Tướng quân ưu tú thật sự vĩnh viễn đều tự tin, nhưng sẽ không tự phụ.
Sự ưu tú của Võ Tân Vũ nằm ở chỗ gã có ưu thế của bản thân, còn giỏi học tập, gã chưa bao giờ cảm thấy việc học cái gì đó từ người khác là chuyện nhục nhã, bao gồm cả kẻ thù.
Đấu pháp tập kích bộ lạc Quả Ca Nhi của Thẩm Lãnh lần trước khiến gã hiểu được chỗ bất đồng giữa mình và Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh. Nếu bảo gã tuân thủ theo khuôn phép cũ giống như chơi cờ, từng chiêu từng chiêu một giết qua, hạ cờ từng bước từng bước rõ ràng, gã không thua bất cứ người nào, cho dù là đại tướng quân Thiết Lưu Lê.
Nhưng nói đến binh đi quỷ đạo, gã không bằng Mạnh Trường An, cũng không bằng Thẩm Lãnh.
Hai người đó, không có một ai là theo khuôn phép cũ.
Trước đây bắc cương cũng có một lão tướng quân, trước khi bệ hạ đăng cơ đã uy chấn cánh đồng tuyết, bởi vì giết địch quá nhiều cho nên thọ cao, hiện giờ đã từ trong hành cung bên bờ Đông Hải trở lại thành Trường An, ở Binh bộ làm chức quan nhàn tản, nhưng cũng không một ai dám xem nhẹ lão.
Trước đây, Thiết Lưu Lê từng nói với Võ Tân Vũ, sau này nếu mình được chết già, có lẽ cũng sẽ vào hành cung Đông Hải canh giữ cửa cung, tiêu dao tự tại, hai lão nhân còn có thể uống rượu tâm sự, so xem ai giết nhiều người hơn, khoác lác với nhau.
Cho nên Võ Tân Vũ sát tâm nặng, ngày càng nặng.
Từ bãi cỏ mùa đông của bộ lạc Quả Ca Nhi trở về, gã lại mang binh đến doanh địa cũ của bộ lạc Quả Ca Nhi, một ngàn hai trăm thiết kỵ đi xuyên qua doanh địa, lại giết ra một biển máu, thứ có thể đốt thì đốt, thứ có thể hủy thì hủy. Bởi vì Quả Bố Nhĩ Thiếp đã gài bẫy giết Thiết Lưu Lê, sát tâm này của Võ Tân Vũ có lẽ rất lâu sau cũng sẽ không tiêu tan.
Từ bắc cương trở về, đang muốn xuyên qua rừng bạch dương về thành Hãn Hải, kỵ binh của người Hắc Vũ đuổi theo, Võ Tân Vũ để cho tướng quân Thân Vệ doanh mang một ngàn người đi trước, kẻ trái lệnh bị trảm, sau đó gã mang theo hơn hai trăm người chặn hậu, đi một đoạn, quay trở lại xung phong liều chết một trận, lại giết mấy trăm tên địch.
Cứ như vậy bình yên trở về thành Hãn Hải, trong lúc nhất thời khiến Hắc Vũ chấn động.
Trong nay tất nhiên cũng có nguyên nhân Liêu Sát Lang mang đi lượng lớn tinh nhuệ, nhưng không thể không nói, sự cường hãn của Võ Tân Vũ khiến người ta sợ hãi.
Gã không phải Thiết Lưu Lê, nhưng gã biết làm sao để làm tốt vai trò của một đại tướng quân.
Ba tướng quân thủ hạ giết xuyên qua quân mai phục của Liêu Sát Lang, phá địch hơn vạn người trở về.
Người Hắc Vũ không muốn đánh, Liêu Sát Lang tưởng là người Ninh cảm thấy người Hắc Vũ không muốn đánh, cho nên y lại thua một lần nữa. Võ Tân Vũ nói, trên binh pháp có giả thiết, nhưng trên chiến trường không có giả thiết, nếu Liêu Sát Lang biết câu này thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Phủ tướng quân.
Đêm.
Thế tử Lý Tiêu Thiện rót cho Võ Tân Vũ một chén rượu đầy: "Hôm trước là nửa năm ngày mất của đại tướng quân, đại khái ta đã nghĩ được tướng quân sẽ không để cho người của bộ lạc Quả Ca Nhi sống yên ổn, nhưng lần sau cũng đừng như vậy nữa. Tướng quân hiện giờ một mình gánh vác gánh nặng bắc cương, nếu lỡ như xảy ra chuyện không may gì, mười vạn tướng sĩ bắc cương phải làm sao?"
