Từ trước tới nay, cửa cung Vị Ương lần đầu tiên không mở ra theo đúng canh giờ, còn sớm hơn so với trước đây, ngự liễn của bệ hạ chậm rãi chạy chạy ra ngoài cửa cung. Hàn Hoán Chi nằm trong ngự liễn, tay nắm chặt tay Vân Tang Đóa, mặc dù dựa theo hành trình như vậy thì không thể đến nhà tiểu tát mãn Đức Vượng đón dâu, nhưng có những lúc chuyện nhỏ ngược lại còn càng có vẻ trân quý hơn.
Vân Tang Đóa đâu còn để ý đến chuyện này, nàng chỉ biết đừng buông tay Hàn Hoán Chi ra.
Bởi vì không biết rốt cuộc có phải hán tử mông bào kia đến một mình hay không, cho nên cấm quân nội vệ đều tăng cường phòng bị. Trước đó đã điều tra đăng ký ra vào thành Trường An ở tất cả các cổng thành trong mấy ngày nay, cũng không có phát hiện gì, đương nhiên cũng đang điều tra hán tử mông bào kia vào bằng cách nào, nếu như không có nội ứng, y không có chứng nhận thân phận, làm sao có thể dễ dàng vào thành.
Cao thủ mạnh đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể bay qua tường cao của Trường An.
Thẩm Lãnh và Trà gia đã ở Nghênh Tân Lâu chờ từ lâu. Những người khác đều đang ngồi trong đại sảnh, Thẩm Lãnh chạy đến phòng bếp của Nghênh Tân Lâu nấu cho Trà gia một nồi cháo nhỏ, sau đó bưng đến trước mặt Trà gia, trước con mắt của mọi người cũng không hề cảm thấy việc này có gì đáng xấu hổ, trong một ngày như hôm nay tướng quân tòng tam phẩm chạy đi nấu cháo cho phu nhân. Người quen Thẩm Lãnh tất nhiên hiểu sự quan tâm của hắn, người không quen Thẩm Lãnh sợ sẽ ở âm thầm nói hai câu hắn hạ thấp thân phận, cộng thêm một câu sợ vợ.
Người không quen, Thẩm Lãnh quan tâm làm gì.
Đương nhiên Trà gia cũng không để ý người xa lạ nhìn thế nào, Thẩm Lãnh nói ra ngoài một chuyến, Trà gia tưởng là hắn đi nghênh đón xa giá của bệ hạ, đâu ngờ được là hắn đi nấu cháo. Lãnh Tử ngốc luôn bất chợt tạo ra một chút ngọt ngào lãng mạn.
"Ăn từ từ."
Thẩm Lãnh ngồi ở bên cạnh Trà gia, trong lòng ôm nồi cháo kia, hình như chó con giữ thức ăn, kiểu vừa non nớt vừa hung dữ.
Ngoại trừ Trà gia ra, ai cũng không cho ăn.
Không bao lâu sau bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, tất cả mọi người đều ra ngoài nghênh đón, hai bên mỗi bên một đội ngũ đi đến, đã hẹn canh giờ rồi, đội ngũ nghênh thân của Diệp Vân Tán và Hàn Hoán Chi đồng thời đến nơi.
Hỷ nhạc tấu lên, tiếng pháo cùng vang.
Nhưng trong một khách điếm cách Nghênh Tân Lâu không bao xa, lầu hai có một gian phòng đang mở cửa sổ, không đốt đèn, một người khẽ nhíu mày đứng nhìn đoàn náo nhiệt cách đó không xa.
Ông ta là Tuần Trực.
Sau khi chạy trốn khỏi đông cương ông ta đã ẩn nấp một thời gian, sau đó lại lặng lẽ trở lại Trường An, đối với người như ông ta mà nói muốn làm một chứng nhận thân phận mới tất nhiên không tính là việc khó gì, mà hán tử mông bào đến từ núi tuyết chính là ông ta tiếp ứng đến đây.
Những năm gần đây hoàng hậu vẫn đang âm thầm có tiếp xúc bí mật với người trên thảo nguyên, thứ bà ta giấu sâu nhất là một đội ngũ tử sĩ chuẩn bị cho thái tử sau khi lên ngôi, trong đó không chỉ có cường hạng người võ nghệ cao cường, chia làm ba cấp bậc Thiên Địa Nhân, còn có mưu sĩ, thầy thuốc, thậm chí là đạo nhân, điều càng khiến cho người ta không thể ngờ được là cũng có cả hạng người trộm gà bắt chó.
