Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 529 - Chương 529: Lại Đại Nhân

Chương 529: Lại đại nhân Chương 529: Lại đại nhân

Nghênh Tân Lâu.

Trong phòng của Diệp Lưu Vân bày biện cực xa hoa nhưng nhìn lại không rườm rà phức tạp, tất cả nội thất dùng chất liệu quý báu, nhưng nhìn lại khiến người ta không có cảm giác chán ghét như kiểu đối với nhà giàu mới nổi, mùi đàn hương trong phòng cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái, cho nên ba người ngồi uống trà lại càng thoải mái.

Lại Thành liếc nhìn qua Thẩm Lãnh: "Bệ hạ đã mắng ta nửa canh giờ."

Thẩm Lãnh: "Vất vả rồi."

Lại Thành: "Vậy thì sao?"

Thẩm Lãnh: "Vất vả rồi."

Lại Thành thở dài: "Lúc ngươi tìm ta, ta nên đòi nhiều một ít mới phải. Trước kia, đối tượng của ta nói là một người đi buôn giỏi nhất, làm chuyện gì cũng cân nhắc giá trị một chút, với người cộng sự cũng được, buôn bán cũng được, cái gì cũng được, đều nên nói rõ ràng từ đầu, rõ ràng thì sẽ không có tranh chấp, trừ phi gặp phải người mặt dày."

Thẩm Lãnh: "Nàng ta nói rất đúng."

Lại Thành tò mò liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, tiếp tục nói: "Còn có một lần đối tượng của ta nói, có nhiều thứ vô giá, ví dụ như chuyện ta làm trước đó, nhưng cái này cũng không gây trở ngại đến cách nhìn của ta đối với ngươi."

Thẩm Lãnh: "..."

Hắn cảm thấy Lại Thành đang nói năng lung tung.

Lại Thành: "Tiếp theo đối tượng của ta nhất định sẽ nói, không nên kết giao với Thẩm Lãnh."

Thẩm Lãnh: "Đại nhân chừng này tuổi, vẫn chưa thành thân?"

"Con trai ta cũng đã mười hai tuổi." Lại Thành trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi nói ta đã thành thân hay chưa?"

Thẩm Lãnh: "Đúng thế, ta biết đại nhân đã thành hôn nhiều năm, lần trước đến quý phủ thăm hỏi còn đã gặp công tử, cho nên không hiểu sao đại nhân luôn dùng câu đối tượng của ta? Chớ không phải là còn có hồng nhan tri kỷ?"

"Hồng nhan tri kỷ cái rắm."

Lại Thành: "Ta cảm thấy giao tiếp với người khác quá cực khổ, mà bệ hạ lại làm ta mệt, để ta làm đô ngự sử Ngự sử đài, cả ngày đều là làm chuyện giao tiếp với người khác, nhìn càng nhiều thì càng cảm thấy tê dại, cho nên lúc không làm công sự, ta tận lực không giao tiếp cùng người khác, nhưng ta lại hay nói, cho nên thường xuyên đến ngự thú viên của bệ hạ. Ở đó có một con voi cũng không thích nói, cả ngày chỉ biết ăn và ăn, ta nói chuyện với nó, làm sao? Ta nói với nó cái gì cũng được, nó cũng sẽ không bán đứng ta, không giống như có những người, bệ hạ vừa triệu kiến đã lập tức bán đứng ta."

Thẩm Lãnh: "Ông nói với voi..." (1)

Lại Thành: "Còn không được sao?"

Thẩm Lãnh: "Được, được... Sau này ta cũng nói như vậy, ha ha ha ha."

Lại Thành hừ một tiếng: "Cười cái rắm, nếu hôm nay không có một bữa cơm canh ngon đàng hoàng thì ngươi đừng hòng đuổi được ta đi, đã sớm nghe nói ngươi võ nghệ nhị lưu nấu ăn nhất lưu, hôm nay nhất định ngươi phải đích thân xuống bếp."

Thẩm Lãnh: "Võ nghệ nhất lưu, nấu ăn siêu nhất lưu... Chẳng lẽ Lại đại nhân ông còn có thể không đi sao?"

Lại Thành: "Ta có thể không đi, thế nào?"

Thẩm Lãnh: "Đây không phải nhà của ta, đây là Nghênh Tân Lâu, Lại đại nhân ông không đi thì nên hỏi thử Diệp tiên sinh."

