Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 527 - Chương 527: Trả Lại Cho Ngươi

Chương 527: Trả lại cho ngươi Chương 527: Trả lại cho ngươi

Bạch Niệm nhìn ra được, Dương Tâm Niệm thật sự không nhận ra hắn ta. Cũng phải thôi, một người cao ngạo như vậy, xem người của Bạch gia là con kiến, là heo là chó, đối với ả mà nói, tất nhiên không nhớ được một con kiến và con kiến khác có gì khác nhau, đều là sinh vật cấp thấp trong thế giới cấp thấp thôi.

"Trên thế giới này chắc hẳn có rất nhiều người hận ta, nhưng ánh mắt của ngươi lại khác, thù hận giữa chúng ta rất sâu."

Ngón tay của Dương Tâm Niệm gõ bàn theo tiết tấu, giống như là đang thẩm vấn phạm nhân, trong mắt ả, sự sống chết của Bạch Niệm chẳng qua nằm trong một ý nghĩa của ả mà thôi.

"Thân thể da tóc là phụ mẫu cho, ngươi nên yêu quý." Dương Tâm Niệm nói với ngữ khí bình thản: "Có thể được toàn thây, hà tất nhất định phải khiến ta động thủ xé ngươi thành mảnh vụn? Ngươi đã đi theo ta rất lâu, ta mặc kệ ngươi là vì gần đây ta không muốn sinh sự, nhưng đã sắp ra khỏi Kinh Kỳ đạo mà ngươi còn đi theo, ta cũng chỉ có thể để ngươi đến chỗ ngươi nên đến. Vẫn là câu nói vừa rồi, ngươi nói cho ta biết là ai phái ngươi đến, ta cho ngươi được toàn thây."

"Thân thể da tóc là phụ mẫu cho!?"

Bạch Niệm bỗng nhiên ngửa đầu cười to.

"Cũng là phụ mẫu cho giống nhau, tại sao ngươi có thể sỉ nhục người khác?!" Hắn ta giận dữ hỏi.

Dương Tâm Niệm khẽ nhíu mày: "Ta từng sỉ nhục ngươi? Không có ấn tượng gì, chỉ là cảm thấy nhìn ngươi hơi quen mắt một chút, huống hồ trên thế giới này thực sự hơi nhiều người từng bị ta sỉ nhục, ta làm sao có thể nhớ hết được?"

Ả nhìn kỹ khuôn mặt Bạch Niệm một chút, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, chỉ là dù thế nào cũng không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.

"Thôi đi." Cảm giác này làm cho Dương Tâm Niệm có chút khó chịu, ả đứng dậy: "Mặc kệ đã gặp ngươi ở đâu, chắc hẳn ngươi không quan trọng, nếu quan trọng thì ta nhất định sẽ nhớ, về phần là ai phái ngươi đến, bây giờ ta cũng không có hứng thú nữa."

Ả đi vòng qua bàn đến phía Bạch Niệm, ngay một khắc này Bạch Niệm đột nhiên giơ tay lên, trên cổ tay phải có một thứ giống như dụng cụ bảo vệ cổ tay bằng sắt, 4 – 5 cây đinh sắt đánh về phía Dương Tâm Niệm, tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn cực kỳ đột ngột.

Khoảng cách giữa hai người đã chỉ còn không quá 2 – 3 mét mà thôi, khoảng cách này, người bình thường làm sao có thể phản ứng được?

Nhưng Dương Tâm Niệm không phải người bình thường.

Ả bỗng ngồi thụp xuống, mấy cây đinh sắt kia gần như bắn sượt qua đầu ả, có một sợi tóc bị đinh sắt cắt đứt rơi xuống áo ả.

Tránh được một đòn này, sát ý trong ánh mắt Dương Tâm Niệm dần dần dày đặc.

"Dường như ta không nên nhân từ, ngay từ đầu đã nói cho ngươi chết toàn thây." Ả đứng lên, nhìn Bạch Niệm hỏi: "Còn có thủ đoạn gì nữa?"

Bạch Niệm cười thảm: "Còn có thủ đoạn gì nữa? Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết ta đã chuẩn bị bao nhiêu để giết ngươi, chỉ cần có thể tống ngươi vào địa ngục, thủ đoạn gì ta cũng dùng được."

