Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 530 - Chương 530: Thợ Rèn

Chương 530: Thợ rèn Chương 530: Thợ rèn

Mấy ngày cuối cùng trước tết dường như tất cả mọi người đều nhàn nhã hơn, ngay cả bệ hạ cũng không để mình vất vả như vậy nữa, liên tục hai ngày ngủ nhiều hơn một chút, tinh thần nhìn có vẻ cũng tốt hơn không ít, cộng thêm hôm qua ăn chực một bữa cơm ở Nghênh Tân Lâu tâm trạng cũng không tệ, cho nên ý cười trên khóe miệng cũng khiến người khác cảm thấy thoải mái hơn trước.

Hội chùa trong thành Trường An cũng chính thức bắt đầu vào ngày 27 tháng chạp, bốn phía đông tây nam bắc thành có bốn hội chùa, náo nhiệt nhất không đâu qua được hội chùa núi Sách Lan ở phía bắc thành. Trong thành Trường An phía bắc có núi, chỉ là kích thước không lớn, chỗ cao chẳng qua cũng chỉ khoảng chừng trăm trượng, nhưng các mùa xuân hạ thu đông phong cảnh không tồi.

Ngọn núi này được xem như một đoạn phân tách ra của dãy núi Yên Sơn phía bắc, kéo dài từ đông sang tây hai mươi mấy dặm, hình dạng giống như hàng rào bên ngoài vườn rau trong nhà bách tính, cho nên được gọi là núi Sách Lan.

Dưới chân núi Sách Lan là một bãi đất trống rất lớn, chính bởi vì chỗ này rất lớn cho nên hội chùa mới càng náo nhiệt.

So sánh mà nói, hội chùa đường Cẩm Tú Đường ở phía đông thành có vẻ văn nhã một chút, người đến đó cũng phần nhiều là quan lại quyền quý, bọn họ không muốn đi hội chùa lớn ở phía bắc thành chen chúc với các bách tính, chật chội thì không nói, bọn họ cũng không thích ứng được với không khí chợ búa nồng nhiệt đó.

Hội chùa ở phía tây thành lấy hí khúc làm chủ, các gánh hát tuồng đều sẽ ở đó dựng sân khấu diễn tuồng, làn điệu nam bắc cần loại nào cũng có, cho nên các quý nhân cũng muốn sang bên đó đi dạo, xem con hát mà mình thích lên sân khấu biểu diễn.

Hội chùa phía nam thành lại được gọi là hội chùa đất, là vì hội chùa ở gần một cái lò gạch cũ bị bỏ hoang, không có cỏ dại gì, nhiều người đi ở đó làm bụi đất bay lên, các bách tính nói đùa là cả nhà ba người đi dạo hội chùa đất, về nhà rũ y phục, có thể lấy đất tân cao thêm viện tử, nếu hàng xóm láng giềng cùng đi cùng về, dọc đường vừa đi vừa rũ áo, có thể trải phẳng đường.

Hội chùa núi Sách Lan kéo dài liên tục đến ngày 15 tháng giêng, sau đó chuyển biến thành hội đèn lồng.

Lúc ban đầu là một số hành thương phiên bang đến Đại Ninh buôn bán phát hiện thấy mức độ coi trọng ngày tết của bách tính Đại Ninh khiến người ta khó có thể tưởng tượng được. Bọn họ không hiểu, tại sao chỉ định một ngày làm một ngày lễ gì đó lại diễn biến thành một tập tục không thể sửa đổi được.

Bọn họ không hiểu, nhưng bọn họ phát hiện thấy cơ hội buôn bán.

Nhất là hành thương đến từ những tiểu quốc Tây Vực, bọn họ thậm chí sẽ có sự chuẩn bị lớn cho hội chùa gần hai mươi ngày này, thậm chí từ trước đó 7 – 8 tháng bọn họ đã bắt đầu sắp xếp người trở lại Tây Vực, mang về lượng lớn hàng hóa, chỉ đợi hội chùa bắt đầu là bày ra bán.

Bách tính Đại Ninh giàu có, những hành thương phiên bang này hàng năm đều sẽ kiếm bộn tiền.

Thẩm Lãnh và Trà gia đến gần hội chùa thì xe ngựa đã không thể nào đi tiếp được nữa, thật sự là biển người tấp nập, Thẩm Lãnh xuống xe bảo xa phu chờ ở ven đường, sau đó cầm tay Trà gia đi vào trong sân bãi hội chùa.

