn lễ của Hàn Hoán Chi, một đêm trôi qua mà ông ta vẫn chưa tỉnh lại, mà ngày mai chính là hôn kỳ bệ hạ đã định.
Diệp Vân Tán đi cầu kiến bệ hạ, nói đợi sau khi Hàn Hoán Chi hồi phục rồi hãy nói, ông ta và Chu Tiểu Nhu đã bàn bạc với nhau, hai người đã là phu thê chân chính, còn đã có con, hôn lễ chỉ là một hình thức thôi, đợi lần sau về Trường An rồi bổ sung cũng không muộn.
Hoàng đế chần chừ, chưa đồng ý.
Lần này Diệp Vân Tán đi bắc cương, không biết ngày nào là ngày về.
Rất nhiều người đều đang trông chừng Hàn Hoán Chi, giống như trong những năm tháng trước đây ông ta âm thầm trông chừng rất nhiều người.
Thẩm Lãnh lo lắng sức khỏe của Trà gia sẽ chịu không được, bàn bạc một chút quyết định đưa nàng về nhà trước.
Trên xe ngựa, Trà gia nhắm mắt lại nghỉ ngơi, một ngày một đêm không ngủ nên sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Thẩm Lãnh yên tĩnh ngồi ở bên cạnh nàng, cũng buồn ngủ, cũng mệt mỏi, nhưng không ngủ được.
Đưa Trà gia về nhà, sắp xếp cho Trà gia đi ngủ, hắn đi tắm nước nóng một trận, ngâm mình trong bồn nước lớn, cảm giác mệt nhọc khắp toàn thân cũng tiêu tan một chút, nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại đao pháp của người kia.
Đơn giản trực tiếp, không hề có động tác dư thừa nào.
Lực phán đoán và lực phản ứng siêu tuyệt đó tuyệt đối không phải trời sinh, mà là luyện ra được trong huấn luyện trường kỳ, cũng không biết người kia ở trong núi tuyết cả ngày và đấu với cái gì mới có đao pháp hung ác như vậy.
Kiếm của Vệ Lam, giáo của Đạm Đài Viên Thuật.
Thẩm Lãnh nghĩ chỗ tương tự của hai người này và đao khách kia, dường như chỉ có một điểm... phán đoán chuẩn xác, nhưng mà trong trận đấu còn có thời gian để suy nghĩ, trên chiến trường căn bản là không có thời gian suy nghĩ những thứ này, đâu còn có phán đoán gì, chỉ là chém xuống từng đao từng đao một.
Cho nên về võ nghệ cá nhân, Thẩm Lãnh cảm thấy mình cũng chính là cấp 10.
Dường như vẫn có chút không hài lòng.
Đương nhiên, nếu đánh với Trà gia, nhất định là hắn không được.
Kiếm pháp của Trà gia thích hợp với đơn đả độc đấu, nói đến một chọi một, thiên hạ ai là đối thủ của Sở Kiếm Liên?
Bất tri bất giác lại ngủ trong thùng gỗ, sau khi nước nguội lạnh mới tỉnh lại, vội vàng lau khô người đi ra ngoài. Hắc ngao ở cửa ngoe nguẩy đuôi chờ hắn, Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống xoa xoa đầu hắc ngao: "Trông chừng Trà gia."
Hắc ngao khẽ kêu ư ử hai tiếng, dường như ngay cả nó cũng hiểu được không thể quá lớn tiếng làm nữ chủ nhân thức giấc.
Thẩm Lãnh thay một bộ y phục ra ngoài, Hàn Hoán Chi đã được chuyển vào trong cung thuận tiện cho ngự y của viện Thái Y khám chữa bất cứ lúc nào. Lúc Thẩm Lãnh đến cung Vị Ương đã là buổi chiều, đứng ở ngoài cửa cung Vị Ương chờ gọi vào, một chiếc xe ngựa dừng lại ở bên ngoài cửa cung hơi xa một chút, hai thiếu nữ mặc phục sức của người thảo nguyên mỗi người ôm một bọc vảu màu đỏ chạy về hướng cửa cung.