Hắn ta đột nhiên nhấc lên tay trái, Dương Tâm Niệm nhìn thấy trên cổ tay trái hắn ta dường như cũng có một thứ gì đó, lập tức vụt tránh sang một bên, nhưng Bạch Niệm chỉ ép lui ả, lợi dụng thời gian ngắn ngủi này tháo liên nỏ giấu bên dưới y phục, liên nỏ treo trên đai lưng dùng áo choàng che lại, tháo xuống có chút không tiện cho lắm.

Liên nỏ trong tay, Bạch Niệm bắn mấy phát về phía Dương Tâm Niệm, tốc độ của tên nỏ nhanh hơn đinh sắt, gần như không nhìn thấy dấu vết của tên nỏ, chỉ thấy chớp lên một cái.

Dương Tâm Niệm ở trong phòng né tránh mấy lần, tên nỏ nhanh như vậy lại bị ả né tránh được toàn bộ, khoảng cách gần như vậy, đủ để khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

"Cũng chỉ có những thứ này?"

Dương Tâm Niệm hừ lạnh một tiếng, trong giọng mũi đầy sự khinh thường.

Chẳng lẽ tùy tiện kẻ nào cũng có thể gây tổn thương cho đến ta?

Nhưng nghĩ đến đây lại lập tức nghĩ đến nữ nhân tên là Thẩm Trà Nhan kia, nàng nhanh hơn mạnh hơn ả. Trước lúc đó Dương Tâm Niệm chưa bao giờ tin có một nữ nhân mạnh hơn mình, mà sau ngày đó, ả mới hiểu được mình không cường đại như trong tưởng tượng, ngày đó nếu Thẩm Trà Nhan có ý nghĩ giết ả, có thể ngay cả cơ hội đánh trả ả cũng không có.

Giữa các cao thủ chỉ kém một li, kém ở chỗ nào?

Nhanh.

Liên nỏ trong tay Bạch Niệm đã bắn hết tên, ngón tay đẩy một cái, hộp nỏ từ trên liên nỏ bắn ra, hắn ta lập tức tháo hộp nỏ thứ hai trên đai lưng xuống chuẩn bị lắp vào, nhưng mà làm sao Dương Tâm Niệm có thể cho hắn ta cơ hội như vậy.

Một cái bàn bay về phía Bạch Niệm, Bạch Niệm lùi về sau, vừa lùi vừa lắp hộp nỏ.

Bịch một tiếng!

Một nắm đấm từ phía sau cái bàn đánh đến, một cú đấm đánh vào mặt Bạch Niệm, Bạch Niệm chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, ngã ngửa về phía sau. Dương Tâm Niệm quăng bàn đi, một cước đạp xuống cổ họng Bạch Niệm.

Trong thời khắc này Bạch Niệm nhấc tay trái lên, bên trong món đồ trên cổ tay phun ra một thứ giống như bột phấn màu trắng, khoảng cách gần như vậy, bột phấn này khó trốn hơn so với ám khí nhiều, Dương Tâm Niệm chỉ cảm thấy một thứ mùi quỷ dị xộc vào trong mũi, giơ tay lên bịt miệng mũi nhưng dường như đã hơi muộn rồi.

Bạch Niệm lật người lăn ra ngoài, tên nỏ đã lắp xong, lại bắn một trận về phía Dương Tâm Niệm. Dương Tâm Niệm nhảy sang một bên, ở giữa không trung xoay người một cái, hai chân đạp lên vách tường một cái đánh về phía Bạch Niệm, sau khi túm lấy cổ áo Bạch Niệm một cái liền vật ngã, ném Bạch Niệm ra ngoài. Trong một khắc đó, Dương Tâm Niệm cảm thấy trên lưng mình hơi đau, sau đó là hơi tê dại.

Ả nhíu mày, đi nhanh đến chỗ Bạch Niệm ngã nằm dưới mặt đất.

Bạch Niệm miễn cưỡng vịn vào vách tường đứng lên, còn chưa đứng vững thì nắm đấm của Dương Tâm Niệm đã đến, một cú đấm nặng nề này đánh vào mặt Bạch Niệm, nửa bên mặt giống như bị đánh nát, cực kỳ đau.

Bạch Niệm ngã nghiêng sang một bên, Dương Tâm Niệm nhấc chân đá một cước vào ngực Bạch Niệm.

