Hội chùa núi Sách Lan có một quầy hàng bán mì nóng ở vị trí gần trong góc, lão bản là một cặp phu thê, tay nghề không tệ, có đến mấy loại mì có thể lựa chọn, mì daoxiao, mì canh nóng, nhìn hơi nóng nghi ngút, ngửi mùi thơm xộc vào mũi, gã thợ rèn Râu Xồm phiên bang mà Thẩm Lãnh vẫn không biết nhà ở đâu đã ăn một mạch hết bốn bát mì lớn, nhìn có vẻ vẫn chưa thỏa mãn.
"Không phải ta không nỡ mời ngươi." Thẩm Lãnh cản Râu Xồm: "Ngươi ăn nữa là sẽ có vấn đề."
Râu Xồm cảm kích nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đa tạ, nhưng ta không có tiền trả cho ngươi, ta cũng sẽ không bán rẻ tay của ta, cho nên chỉ có thể cảm ơn ngươi đã mời ta ăn mì."
"Đã bao lâu rồi ngươi chưa ăn cơm no?"
"Không phải bao lâu chưa ăn cơm no, ta đã không ăn cơm ba ngày rồi." Râu Xồm nhìn Thẩm Lãnh: "Ta đi thẳng từ Hắc Vũ tới, đã đi hơn một năm, tiền trên người cũng đã dùng hết từ lâu rồi."
Thẩm Lãnh nhíu mày: "Ngươi từ Hắc Vũ tới?"
"Phải." Râu Xồm nhìn Thẩm Lãnh: "Ta vốn định bán đôi tay này của ta cho Hắc Vũ, bọn họ nhất định bắt ta lấy bản lĩnh của ta ra để xem trước, ta nói đưa ta năm ngàn lượng bạc trước, bọn họ không đưa, còn mắng ta lừa đảo, sau đó dùng gậy đuổi ta ra ngoài... Ta nói chỉ cần các ngươi mua tay của ta, ta có thể giúp các ngươi đánh bại Ninh quốc, bọn họ không ai tin ta."
Thẩm Lãnh đột nhiên nhấc tay tát vào mặt Râu Xồm một bạt tai, bộp một tiếng, thanh âm vang dội làm hai vợ chồng lão bản quán mì đều giật mình.
"Ngươi làm gì hả?!" Râu Xồm đứng bật dậy.
Thẩm Lãnh lập tức túm lấy cổ áo của y lại ấn cho ngồi xuống, bộp bộp bộp bộp bộp... Liên tục 7 – 8 cái tát, đánh cho mặt Râu Xồm đều sưng vù lên, diện tích mặt cũng lớn hơn không ít, cơ thể con người thật sự là cấu tạo thần kỳ, chỉ cần tụ máu là sẽ trở nên lớn hơn.
Thẩm Lãnh đánh xong lại ngồi xuống, lau nước mì dính trên tay vào áo Râu Xồm.
"Ta không biết ngươi có bản lĩnh gì, nhưng ta biết lựa chọn đầu tiên của ngươi là đi giúp người Hắc Vũ đánh Đại Ninh ta."
Râu Xồm ôm mặt: "Nể tình ngươi mời ta ăn mì nên ta không đánh trả, nếu không sẽ đánh chết ngươi."
Bộp!
Thẩm Lãnh lại tát thêm một bạt tai.
Râu Xồm lại đứng lên căm tức nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhìn hắn thản nhiên nói hai chữ: "Đánh trả."
Râu Xồm đạp một cước về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh ngồi ở đó không né tránh, nhấc tay lên túm lấy cổ chân của Râu Xồm kéo giật lại, chân của Râu Xồm liền bị kéo ra với biên độ đáng sợ, cái miệng khuất trong chòm râu rậm rạp ngoác ra hét lên một tiếng, đau đến mức mặt cũng bắt đầu méo mó.
Thẩm Lãnh ép tay xuống, chân của Râu Xồm gần như đã nứt ra, một bàn tay chống lên bàn cầu xin: "Đừng, buông tay."