"Chuyện gì vậy?" Thẩm Lãnh sốt ruột, ngăn hai thiếu nữ kia lại hỏi một câu.
"Đại ai cân sai chúng ta về lấy hỷ phục qua đây, người nói muốn mặc hỷ phục chờ Hàn đại nhân."
Trong lòng Thẩm Lãnh nảy sinh một dự cảm bất tường, không đợi người trong cung cho gọi đã theo hai thiếu nữ thảo nguyên kia chạy vào, cấm quân cửa thành đều biết Thẩm Lãnh cho nên cũng không chặn lại.
Hàn Hoán Chi nằm ở ngay trong điện Bảo Cực, lúc Thẩm Lãnh chạy đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc, thoáng chốc trong hai chân hắn giống như bị rót thứ gì vào, không bước đi nổi nữa, nhịp tim càng lúc càng nhanh, sắc mặt càng lúc càng tái, trong ngực hình như có thứ gì đó đang dâng lên, dâng lên, rất đau.
Hắn không đi nổi nhưng cắn răng bước từng bước một vào trong điện Bảo Cực, hai thiếu nữ thảo nguyên kia đã vượt qua hắn chạy vào cửa điện.
Thẩm Lãnh đi đến chỗ cửa điện lại hơi lảo đảo, thò tay ra vịn khung cửa nhìn vào bên trong.
Hắn không dám nhìn.
Hoàng đế đứng ở ngay bên cạnh chiếc giường đó, đưa lưng về phía Thẩm Lãnh, cho nên Thẩm Lãnh không nhìn ra hoàng đế có phản ứng gì, rất nhiều người vây quanh ở đó, cho nên hắn cũng không nhìn thấy Hàn Hoán Chi nằm ở trên giường.
Trong cổ họng giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, hé miệng ra là máu có thể ộc ra ngoài.
Thẩm Lãnh khó nhọc đi đến chỗ cách giường không xa, không nhịn thêm được nữa, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống. Hoàng đế nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn, Thẩm Lãnh đã ngồi xổm ở đó hai cánh tay ôm đầu gào khóc, khóc đến run rẩy.
"Sao khanh lại khóc?" Hoàng đế hỏi.
Thẩm Lãnh ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa.
Sau đó hắn nhìn thấy Hàn Hoán Chi ngồi dựa trên giường, đang nhìn hắn cười.
Tiếng khóc đó, là vì Vân Tang Đóa thấy Hàn Hoán Chi tỉnh lại mà vui đến phát khóc, Thẩm Lãnh ngây người ra, sau đó cười lớn ha ha, cười đến mức ngồi bệt trên mặt đất, sau đó lại khóc... Trong khoảnh khắc đó có thể ngay cả hoàng đế cũng không thể nào hiểu được cảm nhận của Thẩm Lãnh, tất cả những gì hắn trải qua hồi nhỏ, cộng thêm tất cả những gì học được sau này đều khiến hắn vô cùng quan tâm đến mỗi một người quan tâm đến hắn.
Nếu không có cuộc đời giống như Thẩm Lãnh, làm sao sẽ có phản ứng như Thẩm Lãnh.
Hoàng đế sửng sốt một lúc mới tỉnh ngộ được chuyện là thế nào, đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng trong thời khắc này lại không biết nên nói gì để an ủi đứa trẻ này, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng rất đau, phải có tuổi thơ cực khổ cỡ nào mới có thể quan tâm đến mỗi một người đối tốt với hắn như vậy?
Hoàng đế giơ tay lên, cuối cùng đặt lên đỉnh đầu Thẩm Lãnh, vuốt nhẹ.
"Không khóc."
Hoàng đế đặt mông ngồi xuống đất, vươn tay ra ôm Thẩm Lãnh vào lòng, có trời mới biết là tại sao, bỗng nhiên Thẩm Lãnh không khống chế nổi nữa, ở hoàng đế trong lòng khóc đến xé ruột xé gan, khóc đến mức khàn cả tiếng, giống như tất cả mọi ủy khuất và mệt mỏi tích tụ trong suốt nhiều năm như vậy đều phát tiết ra ngoài.
