Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 525 - Chương 525: Mỗi Năm Một Lần

Chương 525: Mỗi năm một lần Chương 525: Mỗi năm một lần

Hai người Thẩm Lãnh và Trà gia tay nắm tay từ Nghênh Tân Lâu trở về, đại hôn náo nhiệt đã qua, hai cặp vợ chồng mới cũng đã ai về nhà nấy. Bên Diệp Vân Tán trở về chắc hẳn sẽ thu dọn đồ đạc, đã quyết định đến mồng hai tết sẽ lên phía bắc, lần này đi cũng không biết khi nào mới lại về Trường An, trước đó Diệp Vân Tán nói với bệ hạ, không phá Hắc Vũ thề không về.

Bắc cương.

Sau khi lão tướng quân Thiết Lưu Lê qua đời, Võ Tân Vũ giống như biến thành một người khác. Trước đây gã cực chú trọng đến vẻ ngoài của mình, y phục không thể bẩn, mặt không để râu, thoạt nhìn vĩnh viễn đều gọn gàng tươm tất như vậy, nhưng từ đó về sau gã hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng cá nhân, mặt đã để râu quai nón, y phục rất lâu cũng không thay, nhưng cả người nhìn có vẻ rắn rỏi hơn.

"Đội ngũ phái đã đi chưa?"

"Bẩm đại tướng quân, đã phái đi rồi." Thế tử Lý Tiêu Thiện chắp tay: "Đội ngũ chi viện Tức Phong Khẩu đã xuất phát, người Hắc Vũ cũng không có ý muốn đánh thật sự, chỉ là quấy phá một chút để chi viện Bột Hải, chỉ cần đội ngũ của chúng ta cử động, chắc hẳn người Hắc Vũ sẽ rút về."

"Thế tử, ngươi sai rồi." Võ Tân Vũ vừa đi vừa nói: "Ngươi phân tích rất đúng, nhưng suy nghĩ sai. Mỗi một trận chiến bất kể có thể đánh hay không, đều phải làm chuẩn bị như là tất nhiên sẽ đánh, chúng ta đều nghĩ Hắc Vũ sẽ không thật sự động đến Tức Phong Khẩu, nghĩ chỉ là nghĩ, trên binh pháp có giả thiết, trong chiến tranh không có giả thiết."

Lý Tiêu Thiện cúi đầu: "Ti chức nhớ rồi."

"Các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi." Võ Tân Vũ nhìn sắc trời một chút: "Ta đi dạo một mình."

Hiện giờ gã đã là bắc cương đại tướng quân, đốc quản quân vụ của cả bắc cương, thậm chí cả chiến binh của mấy đạo phương bắc đều thuộc quyền gã quản chế, quyền lực to lớn này cũng không làm cho gã vui thích, gã càng muốn đi theo lão tướng quân Thiết Lưu Lê làm việc hơn, dù cho bị Thiết Lưu Lê sai bảo này kia, cho dù bị chửi như tát nước vào mặt thì gã cũng bằng lòng. Thiết Lưu Lê là nghĩa phụ của gã, nhưng chưa từng coi gã là nghĩa tử, mà coi là con trai ruột.

Bảo thân binh đi theo đều trở về nghỉ ngơi, một mình Võ Tân Vũ đến nơi ở cũ của lão tướng quân Thiết Lưu Lê. Gã lôi thôi nhếch nhác, nhưng mỗi ngày đều phải sai người đến quét dọn chỗ ở của lão tướng quân. Nếu như rảnh rỗi, gã sẽ đích thân đến đây, lấy một chậu nước, lau sạch những thứ lão tướng quân thường dùng, thân binh làm việc gã cũng không yên tâm, giống như sợ có một ngày bỗng nhiên lão tướng quân sẽ đẩy cửa đi vào, thấy bàn ghế không lau sạch sẽ, giá bút không lau sạch sẽ thì sẽ nổi cáu.

Dáng vẻ của đại tướng quân Thiết Lưu Lê, chính là lôi thôi lếch thếch, nhưng quyết không cho phép trong phòng không sạch sẽ.

Võ Tân Vũ thở ra một hơi thật dài, tay sờ sờ trên bàn, xác định không có bụi đất, đứng dậy đi đến bên tủ rượu mở cửa lấy ra một bình rượu. Cái tủ này đều là rượu lão tướng quân tích trữ lúc trước, trong đó một phần là gã mua cho, phần còn lại là nghĩa tử khác, bộ hạ của đại tướng quân mua, duy chỉ có Mạnh Trường An không mua, bởi vì gã đó trước giờ đều không nghĩ đến những chuyện này.