Võ Tân Vũ cười cười, lắc đầu không nói.
Lý Tiêu Thiện lấy ra một phong thư: "Hôm qua lúc đại tướng quân không ở đây đã nhận được một phong thư của Hắc Vũ Nam Viện đại tướng quân Tô Cái đưa đến, là thư gửi cho đại tướng quân. Ông ta biết chuyện binh bại, cho nên dự đoán chắc hẳn là đang ở ngay trong yếu trại người Hắc Vũ mới xây phía đối diện Bạch Thành."
Võ Tân Vũ mở phong thư ra xem, trầm mặc một lát rồi ném thư vào lò lửa.
"Lão ta nói nếu ta chịu đi Hắc Vũ, lão ta có thể để ta làm Nam Viện đại tướng quân." Vẻ mặt của Võ Tân Vũ không hề có chút thay đổi nào: "Tỏ ra yếu thế mà thôi."
Lý Tiêu Thiện suy nghĩ một chút nói: "Đại tướng quân ép cho nhân vật như Tô Cái phải tỏ ra yếu thế, đã thật sự rất không dễ dàng."
"Tô Cái tỏ ra yếu thế thì là yếu thật sự?" Võ Tân Vũ lắc đầu: "Phái người truyền lệnh, tất cả tướng sĩ các thành biên quan gần nhất không có quân lệnh của ta thì đừng ra khỏi thành, thu hồi phạm vi của thám báo đến cách thành quan ba mươi dặm, tất cả quân chức ngũ phẩm trở lên xuất hành mang theo thân binh, không được độc hành, kẻ trái lệnh xử trí theo quân pháp."
"Tại sao lại vậy?" Lý Tiêu Thiện khó hiểu.
Võ Tân Vũ nói: "Thế tử, Tô Cái tỏ ra yếu thế lại không thể dụ được ta chủ động đi đánh lão ta, tất nhiên lão ta biết ta cũng sẽ không mắc mưu, như vậy thì điều duy nhất lão ta muốn chính là bên này buông lỏng cảnh giác vì kiêu ngạo khinh địch. Sách lược của người Hắc Vũ đã thay đổi, chiến tranh trước giờ đều không chỉ là chém giết chính diện trên chiến trường, đao quang kiếm ảnh trong bóng tối có thể còn hung hiểm hơn là trên chiến trường. Biên cương dài như vậy, không thể nào đảm bảo một người Hắc Vũ cũng không lọt vào, bên trong các biên thành cũng có không ít gián điệp và thích khách do người Hắc Vũ cài vào, bọn chúng không đánh chính diện, mà có toan tính khác."
Gã nhìn về phía Lý Tiêu Thiện: "Kể từ hôm nay thế tử cũng phải cẩn thận một chút."
Lý Tiêu Thiện hỏi: "Ta thì không sao, người Hắc Vũ đâu có để ý đến một người như ta... Nhưng đại tướng quân, chẳng lẽ chúng ta không có biện pháp nào thanh trừ hết họa ngầm trong các thành?"
"Có, giết người nhiều một chút là được." Võ Tân Vũ thản nhiên nói: "Cũng sẽ giết nhầm một ít, nhưng hữu hiệu nhất, nhưng nếu mà như thế, quân tâm làm sao an ổn?"
Lý Tiêu Thiện: "Hay là ta thử đi điều tra xem sao?"
"Thế tử cũng không cần quá lo lắng." Võ Tân Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chúng ta đều nên tin tưởng phủ Đình Úy."
"Từ giờ trở đi, mùi vị chiến tranh đã thay đổi rồi."
Cùng lúc đó.
Tức Phong Khẩu.
Mạnh Trường An đánh lui một lần tiến công của người Hắc Vũ, vốn cũng không phải là trận chiến ngươi chết ta sống gì, người Hắc Vũ chỉ là làm ra vẻ mà thôi, nhưng chuyện trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cho nên đánh nghi binh cũng có thể biến thành tấn công thật, chỉ xem cách ứng đối như thế nào.