Lại Thành: "Được thôi, ngày mai ta suy nghĩ xem dùng cách gì sâm tấu ngươi một bản, ta nghe nói bổng lộc của ngươi đã bị trừ hai mươi năm? Trải qua chuyện trên triều đình hôm qua, có thể bệ hạ cũng hy vọng người nào đó nhận được một chút giáo huấn, mấy kiểu trừng phạt nho nhỏ ví dụ như lại trừ bổng lộc thêm mười năm chắc hẳn là bệ hạ rất hài lòng, con người ta cũng lười, không thích tự viết tấu chương, người của Ngự sử đài viết những gì, ta đâu có nghiêm túc xem lại là dùng từ ngữ gì, ta chỉ biết đọc theo."

Thẩm Lãnh: "Ta đi nấu ăn, Lại đại nhân ông đúng là một người thật lười... đại nhân." (2)

Lại Thành nhún vai: "Ngươi còn trẻ."

Thẩm Lãnh đứng dậy đi đến phòng bếp của Nghênh Tân Lâu, làm 5 – 6 món ăn, đặt vào một cái khay tự bưng lên lầu, lên lầu ba dùng mông đẩy cửa phòng Diệp Lưu Vân ra. Lúc đi xuống nấu ăn trong phòng chỉ có hai người Lại Thành và Diệp Lưu Vân, lúc bưng đồ ăn lên trong phòng đã xếp xong một cái bàn lớn, khoảng 7 – 8 người đang ngồi quanh bàn.

Thẩm Lãnh giật mình: "Các vị..."

Không biết lão viện trưởng đã đến đây từ lúc nào, Đạm Đài đại tướng quân bên cạnh ngồi, một bên là Diệp Vân Tán, vị ngồi trên thủ vị đương nhiên là hoàng đế bệ hạ. Sau khi nhìn rõ Thẩm Lãnh cười khổ: "Bệ hạ người đến khi nào vậy?"

Hoàng đế: "Hôm qua trên triều đình Lại Thành đã khiến trẫm gánh một tiếng xấu, trẫm hỏi hắn làm như thế nào, hắn nói mời trẫm ăn cơm, trẫm còn nghĩ cái tính vắt cổ chày ra nước như hắn sao lại nỡ mời cơm, hóa ra là đã lừa khanh."

Thẩm Lãnh: "Nấu ăn cho bệ hạ, thần cam tâm tình nguyện."

Lại Thành: "Ha ha..."

Hoàng đế nhìn nhìn mấy món ăn Thẩm Lãnh bưng lên: "Hơi ít rồi, nhiều người."

Thẩm Lãnh: "Thần đi làm thêm."

Từ trên lầu đi xuống, Thẩm Lãnh cảm thấy đường đường hoàng đế Đại Ninh, cũng không thể vì lừa một bữa cơm mà còn nấp đi chứ, điều này nói ra thật mất thân phận.

Lầu ba.

Hoàng đế nhìn những món ăn kia, ông ta không động đũa trước thì tất nhiên người khác không thể động đũa trước.

"Nếu ai nói ra chuyện lúc nãy trẫm nấp ở phía sau, trẫm sẽ phạt người đó hai mươi năm bổng lộc, trẫm đường đường thiên tử, vì một bữa cơm mà ẩn nấp thì hơi mất mặt rồi."

"Vâng vâng vâng..."

Một đám người vội vàng gật đầu.

Hoàng đế động đũa, những người khác mới có thể động. Sau khi ăn vài miếng khóe miệng hoàng đế hơi giương lên, cũng không biết làm sao mà tiểu tử ngốc kia làm được, rõ ràng đều là những nguyên liệu bình thường nhất, nhưng mùi vị hắn làm ra luôn có thể khiến người ta cảm thấy không giống món của những người khác làm ra. Ông ta từng phái hai ngự trù qua cho Thẩm Lãnh, vốn định là để cho tiểu tử ngốc kia dù trong chinh chiến cũng có thể ăn vài món nóng hổi thoải mái, hồi nhỏ hắn chịu khổ cực, đối với hắn mà nói bánh màn thầu hơi nóng một chút đã là món ngon mỹ vị, dù sao cũng phải bồi thường một chút mới là.

Nhưng sau này triệu hồi hai ngự trù kia, hoàng đế hỏi hai người bọn họ Thẩm Lãnh luyện các ngươi thành chiến binh các ngươi cũng bằng lòng? Chẳng lẽ các ngươi đã quên mình là đầu bếp?

Ngự trù trả lời, Thẩm tướng quân nói, đầu bếp không muốn làm tướng quân không phải binh lính tốt.