Bạch Niệm ngã bay ra xa 3 – 4 mét lại đập vào tường, lúc rơi xuống đất, trên mặt tường dường như có những lỗ nhỏ dày chi chít.

Dương Tâm Niệm nhíu mày, cúi đầu nhìn lòng bàn chân của mình, trên đế giày cũng có những lỗ nhỏ.

"Ha ha... Ta đã nói rồi, chỉ cần có thể giết ngươi thì thủ đoạn gì ta cũng có thể dùng, bất kể là thủ đoạn quang minh chính đại hay là hạ lưu, ta đều sẽ dùng."

Trường sam trên người Bạch Niệm đã rách bươm, bên trong áo của hắn ta lại mặc một bộ bì giáp đặc biệt, trên bì giáp có ghim rất nhiều đinh sắt, mũi nhọn hướng ra ngoài, dài khoảng chừng một đốt ngón tay.

Bì giáp là hắn ta xin từ chỗ Hàn Hoán Chi, lúc ra khỏi Trường An mặc ở bên trong, có một ngày hắn ta bỗng nhiên nghĩ đến nếu như mình báo thù nhưng lại không đánh được Dương Tâm Niệm thì làm sao? Suy nghĩ nửa đêm, cuối cùng cũng nghĩ được biện pháp này.

Sau khi ghim bì giáp xong, hắn ta tìm người mua về một chút độc rắn, mỗi ngày đều sẽ bôi lên một lần, cho nên hắn ta cũng không để cho thủ hạ đến gần mình, phần lớn thời gian hắn ta cũng đều lấy áo choàng quấn thân thể, sợ đinh nhọn từ trong áo đâm ra ngoài bị người khác nhìn thấy.

Dương Tâm Niệm chỉ cảm thấy cơ thể của mình dần dần tê dại, trước mắt lại trở nên mơ hồ.

Bạch Niệm hít sâu một hơi: "Ngươi không nhớ ta là ai cũng không sao. Ta đã nghĩ rất nhiều lần, nếu có cơ hội giết ngươi thì nhất định phải nói rõ ràng cho ngươi biết ta là người của Bạch gia, ta tên là Bạch Niệm, ta là đang báo thù cho Bạch gia. Vào ngày Bạch gia tế tổ, ngươi đã dẫn người vào cửa Bạch gia, không lâu sau đó Bạch gia ta diệt môn, từ trên xuống dưới mấy trăm nhân khẩu không còn một ai, lão nhân, trẻ con, không một người nào may mắn thoát nạn."

Bạch Niệm nhổ ra một ngụm máu, trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Liên tục bị đánh ngã mấy lần, đinh lại không có mắt.

Hắn ta nhìn sang bên cạnh, đoản đao của mình còn chưa kịp rút ra đã rơi ở một bên, hắn ta đi qua từng bước, từng bước một, cúi người nhặt đoản đao lên: "Ngươi không nhớ ta là ai, nhất định còn nhớ có một năm ngươi viết một chữ heo lên trán một người trẻ tuổi ở Bạch gia, còn không cho hắn xóa đi trong một tháng, nếu không thì sẽ giết cha mẹ hắn."

Hắn ta nhặt đoản đao lên, rút đao ra khỏi vỏ.

Dương Tâm Niệm lùi về phía sau mấy bước, vịn tường mà đứng: "Ngươi? Chẳng trách được... Khi đó chỉ cảm thấy ngươi cũng miễn cưỡng coi như là tạm được trong đám nam nhân thấp kém của Bạch gia, cho nên đã nói thêm với ngươi hai câu, hóa ra ngươi hận ta sâu như vậy, sớm biết thì... lúc trước nên giết ngươi đi."

Bạch Niệm cười: "Đúng vậy, lúc trước ngươi nên giết ta."

Hắn ta đi từng bước, từng bước một đến trước mặt Dương Tâm Niệm: "Đây là cách duy nhất có thể giết ngươi mà ta nghĩ ra được, bởi vì quả thật ngươi mạnh hơn ta, khi đó mặc kệ ta đứng lên bao nhiêu lần đều sẽ lại bị ngươi đánh ngã bấy nhiêu lần, ánh mắt ngươi nhìn ta giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy."

"Không." Không biết tại sao Dương Tâm Niệm cũng cười cười: "Ta viết một chữ heo ở trên trán ngươi là vì cảm thấy ngươi thật sự ngu giống như một con heo, người khác đều không đứng ra thì tại sao ngươi lại đứng ra? Người khác đều chịu đựng thì tại sao ngươi không chịu đựng? Cho nên người khác là sói là cừu, còn ngươi chỉ có thể là heo."