Mà hoàng đế chỉ ôm hắn, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ trên lưng hắn: "Không khóc, không khóc."
Mọi người nhìn cảnh này, bỗng nhiên đều có chút đau lòng.
Ngày đó cảnh này ở điện Bảo Cực có thể sẽ khiến rất nhiều người nhớ rất lâu rất lâu.
Đông Noãn Các.
Hoàng đế ngồi ở phía sau bàn sách, giơ tay lên sờ sờ ngực mình, y phục đã ướt một mảng rất lớn, đều là bị nước mắt của Thẩm Lãnh làm ướt, tay ông ta sờ chỗ y phục ẩm ướt, cả người giống nhau đều trống rỗng, ngay cả ánh mắt cũng có chút trống rỗng.
Thẩm Lãnh đang nói chuyện với Hàn Hoán Chi ở trong đại điện bên ngoài, hoàng đế nghe tiếng cười của tiểu tử ngốc kia cũng không kiềm được mà cười cười, đột nhiên trong đầu liền xuất hiện những lời trước đây Thẩm tiên sinh đã nói với ông ta.
Thẩm Lãnh có phải là con của bệ hạ hay không, vẫn không xác định.
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài, ông ta không khỏi tự hỏi mình, nếu sau này xác định Thẩm Lãnh là con của mình, vậy thì tất cả mọi thứ bây giờ cũng đáng giá, nhưng nếu như cuối cùng xác định Thẩm Lãnh không phải con của ông ta, ông ta sẽ xử trí như thế nào?
Trong đại điện điện Bảo Cực, Hàn Hoán Chi lắc đầu với ngự y: "Không cần khuyên nữa, sáng sớm ngày mai giúp ta thay y phục, bây giờ vẫn không thể thay, nằm cả đêm, hỷ phục sẽ bị nhăn."
Ông ta nhìn về phía Vân Tang Đóa: "Trước đây đã trì hoãn quá lâu, bây giờ một ngày cũng không muốn trì hoãn nữa."
Vân Tang Đóa gật gật đầu: "Ở ngay đây, ngày mai giờ lành đến, chàng tại đây, ta cũng ở đây, sẽ là hôn lễ."
Hàn Hoán Chi vẫn cố chấp: "Đã nói như thế nào thì cứ như thế nấy, ta phải cưỡi ngựa đón nàng về."
Thẩm Lãnh biết lúc này mình nói chuyện có chút không tiện, nhưng không nhịn được: "Có thể đừng khoác lác nữa không? Bộ dạng của ông bây giờ còn cưỡi ngựa? Sau khi bị xóc nảy lỡ như thương thế có thay đổi gì, sau này ông còn muốn có con nữa không?"
Hàn Hoán Chi mang vẻ mặt tại sao.
Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Căn cứ theo sách y học ta đã đọc mà phân tích, ông bị thương ở tâm mạch, nếu như cưỡng ép hoạt động thì thương thế sẽ theo huyết mạch đi xuống, ông cũng hiểu sơ về y thuật, đương nhiên ông biết chỗ hội tụ huyết mạch một là ở tim hai là ở thận, cho nên sẽ ảnh hưởng thận của ông."
Hàn Hoán Chi: "Mời ngươi ra ngoài, cũng đóng cửa lại luôn."
Thẩm Lãnh cười hì hì: "Bệ hạ cũng sẽ không đồng ý đâu."
"Trẫm đồng ý."
Hoàng đế từ Đông Noãn Các đi ra, vẫn chưa thay bộ y phục trên người kia, ông ta đi đến bên giường của Hàn Hoán Chi, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhợt nhạt kia: "Không phải khanh luôn nói xe ngựa của khanh là chiếc xe ngựa thoải mái thứ hai trong thiên hạ sao? Vậy thì khanh không được, trẫm có xa giá thoải mái đứng đầu thiên hạ, ngày mai sáng sớm, trẫm sẽ lấy ngự liễn đưa khanh và Vân Tang Đóa đến Nghênh Tân Lâu thành thân. Vừa rồi trẫm đã phái người đến nhà khanh, bảo người bố trí lại nhà khanh một chút, người của viện Thái Y sẽ chia làm hai nhóm, một nhóm đi theo, một nhóm chờ ở trong nhà khanh, sau khi nghi lễ đại hôn của khanh và Vân Tang Đóa, trẫm lại lấy ngự liễn đưa hai người các khanh về nhà."