Lúc chiều nhận được tin tức đại tướng quân Bùi Đình Sơn phái người đưa đến, thế công đối với Bột Hải quốc đã thu hồi lại, Diêm Khai Tùng tàn sát ba mươi vạn người trở về, đông cương Đao Binh sắp rút về đại doanh, Bùi Đình Sơn bảo gã về đóng ở Bạch Sơn Quan.
Mạnh Trường An để lại một ngàn binh lực, hạ lệnh nếu trong một tháng người Hắc Vũ không có thế công nữa, một ngàn người này cũng trở về Bạch Sơn Quan.
Trên đường về Bạch Sơn Quan, Mạnh Trường An nghĩ đến sự chuyển biến thái độ của đại tướng quân Bùi Đình Sơn đối với mình, cẩn thận suy nghĩ mới hiểu được tại sao từ đầu đến cuối bệ hạ đều không có ý nghĩ tước quân quyền của Bùi Đình Sơn. Bùi Đình Sơn ương ngạnh bảo thủ thì không sai, nhưng biết trái phải, biết nặng nhẹ, khi Mạnh Trường An chẳng qua là một tướng quân ngũ phẩm của bắc cương, bởi vì cái chết của Bùi Khiếu, Bùi Đình Sơn muốn giết gã, đó là bởi vì lúc ấy Mạnh Trường An cũng không quan trọng.
Hiện giờ thân phận địa vị của Mạnh Trường An đều đã thay đổi, Bùi Đình Sơn cũng đã thay đổi.
Dùng người thì không nghi ngờ người, là cơ sở làm việc của bệ hạ.
Gã lại nghĩ đến Lãnh Tử ngốc, không phải là không giống nhau?
Thân phận của Lãnh Tử hơi quá đặc biệt một chút, nếu tương lai thái tử lên ngôi, Lãnh Tử sẽ đối mặt như thế nào? Nói một cách khác, thái tử đối mặt với Lãnh Tử như thế nào? Mạnh Trường An không tin thái tử dùng người thì không nghi ngờ người giống như Lãnh Tử, giống như hoàng đế.
Nhưng bây giờ, gã cũng không có bao nhiêu khả năng để giúp Lãnh Tử.
Ngày nào không là đại tướng quân, ngày đó không thể động đến triều cục.
Cho nên giờ là lúc chuẩn bị nhiều một chút, nhất định phải làm được như Bùi Đình Sơn. Bùi Đình Sơn dám dẫn Đao Binh đến thành Trường An ngăn cản thế tử Lý Tiêu Nhiên, Đao Binh dám đi theo lão ta. Nếu như có một ngày cần gã phải mang binh đi, gã nhất định phải có binh để có thể mang đi, binh cũng dám đi.
Bắc cương yên tĩnh trở lại, Bạch Sơn Quan yên tĩnh trở lại, dường như trong những ngày cuối cùng của mùa đông này, tất cả đều phải yên tĩnh trở lại.
Một chỗ yên tĩnh nào đó ở Kinh Kỳ đạo.
Bạch Niệm đi theo đội ngũ của Dương Tâm Niệm thẳng tiến, lúc sắp ra khỏi Kinh Kỳ đạo thì phát hiện đội ngũ dừng lại trong một trấn nhỏ, lúc này bên cạnh Bạch Niệm chỉ có 2 – 3 người đi theo, hắn ta do dự có nên tiếp tục đi theo hay không.
Đội ngũ của Dương Tâm Niệm vào trấn sau đó tìm khách điếm ở lại. Bạch Niệm bảo thủ hạ cũng đi tìm một khách điếm gần đó, bản thân hắn ta vào trong tửu lâu đối diện khách điếm gọi vài món ăn, ngồi ngay cạnh cửa sổ lầu hai tiếp tục nhìn theo dõi đội ngũ Dương gia ở góc đối diện.
Trước tết mà Dương gia lại phái Dương Tâm Niệm ra khỏi thành hiển nhiên là có mưu đồ. Hiện giờ hắn ta đã không có bất kỳ khác ý nghĩ nào trong đầu, chỉ cần có thể đối phó với Dương gia, bất kể là người nào, cũng không quản chuyện gì, hắn ta đều đồng ý làm.
Bạch gia từ trên xuống dưới mấy trăm mạng người, đang nằm trên vai hắn ta.