Một ngự trù khác nói, hai người chúng thần nấu ăn cũng không giỏi hơn ngài ấy...

Hoàng đế hỏi lẽ nào các ngươi làm binh thì hơn được hắn?

Hai người đồng thanh nói, đi theo Thẩm tướng quân làm binh rất sảng khoái.

Chưa nói đến cái khác, hiện giờ hai người bọn họ là hai ngự trù có thể lực tốt nhất ngự thiện phòng trong cung, nấu một mạch hơn mấy chục món ăn, mặt không đỏ thở không gấp, còn chê người giúp việc trong ngự trù sức yếu, vác gạo lên là đi, rảnh rỗi thì thích cởi áo ra khoe khoang cơ bụng sáu múi.

Hoàng đế vừa ăn vừa nói: "Lại Thành, quả nhiên rất lười, khanh nói mời trẫm ăn cơm nhưng lại lừa Thẩm Lãnh đi nấu ăn, dùng đồ của Nghênh Tân Lâu Diệp Lưu Vân, chẳng lẽ trẫm còn phải niệm tình khanh?"

Diệp Lưu Vân nói: "Bệ hạ nói rất đúng, lát nữa thần bảo Lại đại nhân thanh toán tiền rau."

Lại Thành: "Nếu không phải là lừa Thẩm tướng quân đích thân nấu ăn, sợ là bệ hạ cũng sẽ không tới."

Hoàng đế mỉm cười, bưng chén rượu lên: "Hiếm khí, còn ba ngày nữa là giao thừa, mấy ngày này trẫm cũng nhàn nhã một chút, trẫm liền mượn bữa cơn này của Lại đại nhân kính các khanh một chén, để cảm ơn những gì các khanh đã làm cho triều đình, cho Đại Ninh trong một năm qua."

Mọi người vội vàng đứng dậy bưng chén, uống cùng bệ hạ, Lại Thành nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Chén rượu này là bệ hạ kính, lát nữa lúc ngươi tính tiền rau, đừng có cộng thêm tiền rượu."

Diệp Lưu Vân: "..."

Hoàng đế trừng mắt nhìn Lại Thành một cái: "Khanh bớt keo kiệt ở đây đi, sau tết khanh sẽ đến thư viện, khanh thích nói chuyện, vậy thì đi nói với các học sinh của thư viện, tương lai nhân tài của Đại Ninh được khanh dạy ra bộ dạng gì, nghĩ thôi trẫm cũng thấy có chút lo lắng."

Lại Thành liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Không phải bệ hạ nói cho thần thời gian ba năm sao?"

"Tính từ năm sau." Hoàng đế nói: "Tiên sinh vẫn là viện trưởng, nhưng tiên sinh dù sao cũng đã lớn tuổi bớt làm lụng vất vả một chút, khanh gánh vác nhiều một chút, lúc không có việc gì thì tiên sinh sẽ đến Đông Noãn Các trò chuyện với trẫm nhiều hơn, cho dù không nói chuyện, lúc trẫm phê duyệt tấu chương, tiên sinh ngồi ở bên cạnh trẫm, trong lòng trẫm cũng kiên định."

Lão viện trưởng cười: "Vậy thì phải phát cho thần hai phần bổng lộc."

Hoàng đế: "Các khanh đều biến thành như vậy từ khi nào thế!"

Tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa, đúng lúc Thẩm Lãnh bưng một cái khay vào, mấy món ăn vừa mới làm xong còn đang bốc hơi nóng, muốn vào cửa nhưng phát hiện mọi người trong phòng đang đồng loạt nhìn mình, Thẩm Lãnh bị nhìn có chút sợ hãi.

Hoàng đế chỉ vào Thẩm Lãnh: "Trừ khanh một năm bổng lộc."

Thẩm Lãnh: "Hả?"

Cái gì là cái gì đây, sao lại trừ một năm bổng lộc.

Nhưng cũng không dám hỏi.

Hoàng đế chỉ chỉ phía đối diện: "Đồ ăn cũng đủ ăn rồi, qua đối diện ngồi xuống."

Thẩm Lãnh để thức ăn xuống, đi đến ghế đối diện ngồi xuống, cũng không biết là mọi người hữu tâm hay là vô ý, vị trí đối diện bệ hạ đang để trống, Thẩm Lãnh căn bản cũng không có để ý đến những điều này. Nhắc tới cũng lạ, đổi lại là người khác tất nhiên sẽ gò bó căng thẳng khi ở trước mặt hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, có thể sẽ ngay cả nói cũng nói không lưu loát, hắn thì ngược lại còn cảm thấy ở trước mặt hoàng đế rất thoải mái, cũng không có áp lực gì, người ngoài đều nói bệ hạ uy nghiêm, hắn chỉ cảm thấy bệ hạ thân thiết.