"Nghĩa phụ nói, Mạnh Trường An không biết hiếu kính."

Võ Tân Vũ rót ba chén rượu, một chén rượu đặt ở trước linh vị lão tướng quân, một chén rượu đặt ở trước mặt mình, một chén rượu còn lại đặt ở phía đối diện.

"Nhưng thật ra nghĩa phụ và con đều biết, tấm lòng của Trường An đối với nghĩa phụ còn hơn cả con. Nghĩa phụ bị hại, nếu không phải Thẩm Lãnh phái người đi cản, sau đó bệ hạ lại chấn áp, còn có Hàn đại nhân của phủ Đình Úy ở đó, Trường An dù là mất công danh tiền đồ của mình cũng sẽ trở về báo thù cho nghĩa phụ."

Gã uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, sau đó bưng chén của Mạnh Trường An lên cũng uống một hơi cạn sạch: "Con thay Trường An kính nghĩa phụ gấp đôi, nghĩa phụ... ăn tết vui vẻ."

Võ Tân Vũ đứng ở đó trầm mặc nhìn linh vị của lão tướng quân rất lâu rất lâu, bên ngoài có người gọi gã, hắn mới hoàn hồn lại, để rượu và chén rượu về vị trí cũ, xoay người ra khỏi phòng.

"Đại tướng quân." Thân binh thủ hạ chắp tay cúi người: "Người Hắc Vũ mắc bẫy rồi."

Võ Tân Vũ gật gật đầu cũng không có phản ứng gì, dường như tất cả đều giống như gã tính toán.

Liêu Sát Lang là một người thông minh, y vẫn luôn coi Võ Tân Vũ là đối thủ lớn nhất của mình, nhưng trên thực tế, chưa có khi nào Võ Tân Vũ cảm thấy Liêu Sát Lang có thể xếp ngang hàng với mình, chỉ là thường ngày xem nhẹ mà thôi, nhưng trên chiến trường gã chưa từng xem nhẹ bất kỳ một đối thủ nào.

Gã điều nhân mã đi Tức Phong Khẩu gấp rút tiếp viện cho Mạnh Trường An, đó là làm cho người Hắc Vũ nhìn thấy.

Liêu Sát Lang tất nhiên dự đoán được Võ Tân Vũ sẽ phái binh đi, với tính cách của y nếu không phục kích giữa đường thì đó còn là Liêu Sát Lang? Mà Võ Tân Vũ thì dự liệu được Liêu Sát Lang sẽ nhìn theo động hướng bên thành Hãn Hải này, một khi bắc cương phân binh ra ngoài, y tất sẽ triệu tập nhân mã chặn đánh giữa đường.

"Ta bảo Đỗ Hướng Huy cầm cự hai canh giờ, hai canh giờ là lúc mà địch ta đều đã mệt mỏi, Cao Đông Hải ngươi lại mang hai vạn người đi chi viện, từ cánh trái đánh sâu vào trận địa địch, Ngọ Vãn Đình ngươi mang hai vạn người đi vòng chặn đường lui của quân Hắc Vũ, ba mặt giết địch, cùng Đỗ Hướng Huy nội ứng ngoại hợp trong ngoài giáp công, có thể phá quân địch."

Võ Tân Vũ vừa đi vừa nói: "sau khi giành phần thắng đừng buông tay, đuổi theo phía sau người Hắc Vũ giết năm mươi dặm, không đủ năm mươi dặm không được trở lại."

Hai tướng quân thủ hạ liếc nhìn nhau một cái: "Đại tướng quân, ngài thì sao?"

"Ta còn có việc khác." Võ Tân Vũ nói: "Trận chiến này không khó, nếu như ngay cả một trận chiến như vậy mà ba người các ngươi cũng không đánh được, sau này ta cũng không dám yên tâm giao cho các ngươi lãnh binh nữa. Tính toán thời gian, bây giờ hai người các ngươi xuất phát đến chỗ Đỗ Hướng Huy bị vây cần hơn một canh giờ rưỡi, đoạn đường cuối cùng đi chậm một chút, không cần gấp, Đỗ Hướng Huy cầm cự được, để cho các binh sĩ khôi phục thể lực một chút, sau đó nhất cổ tác khí."