Mà ban đầu người bày mưu tính kế chuẩn bị những thứ này cho hoàng hậu, chính là Tuần Trực.
Từ trước đến giờ thảo nguyên đều là nơi Đại Ninh cực kỳ coi trọng, có Vân Tang Đóa ở đó, nàng lại còn trẻ như vậy, bệ hạ đối đãi với nàng không tồi, còn có cả nguyên nhân từ Hàn Hoán Chi, cho nên tất nhiên Vân Tang Đóa không có khả năng có lòng phản loạn gì đối với Đại Ninh, mấy chục năm sau này thảo nguyên đều là của Vân Tang Đóa.
Nhưng nếu tương lai thái tử lên ngôi, Vân Tang Đóa ở trên thảo nguyên sẽ thần phục thái tử? Huống hồ, thứ Tuần Trực mưu không phải là thái tử lên ngôi thuận lợi, nếu như vậy thì ít nhất còn phải đợi 20 – 30 năm, thậm chí còn lâu hơn nữa. Thái tử đã hai mươi mấy tuổi, bệ hạ đang độ sung sức, nếu không có bất ngờ gì, bệ hạ làm hoàng đế thêm ba mươi năm nữa dường như cũng không có gì khó khăn, khi đó thái tử đã năm mươi tuổi rồi, gã đợi được, hoàng hậu không đợi được, Tuần Trực cũng không đợi được.
Hoàng hậu muốn nhìn thái tử lên ngôi mới yên tâm, bình thường mà nói, bà ta đâu có chắc chắn mình sẽ chết sau bệ hạ.
Sau khi thế tử Lý Tiêu Nhiên chết, Tuần Trực vẫn luôn suy nghĩ, ông ta vốn muốn khiêu chiến lớn hơn nữa, không phụ tá thái tử mà phụ tá Lý Tiêu Nhiên, nhưng thật sự không ngờ được Lý Tiêu quá tự tin, cũng sẽ không thật sự tín nhiệm bất cứ người nào, cho nên dẫn đến thân bại danh liệt.
Tuần Trực không còn cách nào khác nữa, đành phải trở lại bên phe hoàng hậu.
Đối với ông ta mà nói, chỉ có hoàng đế đột nhiên chết, thái tử lên ngôi, ông ta có thể có nhiều thêm thời gian để thi triển khát vọng của mình. Vốn dĩ còn xem thường Mộc Chiêu Đồng, bỗng nhiên ông ta lại có chút ngưỡng mộ Mộc Chiêu Đồng, bất kể như thế nào, đó là đại học sĩ thủ phụ Nội các quản lý Nội các ba mươi năm, hiện tại ông ta đang gấp gáp một chút, bản thân ông ta sống lâu thêm một chút mới có thể vượt qua ba mươi năm của Mộc Chiêu Đồng.
"Vân Tang Đóa không chết." Người ở phía sau ông ta nhỏ giọng nói: "Kế hoạch của tiên sinh dường như không có tác dụng gì."
"Thật sao?"
Tuần Trực cười, nụ cười có chút quỷ dị.
Ông ta không quay đầu lại, ông cũng không quan tâm hoàng hậu phái ai đến, đương nhiên ông ta cũng biết người đến là ai. Sự tự tin của ông ta bắt nguồn từ việc ông ta biết hoàng hậu tuy đã nghi ngờ nhưng tạm thời không thể tách khỏi ông ta.
Người đứng phía sau ông ta nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, trên người mặc một bộ áo vải rất bình thường, cả người đều ẩn trong bóng tối, nếu không lên tiếng nói, có thể ngay cả Tuần Trực cũng sẽ quên sự hiện hữu của y.
Thiên Địa Nhân, người chủ sự của Nhân Tự Khoa.
Người chủ sự của ba khoa này, người chủ sự Nhân Tự Khoa tên là Vô Danh Nhân, người chủ sự của Địa Tự Khoa tên là Mạc Danh Địa, người chủ sự của Thiên Tự Khoa tên là Vị Danh Thiên. Tuy rằng kế hoạch lâu dài này là Tuần Trực đề nghị, nhưng bây giờ Tuần Trực cũng không quen thuộc nhân viên của ba khoa này.
Vô Danh Nhân nghe thấy Tuần Trực hỏi ngược lại, không khỏi cười gằn: "Ta không biết tiên sinh còn có tâm trạng gì mà có thể cười được."
"Cho nên ngươi chỉ xứng làm người chủ sự của Nhân Tự Khoa."