Chính là bởi vì thoải mái, ngay cả chính hắn cũng không có chú ý tới chi tiết này.

Hoàng đế chờ sau khi Thẩm Lãnh ngồi xuống lại nói: "Vừa rồi trẫm đã kính bọn họ một chén rượu, khanh đến muộn, phạt rượu ba chén."

Thẩm Lãnh: "Lúc nãy thần đang nấu ăn mà."

Diệp Lưu Vân cúi đầu nói: "Bệ hạ, nhìn vẻ mặt của Thẩm tướng quân dường như hơi bất mãn, còn muốn ăn vạ."

"Ba chén!" Thẩm Lãnh lập tức cầm chén rượu lên: "Thần cạn."

Cạn liền ba chén.

Lại Thành kéo ống tay áo Diệp Lưu Vân: "Mấy chén rượu này cũng không thể tính của ta."

Diệp Lưu Vân chịu không nổi nhữa: "Tính của ta, đều tính của ta."

Lại Thành gật gật đầu: "Vẫn là Diệp tiên sinh khẳng khái, nếu đã như vậy, vậy thì lấy thêm hai bình rượu?"

Diệp Lưu Vân: "..."

Hoàng đế cũng thoải mái, những người ngồi ở đây đều là người ông ta tín nhiệm nhất, cột trụ trong triều đình, có Đạm Đài đại tướng quân bên tay trái, thành Trường An không lo, Kinh Kỳ đạo không lo, có lão viện trưởng bên tay phải, hoàng đế cảm thấy trong lòng kiên định. Một người cường đại đến mấy cũng có lúc cần người khác ủng hộ, lão viện trưởng chính là người bệ hạ cảm thấy có thể dựa vào.

Lại Thành, thủ phụ Nội các trong tương lai không lâu, Diệp Vân Tán sắp lên phía bắc, đối với trận chiến Hắc Vũ, ông ta là mấu chốt.

Nói ra thì bữa rượu này thật ra là hoàng đế cố ý sắp xếp để tiễn Diệp Vân Tán, chỉ là tùy ý tìm một cái cớ mà thôi. Nếu trực tiếp nói với Diệp Vân Tán như vậy, sợ là ngược lại Diệp Vân Tán sẽ có chút áp lực, kiểu người tinh anh như Lại Thành, không có mấy ai nhìn tâm tư của hoàng đế thấu triệt hơn ông ta, cho nên mới chủ động nói mời bệ hạ và Diệp Vân Tán, lão viện trưởng bọn họ ăn cơm.

Hoàng đế bưng chén rượu lên: "Chén này, trẫm kính riêng Vân Tán."

Diệp Vân Tán vội vàng bưng chén rượu đứng lên, hoàng đế nhìn ông ta nói: "Ngồi xuống uống... Trẫm kính khanh, là hy vọng sau khi khanh đi bắc cương có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, trẫm có thể không đánh với Hắc Vũ một trận, cũng không muốn khiến cho khanh mệt mỏi suy sụp, giang sơn Đại Ninh, quy kết lại là người, nhân mới là căn bản của Đại Ninh, người còn, Đại Ninh còn."

Diệp Vân Tán uống một hơi cạn sạch rượu trong chén: "Người còn, Đại Ninh còn!"

Vốn là mấy câu nói rất có không khí, trong lòng Diệp Vân Tán cũng cảm động, nhưng đúng lúc này cái tên Lại Thành kia lại quay đầu nhìn về phía Diệp Lưu Vân, mấp máy môi, muốn nói lại thôi, Diệp Lưu Vân nhìn ông ta vội vàng chủ động nói một câu: "Cái này cũng tính cho ta, ta nói rồi, đều tính cho ta hết."

Lại Thành gật đầu, mỉm cười.

(1) Trong tiếng Trung cụm từ "đối tượng của tôi nói" và "tôi nói với con voi" đọc và viết giống nhau nên ở đây Thẩm Lãnh đã hiểu nhầm ý của Lại Thành.

(2) từ lười đồng âm với từ Lại. Thẩm Lãnh muốn nói "một đại nhân thật lười" nhưng nghe giống câu "một Lại đại nhân thật tốt" do cách phát âm giống nhau.

Bình Luận (0)
Comment