"Nhớ, đuổi không đủ năm mươi dặm thì đừng trở lại, đuổi quá năm mươi dặm, sợ là khó có thể toàn thân trở ra, các ngươi cũng biết tốc độ tiếp viện của kỵ binh Hắc Vũ, đừng tham chiến."

"Vâng!" Hai tướng quân Ngọ Vãn Đình và Cao Đông Hải chắp tay: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Đợi sau khi hai tướng quân này lãnh binh ra khỏi thành Hãn Hải, Võ Tân Vũ mặc giáp trụ lên ngựa, giơ tay ra cầm lấy trường sóc từ tay thân binh của mình: "Thân Vệ doanh đâu?"

"Có!"

Một ngàn hai trăm giáo kỵ lên ngựa chắp tay.

"Đi theo ta."

Võ Tân Vũ suất quân ra khỏi thành, hơn một ngàn hai trăm kỵ sĩ ùn ùn kéo đi.

Không thể thêm nhiều người hơn nữa, nhiều hơn nữa sẽ dễ bị lộ hành tích, có bản đồ của Mạnh Trường An, có nội tuyến đã cài vào trước đây, cho nên bây giờ độ hiểu biết về Hắc Vũ chi tiết hơn trước đây rất nhiều, phía trước là cánh rừng bạch dương kia, thật ra sau khi xuyên qua cánh rừng bạch dương kia mới hung hiểm.

Hắc Vũ quốc.

Trong một bãi doanh địa lớn nam nữ già trẻ đi qua đi lại, đã đến buổi chiều, chính là thời điểm dân chăn thả trở về, dê bò vào vòng quây, người trở về nhà, đám phụ nữ đã đang nấu cơm. Bây giờ là mùa đông, thời gian chăn thả dài hơn mùa xuân mùa hạ, bộ tộc có hai bãi cỏ chăn nuôi, một được gọi bãi cỏ mùa hạ, một được gọi là bãi cỏ mùa đông, hai bãi cỏ cách nhau chừng một trăm mười mấy dặm.

Hai bãi cỏ cách xa như vậy, xua dê bò phải đi mất 3 – 4 ngày, dê bò đi chậm, nhất là di chuyển quy mô lớn như vậy, sở dĩ đồng cỏ mùa đông vẫn có thể cung cấp thức ăn cho dê bò là vì hoàn cảnh địa lý đặc biệt, khiến cho khí hậu ở đây tuy cũng lạnh nhưng không có gió tuyết gì, cỏ khô cũng có thể cung cấp dinh dưỡng cho dê bò đủ để qua mùa đông, mà thu hoạch của một năm như thế nào, thật ra đều phải xem có chịu được qua mùa đông hay không.

Khâm Sát Nhĩ là thủ lĩnh bộ tộc mới, sau khi ai cân đại nhân đời trước chết hắn ta trước sau đều không kiên định, bởi vì hắn ta biết ai cân đã dẫn chiến tranh vào trong bộ tộc. Lần đó, không biết bao nhiêu kỵ binh người Ninh giết vào bộ tộc, một mồi lửa gần như thiêu rụi toàn bộ doanh địa, mà lão ai cân Quả Bố Nhĩ Thiếp cũng bị giết, thực lực bộ tộc thoáng chốc đã suy sụp.

Sau lần đó, vô số dê bò trong bộ tộc bị chết cháy, trải qua gần nửa năm mới miễn cưỡng khôi phục lại một chút, đàn dê bò này chính là hy vọng trong năm sau của bộ tộc.

Khó khăn lắm mới đến bãi cỏ mùa đông sắp xếp một chút, trong lòng Khâm Sát Nhĩ hơi thả lỏng một chút, bãi cỏ mùa đông vị trí bí mật, trừ người của bộ tộc mình ra thì có rất ít người biết.

Hắn ta đứng trên dốc cao, nhìn người chăn thả trở về, sánh nắng sau giờ ngọ làm cho hắn ta thấy hơi buồn ngủ.

Đúng lúc này hắn ta nhìn thấy xa xa trên đường chân trời xuất hiện một đường kẻ đen, hắn ta nhíu mày, sờ sờ thiên lý nhãn đeo bên hông, điều chỉnh một chút rồi nhìn ra xa, sau đó sắc mặt đại biến.

Đây không phải là đường kẻ đen gì cả, mà là kỵ binh.

Kỵ binh của Đại Ninh.

