Từ cung Vị Ương trở lại, Thẩm Lãnh liền trực tiếp chạy đến độc viện mà hắn mượn của đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật. Viện rất lớn, nằm trong đại doanh cấm quân, bốn phía canh phòng nghiêm ngặt, sở dĩ sắp xếp Râu Xồm ở đây, đầu tiên là vì sự an toàn của y, thứ hai là sợ y chạy trốn.
Trong đầu óc người này có hố, có thể nuốt chửng kẻ thù vào hố lớn.
Có lúc Thẩm Lãnh cũng cảm thấy ông trời thật sự chiếu cố Đại Ninh, nếu không thì gã Râu Xồm này ở lại bên chỗ người Hắc Vũ, vài ba năm sau, không chừng thật sự sẽ để y làm ra được đại sát khí gì đó, khi đó sẽ có bao nhiêu binh sĩ chiến binh của Đại Ninh mất mạng nơi sa trường.
Râu Xồm cũng không cảm thấy này bị nhốt lại thì như thế nào, y chính là một kẻ điên, cho y đủ những thứ cần thiết thì y sẽ không bước chân ra khỏi nhà, trước khi Thẩm Lãnh đến y vẫn luôn ngồi vẽ, trước đây vốn đã vẽ rất nhiều hình, chỉ là đến Hắc Vũ sợ bị người khác tịch thu nên dứt khoát châm lửa đốt hết.
Vẽ lại một lần nữa, rất nhiều chi tiết cần phải cân nhắc lại.
Thẩm Lãnh nhìn từng hình vẽ một, nhìn đến nỗi nhức đầu: "Mỗi một hình vẽ đều là một bộ phận?"
"Đúng."
Râu Xồm liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, thoạt nhìn có vẻ hơi mỏi mệt nhưng vẫn rất hưng phấn: "Lúc ta ở xưởng vẫn luôn lén học vẽ từ sư phụ, thứ này tạo ra một cỗ có thể sẽ phải có mấy ngàn bộ phận."
Lúc nói câu này, trên mặt y có vẻ đắc ý không che giấu gì nữa.
Thẩm Lãnh xem không hiểu những hình vẽ đó, theo hắn thấy đó chỉ là một đống những đường kẻ, hắn cảm thấy quá phức tạp.
Hắn sốt ruột: "Nếu một cỗ nỏ trận đã cần mấy ngàn, thậm chí là nhiều bộ phận hơn, vậy thì đến năm nào tháng nào mới có thể trang bị cho quân đội?"
Râu Xồm trầm mặc một lát: "Khó nói, tuy ta cho rằng kế hoạch của ta không có vấn đề, nhưng sau khi làm ra cũng không nhất định chỉ một lần là thành công, có thể cần điều chỉnh thí nghiệm lại, nếu vận khí không tốt có thể sẽ làm lại toàn bộ từ đầu, cho dù là nhanh, hai năm có thể làm ra một cỗ cũng coi như không tồi, nhưng nếu cỗ đầu tiên làm ra và không có vấn đề gì, sau này chế tạo lại sẽ không chậm như vậy nữa."
Thẩm Lãnh: "Có thể đơn giản hoá không?"
"Sợ là không thể." Râu Xồm nhìn Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Ta từng có suy nghĩ, không làm thứ phiền phức như vậy, mà dùng một cái ống sắt rất lớn bắn thứ có uy lực lớn hơn nữa ra ngoài, giống như máy ném đá ném tảng đá khổng lồ vậy, nhưng mà chúng ta là ném đạn hỏa dược uy lực lớn hơn tảng đá gấp mười, thậm chí gấp trăm lần."
Y lắc đầu: "Nhưng mà, không tạo ra được, cũng không phải là vĩnh viễn không tạo ra được, là trước mắt không tạo ra được. Chúng ta cần tạo một cái lò đặc biệt lớn, có thể nung chảy sắt, rồi lấy sắt nóng chảy làm thành một cái ống sắt khổng lồ, còn phải có bộ phận khác, quá khó, chỉ là suy nghĩ, đầu tiên muốn nung chảy sắt thích hợp cũng không dễ dàng, lúc ta ở xưởng đã lén thử rồi, mất thời gian rất lâu để cuộn sắt nung đỏ thành một cái ống sắt, sau đó thử bắn hỏa dược, nhưng bị nổ."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, sự hưng phấn trong lòng đã hạ thấp một chút.