Ở chỗ phía trước Thẩm Lãnh khoảng 5 – 6 mét, có thân binh mặc thường phục, bên trái, bên phải, phía sau, tất cả đều có, người bên ngoài tất nhiên không nhìn ra có điểm lạ gì, nhưng nếu nhìn từ phía trên xuống sẽ nhìn thấy những người này từ đầu đến cuối vẫn duy trì tốc độ bằng với Thẩm Lãnh, Trà gia.

Nếu Thẩm Lãnh đến chơi một mình thì đương nhiên không cần làm lớn như vậy, nhưng hiện giờ Trà gia đã mang thai, Thẩm Lãnh không thể không cẩn thận.

"Đây là cái gì?"

Trà gia nhìn thấy ven đường có một thương nhân phiên bang dùng thứ tiếng Ninh lơ lớ giới thiệu hàng hóa của hắn ta, từng cái từng cái hộp nhỏ, sau khi mở ra sẽ có tiếng nhạc rất tuyệt vời truyền ra, hắn ta nói đây là hộp ma thuật, có thể mang đến vận may cho người ta, giá bán cực kì đắt, một món đồ nhỏ như vậy, đòi giá những mười lăm lượng bạc.

"Hộp ma thuật, hộp ma thuật."

Thương nhân phiên bang kia nhìn thấy Trà gia chú ý đến bên này, thò tay ra chụp lấy tay Trà gia: "Đến xem thử, hộp ma thuật."

Bộp một tiếng, bàn tay kia bị Thẩm Lãnh đánh ra.

Thương nhân phiên bang đau đớn kêu một tiếng, trong ánh mắt lóe lên một tia lệ khí.

Nhưng rất nhanh, lệ khí này liền biến mất không thấy gì nữa.

"Vị khác này, mời ngươi xem thử hộp ma thuật của ta." Hắn ta chỉ vào hàng hóa của mình nói: "Đến từ phương Tây thần bí, dùng ma pháp làm thành, ai mua về đều sẽ mang đến vận may."

Thẩm Lãnh nhìn hắn ta: "Hộp ma thuật có thể mang đến vận may cho người khác?"

Thương nhân phiên bang lập tức nói: "Đương nhiên có thể, người Ninh các ngươi không biết sự thần kỳ ở bên chúng ta, chúng ta có ma pháp, dùng ma pháp sáng tạo ra những món đồ có thể phát ra tiếng nhạc tuyệt vời này, nhưng cái này cũng không quan trọng, quan trọng là người mua hộp ma thuật có thể được phù hộ bình an, có tác dụng hơn thần tiên của các ngươi."

Thẩm Lãnh: "Ồ... Vậy những cái hộp ma thuật này đều là của ngươi, có phải là vận khí của ngươi tốt hơn bất cứ ai không?"

Thương nhân phiên bang ngây ra, tựa như không ngờ còn có người tranh biện như vậy.

Hắn ta trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, dường như vừa rồi cảm thấy Trà gia thích thứ này, cho nên lại thò tay đi kéo tay Trà gia: "Ngươi tới sờ thử, thứ này có thể khiến ngươi đẹp hơn."

Bộp một tiếng, bàn tay kia lại bị Thẩm Lãnh đánh xuống.

Thương nhân phiên bang có chút căm tức: "Ngươi làm gì hả?!"

Thẩm Lãnh: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, những cái hộp ma thuật có thể mang đến vận may này của ngươi có thể mang vận may đến cho bản thân ngươi hay không?"

"Cái đó là đương nhiên!" Thương nhân phiên bang nói: "Ngươi muốn mua thì mua, mua không nổi thì bước đi, ta không thích ngươi, những hộp ma thuật này đều là của ta, vận may cho các ngươi đương nhiên cũng là ta cho, người nào ta không thích, không xứng có được hộp ma thuật, cũng sẽ không có vận may."

Thẩm Lãnh vẫy vẫy tay, hai gã thân binh ở phía sau đang ghì cổ một người đi lên.

Hắn nhìn thoáng qua người bị ghì cổ kia, lại nhìn sang thương nhân phiên bang: "Dường như, không mang đến vận may gì cho ngươi... Ngươi cố ý lôi kéo định bách tính xem hàng hóa của ngươi, sau đó nhân lúc người khác tập trung chú ý vào hàng hóa của ngươi, đồng lõa của ngươi ở phía sau lấy trộm túi tiền của bọn họ."