Tửu lâu cách khách điếm kia khoảng chừng 300 – 400 mét, cho nên cũng chỉ có thể theo dõi có người của Dương gia ra vào khách điếm hay không, những thứ khác tất nhiên là không nhìn thấy. Ngay lúc hắn ta uống một chén rượu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, không đợi Bạch Niệm đứng dậy, cửa đã bị người khác đẩy ra từ bên ngoài, Dương Tâm Niệm từ bên ngoài đi vào, nheo mắt nhìn Bạch Niệm một cái: "Ngươi là người của ai?"
Bạch Niệm nhíu mày, theo bản năng muốn rút đao, sau đó nhịn xuống: "Ngươi là ai?"
Dương Tâm Niệm đi đến chỗ đối diện ngồi xuống, nhìn nhìn rượu và đồ ăn trên bàn: "Ta không thích người giả ngu lắm, bởi vì đa phần giả ngu chính là cho thấy bị yếu thế, mà ta không thích đối thủ của ta yếu thế, như vậy sẽ có vẻ rất vô vị."
Ả giơ tay lên gõ bàn: "Cho ngươi một cơ hội sau khi chết được toàn thây, nói cho ta biết ngươi là người của ai, vừa rồi lúc nhìn thấy ngươi đã cảm thấy có một chút quen mặt, chỉ là không nhớ nổi."
Ả mà lại không nhớ nổi?
Trong ánh mắt Bạch Niệm có một tia thù hận lóe lên.
Khi đó Dương Tâm Niệm đến Bạch gia, từ trên xuống dưới có người nào không phải cung phụng ả như tổ tông, mỗi tiếng nói cử động của ả, theo người của Bạch gia thấy đều giống như thánh chỉ của hoàng đế vậy. Ả đã đến Bạch gia vài lần, mỗi lần đến là người trẻ tuổi của Bạch gia đều phải chơi cùng ả, giống như là người hầu của ả, mà ả cũng quen cao cao tại thượng, giống như bây giờ, vĩnh viễn là bộ dạng nhìn từ trên cao xuống như vậy.
Còn nhớ năm đó, Dương Tâm Niệm mới khoảng 12 – 13 tuổi, lúc đến Bạch gia đã bắt những người trẻ tuổi của Bạch gia bọn họ cởi y phục bò dưới mặt đất, một bên viết chữ "sói" trên trán, một bên viết chữ "cừu" trên trán, ả chỉ huy bầy sói bao vây săn bầy cừu, cừu bị bắt được sẽ bị đánh thật sự, nếu không đánh, ả sẽ đích thân động thủ, đánh càng thê thảm hơn.
Dù vậy, Bạch gia cũng không có ai dám làm gì.
Năm đó, hắn ta đứng lên nói ta không làm chuyện sỉ nhục người đồng tộc, Dương Tâm Niệm mới 12 – 13 tuổi lập tức phá lên cười, giống như phát hiện ra đại lục mới vậy, cảm thấy dường như hắn ta rất thú vị.
Hôm đó, Bạch Niệm bị Dương Tâm Niệm đánh vô số lần, hắn ta đứng lên hết lần này đến lần này, bị Dương Tâm Niệm đánh ngã hết lần này đến lần khác. Về võ nghệ, dường như cả đời này hắn ta cũng đừng mong trả được mối thù này, hắn ta vĩnh viễn cũng không phải đối thủ của Dương Tâm Niệm, khi đó hắn ta đã cường tráng, khổ luyện từ nhỏ nhưng ngay cả một chút hy vọng cũng không có.
Lần cuối cùng ngã xuống đất Bạch Niệm đã mình đầy thương tích, Dương Tâm Niệm ngồi xổm xuống dùng khăn tay của ả lau chữ "sói" trên trán Bạch Niệm đi, cười nói ngươi không phải là sói, ngươi không xứng, sai người lấy bút đến viết một chữ "heo" trên trán hắn ta.
Sau đó nói với hắn ta: "Trong vòng một tháng nếu ngươi là dám xóa đi, ta sẽ đến hỏi thăm cha mẹ ngươi."
Giờ này khắc này Bạch Niệm nhìn nữ nhân trước mặt này, thù hận trong ánh mắt rốt cuộc cũng không ép xuống được nữa.
"Ngươi hận ta?" Dương Tâm Niệm nhíu mày càng sâu: "Xem ra hận cũng rất nặng, nhưng ngươi là ai?"