Xem ra bất cứ chuyện gì cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng.
"Ngươi cần gì thì nói với binh sĩ ở bên ngoài, bọn họ sẽ cung cấp tất cả cho ngươi."
Râu Xồm gật gật đầu: "Mười ngày, giống như trước đó ta đã hứa với tướng quân, mười ngày sau ta làm ra một cái mô hình đơn giản nhất, nỏ trận xa có thể bắn ra mấy trăm mũi tên, mô hình chỉ là một bộ phận độc lập trong đó, mười ngày sau tướng quân lại đến."
Thẩm Lãnh gật gật đầu, xoay người rời đi.
Thư phòng của đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật, Thẩm Lãnh ngồi ngẩn người ở đó một lúc, đại tướng quân nhìn dáng vẻ của hắn không nhịn cười được nữa: "Trong tính cách của ngươi có những thứ không đủ trầm ổn, bản thân ngươi có phát giác được không?"
Thẩm Lãnh: "Ta biết, nhưng cách ngày khai chiến với Hắc Vũ cũng không còn bao lâu, thời gian vài ba năm thoáng một cái đã qua, nóng ruột."
Đạm Đài Viên Thuật cười nói: "Ngươi có từng nghĩ, nếu không có người này thì sao?"
Thẩm Lãnh cười cười: "Không phải có rồi à."
Hắn nhìn Đạm Đài Viên Thuật nói: "Ta muốn chọn lựa một số thợ giỏi nhất từ xưởng thuyền An Dương và Đại Ninh Võ Công Phường đến đây, ai cũng có chuyên môn của mình, ta không hiểu, nhưng giữa thợ và thợ, nhất định càng dễ trao đổi hơn."
Đạm Đài Viên Thuật nói: "Việc này cũng không phải là khó, bệ hạ nói như thế nào?"
"Bệ hạ nói bảo Râu Xồm mau chóng làm ra xem thử."
"Vậy thì để ta viết điều lệnh." Đạm Đài Viên Thuật cầm bút lên viết hai phong thư đóng dấu, sau đó gọi thân binh đến: "Đi quân dịch trạm, gửi cho xưởng thuyền An Dương Đại Ninh và Hoàng Hóa Võ Công Phường Kinh Kỳ đạo, bảo bọn họ sau tết mau chóng chọn thợ giỏi nhất đến đây."
Ông ta nói với Thẩm Lãnh: "Thợ của Võ Công Phường trong thành Trường An, qua tết là có thể chọn người điều qua đây."
Thân binh nhận thư mang đi, với tốc độ của quân dịch trạm Đại Ninh, phỏng chừng chậm nhất hơn mười ngày là có thể đến xưởng thuyền An Dương, Võ Công Phường của Kinh Kỳ đạo, phỏng chừng có 6 – 7 ngày là đến nơi.
"Đi luyện hai tay?" Đạm Đài Viên Thuật cười nói: "Khá lâu rồi ngươi không có bị ta đánh."
Thẩm Lãnh cười hì hì: "Tiện nội khổ sở khẩn cầu, bảo ta trước tết đừng ra ngoài."
"Hửm?" Đạm Đài Viên Thuật nheo mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi lớn tiếng một chút."
Thẩm Lãnh theo bản năng nhìn nhìn ra bên ngoài, cảm giác sau lưng có một đôi mắt.
Từ chỗ Đạm Đài đại tướng quân về nhà đã lại đến buổi tối, Thẩm Lãnh vừa vào cửa, hắc ngao liền nhảy dựng lên nhào vào người hắn, nếu Thẩm Lãnh muốn bế được con quái vật khổng lồ này cũng phải dồn khí đan điền đứng tấn xuống mới được. Đại hắc cẩu khoác hai chân trước lên vai Thẩm Lãnh, cái đầu to tướng cọ vào đầu Thẩm Lãnh.
Ôm cái tên này đi đến cửa, Thẩm Lãnh ném sang bên cạnh: "Tự đi ăn phân."
Đại hắc cẩu cắn ống quần của Thẩm Lãnh kéo hắn đi ra ngoài, giống như chưa chơi đủ với Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh: "Còn lâu ta mới cùng ngươi ăn..."