Thẩm Lãnh thở dài: "Xem ra hộp ma thuật này thật sự có thể mang đến vận may cho ta, nhưng không mang đến cho ngươi."

Thương nhân phiên bang mặt biến sắc: "Ngươi đừng có nói bậy nói bạ, ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta là một thương nhân đứng đắn, hộp ma thuật của ta tốt như vậy, tại sao ta phải đi ăn trộm."

Thẩm Lãnh lục lọi trên người kẻ bị bắt về kia, lấy ra túi tiền của mình: "Biết tại sao vừa rồi ta phát giác được ngươi lấy trộm đồ của ta, nhưng ta không bắt ngươi tại trận không?"

Hắn cầm tiền túi quơ quơ trước mắt thương nhân phiên bang: "Bởi vì ngươi không trốn thoát được."

Thương nhân phiên bang hừ một tiếng: "Ta không biết người này, có lẽ là ngươi cố ý nhét túi tiền của ngươi vào người hắn sau đó hãm hại ta, Đại Ninh là một quốc gia nói đạo lý, ta không giao tiếp với người như ngươi, ngươi đi mau."

Thẩm Lãnh ừm một tiếng.

"Nếu ngươi đã nói Đại Ninh là quốc gia nói đạo lý, vậy thì ta nói một chút đạo lý với ngươi, những chỗ hàng hóa này của ngươi lúc nhập hàng chắc hẳn là có đơn nhập hàng, dựa theo luật pháp quy định của Đại Ninh, thương nhân phiên bang, không có đơn nhập hàng hóa, không có nguồn gốc rõ ràng, coi là buôn lậu."

Hắn nhìn vào mắt thương nhân phiên bang kia: "Nào, dùng ma pháp của ngươi biến ra cho ta."

Thương nhân phiên bang hừ một tiếng, bắt đầu thu dọn đồ của mình: "Ta không nói chuyện với ngươi, ngươi là người xấu."

Bốn phía có 7 – 8 người phiên bang đi tới gần bên này, dường như muốn hỗ trợ đồng lõa.

Thẩm Lãnh hỏi Trà gia: "Thích cái nào?"

Trà gia cười lắc đầu: "Chỉ là nhìn thấy chỗ này không ổn, cho nên mới nhìn thêm một chút, loại đồ chơi này mà bọn họ cũng không biết ngượng nói là ma pháp gì đó..."

Thẩm Lãnh giơ tay ra cầm một cái hộp gọi là hộp ma thuật lên nhìn nhìn, sở dĩ chọn cái này là vì hình vẽ trên hộp ma thuật này là hoa, hoa lớn.

"Cái này đi."

Thẩm Lãnh đưa hộp cho Trà gia xem, sau đó lấy túi tiền ra lấy mười lăm lượng bạc đặt trên đống hàng của thương nhân phiên bang: "Ăn chút đồ ngon."

Thương nhân phiên bang không ngờ Thẩm Lãnh sẽ lại móc bạc ra mua đồ, hắn ta đã chuẩn bị hôm nay dọn hàng về khách điếm tránh đi rồi, người Ninh cao ngạo, ở quốc gia khác đối với những ngoại quốc như bọn họ cũng rất khách khí, thậm chí có người còn cảm thấy bọn họ còn cao quý hơn so với người bổn quốc, trên thế giới này, người kiêu ngạo nhất là người Ninh, tiếp theo là người Hắc Vũ.

"Ngươi có ý gì?" Hắn ta nhìn số bạc kia hỏi một câu.

Thẩm Lãnh nói: "Trong nhà lao của Đại Ninh có thể gọi món ăn, chỉ cần ngươi có nhiều bạc, rất ấm áp, khiến ngươi cảm giác giống như là mình trở về nhà vậy."

Hắn khoát tay: "Bắt hết lại."

Thân binh ở bốn phía lập tức hành động, 7 – 8 người phiên bang trước đó tới gần lập tức bị bắt giữ, ngay cả phản ứng cũng không có, bọn họ làm sao có thể nhìn ra bốn phía còn có nhiều người như vậy là thủ hạ của cái gã kia.

Hiện trường lập tức rối loạn, bách tính vây xem càng lúc càng nhiều.

Không bao lâu, quan sai phụ trách duy trì trật tự đã chạy đến, bọn họ đều là bộ khoái của phủ Thuận Thiên, nhìn thấy thế cục này đều hơi ngây người.