Lời châm chọc của Tuần Trực sắc như dao.
Vô Danh Nhân thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt có sát khí chợt lóe lên, giờ này khắc này Tuần Trực đang đưa lưng về phía y, với sự tự tin của y về võ nghệ của mình, giết Tuần Trực chẳng qua là tiện tay mà thôi.
"Nghĩ xong chưa?" Tuần Trực đột nhiên hỏi một câu.
Vô Danh Nhân nhíu mày: "Nghĩ xong cái gì?"
"Nghĩ xong có giết ta hay không." Tuần Trực thản nhiên nói: "Vừa rồi nhất định ngươi đã có ý nghĩ một đao đâm chết ta từ sau lưng, bởi vì ta đã chọc vào lòng tự tôn của ngươi, nhưng ngươi lại không dám giết ta, bởi vì ngươi dù sao cũng chỉ là người chủ sự của Nhân Tự Khoa. Ngươi cũng không cần quá tự ti, ba khoa Thiên Địa Nhân tồn tại là vì ta, nói ta là cha đẻ của tổ chức này cũng không có gì không ổn, bên nương nương còn không nỡ, những người các ngươi cũng chỉ có thể chịu đựng."
Ông ta nhìn Nghênh Tân Lâu đèn đuốc sáng trưng: "Ngươi tưởng rằng ta chỉ muốn giết một mình Vân Tang Đóa? Muốn giết Vân Tang Đóa, ở trên thảo nguyên càng có nhiều cơ hội hơn ở thành Trường An, các ngươi cũng đều biết rõ thực lực của đao khách đến từ núi tuyết kia, chớ nói Nhân Tự Khoa các ngươi, cho dù là Thiên Tự Khoa cũng có mấy người có thể so sánh với hắn? Chỉ là giết một Vân Tang Đóa, hà tất để cho đao khách có thực lực như vậy vạn dặm xa xôi chạy đến thành Trường An."
Vô Danh Nhân nhíu mày: "Tiên sinh có ý gì?"
"Ta chính là muốn khiến Vân Tang Đóa chết ở thành Trường An, chết ngay trước mắt bệ hạ, đương nhiên nếu không chết cũng không phải là tổn thất gì." Tuần Trực nói: "Chết ở trên thảo nguyên so với chết ở thành Trường An, ở đâu kích thích bệ hạ hơn? Để bệ hạ trơ mắt nhìn có người từ thảo nguyên đến muốn giết Vân Tang Đóa, dù cho Vân Tang Đóa không chết, bệ hạ cũng sẽ nghi ngờ sự khống chế của Vân Tang Đóa đối với thảo nguyên, sẽ cảm thấy Vân Tang Đóa không được, trong lòng đế vương một khi nảy sinh ý nghĩ không được đối với một người, người này có chết hay không đã không còn quan trọng."
"Tiếp theo, bởi vì chuyện này bệ hạ sẽ cảm thấy trên thảo nguyên cực kỳ không ổn định. Hạ Hầu Chi mang theo một vạn cấm quân ra khỏi Trường An thẳng tiến đến thảo nguyên, còn có ý chỉ cho tây cương đại tướng quân Đàm Cửu Châu cho tây cương Trọng Giáp đi hướng bắc... Bệ hạ đã muốn khai đao với thảo nguyên rồi, rất tốt." Tuần Trực cười: "Đây mới là mục đích của ta, khiến cho người trên thảo nguyên hận bệ hạ."
Vô Danh Nhân trầm mặc hồi lâu: "Nhưng ta vẫn cảm thấy Vân Tang Đóa không chết thì hơi đáng tiếc, Hàn Hoán Chi không chết càng đáng tiếc hơn."
"Cho nên ngươi chỉ là chủ sự của Nhân Tự Khoa." Tuần Trực nói: "Về đi, nói lại cho hoàng hậu nương nương nghe lời nói của ta từ đầu đến cuối, bà ấy sẽ hiểu."
Vô Danh Nhân lùi về phía sau một bước, người hoàn toàn chìm trong bóng tối, cũng không biết là rời đi lúc nào.
Tuần Trực đứng ở đó nhìn Nghênh Tân Lâu rất lâu rất lâu, sau đó nhấc tay lên chắp tay: "Chúc mừng Hàn đại nhân, Diệp đại nhân, hai vị đều là trụ cột của Đại Ninh, ta vô tình làm hại, chỉ là ai cũng đều vì mình chủ, nếu sau này còn có thể là quan đồng liêu, ta sẽ bù đắp một phần hạ lễ vậy."