Trà gia đã nấu cơm xong, Thẩm Lãnh rửa tay ngồi xuống nhìn Trà gia ngây ngô cười: "Hôm nay đi gặp bệ hạ, bệ hạ nói ta đã nhặt được một bảo bối cũng coi như là lập được công lớn cho Đại Ninh, cho nên đã miễn việc trừ ta hai mươi năm bổng lộc, còn ban trăm lượng vàng."
Trà gia cũng cười hì hì: "Tốt như vậy à, tám trăm lượng bạc đã đòi về chưa?"
Thẩm Lãnh: "Tham rồi đấy."
Trà gia: "Không đưa à."
Thẩm Lãnh: "Không có..."
Trà gia vừa muốn nói, đột nhiên đầu lông mày hơi nhướn lên, theo bản năng liếc nhìn Phá Giáp kiếm treo ở cửa, Thẩm Lãnh lập tức phản ứng kịp cản Trà gia ở phía sau, thật ra hắn cũng không có nhận thấy được có chỗ nào không ổn.
"Sở tiên sinh?"
Trà gia hướng ra bên ngoài hỏi dò một câu.
"Ừm."
Trong viện có người ừm một tiếng.
Thẩm Lãnh vội vàng đi mở cửa ra, liếc mắt đã nhìn thấy Sở Kiếm Liên đứng ở trong viện, đứng dưới gốc cây đang ngẩn người ngẩng đầu nhìn đèn lồng đỏ treo trên cây, cũng không biết giây phút này ông ta lại nghĩ những gì, đầu óc của kiểu thế ngoại cao nhân này luôn khác với người bình thường, nói thật sự thì Thẩm Lãnh cảm thấy Sở tiên sinh trước nay đều không phải là một người bình thường.
"Tiên sinh trở lại khi nào vậy?"
"Tính thời gian từ bắc cương trở lại, ngày mai giao thừa, đi hơi gấp một chút, đến sớm một ngày."
Sở Kiếm Liên nhìn về phía Trà gia: "Tại sao không ở trong viện tử ta tặng các ngươi, ta đã đến bên đó trước."
"Trà Nhi có thai rồi." Thẩm Lãnh giải thích: "Lúc trước vẫn luôn ở bên đó, nhưng qua tết ta sẽ xuất chinh, bên phủ tướng quân này an toàn hơn một chút."
Khóe miệng Sở Kiếm Liên hơi giương lên: "Hóa ra là ta sắp có đồ tôn rồi."
Ông ta cất bước vào cửa, ngồi xuống, trên người có vẻ phong trần, nhưng khí chất xuất trần.
"Ta đi nấu cơm." Thẩm Lãnh rót cho Sở Kiếm Liên một bình trà: "Tiên sinh ông và Trà Nhi nói chuyện một lát, ta sẽ làm xong rất nhanh thôi."
"Không cần, lúc vào Trường An đã tuỳ tiện ăn một chút rồi."
Sở Kiếm Liên ra hiệu cho Thẩm Lãnh ngồi xuống.
"Ninh, có phải sắp khai chiến với Hắc Vũ không?"
"Phải." Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao tiên sinh hỏi chuyện này?"
"Ta từ Hắc Vũ trở về." Sở Kiếm Liên nói: "Bên cạnh hãn hoàng Hắc Vũ có bốn đại kiếm sư, được xưng tụng là kiếm thuật vô song, bốn người liên thủ có thể địch ngàn quân, ta đi thử, hóa ra là khoác lác... Nhưng người mạnh nhất trong Hắc Vũ lại không phải là bốn người đó, bốn người đó sư xuất đồng môn, hãn hoàng mời bốn người bọn họ làm cận vệ bên cạnh. Sau đó ta lại đi thăm hỏi Hắc Vũ Kiếm Môn, chỉ là bởi vì giết bốn người đó đã bị thương một chút, sau khi thương thế lành mới đi, đến kiếm môn mới phát hiện đã vườn không nhà trống, tất cả mọi người của kiếm môn bị hãn hoàng Hắc Vũ điều vào trong quân, cho nên ta đoán, có thể sẽ có đại chiến."
Thẩm Lãnh và Trà gia đồng thanh: "Vết thương của tiên sinh như thế nào?"