Thẩm Lãnh: "Ừm, đừng buông tay."
Lại ép xuống.
Dường như, loáng thoáng nghe thấy một tiếng rắc vang lên thật khẽ, Râu Xồm trợn ngược mắt lên, hiển nhiên đã đau đến cực hạn rồi.
Thẩm Lãnh buông tay ra, Râu Xồm ngã xuống đất.
Thẩm Lãnh kéo ghế lên phía trước, ngồi ở đó nhìn khuôn mặt đã nhăn tít lại của Râu Xồm: "Ta là tướng quân của Đại Ninh, hiện tại bắt ngươi về vì lý do nghi ngờ là gian tế Hắc Vũ, ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận một chút xem lát nữa lúc thẩm vấn sẽ trả lời như thế nào, nhưng có một điều có thể xác định, lòng của ngươi là ở bên Hắc Vũ, cho nên không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi sẽ bị chém đầu."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Trói lại, mang về giao cho phủ Đình Úy."
Râu Xồm dường như cũng đã được nghe nói về phủ Đình Úy, lóp ngóp ngồi dậy quỳ gối ở đó, kiểu quỳ một gối, chủ yếu là trong lúc nhất thời cũng không gập chân lại được.
"Tướng quân, tướng quân, đừng giết ta, ta thật sự có khả năng có thể thay đổi quốc vận, vũ khí mà tay ta có thể tạo ra, có thể khiến cho quân đội Đại Ninh bách chiến bách thắng trên chiến trường, ta thề lời ta nói đều là thật sự."
Thẩm Lãnh giữ một bàn tay của y ấn lên bàn, lấy vỏ con dao săn nhỏ trong áo ra: "Thứ này bình thường ta chỉ cạo mặt người, ngươi gặp may, là người đầu tiên bị ta cạo tay."
Sau khi nói xong vỏ dao cọ một nhát lên mu bàn tay Râu Xồm, lập tức rớt ra một lớp da thịt, trên mu bàn tay Râu Xồm lông rất rậm, một nhát này có thể cạo hết luôn cả chân lông.
"Á... Buông ta ra, tên ma quỷ ngươi!"
Râu Xồm kêu thảm, nhìn có vẻ thật sự đã sợ đến cực hạn.
Thẩm Lãnh buông tay ra, lau vỏ con dao săn nhỏ: "Bây giờ nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có thể làm ra được thứ gì?"
Một canh giờ sau, phủ tướng quân của Thẩm Lãnh.
Trong nhà ngang, Râu Xồm nhìn bàn tay băng bó giống như chân mèo của mình, thở dài: "Ngươi còn đáng sợ hơn cả người Hắc Vũ, bọn họ chỉ đuổi ta đi, cho rằng ta là kẻ lừa đảo, còn ngươi thì sao, ngươi tin ta, nhưng ngươi lại đối đãi với ta như vậy."
Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày, Râu Xồm mau chóng ngậm miệng.
"Nói."
"Vâng vâng vâng... Tướng quân ngài cũng biết, hỏa dược là người Trung Nguyên các ngài phát minh sớm nhất, khi đó ta còn nhỏ, thương nhân đến từ Trung Nguyên các ngươi buôn bán pháo hoa đến quốc gia của chúng ta, trong thời gian ngăn đã lập tức thịnh hành, những nhà đại hộ nhiều tiền đều lấy việc có thể mua được pháo hoa của các ngài làm kiêu ngạo, nhưng mà thứ đó không dễ bảo quản, không dễ vận chuyển, cho nên bán cực kỳ đắt."
"Trong nhà ta rất nghèo khổ, cho nên không mua nổi pháo hoa, may mà còn có thể nhìn nhà người khác đốt pháo, thật sự cực kỳ đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta có cảm giác mộng ảo. Rồi sau này, ta thật sự không nhịn được đã đến một nhà giàu lấy trộm một ít, ta chỉ nghĩ xem thử trong đó rốt cuộc là cái gì."