Bạch Niệm đâm thẳng một đao xuống ngực Dương Tâm Niệm, trong nháy mắt mũi đao sắp đâm vào, Dương Tâm Niệm đột nhiên nhấc tay lên túm được cổ tay Bạch Niệm, tay còn lại ép khuỷu tay của Bạch Niệm hướng lên trên, đoản đao của Bạch Niệm đâm vào phía dưới cổ hắn ta phập một tiếng, toàn bộ thân đao đều đâm vào.

Khóe miệng Dương Tâm Niệm hơi nhếch lên: "Ngươi thật sự là một con heo."

Vẻ khinh miệt giống y hệt như ngày ấy.

Ngày ấy ả đánh hắn ta ngã xuống mặt đất, bẻ quặt hai cánh tay của Bạch Niệm ra sau, một chân giẫm lên ngực Bạch Niệm, cúi đầu, mặt gần như là dán vào mặt Bạch Niệm, ghé vào lỗ tai hắn ta nói: "Heo, tuy ngươi ngu, nhưng trong đám người kia cũng chỉ có ngươi nhìn thuận mắt một chút, cho nên liền đánh ngươi thêm vài lần, ai bảo ngươi ngu chứ?"

Một nữ hài 12 – 13 tuổi, có lẽ cảm thấy nói hắn ta là heo chính là sự châm chọc lớn nhất.

Lúc ấy Bạch Niệm nằm trên mặt đất, mắt nhìn chằm chằm vào mắt Dương Tâm Niệm nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, ta sẽ ép ngươi ở phía dưới, cũng viết một chữ heo ở trên trán ngươi."

"Vậy thì nhất định là rất xấu." Dương Tâm Niệm bĩu môi, buông Bạch Niệm ra: "Nhưng với bản lĩnh của ngươi, cả đời này cũng không có cơ hội."

Giờ này khắc này.

Vết thương phía dưới cổ Bạch Niệm chảy máu ra ngoài, nhưng hắn ta lại bỗng nhiên nhếch môi, sau đó đột nhiên ôm lấy Dương Tâm Niệm vào lòng, hai tay túm lấy cánh tay Dương Tâm Niệm, dùng thể trọng của mình ép Dương Tâm Niệm nằm dưới đất, không biết có bao nhiêu cái đinh sắt đâm rách da của Dương Tâm Niệm. Cũng giống như ngày đó, cánh tay của Dương Tâm Niệm bị ép bên dưới cơ thể, không thò ra được.

"Cái thứ ghê tởm nhà ngươi... Đứng lên cho ta."

Dương Tâm Niệm muốn đẩy Bạch Niệm ra nhưng lại cảm thấy sức lực trên người mình đang nhanh chóng biến mất, cảm giác tê dại đó càng lúc càng mãnh liệt, ý thức cũng càng lúc càng mơ hồ.

Bạch Niệm cứ ép ả như vậy, mặt dán sát vào mặt ả.

Trong cổ họng hắn ta vẫn có thể phát ra vài âm thanh đứt quãng, nhưng bất kể là chính bản thân hắn hay là Dương Tâm Niệm đều không nghe rõ, bởi vì thanh âm đó vốn dĩ không thành lời, mà Dương Tâm Niệm cũng đã mất đi thần trí.

Nhưng những lời này, Bạch Niệm nghĩ mình nhất định phải nói ra.

"Lần này đến lượt ta ép ngươi rồi."

Đây là câu Bạch Niệm muốn nói, nhưng trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng khặc khặc.

Hắn ta dốc hết chút sức lực cuối cùng nhấc tay lên, rút đoản đao ra khỏi cơ thể mình sau đó đâm vào ngực Dương Tâm Niệm, bởi vì đã đánh mất hơn phân nửa sức lực, cho nên liền dùng sức nặng cơ thể của mình ép đoản đao xuống, cho đến khi đoản đao hoàn toàn cắm vào, hắn ta dùng ngón tay chấm máu của Dương Tâm Niệm viết một chữ "heo" lên trán ả, viết hơn một nửa chữ thì... tắt thở.

Nằm sấp trên người ả.

Bình Luận (0)
Comment