"Không sao."
Sở Kiếm Liên cười cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Thẩm Lãnh, ngươi ra ngoài."
Ông ta đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy một cái chổi để ở cửa liền tiện tay cầm lên, Thẩm Lãnh không dám chậm trễ, đi theo Sở Kiếm Liên trở lại trong viện.
"Kiếm của người Hắc Vũ khác với kiếm thuật Trung Nguyên, bọn họ giỏi nhất là một loại song thủ trọng kiếm, nhất là đệ tử của kiếm môn. Kiếm được sử dụng thường vượt quá bốn xích, thậm chí có bội kiếm dài gần năm xích, thân kiếm rộng rãi, nặng mười mấy cân, lực độ rất lớn, kiếm kĩ của bọn họ có chút thú vị. Sau này nếu ngươi giao chiến với người Hắc Vũ có thể sẽ gặp người của kiếm môn, bởi vì kiếm của bọn họ quá nặng quá lớn, dùng người chế ngự kiếm sẽ có vẻ kém thông minh, cho nên kiếm môn lợi hại nhất là phối hợp thân pháp của trọng kiếm, theo ta thấy, đây là lấy kiếm chế ngự người."
Hai tay ông ta cầm cái chổi: "Ngươi tấn công ta."
Thẩm Lãnh hít sâu một hơi: "Được!"
Nửa canh giờ sau, Trà gia dùng khăn ấm đắp mặt cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhìn Sở Kiếm Liên vẻ mặt ai oán: "Tuy ta biết là tiên sinh có ý tốt, nhưng ngày mai là giao thừa rồi, tiên sinh dùng chổi đánh ta nổi u đầy đầu..."
Sở Kiếm Liên uống một ngụm trà khẽ mỉm cười.
Trà gia cũng cười, lại thấy đau lòng.
Thẩm Lãnh nói: "Kiếm kỹ Hắc Vũ này quả thật có chút quỷ dị, lấy sức mạnh của trọng kiếm kéo cơ thể của người di động, làm cho người ta không kịp trở tay, cho nên trọng kiếm của bọn họ ngược lại chỉ là thứ yếu, khi lực chú ý đều ở trên kiếm, thường thường sẽ bị người khác gây thương tích."
Sau đó hắn sực nhớ ra một chuyện: "Tiên sinh giao thủ với bốn đại kiếm sư trọng kiếm, kiếm kia nặng nề sắc bén, vết thương của tiên sinh?"
Sở Kiếm Liên thản nhiên nói: "Không ai có thể dùng kiếm đả thương ta."
Ngày ấy ông ta chiến một trận với bốn đại kiếm sư, chỉ là vì bốn người đối phương thân pháp kỳ lạ, mới đầu ông ta không có phòng bị thích đáng đã trúng một cước, chỉ là người có thực lực như vậy, lực độ của một cước cũng rất nặng nề.
"Ngươi phải nhớ." Sở Kiếm Liên nói: "Nếu sau này thật sự gặp đệ tử của Hắc Vũ Kiếm Môn trên chiến trường, đừng tập trung vào nhìn kiếm của bọn họ. Võ giả Trung Nguyên, ngươi quan sát hắn ra chiêu, nhìn vai trước, dù cho là người mạnh đến mấy cũng không thể làm được chuyện vai không có bất cứ dấu vết gì trước khi ra chiêu, nhưng mà đệ tử Hắc Vũ Kiếm Môn, nếu kiếm của bọn họ đã không phải trọng điểm, như vậy thì ngươi phải nhìn chân của bọn họ nhiều."
"Chân?"
Thẩm Lãnh nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh.
Thật lâu sau hắn mới mở mắt ra, gật gật đầu: "Nhớ rồi."
Trà gia cười nói: "Sư phụ cũng thiên vị, trở về đã dạy Lãnh Tử trước, nhưng không dạy một đệ tử thực sự là ta, hắn chỉ là người nhà của đệ tử của ông thôi."
Sở Kiếm Liên liếc mắt nhìn Trà gia một cái, khẽ lắc đầu: "Ngươi? Ngươi không cần."
Trà gia: "Tại sao?"
"Ngươi một kiếm đã giết chết rồi, học những cái này làm gì."
Thẩm Lãnh: "..."