Râu Xồm nhìn Thẩm Lãnh liếc mắt một cái: "Pháo."
"Thứ gợi ý cho ta chính là pháo của các ngài, là loại có thể nổ tung." Y nhìn Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Tướng quân ngài có thể tìm được pháo không, ta biểu thị cho ngài xem."
Lại nửa canh giờ sau, một tiếng nổ ầm vang lên, cửa sổ bên phòng Thẩm Lãnh đều bị nổ tung.
Trà gia đang ở chính phòng giật thót mình, theo trong phòng lao ra ngoài, sau đó liền nhìn thấy hai kẻ đen sì sì từ trong phòng chạy ra, mặt đen giống như bôi mấy lớp nhọ nồi vậy, người râu xồm phiên bang kia đầu tóc cũng xù cả lên, còn bốc khói nữa.
"Quá sơ sài, quá sơ sài, không có một nơi nào thích hợp để cho ta yên tâm chế tạo thì sẽ dễ xảy ra vấn đề." Râu Xồm liếc nhìn Thẩm Lãnh: "Tướng quân, nhưng ngài nên tin ta."
Thẩm Lãnh ho khan vài tiếng: "Tin ngươi, bây giờ cuối cùng ta cũng biết tại sao trên mặt ngươi nhiều lỗ như vậy, bị nổ ra phải không. Trước khi bắt ngươi về ta muốn cạo mặt của ngươi, nhưng sau khi lấy vỏ dao ra ta đã thay đổi ý định, cạo mặt ngươi, cũng chỉ là miễn cưỡng làm mặt cho ngươi phẳng lại thôi."
Râu Xồm ngượng ngùng cười cười: "Tướng quân, ngài cho ta mười ngày, cho ta đủ nhiều hỏa dược, lát nữa ta lại liệt kê một danh sách cho ngài, chuẩn bị xong những thứ ta cần, ta cam đoan cho ngài một niềm vui bất ngờ."
Thẩm Lãnh quay lại liếc nhìn nhà ngang: "Niềm vui bất ngờ đã có rồi, nếu ngươi thật sự có thể chế tạo ra được đại sát khí gì, lần sau lại đưa ta phải trừ một phần số bạc cho ngươi để sửa phòng."
Hắn hỏi Râu Xồm: "Ngươi chẳng qua là từng lấy trộm pháo hoa một lần, tại sao lại nhiều suy nghĩ như vậy."
"Sau đó..." Râu Xồm phủi bụi trên người: "Một thương nhân Trung Nguyên các ngài cảm thấy vận chuyển quá hao phí nhân lực vật lực, vì thế xây dựng một xưởng chế tạo những thứ này ở quốc gia của chúng ta, vì muốn làm rõ ràng, ta đã đến xưởng đó làm học đồ, không cần tiền, nuôi cơm là được, người Trung Nguyên các ngài thích nhất người giống như ta, cho nên liền giữ ta lại."
Râu Xồm nói: "Người đó rất xấu, cơm cũng không cho ăn no, còn thường xuyên đánh chửi ta, nhưng ta cũng không thiệt, mỗi ngày ta đều sẽ lấy trộm chút đồ của hắn mang về nhà, cả ngày đều suy nghĩ những việc này, ta làm cu li trong xưởng đó 5 – 6 năm, cho nên tiếng Ninh của ta mới nói tốt như vậy."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ngươi nói khẩu âm không đúng, giống người Lâm Việt ở phía nam đã bị Đại Ninh tiêu diệt hơn."
Râu Xồm ngây ra: "Không phải là người Ninh sao?"
Thẩm Lãnh: "Ta không xác định, nhưng khẩu âm của ngươi không đúng."
Râu Xồm ồ một tiếng: "Vậy thì xem ra là ta đã trách lầm. Lão bản kia đối đãi với người khác quá tệ, ta học việc ba năm sau khi ra nghề hắn vẫn không cho ta tiền công, sau đó lại tuyển một đám người về liền đuổi ta đi, cho nên ta đã đi Hắc Vũ, ta chỉ muốn để cho người Ninh các ngài biết ta không phải người dễ chọc vào."