Ông ta vươn tay kéo cửa sổ lên, ngồi trong bóng tối, cũng không biết lại đang nghĩ gì.
Dựa theo quy định, những người trẻ tuổi tham gia hôn lễ cùng tân lang tân nương đều nên là người chưa thành thân mới đúng, cho nên Thẩm Lãnh tuy tranh thủ cơ hội này một chút nhưng rốt cuộc vẫn không tranh thủ được. Phù rể là Cổ Lạc, một là bởi vì dáng vẻ đẹp trai và còn là người của phủ Đình Úy, hai là để ở bên cạnh bảo vệ Hàn Hoán Chi. Thật ra Thẩm Lãnh muốn làm phù rể đương nhiên cũng là để ở bên cạnh bảo vệ, khụ khụ, cũng vì đại hồng bao phù rể.
Cổ Lạc đỡ Hàn Hoán Chi nói nhỏ: "Đại nhân, có thể đi được không?"
Khóe miệng Hàn Hoán Chi hơi nhếch lên: "Đi vài bước mà thôi, lần sau ngươi hỏi lại ta có được không, ta sẽ cách chức ngươi làm bách bạn."
Cổ Lạc không nhịn được phì cười một tiếng.
Thẩm Lãnh tuy không phải phù rể nhưng từ đầu đến cuối đều đi theo ở chỗ hơi xa một chút, hắn không mang đao, ngày đại hỷ như vậy đeo đao xuất hiện tất nhiên không cát lợi, ngay cả binh giáp ở bên ngoài cũng dùng vải đỏ che lại, hắn làm sao có thể mang hung khí, nhưng vỏ dao săn nhỏ vẫn mang theo bên người, có buộc dây đỏ.
"Hàn đại nhân ông làm quá rồi đấy." Thẩm Lãnh cười nói: "Vốn dĩ mặt đã trắng, ông còn bôi phấn..."
Hàn Hoán Chi cố nén cười: "Thế nào, phấn là bệ hạ ngự tứ đấy."
Thẩm Lãnh nghĩ đó là phấn của hoàng đế, không nhịn được lại tưởng tượng bộ dạng hoàng đế ngồi trước bàn trang điểm tô son điểm phấn, quay đầu lại nhất tiếu bách mị sinh (1), Thẩm Lãnh khẽ rùng mình, không gạt hình ảnh kia đi được, lại rùng mình một cái.
Lúc này hoàng đế đã vào trong đại sảnh trước một bước ngồi trên chủ vị. Hôm nay ông ta là người chủ hôn cho hai cặp vợ chồng mới, hai bên văn võ bá quan đều đã đến, nghiễm nhiên giống như là chuyển triều hội đến Nghênh Tân Lâu vậy.
Đến hôm nay, Nghênh Tân Lâu cũng không tính là bí mật gì, bệ hạ dường như cũng lười che đậy gì nữa.
Đại Phóng Chu nhỏ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, giờ lành đến."
Hoàng đế đứng lên: "Thẩm Lãnh."
Thẩm Lãnh chạy vèo đến chỗ cửa, ngẩng đầu lên, dùng sức lực lớn nhất gào lên: "Giờ lành đến!"
Bên ngoài Nghênh Tân Lâu, nghênh đón một trận sóng thần do tiếng pháo nổ tạo thành.
Hoàng đế đi đến trước hai cặp vợ chồng mới, trầm mặc một lát rồi nói: "Trẫm vẫn luôn nghĩ, chuẩn bị một phần hạ lễ như thế nào cho các khanh mới xứng với lòng trung thành của các khanh, tín nghĩa của các khanh suốt mấy chục năm qua, xứng với sự thật lòng của các khanh đối với trẫm, xứng việc mai danh ẩn tính trong Hắc Vũ, xứng với sự cẩn trọng tận tâm trong phủ Đình Úy."
Ông ta vươn tay ra, Đại Phóng Chu vội vàng đưa lên hai món đồ dùng vải đỏ bọc lại.
"Đây là hai tấm thiết khoán."
Hoàng đế lần lượt đưa cho Chu Tiểu Nhu và Vân Tang Đóa.
"Nhận giúp nam nhân của các khanh."
Tất cả triều thần đều ngây người, thiết khoán? Thiết khoán miễn tử?
(1) Từ câu thơ "Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh" (Nàng liếc mắt lại, nở một nụ cười, trăm nét xinh) trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị, diễn tả Dương quý phi rất xinh đẹp.