Thẩm Lãnh tháo thẻ bài bên hông xuống ném cho một bộ khoái trong số đó, bộ khoái lập tức nhận lấy, nhìn nhìn, lại vội vàng cầm hai tay đưa trả cho Thẩm Lãnh: "Tướng quân, chuyện này là thế nào?"

"Tướng... tướng tướng tướng tướng tướng, tướng quân?"

Sắc mặt thương nhân phiên bang lập tức trở nên trắng bệch: "Món đồ nhỏ này coi như là lễ vật ta tặng cho ngài, tướng quân đại nhân ngài đừng hiểu lầm, những người này thật sự không có quan hệ gì với ta, ta không biết bọn họ, ta thật sự chỉ là một người buôn bán đứng đắn."

"Ngay cả dồng đội cũng bán."

Thẩm Lãnh để cái gọi là hộp ma thuật mà mình tốn tiền mua vào cái túi xách nhỏ yêu thích của hắn, kéo Trà gia đi về phía trước: "Đi thôi đi thôi, nghe nói phía trước có một con đường ăn vặt, đủ các loại món ngon."

Tin tức truyền đi rất nhanh, không ngoài nửa canh giờ, tất cả những hành thương đến từ phiên bang dị vực trong hội chùa núi Sách Lan đều ngoan ngoãn hẳn, giá cả của rất nhiều mặt hàng trực tiếp giảm xuống chỉ còn hơn phân nửa.

Tất nhiên Thẩm Lãnh sẽ không làm hỏng tâm trạng vì chuyện nhỏ này, mang Trà gia đi ăn vặt, những món ngon trên đường ăn vặt vừa đi vừa mua, cuối cùng hắn dừng lại bước chân, tầm mắt dừng lại trên một quầy hàng rất vắng vẻ.

Không giống các thương nhân khác, trước quầy hàng của người này ngay cả một người nghỉ chân cũng không có, bởi vì trên quầy hàng của y trống không.

Trước mặt người phiên bang râu xồm này để một cái bàn thấp, trên bàn phủ lên một tấm vải trắng sạch sẽ, hai cánh tay của y đặt bên trên, ngoại trừ hai cánh tay ra thì không còn thứ gì khác.

"Ngươi bán gì?" Thẩm Lãnh hỏi.

"Tay." Râu Xồm trả lời rất đơn giản.

Nếu đổi lại là người khác nhất định nói thầm một câu đồ thần kinh, nhưng Thẩm Lãnh lại càng thêm tò mò.

"Bán thế nào?" Hắn hỏi.

Râu Xồm ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lãnh: "Bạc Ninh, năm ngàn lượng."

Thẩm Lãnh ồ một tiếng, chỉ chỉ vào hai cánh tay kia: "Ăn thế nào?"

Râu Xồm ngây người: "Cái gì, ăn thế nào?"

Thẩm Lãnh nhìn hai cánh tay kia nói: "Năm ngàn lượng bạc cũng có thể, có giá là được, chỉ là ta không biết cái tay này nên làm như thế nào, kho tàu, dường như không lý tưởng, nếu hấp lên nhìn lại rất ghê, băm nhỏ làm nhân bánh thịt? Vậy cũng không thể hiện được đây là bánh nhân thịt trị giá năm ngàn lượng bạc."

Râu Xồm trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi không hiểu, ngươi đi đi."

Thẩm Lãnh: "Lật tay của ngươi lại."

Ánh mắt Râu Xồm sáng lên, lật tay lại, lòng bàn tay của hai bàn tay kia, một lớp chai dày cộp.

Thẩm Lãnh nhìn nhìn Trà gia: "Bịt tai lại."

Trà gia cũng không hiểu chuyện gì nhưng vẫn bịt tai lại.

Thẩm Lãnh ép thấp người xuống, khoảng cách rất gần, hạ giọng nói với tên Râu Xồm kia: "Không phải ta rảnh rỗi kiếm chuyện, chỉ là ta thật sự tò mò, tay này của ngươi... lúc ngươi tự dùng có đau hay không?"

Râu Xồm trong nháy mắt liền bốc hỏa.

Thẩm Lãnh vội vàng cười lắc đầu: "Đừng nóng giận... Vết chai trên tay ngươi không phải là do cầm binh khí, ngươi là một người thợ? Làm gì?"

"Thợ rèn." Râu Xồm nhìn vào mắt Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Thợ rèn tạo sát khí."

Thẩm Lãnh: "Đao kiếm?"

Râu Xồm lắc đầu: "So với thứ ta tạo ra, đó là đồ chơi."

Bình Luận (0)
Comment