Chiến kỳ Đại Ninh đỏ sẫm tung bay, kỵ binh giống như sóng thần từ đàng xa cuộn đất mà đến, trong nháy mắt, sắc mặt Khâm Sát Nhĩ đã trở nên trắng bệch.

"Thổi tù và!" Hắn ta khàn giọng hét lên: "Địch tập kích!"

Thủ hạ vội vàng chạy đến chỗ cao tháo tù và xuống thổi lên, mới thổi được mấy tiếng, một mũi tên thiết vũ bay đến đâm vào ngực người nọ thật chuẩn xác, thi thể lăn từ chỗ cao xuống dưới.

Thiết kỵ màu đen giống như nước lũ trực tiếp phá hủy bờ đê, rào chắn của bãi cỏ bị đụng đổ, sau đó chính là một mảng tên nỏ ập đến.

Liên nỏ của người Ninh đáng sợ đến mức làm cho người ta ngay cả ý nghĩ chống cự cũng không có, ở khoảng cách này, cho dù là dân chăn nuôi thiện xạ đến mấy cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, thật ra một khắc khi thiết kỵ xông vào là đã có kết cục.

Kỵ binh bộ tộc bị thúc giục chuẩn bị nghênh chiến không có bao nhiêu người kịp lên ngựa đã bị chém ngã, thiết kỵ của Đại Ninh giống như lưỡi cày cày tới cày lui trong doanh địa hết lần này đến lần khác. Mới đầu là xung phong trận hình đại đội, sau đó thiết kỵ chia làm năm mươi người một đội lần lượt thay phiên chém giết, một khắc cũng không ngừng.

Trên người Khâm Sát Nhĩ đã trúng hai mũi tên, bị kỵ binh Đại Ninh bắt giữ áp giải đến trước mặt Võ Tân Vũ.

Võ Tân Vũ giơ tay lên đẩy mặt nạ sắt Dạ Xoa lên, mặt nạ kia khiến người nhìn mà run sợ.

"Ai cân của Quả Ca Nhi Bộ?" Gã hỏi.

Khâm Sát Nhĩ trả lời bằng giọng nói run rẩy: "Tướng quân... Là ta, ta thỉnh cầu ngài tha cho chúng ta đi."

Võ Tân Vũ không để ý đến hắn ta, nhìn bãi cỏ chung quanh ánh lửa ngút trời: "Đốt hết toàn bộ bãi cỏ, dê bò cũng đốt chung, ta mặc kệ dùng biện pháp gì, trong vòng một canh giờ phải làm xong."

Sau đó gã nhìn về phía đội chính thân binh của mình: "Xua hết dân chăn thả của bộ lạc Quả Ca Nhi trong bãi cỏ đến một chỗ."

Gã nhìn cỗ xe ngựa ở cách đó không xa, chỉ vào bánh xe: "Chỉ cần là nam nhân cao bằng bánh xe, giết toàn bộ."

"Vâng!"

Đội chính thân binh đáp lời, dẫn người lao ra ngoài.

Võ Tân Vũ nhìn về phía Khâm Sát Nhĩ: "Ta không giết ngươi, ta chỉ muốn để ngươi nhớ kỹ lời ta nói, bắt đầu từ năm nay, trước khi ta diệt sạch bộ lạc Quả Ca Nhi các ngươi, mỗi năm ta đều đến giết một lần."

Gã căn dặn một tiếng: "Chém rụng cánh tay phải của hắn, sinh tử mặc hắn."

Sau khi nói xong liền thúc ngựa bỏ đi, thân binh đi lên ấn Khâm Sát Nhĩ xuống, một đao chặt đứt rời cánh tay phải.

Khâm Sát Nhĩ kêu thảm ngã xuống đất, nhìn bóng lưng đại tướng quân phía xa kia, nhưng câu nói kia vẫn còn vang vọng trong đầu... Trước khi diệt sạch các ngươi, mỗi năm ta đến giết một lần.

Bãi cỏ không còn, dê bò không còn.

Mạng của bản thân hắn ta, không biết còn có thể giữ được hay không.

Trong ánh lửa ngập trời, đại tướng quân giáp đen ấy xuống ngựa, chắp tay, quỳ xuống dập đầu một cái, cũng không biết là dụng ý gì.

Sau đó đứng dậy lên ngựa, kỵ binh sau khi tàn sát một lượt, gào thét bỏ đi.

Bình Luận (0)
Comment