Thẩm Lãnh nhìn khuôn mặt bị mình đánh sưng như đầu heo kia: "Cũng không có đánh oan ngươi, ngươi ngay cả người nào cũng không xác định mà đã muốn trả thù Đại Ninh?"
Râu Xồm cười ngượng, cười lên lại càng xấu: "Tướng quân, có thể giúp ta sắp xếp một chỗ không, ta nhất định sẽ cho ngài thấy ta lợi hại cỡ nào."
Thẩm Lãnh hỏi Trà gia trong nhà còn có bao nhiêu bạc, Trà gia lấy ra một ít ngân phiếu, phần lớn tiền đều ở phiếu hào Thiên Cơ, trong nhà cũng có ngân phiếu một ngàn tám trăm lượng, Thẩm Lãnh đếm xong lấy ra tám trăm lượng: "Chỗ này làm tiền đặt cọc cho ngươi, nếu ngươi làm ra được thứ hữu dụng, ta lại bù thêm cho ngươi bốn ngàn hai trăm lượng bạc, nếu ngươi không làm được, ta sẽ tự tay chém đầu ngươi."
Râu Xồm gật đầu lia lịa: "Tướng quân ngài yên tâm, ta nhất định sẽ làm được."
Thẩm Lãnh căn dặn người đưa Râu Xồm đi, còn mình thì đi rửa mặt, Trà gia tò mò: "Rốt cuộc hắn có thể làm ra thứ gì vậy?"
"Nỏ trận." Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Tạm thời cứ kêu bằng cái tên này đi. Hắn đã nói với ta suy nghĩ của hắn, liên nỏ của Đại Ninh có thể bắn được hai mươi mũi tên, đã khiến cho quân địch tứ phương sợ hãi, nếu dựa theo suy nghĩ của hắn có thể làm ra được, một lần có thể bắn một trăm, thậm chí là hai trăm mũi tên. Nàng nghĩ xem, nếu chúng ta có thể làm ra được một trăm cỗ xe nỏ trận, lúc tiến công Hắc Vũ sẽ có tác dụng cỡ nào? Ta nghe hiểu được đại khái ý tưởng của hắn, lấy hỏa dược và hòm gỗ có cấu tạo đặc biệt làm chính, đặt mũi tên vào trong đó, cấu tạo của hòm gỗ cực kỳ phức tạp, đại khái chính là lúc nổ sẽ bật ra một miếng sắt, miếng sắt bật ra ngoài sẽ bắn tên nỏ ra."
Một lần bắn ra mấy trăm mũi tên nỏ, nếu như lực độ đủ lớn, có thể làm cho quân đội người Hắc Vũ cảm nhận được sự tuyệt vọng.
"May mà tên này không rơi vào tay người Hắc Vũ." Thẩm Lãnh vừa đi ra ngoài vừa nói: "Sắp xếp người bảo vệ hắn, đừng để hắn xảy ra chuyện, cũng đừng để cho hắn chạy, bây giờ ta vào cung gặp bệ hạ."
Trà gia: "Gấp như vậy à?"
Thẩm Lãnh nói: "Đương nhiên phải gấp, ta tự móc ra tám trăm lượng bạc đấy, ta phải đòi lại của bệ hạ."
Trà gia: "Nếu bệ hạ hỏi chàng lấy tám trăm lượng bạc ở đâu thì sao?"
Thẩm Lãnh: "Chuyện này..."
Trà gia chỉ chỉ vào mình: "Chàng đã nói là của ta, ta mượn của người khác."
Thẩm Lãnh: "Chúng ta lừa bạc của bệ hạ như vậy được không?"
Trà gia: "Nếu như tám trăm đổi tám trăm, dường như quả thật là không được."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì ta sẽ đòi một ngàn sáu."
Trà gia: "Ủng hộ chàng!"
Thẩm Lãnh: "Chờ tin tốt của ta."