Hàn Hoán Chi kích động: "Bệ hạ, không được, như vậy là vi phạm lễ chế."
"Thiên hạ ai lớn nhất?"
"Bệ hạ lớn nhất."
"Vậy lễ chế tất nhiên là trẫm định đoạt." Hoàng đế nhìn sangThẩm Lãnh: "Khanh vào đây, trẫm có mấy lời muốn nói với khanh."
Thẩm Lãnh cúi đầu đi theo hoàng đế vào Đông Noãn Các.
Hoàng đế ngồi xuống rồi chỉ cái ghế đối diện: "Ngồi xuống nói."
Thẩm Lãnh ghé mông ngồi xuống, chờ hoàng đế nói chuyện.
Hoàng đế dường như đang sắp xếp từ ngữ, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Trẫm biết từ nhỏ khanh không có phụ mẫu yêu thương, sau khi Mạnh Trường An đến Trường An khanh cũng không có huynh đệ bên cạnh, luôn cô đơn một mình... Cho nên điều trẫm muốn nói với khanh là, trong nhà bách tính bình thường nếu có nhiều huynh đệ, phụ mẫu sẽ dạy dỗ nhiều, rằng giữa huynh đệ các con, đừng tranh đoạt, nên cho đi, cha mẹ tất nhiên sẽ cho, cái gì không cho, đừng giành."
Thẩm Lãnh nghe mà không hiểu gì.
Dường như hoàng đế cảm thấy mình nói hơi thẳng thừng, dừng lại một chút.
"Ý của trẫm là..."
Hoàng đế lại trầm mặc.
"Ý của trẫm chính là ý này." Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ: "Về đi."
Thẩm Lãnh đứng dậy cúi lạy, vẫn không hiểu gì cả.
Ánh mắt của hoàng đế từ ngoài cửa sổ thu hồi lại nhìn Thẩm Lãnh bóng lưng, không khỏi cười khổ một tiếng, mình làm sao vậy?
Trong điện Bảo Cực, Hàn Hoán Chi nhìn vào cặp mắt đỏ hoe của Vân Tang Đóa, rất nghiêm túc nói: "Ta chưa từng cho nàng lời hứa hẹn gì, hôm nay là lần đầu tiên, ngay cả ngày hôn lễ cũng là bệ hạ định, cho nên không tính là lời hứa của ta, lần đầu tiên này cũng phải trịnh trọng một chút..."
Ông ta liếc nhìn chung quanh, phát hiện cái túi gấm dính máu kia, đó là thứ vẫn luôn để sát bên người ông ta.
Hàn Hoán Chi thò tay ra lấy cái túi gấm loang lổ vết máu, mở ra, lấy từ bên trong ra một cái vòng ngọc màu sắc không quá đẹp, cũng có vài vết nứt: "Sở dĩ ta xa nhà từ nhỏ, là vì phụ thân chết sớm, mẫu thân chống đỡ được 2 – 3 năm sau cũng đi theo phụ thân, trước khi bà đi chỉ có vật này để lại cho ta, bảo ta sau này truyền cho con dâu của bà."
Hàn Hoán Chi nhìn Vân Tang Đóa: "Không quý trọng, cũng không đẹp, nàng có thể chấp nhận ta dùng món đồ như vậy làm sính lễ không?"
Vân Tang Đóa nhìn Hàn Hoán Chi rơi lệ, bỗng nhiên quỳ xuống hai tay bưng chiếc vòng ngọc kia: "Tạ mẫu thân đại nhân."
Hàn Hoán Chi ngẩng đầu lên, có gắng kiềm chế không cho nước mắt chảy xuống.
Nhưng đâu kiềm chế được.